Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Đêm khuya gió thổi vù vù vô cùng rùng rợn, Sơn Linh nghe được Thẩm Khuynh Y đang ở dưới ký túc xá cũng không dám chậm trễ, mặc áo ngủ khoác thêm áo khoác liền chạy xuống.

Mới ra tới, Sơn Linh đã bị gió lạnh ban đêm thổi đến thay hình đổi dạng.

Lạnh quá a!!!

Trời lạnh như vậy, vì sao Thẩm Khuynh Y còn không trở về nhà?

Sơn Linh run run rẩy rẩy chạy chậm một đường, rất nhanh liền thấy được bóng người đứng ở cách đó không xa.

Thẩm Khuynh Y vẫn mặc áo khoác nhung màu đen, bình tĩnh đứng dưới gió lạnh, tùy ý cho cơn gió kia thổi loạn tóc cô.

Sơn Linh nghĩ nếu áo khoác màu đen của Thẩm Khuynh Y đổi thành màu đỏ, khẳng định có thể dọa sợ rất nhiều người.

"Sao, sao chị lại tới đây?" Sơn Linh chạy chậm qua đi, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi đến nhíu lại. Nhìn bộ dáng Thẩm Khuynh Y muốn phong độ không cần độ ấm, thì kinh ngạc hỏi: "Chị mặc ít như vậy không lạnh sao?"

Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh thiếu chút nữa thì bọc bản thân thành gấu bắc cực, bình tĩnh nói: "Còn ổn."

Sơn Linh không tin, nàng lén mọc lông tơ dưới áo ngủ vẫn cảm thấy lạnh. Một người sống như Thẩm Khuynh Y mặc ít như vậy sao có thể "còn ổn"?

Nói xong Sơn Linh liền vươn tay nắm tay Thẩm Khuynh Y.

Vừa nắm một cái Sơn Linh cảm giác như mình đang nắm tay cương thi đông lạnh thành khối băng.

"Chị còn nói chị không lạnh!" Sơn Linh cảm giác người cô nắm một chút độ ấm cũng không có, lập tức nổi giận nói: "Trời lạnh như vậy sao chị đứng bên ngoài, xe chị đâu?"

Thẩm Khuynh Y chớp mắt, quay đầu nhìn về phía chiếc xe cách đó không, nói: "Ở bên kia."

Sơn Linh vội vàng kéo người qua đó, sau đó chỉ vào xe nói: "Mở máy sưởi!"

Thẩm Khuynh Y rất nghe lời mở máy sưởi lên, lúc này Sơn Linh mới đẩy người đến hàng ghế phía sau, sau đó chính mình cũng chui vào.

Máy sưởi đã bật nhưng để trong xe ấm lên vẫn cần thời gian, cho nên Sơn Linh dùng tay nắm bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Khuynh Y lại, không vui nói: "Chị làm gì vậy, hơn nửa đêm rồi không trở về nhà, còn làm cho bản thân lạnh như vậy."

Thẩm Khuynh Y cúi đầu, nhìn Sơn Linh xoa nắn đôi tay mình, làm đôi tay vốn lạnh như băng trở nên ấm áp.

Chờ trong xe ấm áp, Sơn Linh mới không vui mà ngẩng đầu nhìn cô: "Nói đi, tìm em có chuyện gì?"

Thẩm Khuynh Y dựa vào lưng ghế, cảm nhận hơi ấm từ máy sưởi phát ra, nắm bàn tay Sơn Linh chưa kịp thu hồi, nhẹ giọng nói: "Hôm nay chị đi tìm Quý Lăng Dao."

Sơn Linh hơi sửng sốt, vội vàng thò qua nhìn cô: "Rồi sao nữa?"

Thẩm Khuynh Y nghiêng đầu nhìn nàng, nói lại chuyện mà Quý Lăng Dao kể cho cô, cũng nói về chuyện cô ấy đập phá cửa hàng.

"Tại sao lại như vậy?" Sơn Linh ngồi bên cạnh Thẩm Khuynh Y, nói: "Trách không được chị An Hân không muốn báo công an, nguyên lai là có chuyện như vậy."

Sơn Linh suy tư trong chốc lát, vẫn khó hiểu nói: "Nhưng tại sao cô Quý lại muốn đối xử với chị An Hân như vậy? Đã lâu không gặp, vẫn là người mình thích, sao có thể làm loại chuyện như đập cửa hàng chứ?"

Quả thực không thể lý giải.

Đôi mắt màu đen của Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, hỏi nàng: "Chuyện Quý Lăng Dao thích An Hân, em không có ý kiến gì sao?"

"Ý kiến gì?" Sơn Linh khó hiểu nói: "Ý chị là giai cấp của hai người quá khác nhau, nên không thể ở bên nhau? Nhưng hiện tại không phải Quý Lăng Dao theo đuổi không bỏ sao."

"Không." Thẩm Khuynh Y nắm đôi tay ấm áp của Sơn Linh, nói: "Ý chị là hai người đều là nữ nhưng lại thích nhau, điểm này em thấy sao?"

Sơn Linh chớp mắt, nói: "Thì đứng xem thôi, bằng không còn có thể xem bằng cách nào."

Thẩm Khuynh Y: "......"

Sơn Linh lại chớp mắt, đã hiểu rõ nói: "A, ý chị là quan điểm của em về đồng tính luyến ái sao?"

Thẩm Khuynh Y gật gật đầu.

Sơn Linh nghiêm túc nói: "Đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần là động vật có tình cảm đều sẽ có khả năng yêu thích đồng tính. Chị không thể bởi vì cô Quý thích con gái thì bài xích cô ấy. Cũng không thể bởi vì chị An Hân và cô Quý từng ở bên nhau mà xem thường cô ấy. Tôn trọng xu hướng tính dục của mỗi người là điều cơ bản để làm bạn và làm người."

Thẩm Khuynh Y nhìn bộ dáng Sơn Linh nghiêm túc như thế, còn giáo dục cô không cần có hành vi bài xích, làm Thẩm Khuynh Y cảm thấy rất thú vị.

"Chị không có khinh thường họ." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, nói: "Chị chỉ là cảm thấy......"

Sơn Linh: "Cảm thấy cái gì?"

Thẩm Khuynh Y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ôm đầu vẻ mặt đau khổ nói: "Đầu chị đau quá."

"Chị không cần giả bộ."

"Thật sự đau quá."

Thẩm Khuynh Y nói: "Có thể là bị gió lạnh thổi nhiều."

Thật ta không chỉ gió lạnh, mấy ngày này áp lực của Thẩm Khuynh Y vẫn rất lớn. Lúc khó ngủ đầu cũng sẽ đau, giống như dây thần kinh trong đầu bị người nhéo, đau đến mức cô không chịu được.

Những lúc như vậy, Thẩm Khuynh Y đều sẽ uống rất nhiều thuốc giảm đau, đôi khi có tác dụng, đôi khi một chút cũng không bớt.

Sơn Linh thấy bộ dáng này của cô cũng không giống như giả bộ, liền vươn tay sờ sờ đầu Thẩm Khuynh Y, quan tâm hỏi: "Chị đau ở đâu? Để em giúp chị xoa xoa."

Thẩm Khuynh Y nắm tay Sơn Linh, đặt ở hai bên huyệt thái dương của mình, nói: "Đau ở đây."

Sơn Linh gật gật đầu, ngồi thẳng lưng xích lại gần Thẩm Khuynh Y, bắt đầu cho xoa huyệt thái dương cho cô.

Vừa xoa, Sơn Linh vừa nói: "Có thể là do chị mặc ít quá mới có thể như vậy, về sau chị phải mặc quần áo dày giống em. Không nên luôn mặc kiểu áo khoác mùa thu này, đẹp thì đẹp, nhưng là chị sẽ lạnh. Chị nhìn xem hiện tại chị đau đầu, chờ sau này lớn tuổi thì sẽ đầu gối đau khớp xương, đến lúc đó ai mát xa cho chị? Cho nên chị vẫn nên tự chăm sóc tốt cho mình, thân thể là tiền vốn làm cách mạng......"

Thẩm Khuynh Y nhắm mắt lại nghe nàng nói, cô cảm thấy tính tính của mình rất tốt đối với Sơn Linh. Nếu là Chu Xu lải nhải ở trước mặt cô như vậy, chuyện thứ nhất cô làm chính là đuổi người đi.

Giọng nói của Sơn Linh thanh thúy, lúc dặn dò cô rất giống chim nhỏ đang ca hát.

Cảm thấy thế nào cũng dễ nghe.

Sơn Linh nói lải nhải hơn mười phút, cũng có chút miệng khô lưỡi khô, mới ngừng nói nghiêm túc mát xa huyệt thái dương cho Thẩm Khuynh Y. Nhìn mặt mày cô giãn ra liền biết cô cảm thấy rất thoải mái.

"Chị chỉ cảm thấy bọn họ cũng không dễ dàng." Thẩm Khuynh Y nhắm mắt lại nói: "Quý Lăng Dao nói với chị, lúc trước cô ấy nhờ chị tìm quyển sách kia, chính là chuyện cổ tích An Hân đọc cho cô ấy trước khi ngủ, làm cô ấy nhớ mãi đến bây giờ."

Sơn Linh nhíu mày: "Chuyện cổ tích ru ngủ đều kích thích như vậy sao?"

Vậy đứa nhỏ còn ngủ được không?

Sẽ không ở trong mộng đều là bùm bùm vả mặt anh chị em nhà mình chứ?

Khi kết hợp với người anh cả kia của Quý Lăng Dao, Sơn Linh liền cảm thấy câu 'tiểu thuyết đều bắt nguồn từ cuộc sống' cũng không phải không thể lý giải.

Thẩm Khuynh Y mở to mắt, nhìn Sơn Linh mang vẻ mặt thâm cừu đại hận, liền nắm lấy tay nàng nói: "Chị đỡ hơn nhiều, cảm ơn em."

"Không cần khách sao." Sơn Linh dựa vào ghế, vừa quay đầu nhìn ra ngoài liền sửng sốt: "Có phải bên ngoài rơi tuyết hay không?"

Thẩm Khuynh Y cũng quay đầu, nhìn tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ xe, cô hạ cửa sổ xe xuống một ít. Quả nhiên có một ít bông tuyết lá gan lớn bay vào, chỉ tiếc độ ấm bên trong xe hơi cao, chúng nó còn chưa rơi xuống đã hóa thành giọt nước.

"Tuyết rơi."

Thẩm Khuynh Y nhìn những tinh linh màu trắng bay trong không khí, nói với Sơn Linh : "Trách không được hôm nay lạnh như vậy."

Sơn Linh cũng rất tò mò, hạ toàn bộ cửa sổ xe xuống dưới, mới vừa mở miệng thì một đợt gió tuyết đã tiến vào, nàng vội vàng nâng cửa sổ xe lên.

"Đây là trận tuyết đầu tiên em gặp ở thành phố." Sơn Linh để sát vào cửa sổ xe, nhìn tuyết rơi bên ngoài nói: "Cũng không biết bên nhà em có rơi tuyết hay không? Nếu rơi tuyết khẳng định lớn hơn bên này."

Thẩm Khuynh Y cũng cảm thấy có chút lạnh, nên nâng kính xe lên, quay đầu lại nhìn Sơn Linh.

Sơn Linh ghé sát vào trên cửa sổ xe, chóp mũi thở ra hơi nóng làm cho kính xe đầy sương mù, nàng lại dùng tay áo lau khô, hình như rất thích tuyết rơi.

Thẩm Khuynh Y cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cảm thấy giờ phút này Sơn Linh nghiêm túc ngắm tuyết rất đáng yêu.

Thật giống như biểu cảm của nhóc béo nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Khuynh Y không biết vì sao thường liên hệ Sơn Linh và nhóc béo đã biến mất với nhau, nhưng cô luôn cảm thấy cả hai rất giống nhau.

Không phải lớn lên giống, mà là các loại động tác nhỏ và tính cách rất giống.

Làm cô mê muội.

Hai người lại ở trong xe ngây người trong chốc lát, Sơn Linh lấy điện thoại ra xem giờ, mới phát hiện đã hơn một giờ sáng.

"Đã trễ vậy sao......"

Sơn Linh do dự nhìn về phía tiểu khu, gần như mỗi căn nhà đều ngủ say, bên phía ký túc xá cũng đã tắt đèn.

Nàng quay đầu nhìn nhìn Thẩm Khuynh Y, tiến lại gần hỏi: "Tối nay chị phải làm sao? Đã trễ thế này từ nơi này về đến nhà chị cũng phải lái xe nửa tiếng đi, chị vẫn nên về sớm một chút."

Nói xong Sơn Linh liền định mở cửa xe đi xuống, Thẩm Khuynh Y ngăn nàng lại.

"Chị có hơi mệt mỏi, hơn nữa đã trễ thế này, trời còn rơi tuyết lái xe không an toàn." Thẩm Khuynh Y nhìn chằm chằm Sơn Linh, nói: "Hiện tại em về cũng sẽ quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi, không bằng cùng chị đi."

Sơn Linh nhìn cô, không xác định nói: "Cùng chị cái gì?"

Thẩm Khuynh Y cố giữ giọng nói bình tĩnh, lấy hết can đảm nói: "Cùng chị thuê phòng."

Ở gần trung tâm thương mại có không ít khách sạn, phòng Thẩm Khuynh Y đặt chính là khách sạn năm sao phía trên trung tâm thương mại nơi Sơn Linh làm việc.

Cầm thẻ phòng dẫn Sơn Linh lên lầu, Sơn Linh chưa từng ở khách sạn tò mò nhìn đông nhìn tây.

Trước kia nàng chỉ biết phía trên trung tâm là một khách sạn 5 sao, nhưng bởi vì thật sự quá đắt, Sơn Linh chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể ở chỗ này một đêm.

Hành lang của khách sạn sáng ngời và rộng rãi, sau khi Thẩm Khuynh Y tìm được phòng thì quẹt thẻ mở cửa và điện, cô mở máy sưởi lên.

"Chị đi tắm một cái." Thẩm Khuynh Y cởi áo khoác ra treo lên giá áo, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Sơn Linh, nói: "Em muốn tắm không?"

"Em không tắm." Sơn Linh nói: "Lúc nãy ở ký túc xá em đã tắm rửa sạch sẽ."

"Ừm."

Thẩm Khuynh Y cũng không nói thêm gì, chỉ nói với nàng: "Vậy em ngồi một lát, chị đi tắm."

"Dạ ~"

Nhìn Thẩm Khuynh Y vào phòng tắm, bên trong rất nhanh liền truyền đến tiếng nước. Sơn Linh cởi áo khoác ra, giống Thẩm Khuynh Y treo lên giá áo.

Thẩm Khuynh Y nói cũng đúng, đã trễ thế này trở về khẳng định sẽ quấy rầy giấc ngủ của bạn cùng phòng. Huống hồ sắc mặt Thẩm Khuynh Y cũng không tốt, Sơn Linh rất lo lắng cho cô, nên quyết định cùng cô ở bên ngoài một đêm.

Dù sao cũng không phải chưa từng ở chung, trước kia hai người mỗi ngày đều ngủ chung.

Sơn Linh mặc áo ngủ bò lên trên giường, giường đệm mềm mại vô cùng, thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần so với chiếc giường cứng ở ký túc xá, thế cho nên Sơn Linh vừa dính gối đầu đã ngủ rồi.

Lúc Thẩm Khuynh Y tắm rửa xong ra tới liền nhìn thấy Sơn Linh ở trên giường ngủ rồi. Cô đi đến mép giường khom lưng nhìn nàng, có một chút thất vọng nhỏ.

"Tuy rằng cũng không thể trông cậy vào em có thể làm chút gì với chị, nhưng mà em ngủ nhanh quá đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro