
Chương 6
Sơn tiểu béo nghiêng cái đầu nhỏ lông xù xù nhìn Thẩm Khuynh Y, đôi mắt đen nhỏ liên tục chớp chớp, hình như còn không hề biết đây là tên mới của mình.
Thẩm Khuynh Y nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt của nàng, nhoẻn miệng cười. Dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve lông chim màu trắng bên cạnh gương mặt của Sơn Linh. Dùng giọng nói vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh nói: "Về sau chị gọi em là bé chim béo, thế nào?"
"Pi?"
Sơn Linh rất là khiếp sợ, trong ý thức của nàng bản thân nhưng không mập. Chính mình rốt cuộc đã làm gì, làm cho Thẩm Khuynh Y cảm thấy mình béo?!
"Pi pi, pi pi!"
Sơn Linh vỗ đôi cánh trắng đen, ở trên vai Thẩm Khuynh Y nhảy nhót kêu to: 'Chị mới là nhóc béo, em có tên, em tên Sơn Linh, không phải nhóc béo!'
Thẩm Khuynh Y nghe không hiểu nàng nói, còn tưởng rằng Sơn Linh là rất thích tên này, trong mắt đều là ý cười.
"Quyết định vậy đi." Thẩm Khuynh Y vỗ đầu nhỏ của Sơn Linh, nói: "Về sau, em sẽ ở lại nhà chị."
Vốn dĩ Sơn Linh còn tức giận đến dậm chân, nhưng vừa nghe có thể ở lại lập tức yên tĩnh, thậm chí còn kêu "pi pi~" hai tiếng. Đôi chân mảnh khảnh của nàng bước lại gần, ngậm tóc mái trên thái dương của Thẩm Khuynh Y.
'Nói phải giữ lời nha, em sẽ ở lại nơi này, chị cũng không thể đổi ý.'
Thẩm Khuynh Y không biết vì sao, đột nhiên cảm giác được cảm xúc của bé chim nhỏ trước mặt. Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, như là đối phương thật sự có thể hiểu chính mình nói gì, hiểu được ý muốn của cô, nguyện ý làm bạn với cô.
Ý nghĩ này làm cho Thẩm Khuynh Y có chút mờ mịt, cô dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn bé chim béo đang đứng ở đầu vai của chính mình.
Ảo giác thôi.
Thẩm Khuynh Y rũ mắt xuống, cô rốt cuộc cô đơn cỡ nào, mới có thể nghĩ rằng một con chim vậy mà nguyện ý cùng cô sống bên nhau.
Từ lúc chuyện đó xảy ra, Thẩm Khuynh Y đã biết không có bất kì người nào có thể vẫn luôn ở bên cạnh mình. Cô giống như một quả bom hẹn giờ, sẽ có thể làm tổn thương những người yêu thương cô. So với việc đến một ngày phải hối hận, cô thà ngay từ đầu tự cắt đứt những cảm tình đó.
Sống một mình tuy vất vả, nhưng vẫn tốt hơn mọi người đều chết.
Thẩm Khuynh Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Sơn Linh, nhóc con thoải mái run run lông chim, rồi lon ton dính vào cô.
Suốt cả đêm, Thẩm Khuynh Y đều phục hồi sách cũ, Sơn Linh cũng an tĩnh ngồi ở trên vai của cô.
Đêm khuya, Thẩm Khuynh Y lại gặp cô gái làn da trắng nõn, xinh đẹp đó ở trong mộng. Lần này cô không có hoảng loạn, ngược lại yên tâm thoải mái để đối phương tùy ý tới gần chính mình.
Tuy không hiểu vì sao dạo gần đây Thẩm Khuynh Y luôn mơ thấy nàng, cô gái ấy dường như xuất hiện từ hư không, luôn dựa sát bên cô. Rõ ràng không làm gì hết, nhưng lại khiến Thẩm Khuynh Y dâng lên một cảm tình khó tả.
Giống như giếng khô mười mấy năm, đột nhiên một ngày đón một cơn mưa, làm cho mặt đất khô cạn trở nên dễ chịu.
Cái giếng cạn đó chỉ có thể chấp nhận, chờ đợi đến lúc mưa ngừng.
***
Thời tiết cuối tuần sáng sủa trong lành, Sơn Linh nhảy tới nhảy lui ở trong lồng. Bởi vì thời tiết thật sự quá tốt, ánh nắng mùa thu ấm áp làm cho ban công nhuộm vàng rực rỡ, sáng sớm tinh mơ Sơn Linh đã rất hưng phấn.
Nàng thích ánh mặt trời, hơn nữa Sơn Linh đã có thể cảm nhận được, chỉ cần thêm hai ngày nàng có thể hóa hình.
"Pi pi ~"
Sơn Linh đứng trên thanh treo lồng sắt, nói với nhóm hoa nhỏ trên ban công: 'Các ngươi chờ thêm hai ngày, lúc đó ta có thể tưới nước bón phân cho các ngươi rồi!'
Tuy rằng qua mùa thu sẽ đến mùa đông rét lạnh, nhưng Sơn Linh tin tưởng chỉ cần chính mình quan tâm một chút, mấy chậu hoa này sống đến đầu xuân năm sau là không thành vấn đề.
Sơn Linh tâm tình sung sướng nhảy tới nhảy lui ở trong lồng, nàng đối với chuyện bản thân sắp có thể sắp hóa hình rất là vui mừng. Không biết Thẩm Khuynh Y nhìn đến chính mình hóa hình có sợ hãi hay không. Sơn Linh vừa mài móng vuốt nhỏ vừa cân nhắc, cần nghĩ ra biện pháp mới được, lỡ đâu dọa đến đối phương thì không tốt.
Đang lúc Sơn Linh cân nhắc nên làm cái gì, thì nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ truyền đến, chắc là Thẩm Khuynh Y tỉnh ngủ.
Thẩm Khuynh Y mặc váy ngủ màu đen từ trong phòng đi ra, vừa nhìn lên đã thấy bé chim béo ở trong lồng nhảy tới nhảy lui. Bé chim ở dưới ánh nắng vàng nhìn giống như một mặt trời nhỏ sáng lên, tỏa sáng nhấp nháy.
"Pi pi ~"
'Buổi sáng tốt lành nha, thời tiết hôm nay rất tốt.'
Sơn Linh đứng ở trên thanh treo chào hỏi: 'Hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại tốt như vậy, chúng ta cùng nhau dọn dẹp nhà cửa đi!'
Yêu sạch sẽ là kỹ năng của mọi bé Sơn Tước, Sơn Linh cũng không ngoại lệ.
Nàng thích hoàn cảnh sạch sẽ ấm áp, cũng thích phơi nắng, là một con chim nhỏ đáng yêu và sạch sẽ.
Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại mới 7 giờ sáng.
Đêm qua Thẩm Khuynh Y vội vàng làm việc, mãi đến rạng sáng 1 giờ mới ngủ. Sáng sớm tinh mơ, cô đã nghe được trên ban công vang lên tiếng lảm nhảm không ngừng của bé chim "pi pi pi pi pi pi". Cô sống nhiều năm như vậy, đây lần đầu bị chim đánh thức, còn tưởng rằng chim béo đói bụng, nên rời giường đến xem nàng.
Bé chim béo trong lồng sắt nhìn thấy Thẩm Khuynh Y đi tới thì mừng rỡ, nhưng vẫn thành thật ngoan ngoãn đứng đợi ở thanh treo, đợi Thẩm Khuynh Y mở cửa lồng ra ra.
"Pi pi ~"
Lồng sắt mới vừa mở ra, Sơn Linh đã vỗ cánh nhỏ bay ra ngoài, vững vàng mà đứng ở trên vai Thẩm Khuynh Y, sau đó dùng đầu nhỏ dụi dụi vào cô.
Thẩm Khuynh Y không nhịn được bật cười, cô cảm thấy bé chim béo dính người này quá đáng yêu.
"Hôm nay khoảng 9 giờ sẽ có người đến dọn dẹp vệ sinh." Thẩm Khuynh Y nhìn bé chim béo giống như cún con đang cọ vào người mình, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng hỏi: "Em muốn ở trong lồng, hay là vào thư phòng với chị?"
Sơn Linh ngẩn người, ngước đầu nhỏ nhìn cô, nghiêng nghiêng đầu.
'Có người tới?'
"Pi pi."
'Chúng ta không thể cùng nhau dọn dẹp vệ sinh sao?'
Sơn Linh bất an ở trên vai Thẩm Khuynh Y cào cào móng vuốt nhỏ, nói: 'Em làm việc nhà rất giỏi, hơn nữa em cũng muốn cùng chị dọn dẹp vệ sinh.'
Thẩm Khuynh Y xoa xoa đầu bé chim, suy nghĩ rồi nói: "Hay là em ở trong lồng đi, thư phòng quá nhiều đồ vật, chờ người dọn dẹp đi rồi chị thả em ra."
Vì thế, vừa ra ngoài chưa được 5 phút Sơn Linh lại bị nhốt vào lồng sắt.
Sơn Linh nắm lấy lồng sắt, mắt trông chờ nhìn Thẩm Khuynh Y đã đi chỗ khác. Nàng nhịn không được kêu "pi pi" hai tiếng, muốn kêu đối phương quay lại, nhưng Thẩm Khuynh Y đã đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nắm lồng sắt khóc không ra nước mắt, Sơn Linh uể oải bay trở về đậu lên thanh treo, rúc cái đầu nhỏ uể oải ỉu xìu phơi nắng.
Nàng còn tưởng rằng cuối tuần có thể vẫn luôn ở cùng Thẩm Khuynh Y , không ngờ còn không bằng ngày thường.
Bé chim béo thở dài, tính toán xem rõ 'người' này rốt cuộc có địa vị gì.
Thẩm Khuynh Y rửa mặt xong, thì rót thêm nước và thức ăn cho Sơn Linh, đút thêm một ít sâu bột, liền vào thư phòng làm việc. Bên ngoài chỉ có Sơn Linh nhìn chằm chằm vào cửa chính, chờ người đã hủy diệt ngày cuối tuần của chính mình.
Vừa qua 9 giờ một chút, liền vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Khuynh Y từ trong thư phòng ra mở cửa, dẫn người tiến vào.
Sơn Linh vội vàng bay đến mép lồng sắt, đầu dùng sức hướng ra phía ngoài xem. Muốn ngay ánh nhìn đầu tiên có thể thấy rõ rốt cuộc đối phương là người như thế nào.
"Dì Khương."
"Y Y sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Người còn chưa bước vào, Sơn Linh đã nghe được tiếng nói chuyện. Đối phương hình như hơn 40 tuổi, giọng nói có chút lớn tuổi, nhưng vẫn đầy sức sống.
Dì Khương từ cửa đi vào, nhìn quanh phòng khách một chút, lập tức thấy được lồng chim treo ở ban công, cùng với Sơn Linh bị nhốt ở lồng sắt.
"Ôi trời, con nuôi chim sao?" Dì Khương cảm thấy ngoài ý muốn, bà nhìn Thẩm Khuynh Y, ánh mắt nhu hòa nói: "Cha của con vẫn luôn lo lắng con một mình sẽ cô đơn, không ngờ tới con thế nhưng nuôi thú cưng."
Thẩm Khuynh Y vốn không định trả lời, nhưng dì Khương trước mặt dù sao cũng là người làm trong nhà, đã chăm sóc cô trong thời gian rất lâu, nên vẫn thuận theo bà mà đáp lời.
"Ừm." Thẩm Khuynh Y gật gật đầu: "Nuôi thêm thú cưng trong nhà cũng khiến không khí náo nhiệt hơn một chút."
"Đúng vậy đúng vậy." dì Khương thay giày, cười ha ha đi đến ban công nhìn Sơn Linh, Sơn Linh cũng từ trên cao nhìn xuống bà.
Vị dì Khương trước mặt này hơn bốn mươi tuổi, hơi mập một chút, có một khuôn mặt tròn. Dì Khương là kiểu người phụ nữ trung niên đi trên đường có thể nhìn thấy rất nhiều. Có kiểu tóc xoăn ngắn, bởi vì người hơi chút béo, cho nên nhìn hiền lành dễ gần.
Sơn Linh nhìn dì Khương "pi pi" hai tiếng.
'Con chào dì ~'
Dì Khương nghe Sơn Linh kêu thanh thúy hai tiếng, không nhịn được cười híp mắt. Quay đầu nói với Thẩm Khuynh Y: "Con chim béo này của con kêu cũng thật hay, nghe như đang ca hát."
Được người xa lạ khen tiếng kêu của mình, Sơn Linh rất vui mừng, lại "pi pi" hai tiếng.
'Dì nói chuyện cũng êm tai lắm đó~'
Tâm trạng của Thẩm Khuynh Y cũng rất tốt, cô ngẩng đầu nhìn bé trắng mập mạp trong lồng sắt, khóe môi cười cười: "Đúng vậy, rất là đáng yêu."
Sau đó, Thẩm Khuynh Y nói cho dì Khương nghe chính mình nhặt được Sơn Linh như thế nào. Dì Khương nghe xong càng thấy thích bé chim béo này.
"Đây là duyên phận của hai đứa, nếu không sao lại để con nhặt được đâu." Dì Khương nói với Thẩm Khuynh Y: "Mấy năm nay con vẫn luôn cô đơn một người, hiện tại có thú cưng, cũng có thể tốt một chút."
Sơn Linh ở trong lồng kêu hai tiếng: 'Chờ con hóa thành hình người thì tốt rồi, dì không cần lo lắng ~'
Thẩm Khuynh Y hình như không muốn nói tiếp chủ đề này, nàng cúi mắt xuống bình tĩnh nói: "Dì Khương, hôm nay con còn có công việc chưa làm xong, lát nữa con sẽ vào thư phòng."
Dì Khương cũng biết rõ Thẩm Khuynh Y không thích nghe mình nói mấy chuyện này, khẽ thở dài: "Dì lớn tuổi rồi, hay lỡ lời nói những điều con không thích nghe. Con có việc thì đi làm trước đi, chờ dì làm xong việc nhà sẽ nói với con một tiếng. Giữa trưa dì sẽ nấu cơm cho con, nấu món sườn kho con thích ăn lúc nhỏ được không?"
Thẩm Khuynh Y nhìn dì Khương, thật ra nàng đã không còn thích ăn sườn kho. Dì Khương vẫn luôn nghĩ rằng khẩu vị cô còn giống lúc nhỏ.
"Dạ được." Thẩm Khuynh Y rốt cuộc vẫn không nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt nói: "Chỗ của nhóc béo này dì không cần dọn dẹp, con tự dọn là được."
Dì Khương gật đầu, cất đồ đạc rồi bắt đầu dọn dẹp, Thẩm Khuynh Y cũng vào thư phòng.
Sơn Linh không hiểu vì sao bầu không khí vừa rồi lại trở nên kỳ lạ như vậy, lúc này đang đứng trên xích đu, mài móng vuốt.
'Ai, muốn ra ngoài đi chơi quá......!'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro