
Chương 7
Dì Khương dọn dẹp rất cẩn thận, phòng khách và phòng bếp vốn lộn xộn sau khi được bà quét tước lập tức sạch sẽ.
Bàn cơm chất đầy túi cơm hộp đều được dọn dẹp sạch sẽ, sô pha cũng được lau ba lần. Toàn bộ căn nhà vang lên tiếng máy giặt, cùng với tiếng hút bụi 'ong ong ong', rất ồn ào.
Tuy rằng, Sơn Linh đã tiếp xúc qua rất nhiều đồ vật của loài người, ở trong thôn Sơn Tước của nàng, đèn điện và điện thoại đã rất phổ biến. Thậm chí còn có đủ loại cửa hàng, chỉ là không nhiều đồ vật như ở thành phố lớn. Lúc vừa đến thành phố này, Sơn Linh nhìn đến hoa mắt.
Ví dụ như con rô bốt hút bụi này của dì Khương, Sơn Linh hoàn toàn chưa từng thấy qua. Nhìn nó cũng trắng trẻo mập mạp, không có người đụng vào nó, nó sẽ tự chạy quanh nhà, vừa quét rác vừa lau nhà, làm việc cẩn thận mà siêng năng.
Sơn Linh cực kỳ tò mò, nàng đứng ở cạnh lồng sắt mở to hai mắt, nhìn rô bốt đi tới đi lui dưới chân, đôi mắt sắp dính vào trên người nó.
Dì Khương cầm khăn trải giường và vỏ chăn đã giặt xong lấy ra tới chuẩn bị phơi nắng, thì thấy con chim nhỏ trên ban công thò đầu ló ra nhìn chằm chằm rô bốt quét rác, bà cảm thấy buồn cười, nhịn không được gõ gõ lồng chim trêu chọc nàng.
"Tò mò sao?" dì Khương cười tủm tỉm hỏi: "Cũng không biết con có ngoan hay không, dì thấy có người nuôi chim có thể thả ra cho chơi ở trong phòng."
Lúc này Sơn Linh mới chuyển sự chú ý từ trên người con rô bốt trắng trẻo mập mạp kia sang chủ đề dì Khương đang nói, nghiêng đầu nhìn dì Khương, kêu "pi pi" hai tiếng.
Dì Khương vươn tay, Sơn Linh vội nhảy nhót tung tăng lại, dùng mỏ nhỏ màu đen nhẹ nhàng mổ mổ bà, sau đó nghiêng đầu nhỏ cọ cọ.
"Ôi trời ~" dì Khương dì mừng rỡ, kinh ngạc cười nói: "Thật đáng yêu."
Đáng tiếc dù đáng yêu cũng là phải bị nhốt ở lồng sắt.
Sơn Linh chán đến chết đứng ở thanh treo, nhìn dì Khương làm xong việc nhà rồi bắt đầu mua đồ ăn nấu cơm, vừa thấy tò mò vừa thấy nhàm chán.
Giữa trưa hơn 11 giờ, Thẩm Khuynh Y mới đi ra từ thư phòng, giờ phút này cả nhà ở đều là ngập hương thơm đồ ăn.
Tay nghề nấu ăn của dì Khương rất tốt, trên bàn cơm đã bày hai đĩa đồ ăn, một xào một canh. Lúc này dì Khương còn ở trong phòng bếp nấu món sườn kho, mùi hương đồ ăn cùng với tiếng của máy hút khói, tạo nên cảm giác của gia đình.
Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua những món ăn trên bàn, trong khoảng thời gian này, gần như cuối tuần nào dì Khương cũng tới nhà cô dọn dẹp vệ sinh, nấu những món ăn khi nhỏ cô thích.
Canh trứng rong biển ngọt ngọt mặn mặn, khoai tây sợi xào giòn ngọt, cùng với nấm đùi gà xào thịt.
Tất cả đều là món lúc nhỏ Thẩm Khuynh Y thích ăn, nhưng khi lớn lên, cô đã không thích ăn mấy món này nữa. Thậm chí trên bàn còn có một chai Fanta vị cam, từ sau tốt nghiệp đại học cô chưa từng uống loại đồ uống này.
Mà những chuyện này, dì Khương hình như không có chú ý tới. Chuyện này cũng không thể trách bà, rốt cuộc Thẩm Khuynh Y đã rời khỏi nhà rất lâu rồi, ký ức của dì Khương về cô còn dừng ở lúc cô học trung học.
Chờ món cuối là sườn kho nấu xong, cơm trưa đã hoàn thành.
Dì Khương nhìn Thẩm Khuynh Y đã ra ngoài, cười cong mắt: "Y Y, con nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm, những món này đều là món lúc nhỏ con thích."
"Dì Khương." Thẩm Khuynh Y không ngồi xuống, mà nhìn bà dọn xong bàn ăn, mới mở miệng nói: "Thật ra dì không cần nấu cơm cho con."
Dì Khương thấy chút ngoài ý muốn, xấu hổ nói: "Sao vậy, là dì nấu món con không thích ăn hả?"
"...... Không phải." Thẩm Khuynh Y nhìn bà, chú ý quan sát, bình tĩnh nói: "Con vốn quen sống một mình, dì nói với ba con một tiếng, không cần mỗi tuần đều phải đến đây một chuyến."
Khương dì cười cười, nói: "Thẩm tổng cũng chỉ lo lắng con sống một mình không tốt. Lúc con đi học ông ấy mặc kệ con, là bởi vì con vẫn luôn trọ ở trường không trở về nhà. Hiện tại con tốt nghiệp đã lâu rồi, cũng nên thường xuyên về nhà nhìn xem."
Thẩm Khuynh Y im lặng nửa ngày, cô không muốn cùng dì Khương thảo luận chuyện của mình và ba, chỉ nhíu mày.
Dì Khương xấu hổ xoa xoa tay ở trên tạp dề, nhớ rõ Thẩm Hồng Tuấn dặn dò nàng, tất cả đều phải theo nghe theo Thẩm Khuynh Y, không thể làm cô buồn bực.
Hiện tại Thẩm Khuynh Y chắc là đang... không vui rồi.
"Dì biết rồi, dì không nói mấy chuyện này." dì Khương bất đắc dĩ nhìn Thẩm Khuynh Y, dịu dàng nói: "Nhưng đồ ăn đã nấu rồi, còn cũng ăn một chút đi."
Thẩm Khuynh Y không phản bác, đi rửa tay xong trở về ngồi xuống ăn cơm, mà dì Khương thì đã bắt đầu dọn dẹp đồ vật để ra về.
"Vậy dì về trước." dì Khương xách theo túi vải bị giặt đến trắng bệch của bà, nhìn Thẩm Khuynh Y an tĩnh ngồi ăn cơm, liền thấp giọng nói: "Thứ bảy tuần sau dì lại tới."
Thẩm Khuynh Y không có đồng ý, cũng không có từ chối, cô im lặng ăn cơm, đến khi cửa lớn đóng lại phát ra tiếng 'phanh'.
Sau khi Khương dì rời đi, Thẩm Khuynh Y rốt cuộc ăn không vô mấy món này. Cô tùy ý đặt đũa sang một bên, nhìn 3 đồ ăn 1 canh trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.
Sơn Linh vẫn luôn đứng ở trong lồng nhìn hai người nói chuyện. Nàng không biết vì sao tâm tình của Thẩm Khuynh Y đột nhiên không tốt, nhưng nàng biết hiện tại đối phương hình như cần có người ở bên cạnh.
"Pi pi ~"
Thẩm Khuynh Y nghe được tiếng kêu của Sơn Linh thì quay đầu, nhìn bé trắng mập mạp ở trong lồng kêu "pi pi pi pi", cô đứng dậy thả nàng ra.
Sơn Linh được tự do liền vội vàng bay đến trên vai Thẩm Khuynh Y, sau đó dùng đầu nhỏ của chính mình dụi vào đối phương, bộ dáng vô cùng dính người.
"Đói bụng?" Thẩm Khuynh Y nhìn hộp đồ ăn sạch sẽ, bất đắc dĩ nói: "Cưng nhìn nhỏ như vậy, sao có thẻ ăn nhiều vậy chứ."
"Pi pi."
Bị nói ăn nhiều Sơn Linh cũng không tức giận, dán vào khuôn mặt Thẩm Khuynh Y, ở nàng bên tai nhỏ nhẹ kêu hai tiếng, như đang nói bí mật.
Chuyện là, chuyện là......
Sơn Linh hơi xấu hổ nhìn Thẩm Khuynh Y, nhỏ giọng hỏi: 'Sau này, em cũng có thể giống dì Khương kêu chị là Y Y sao, nghe rất êm tai.'
Thẩm Khuynh Y đỡ Sơn Linh, xoay người đi phòng bếp lấy hạt kê vàng.
Sơn Linh cọ cọ Thẩm Khuynh Y, đôi mắt nhỏ như hạt ngọc xoay chuyển: 'Chị không phủ nhận lời em nói, vậy thì... em cứ gọi vậy nhé. Ưm... mà để công bằng, chị cũng có thể gọi em là Tiểu Linh. Ở nhà ba mẹ em đều gọi em như thế.'
'Hai ngày nữa em có thể hóa hình, đến lúc đó cũng không thể làm chị sợ.'
Sơn Linh mài mài móng vuốt nhỏ, nghiêng đầu cọ Thẩm Khuynh Y nói: 'Nhân loại đều quá yếu ớt, nếu chị sợ phải làm sao giờ, em phải nghĩ ra một biện pháp tốt.'
Bởi vì không có người ngoài, Thẩm Khuynh Y cũng không nhốt Sơn Linh vào lồng sắt. Còn tưởng rằng vừa ra khỏi lồng sắt, bé chim béo sẽ bay lung tung, không ngờ nàng thế nhưng một tấc cũng không rời chính mình. Giống như không muốn xuống khỏi vai mình dù chỉ là một giây.
Ngay cả lúc Thẩm Khuynh Y làm việc, Sơn Linh cũng ở cạnh nàng, không ồn cũng không quậy.
Mà lúc này, dì Khương đã về tới nhà họ Thẩm, bị Thẩm Hồng Tuấn gọi vào thư phòng.
Chỉ thấy trong thư phòng rộng rãi sáng sủa, có một người đàn ông khoảng 40 - 50 tuổi đang ngồi. Tóc tai người này được chải chuốt tỉ mỉ, mày kiếm mắt sáng, tuy rằng lớn tuổi, nhưng có thể nhìn ra được lúc trẻ người này rất anh tuấn.
Ông lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn tốt, có một đôi mắt phượng sáng ngời giống Thẩm Khuynh Y ba phần, chẳng qua Thẩm Khuynh Y càng giống mẹ.
Thẩm Hồng Tuấn nhìn dì Khương tiến vào, tính tình ôn hòa nói: "Dì hôm nay đi qua nhà Khuynh Y, con bé ở đó thế nào?"
Mỗi tuần dì Khương đều phải làm công việc báo cáo, Thẩm Hồng Tuấn để bà đi qua đó không chỉ để dọn dẹp vệ sinh cùng nấu cơm. Mục đích còn lại là quan sát xem cuộc sống gần đây của con gái mình.
"Y Y vẫn giống trước đây, nhốt mình ở trong thư phòng, con bé hình như nhận công việc phục hồi sách, làm việc rất vui vẻ." Dì Khương nói: "Con bé còn nuôi một con chim, tôi cũng không biết thuộc loài nào, nhìn giống một con chim sẻ nhỏ màu trắng, tròn tròn mập mập, đặc biệt đáng yêu."
Thẩm Hồng Tuấn có chút ngoài ý muốn nhìn bà: "Khuynh Y thế nhưng sẽ nuôi thú cưng?"
Dì Khương trả lời: "Nói là nhạt được ở cửa, sau đó đã nuôi luôn."
"Vậy sao."
Thẩm Hồng Tuấn nghe thêm 1 chút chuyện khác, đều là chuyện nhỏ nhặt, rồi mới cho dì Khương ra ngoài.
***
Cơm dì Khương nấu thật sự quá ngọt, Thẩm Khuynh Y thử hai lần cũng không ăn hết. Cuối cùng chỉ uống một chén canh, vẫn là đặt cơm hộp.
Cuộc sống mỗi ngày của Thẩm Khuynh Y đều quá tùy ý, Sơn Linh cảm thấy cô là người sống tự tại nhất trong số những người mà nàng đã gặp. Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, trong nhà có người dọn dẹp, còn làm công việc bản thân yêu thích.
Thời tiết hôm nay vô cùng tốt, ánh nắng tươi sáng, chỉ có vài áng mây trắng bay ở không trung, nhưng Thẩm Khuynh Y lại ở nhà cả ngày, còn không ra khỏi cửa.
Sơn Linh nhìn thời tiết ngoài cửa sổ thấy có chút đáng tiếc, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt trời lặn hướng tây, ánh trăng chậm rãi dâng lên.
Ban đêm, Thẩm Khuynh Y còn làm việc, Sơn Linh 'phành phạch' đập cánh, bay đến bàn sách của cô, một chân dẫm lên quyển sách Thẩm Khuynh Y làm cả ngày hôm nay.
"Pi pi."
'Cũng đã tối rồi, chị không nghỉ ngơi một chút sao? Khó lắm mới tới cuối tuần, chị định ở lì trong thư phòng cả ngày sao? Dù gì cũng nên đi xem phim chứ.'
Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh đứng ở trên quyển "Lung Thành chuyện xưa", sợ móng vuốt bén nhọn của nàng làm rách trang giấy yếu ớt, vội vàng xách nàng qua một bên.
"Đừng quậy ." Thẩm Khuynh Y nói với Sơn Linh: "Chờ chị sửa xong trang này, sẽ đi ngâm hạt kê cho em."
Sơn Linh bị cô xách lên lăn một vòng, đặt mông ngồi ở trên bàn không đứng dậy.
"Pi!"
'Ui da!'
Sơn Linh ngã chổng mông, vỗ cánh định bay lên, nhưng nghĩ lại vẫn không vui, ngửa đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, kêu "pi pi" hai tiếng về phía cô.
Thẩm Khuynh Y cảm thấy chắc mình đã thật sự làm nàng đau, cũng hơi xấu hổ, duỗi tay đặt Sơn Linh ở lòng bàn tay.
"Đau sao?" Thẩm Khuynh Y dùng ngón tay sờ sờ đầu nhỏ của Sơn Linh, khóe môi khẽ cong, mỉm cười nói: "Thật sự xin lỗi."
Sơn Linh cũng không giận dỗi, nàng được Thẩm Khuynh Y đặt trong lòng bàn tay rất ấm áp. Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Khuynh Y rất ấm, lúc nắm Sơn Linh, nàng còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Thẩm Khuynh Y.
'Nể mặt chị đã xin lỗi em, em liền tha thứ cho chị lần này.'
Sơn Linh nghiêng đầu nhỏ nhìn cô, dò hỏi: 'Hôm nay em có thể không ngủ trong lồng sắt sao? Phải mở chốt khóa của lồng, thật sự rất phiền ~!'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro