
Chương 65
Tuy rằng Thẩm Kiều Kiều lúc nào cũng ghi nhớ lời Đào Uyển Duyệt dạy bảo. Nhưng phim thật sự là quá hay, một cô gái nhỏ như cô bé căn bản không có năng lực tự khống chế. Hơn nữa Sơn Linh nướng bánh mì ăn rất ngon, thế cho nên khi tỉnh táo lại đã tới giờ cơm chiều.
"Cơm nước xong chị sẽ đưa em về trước." Thẩm Khuynh Y nói với cô bé đang ra sức ăn: "Giờ này mẹ em hẳn là đã về."
Thẩm Kiều Kiều nghe vậy thì ngẩng đầu từ trong chén lên, ấm ức khẩn cầu: "Chị ơi, hôm nay em có thể ở đây không? Em thật sự không muốn về nhà."
Sơn Linh xé 1 cái đùi gà cho Thẩm Kiều Kiều, đặt vào trong chén của cô bé, nói: "Em không về mẹ em sẽ lo lắng lắm."
"Nhưng nơi này là nhà của chị, mẹ sẽ không lo lắng." Thẩm Kiều Kiều làm nũng, nói với Thẩm Khuynh Y: "Cầu xin chị, tối như vậy chị lái xe cũng không an toàn, để cho em ở lại ngủ một giấc đi."
"Ngày mai em còn phải đi học."
"Em đã làm xong bài tập, cặp sách để bà Khương đưa tới trường học là được rồi, bà đi từ nhà tới trường cũng chỉ mười phút liền đến."
Thẩm Khuynh Y thở dài, cô nhìn thoáng qua Thẩm Kiều Kiều, lại nhìn thoáng qua Sơn Linh, nói: "Chị cần phải gọi điện thoại hỏi mẹ em một tiếng."
Thẩm Kiều Kiều tức khắc vui vẻ ra mặt, nhiệt tình nói: "Một lát em gọi điện thoại cho mẹ là tốt rồi. Cảm ơn chị, chị là tốt nhất, chị Tiểu Linh cũng tốt. Chị Tiểu Linh nấu ăn rất ngon, là đồ ăn ngon nhất em từng được ăn!"
Sơn Linh rất thích cái miệng khen người rất ngọt của Thẩm Kiều Kiều, lại gắp cho cô bé thật nhiều đồ ăn. Làm cho cái chén trước mặt Thẩm Kiều Kiều chất thành núi nhỏ.
Thừa dịp Thẩm Kiều Kiều đi gọi điện thoại về nhà, Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh cùng nhau thu dọn cái bàn, cô nói với Sơn Linh: "Tối nay em và Kiều Kiều ngủ trên giường, chị đi ra bên ngoài là được."
Lúc này Sơn Linh mới nhớ tới, nàng nói với mọi người là nàng thuê nhà.
"Em ngủ ở ngoài đi." Sơn Linh đối Thẩm Khuynh Y nói: "Chị ra ngoài thuê phòng thì rất kỳ, em sẽ nói em về nhà, như vậy cũng không có lỗ hổng."
Con ngươi trong trẻo của Thẩm Khuynh Y nhìn chằm chằm Sơn Linh, bất đắc dĩ nói: "Vậy phải làm phiền em rồi."
Sơn Linh cười nói: "Có gì phiền chứ, đều là vì con bé thôi."
Nói xong lời này, hai người đều cảm thấy có chỗ kỳ kỳ.
Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Kiều Kiều nhảy nhót tới đây, cô bé vui vẻ nói hai chị: "Mẹ đã đồng ý cho em ở chỗ này ngủ, ngày mai trực tiếp đi trường học là được. Mẹ sẽ mang cặp sách của em tới, còn nói nhờ em nói cảm ơn chị."
Nói xong, Thẩm Kiều Kiều nhìn về phía Sơn Linh, làm nũng nói: " Chị Tiểu Linh, hôm nay chị cũng đừng đi về. Em mới đi xem thử, giường của chị em rất lớn, ba người chúng ta ngủ cùng nhau có được không?"
Sơn Linh hơi ngẩn người, quay đầu lại nhìn Thẩm Khuynh Y
Thẩm Khuynh Y cũng nhìn lại nàng, quyết đoán nói: "Được, hôm nay em cũng đừng đi về, ở lại ngủ đi."
Trong không khí tràn ngập cảm giác kỳ quái, làm Sơn Linh khó mà mở miệng, thậm chí tai cũng đỏ lên.
Rõ ràng hai người bình thường cũng ngủ cùng nhau, sao hiện tại Thẩm Khuynh Y nói như vậy lại khiến cho nàng mặt đỏ tim đập chứ?
Chuyện này không bình thường......
Thẩm Kiều Kiều không có nhận thấy không khí ái muội giữa hai người, rất vui vẻ nhảy lên, hưng phấn hỏi Thẩm Khuynh Y: "Chị ơi, có áo ngủ cho em không?"
"Có." Thẩm Khuynh Y buông đồ vật trong tay, nói với Sơn Linh: "Em bỏ chén đũa vào trong bồn trước, chị đi tìm áo ngủ cho Kiều Kiều, lát nữa chị sẽ rửa."
Sơn Linh cúi đầu nhẹ nhàng 'Dạ' một tiếng, nhìn Thẩm Khuynh Y lau khô tay, dẫn theo Thẩm Kiều Kiều đi vào phòng ngủ tìm áo ngủ.
Âm thanh ồn ào truyền ra từ TV, cùng với tiếng trò chuyện của Thẩm Kiều Kiều và Thẩm Khuynh Y, tất cả quẩn quanh căn hộ ấm áp, làm Sơn Linh có cảm giác như là một gia đình.
Nàng nhìn chén đũa trước mặt, cảm thấy mỹ mãn bưng tới bồn rửa, mở vòi nước bắt đầu rửa chén.
Buổi tối lúc chuẩn bị ngủ, Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh vẫn là mỗi người ngủ một bên, nhưng mà lần này ở giữa còn có thêm một bé gái. Thẩm Kiều Kiều mặc váy ngủ to rộng của Thẩm Khuynh Y, bởi vì cổ áo quá lớn nên lộ ra nửa bả vai. May mà máy sưởi trong phòng mở đủ ấm, sẽ không cảm thấy lạnh.
Bạn nhỏ Thẩm Kiều Kiều vui vẻ rúc người giữa hai người, ngủ ở giữa hai cái gối đầu, đắp chăn nhắm hai mắt lại: "Tắt đèn đi chị, ngày mai em muốn dậy sớm."
'Tách' một tiếng, Thẩm Khuynh Y tắt đèn đi, trong phòng ngủ lâm vào bóng tối.
Nàng không có nằm xuống ngay, mà mở ra điện thoại định cài đồng hồ báo thức. Cô không biết học sinh tiểu học thường dậy lúc mấy giờ, liền mở miệng hỏi: "Ngày mai mấy giờ đi học?"
Thẩm Kiều Kiều thanh thúy trả lời: "8 giờ, chị cài đồng hồ báo thức vào 6 giờ là được."
Cài báo thức lúc 6 giờ......
Sơn Linh và Thẩm Khuynh Y đều im lặng, hai người bình thường đều là hơn 7 giờ, gần 8 giờ mới thức dậy, 6 giờ thật sự là khiêu chiến đồng hồ sinh học của cả hai.
Nhưng vì đứa nhỏ, Thẩm Khuynh Y vẫn quyết tâm cài đồng hồ báo thức lúc 6 giờ rưỡi. Thức dậy ăn cơm, đến khi Thẩm Kiều Kiều đi đến trường, một tiếng rưỡi hẳn là cũng đủ, mong là không gặp giờ cao điểm.
"Cài rồi." Thẩm Khuynh Y nằm xuống, chấp nhận số phận đắp chăn, nói với hai người: "Ngủ, ngày mai muốn dậy sớm."
Thẩm Kiều Kiều khó hiểu nói: "6 giờ cũng coi như dậy sớm sao?"
Hai người: "......"
Con nít chưa hiểu việc đời thật sự quá tốt, người trưởng thành không có cách nào thức dậy vào giờ này.
Thẩm Khuynh Y quyết định lần sau nếu Thẩm Kiều Kiều ở lại ngủ, khẳng định không thể vào ngày chủ nhật.
***
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức Thẩm Khuynh Y cài vào 6 giờ rưỡi vang lên, cô xốc dậy tinh thần tỉnh lại, còn kéo Thẩm Kiều Kiều trong ổ chăn lên.
"Đi rửa mặt, đã chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn lông mới cho em." Thẩm Khuynh Y nói với người bạn nhỏ đôi mắt không mở nổi: "Mở mắt ra đi, đừng tông vào cửa."
Thẩm Kiều Kiều mơ màng hồ đồ gật đầu, sờ soạng xuống giường.
Sơn Linh cũng tỉnh, chẳng qua hiện tại nàng cực kỳ buồn ngủ, cố hai lần cũng chưa thể ngồi dậy. Thẩm Khuynh Y buồn ngủ đến đau đầu, thấy bộ dáng của nàng cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, thậm chí còn thấy thương cho chính mình.
Cũng lần nữa quyết tâm lần sau tuyệt đối không cho Thẩm Kiều Kiều ngủ lại vào chủ nhật.
"Em cũng đừng dậy, hiện tại còn sớm." Thẩm Khuynh Y đè Sơn Linh chuẩn bị ngồi dậy xuống giường, nói: "Một lát chị đưa Kiều Kiều đến trường học, trở về vừa lúc có thể đón em. Em ngủ thêm một lát đi, chị mua đồ ăn sáng về cho em."
"Vậy không phiền toái sao? Hay là em đi với hai người đi." Ngoài miệng Sơn Linh nói như vậy, nhưng vẫn quấn chăn kín mít, đôi mắt cũng chưa mở ra.
Thẩm Khuynh Y thấy rất buồn cười, xoa xoa gương mặt mềm mại của nàng, cúi đầu nói: "Nổi khổ dậy sớm mình chị chịu là được, em cứ tiếp tục ngủ đi."
Sơn Linh nhẹ nhàng 'Dạ' một tiếng, giây tiếp theo liền ngủ rồi.
Khi Thẩm Khuynh Y dẫn theo Thẩm Kiều Kiều còn chưa tỉnh ngủ ra cửa, cô thấy trời chỉ vừa tờ mờ sáng.
Thẩm Kiều Kiều vừa lên xe đã dựa trên ghế sau ngủ rồi, lúc này Thẩm Khuynh Y đã tỉnh táo. Vì cô lái xe nên không thể ngủ giống như Thẩm Kiều Kiều, cũng may gió lạnh sáng sớm thổi vào, làm cho cô tỉnh táo không ít.
Dọc theo đường đi cũng không quá kẹt xe, chẳng qua khi đến càng gần trường học, thì bắt đầu càng lúc càng khó đi, đường 20 mét đi mất mười phút.
Cuối cùng, Thẩm Khuynh Y thật sự là nổi giận, trước nay cô cũng không biết cổng trường sẽ kẹt xe thành cái dạng này, cảm thấy các xe cộ dậy sớm tất cả đều tụ tập ở chỗ này.
Thẩm Khuynh Y đành phải ngừng xe ở ven đường, dẫn theo Thẩm Kiều Kiều vừa mới tỉnh ngủ đi bộ đến trường học. Trên đường cô mua cho cô bé hai cái bánh bao và một hộp sữa nóng, để cho đứa nhóc này ăn sáng.
Trên đường toàn bộ đều là phụ huynh đưa con cái, lớn lớn bé bé đều có. Nhỏ thoạt nhìn cũng chỉ lớp một lớp hai, lớn cũng bất quá lớp năm, đều vẫn là trẻ con.
Thẩm Khuynh Y nhìn thấy Đào Uyển Duyệt đứng ở cổng, cô mặc áo khoác nhung màu lá đậm, cùng áo len trắng và một đôi giày da, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu, đứng phía xa nhìn rất văn tĩnh dịu dàng, rất có khí chất của phu nhân nhà giàu.
"Mẹ ~"
Thẩm Kiều Kiều nhìn đến Đào Uyển Duyệt rất vui vẻ, nắm chặt sữa bò vội chạy qua. Đào Uyển Duyệt nhìn thấy sữa bò trong tay cô bé thì đồng tử mở to, vội vàng tránh né con gái mình, tránh cho bị con bé làm văng sữa vào người.
"Chạy cái gì mà chạy?" Đào Uyển Duyệt răn dạy con gái: "Té ngã làm sao bây giờ?"
Thẩm Kiều Kiều cười rất vui vẻ, giơ sữa bò nói: "Mẹ có muốn uống hay không?"
Đào Uyển Duyệt lắc đầu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y đang đi tới, lại khôi phục biểu tình dịu dàng, cười nói: "Y Y, cảm ơn con đưa Kiều Kiều tới trường, đêm qua con bé không làm phiền con chứ?"
"Không có, em ấy ngủ rất ngoan." Thẩm Khuynh Y nói.
Chính là thích nằm ngang ngủ.
Thẩm Khuynh Y nhìn học sinh và phụ huynh mênh mông ở xung quanh, cảm thấy cảnh tượng này thật sự quá xa lạ. Hơn nữa cô đã đem Thẩm Kiều Kiều hoàn chỉnh giao cho Đào Uyển Duyệt, cũng không còn lý do ở lại. Huống chi cô tin tưởng Đào Uyển Duyệt cũng không muốn gặp chính mình.
"Không có việc gì vậy con liền đi về trước." Thẩm Khuynh Y đút tay vào túi quần bình tĩnh nói: "Con còn phải đến quán cà phê."
Đào Uyển Duyệt cười cong mắt: "Được, cảm ơn Y Y."
Nói rồi, cô vỗ đầu Thẩm Kiều Kiều, nói với con bé: "Chào tạm biệt chị đi."
Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn phất tay: "Tạm biệt chị, trên đường lái xe cẩn thận, tuần sau em còn có thể đến nhà chị chơi không?"
Biểu cảm của Thẩm Khuynh Y rõ ràng cứng đờ một chút, sau đó nhìn Thẩm Kiều Kiều bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Chỉ có thể tới vào thứ bảy."
"Dạ!" Thẩm Kiều Kiều rất vui vẻ, lại vẫy tay với Thẩm Khuynh Y.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai mẹ con, Thẩm Khuynh Y xoay người rời khỏi trường học. Sau khi lên xe cô ngáp một cái, mới lái xe về nhà.
Sơn Linh ngủ đến 8 giờ thì tỉnh, lúc này Thẩm Khuynh Y còn chưa có về. Nàng buồn ngủ ngồi dậy từ trên giường, tóc tai lộn xộn giống như bị nổ tung.
Tối qua thật sự là quá đau khổ, đứa nhỏ Thẩm Kiều Kiều này vậy mà ngủ theo chiều kim đồng hồ.
Cả một đêm đều xoay tròn, lúc thì ngủ ở đầu giường, lúc lại ngủ ở cuối giường, lăn lộn đến mức cả đêm Sơn Linh cũng không ngủ ngon.
Nàng ngáp một cái rồi xuống giường, kéo ra bức màn, mơ hồ nhớ lại Thẩm Khuynh Y nói sẽ mang bữa sáng về. Sơn Linh đi ra ban công thay ngũ cốc trong chén, nấu một ấm nước rồi mới đi rửa mặt. Khi nàng rửa mặt xong Thẩm Khuynh Y cũng vừa lúc vào cửa.
Nhìn thấy Sơn Linh mặc váy ngủ, đang đánh răng, Thẩm Khuynh Y mạc danh cảm thấy nàng rất giống nhóc béo. Mỗi lần cô về nhà nhóc béo đều sẽ đón cô như vậy, vô luận lúc đó nhóc béo đang làm gì.
Sao đột nhiên lại nghĩ tới nhóc béo chứ?
Thẩm Khuynh Y thở dài ở trong lòng, cô giơ đồ ăn sáng trong tay lên, nói với Sơn Linh: "Bữa sáng chúng ta ăn bánh bao, em rửa mặt xong thì tới đây ăn đi."
Sơn Linh gật đầu, định quay lại phòng tắm đánh răng, lại bị Thẩm Khuynh Y gọi lại.
"Tuần sau có thể Kiều Kiều còn muốn tới đây." Thẩm Khuynh Y rất bất đắc dĩ nói: "Chị nghĩ không thể để con bé ở lại ngủ."
Sơn Linh đứng lại một chút, rồi gật đầu thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro