
Chương 45
Quý Lăng Dao đi trong trung tâm, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại nhìn báo cáo trong nhóm WeChat.
Cô mới vừa tròn 18 đã bắt đầu đi theo trưởng bối trong nhà tiếp nhận công việc của nhà họ Quý. Chẳng qua vẫn còn trẻ tuổi, còn có rất nhiều thứ phải học, cho nên hôm nay cố tình tới trung tâm đi dạo xung quanh, cũng là vì học tập.
Quý Lăng Dao cất điện thoại, một mình không có mục tiêu mà đi lang thang. Vừa mới ở dưới lầu, gặp được chị Thẩm và bạn của cô ấy, người bạn xinh đẹp đó nói trên lầu có một quán cháo, vừa lúc cô cũng đói bụng đang muốn ăn một chút gì đó.
Cửa hàng 'một chén cháo' không lớn, nhưng cũng không khó tìm, Quý Lăng Dao đi hai bước liền thấy được bảng hiệu của quán.
Nhìn qua lớp kính pha lê thấy người không nhiều lắm, bếp mở nhìn cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.
Quý Lăng Dao nghe hương thơm của cháo, cảm thấy chị Thẩm và bạn đề cử cũng không tệ lắm.
Đi vào quán cháo, dì phục vụ lại hỏi: "Con muốn gọi món gì?"
Quý Lăng Dao nhìn thực đơn, chọn một phần cháo cùng mấy món ăn sáng, thanh toán tiền rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Rảnh không có việc gì, Quý Lăng Dao nhìn về phía phòng bếp sau mặt kính pha lê. Một cô gái buộc tóc sau đầu đang xắt rau ở trong phòng bếp, cô đưa lưng về phía chính mình, động tác lưu loát, làm Quý Lăng Dao cảm thấy có chút quen mắt.
Hình như rất nhiều năm trước, cũng có một người như vậy ở trong phòng bếp bận việc, đưa lưng về phía chính mình nói: 【Đi rửa tay đi, một lát nữa là làm xong đồ ăn rồi.】
Lúc ấy Quý Lăng Dao còn nhỏ, mười mấy tuổi mỗi ngày chỉ đi học tan học, việc muốn làm nhất cả ngày là gặp chị ấy.
Ở những năm tháng tuổi trẻ, con người sẽ luôn ỷ lại người thân cận nhất, Quý Lăng Dao cũng không ngoại lệ.
Cô cứ ngồi ở ghế trên nhìn bóng dáng cô gái trong phòng bếp, suy nghĩ nếu quán cháo này hương vị tốt, có lẽ về sau cô sẽ thường xuyên ghé thăm.
Mà khi khi cô gái đó múc một chén cháo xoay người đưa cho người khác, Quý Lăng Dao đứng bật dậy.
Ban đầu An Hân cũng không phát hiện Quý Lăng Dao ngồi ở trong tiệm. Cô chỉ múc một chén cháo dựa theo món khách hàng gọi, dặn dò dì phụ việc cái gì đó, mới ngẩng đầu.
Chỉ nhìn qua đã làm cả người An Hân sững sờ tại chỗ.
Không khí im lặng bắt đầu trở nên hỗn loạn, Quý Lăng Dao đụng vào dì bưng cháo làm cháo văng ra sàn. Cô vọt thẳng vào phòng bếp, duỗi tay nắm lấy cổ áo An Hân, đè người lên bàn bếp.
Sức lực Quý Lăng Dao có hơi mạnh, không còn nhu nhược vô lực giống như khi còn nhỏ. Khi eo của An Hân đụng vào trên bàn, nháy mắt đau đến toát mồ hôi
"Xa xa......"
An Hân không có trách cô lỗ mãng, nhìn chằm chằm người đã xa cách 4 năm trước mặt, nhẹ giọng nói: "Em đã lớn như vậy rồi sao?"
"Nếu không thì sao!"
Quý Lăng Dao nhìn chằm chằm người trước mặt, không biết là vì tức giận hay là vì gì, hốc mắt cô nhìn như muốn khóc.
"Bốn năm, chị không có gì lời muốn nói với tôi sao?" Quý Lăng Dao hỏi cô: "Lúc chị cầm tiền rời khỏi nhà tôi, có nghĩ tới chúng ta sẽ còn gặp lại hay không?"
"Xa xa." An Hân nắm lấy cổ tay Quý Lăng Dao, chống người dậy nói: "300 vạn đó là ba em cho chị, hơn nữa chị cũng đáp ứng ông ấy đời này sẽ không gặp lại em. Hôm nay chúng ta đừng cãi nhau được không?"
"Cãi nhau?" Quý Lăng Dao giận đến bật cười, buông cổ áo An Hân ra, một chân đạp nồi cháo đang nấu trên bếp, cháo trắng tất cả đều chảy tràn ra trên mặt đất, cô quay đầu lại nhìn An Hân: "Chị cảm thấy tôi tìm chị là để ôn chuyện sao?"
"Ba tôi kêu chị đi chị liền đi, vì cái gì tôi muốn chị ở lại chị lại không ở?!"
"Chị biết rõ tôi cần chị bao nhiêu, vì cái gì càng muốn rời đi?"
"Nếu chị thích tiền như vậy, được thôi." Quý Lăng Dao nhìn An Hân, dùng giọng khàn khàn nói: "Tôi khiến cho chị một đồng tiền cũng không chiếm được."
......
"Chị An Hân?"
An Hân nghe vài người gọi lớn tiếng mới lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Đào cùng Sơn Linh. Sắc mặt khó coi nặn ra một nụ cười: "Chị không có sao."
"Chị như vậy sao không có gì được?" Hứa Văn Đào lo lắng nhìn cô: "Sắc mặt chị kém quá."
"Đúng vậy." Sơn Linh cũng phụ họa nói: "Muốn báo công an hay không?"
"Không cần!"
An Hân vội vàng nói: "Không cần báo công an, cũng không có gì lớn, xử lý một chút là được, không cần báo công an."
Thẩm Khuynh Y nhìn sắc mặt An Hân, im lặng một lát nói: "Chuyện này tôi kiến nghị không cần giải quyết riêng, nên báo công an thì phải báo."
"Không cần." An Hân nắm chặt góc áo, sắc mặt càng ngày càng khó coi, vẫn khăng khăng nói: "Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không cần báo công an. Hơn nữa tổn thất trong tiệm cũng không nhiều, dọn dẹp một chút là được."
Sơn Linh thấy cô như vậy còn muốn khuyên thêm một câu, nhưng An Hân lại đứng lên nói với mọi người: "Các em đừng lo lắng cho chị, chị lớn như vậy biết nên xử lý như thế nào, các em có việc thì làm việc đi, không cần phải xen vào chị."
Hứa Văn Đào còn muốn khuyên hai câu, nhưng An Hân căn bản không muốn nghe. Cô vội vàng đi vào trong tiệm làm việc, bộ dáng hoàn toàn không muốn phản ứng người khác
Sơn Linh cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường An Hân bất kể là đối nhân xử thế hay là cách làm người đều rất chu đáo. Chị ấy là một người rất dịu dàng, nhưng dáng vẻ hiện tại thật sự làm nàng thấy khó hiểu.
Hứa Văn Đào lo lắng nhìn An Hân, quay đầu nói với Sơn Linh: "Chị An Hân bị sao vậy? Vì sao cửa hàng bị đập còn không muốn báo công an, đối phương rốt cuộc là ai vậy?"
Sơn Linh lắc đầu, nàng và Quý Lăng Dao cũng không quen thuộc, chỉ gặp mặt một lần ở quán cà phê của Thẩm Khuynh Y. Huống hồ cũng không biết người đập cửa hàng có phải cô ấy hay không, cũng không biết vì sao phải phá cửa hàng của An Hân.
Dì phụ việc nghe vậy liền quay đầu nhìn các nàng, lặng lẽ thò qua nói: "Dì cảm thấy cô gái trẻ đó cùng cửa hàng trưởng hình như là quen biết."
Thẩm Khuynh Y nghe vậy nhíu mày: "Chắc chắn không?"
"Chắc chắn." Dì nói với mọi người: "Lúc ấy cô gái đó đụng vào dì nên làm đổ cháo, làm dì hoảng sợ. Sau đó thì thấy cô gái vọt vào phòng bếp ấn cửa hàng trưởng lên bàn trong bếp, hai người nói nói mấy câu, nghe giống như đã quen biết thật lâu."
Hứa Văn Đào khó hiểu: "Nếu là người quen, vì sao muốn phá cửa hàng chứ?"
Thẩm Khuynh Y nói: "Nói không chừng là kẻ thù."
Hứa Văn Đào và Sơn Linh đều quay đầu nhìn cô, cảm thấy lời của Thẩm Khuynh Y nói rất có lý.
"Được rồi được rồi, mình ở lại giúp chị An Hân thu dọn đồ vật, một nhà ba người mấy người không phải còn muốn hẹn hò sao, mau đi đi." Hứa Văn Đào nói với Sơn Linh: "Khó lắm chị Thẩm mới tới tìm cậu một chuyến, cậu không thể để chị ấy leo cây."
Sơn Linh rất khó xử nhìn Thẩm Khuynh Y: "Chúng ta......"
"Hôm nay chúng ta không đi." Thẩm Khuynh Y nói với Sơn Linh: "Nếu em lo lắng cho chị ấy thì ở lại đi, miền cưỡng đi ăn cũng không ngon, không bằng liền ở lại, lần sau chúng ta hẹn lại."
Sơn Linh cảm kích nhìn cô, gật đầu: "Vậy cũng được, chị dẫn Kiều Kiều đi ăn cơm trước đi, lần sau chúng ta đi."
Thẩm Khuynh Y thấy Sơn Linh vào tiệm hỗ trợ, cô cũng nắm tay Thẩm Kiều Kiều rời khỏi đám đông.
"Chị ơi." Thẩm Kiều Kiều nắm tay Thẩm Khuynh Y, nói: "Chúng ta thật sự không cần đi cùng chị Tiểu Linh sao, vậy buổi tối chị ấy ăn cái gì ạ?"
Thẩm Khuynh Y cúi đầu nhìn Thẩm Kiều Kiều, nói: "Một lát chị sẽ để bác tài xế Triệu tới đón em về được không? Chị muốn đi giúp chị Tiểu Linh của em."
"Được ạ." Thẩm Kiều Kiều nói: "Chị cũng không cần đi ăn với em, em nhờ bác Triệu đi ăn với em là được rồi, bác ấy cũng có thể dẫn em đi ăn bò bít tết."
"Ừm." Thẩm Khuynh Y móc điện thoại ra, gọi cho bác Triệu là tài xế của Thẩm Hồng Tuấn, nhờ ấy ông ấy đến trung tâm dẫn Thẩm Kiều Kiều đi ăn.
Bác Triệu tới rất nhanh, Thẩm Kiều Kiều và ông ấy cũng rất quen thuộc, Thẩm Khuynh Y an tâm gửi Thẩm Kiều Kiều cho ông ấy. Cũng dặn dò Thẩm Kiều Kiều ăn cơm xong về đến nhà phải dùng đồng hồ thông minh gọi cho cô, Thẩm Kiều Kiều thanh thúy nói 'dạ'.
Chờ Thẩm Kiều Kiều rời đi, Thẩm Khuynh Y mới lấy điện thoại ra, gọi cho Quý Lăng Dao.
Cuộc gọi rất nhanh được bắt máy, Thẩm Khuynh Y hỏi : "Bây giờ cô ở đâu?"
Quý Lăng Dao không nói lời nào.
Thẩm Khuynh Y nói: "Có phải cô đập phá cửa hàng của người ta không?"
"Đúng vậy." Quý Lăng Dao rất thẳng thắn thừa nhận.
"Vì sao?" Thẩm Khuynh Y cảm thấy khó hiểu, tuy rằng Quý Lăng Dao tuổi nhỏ, nhưng làm việc vẫn khá điềm tĩnh, Thẩm Khuynh Y không cảm thấy cô là người dễ dàng mất khống chế cảm xúc như vậy.
"Sao chị có nhiều thắc mắc vậy?"
"Là chúng tôi đề cử cửa hàng đó cho cô, hiện tại cô đập phá cửa hàng, dù sao tôi cũng phải hỏi một câu chứ?"
Quý Lăng Dao im lặng thật lâu, mới cười mỉa một cái, nói: "Có rảnh uống ly cà phê không?"
Thẩm Khuynh Y không có hẹn Quý Lăng Dao ở trung tâm, mà là tìm một quán cà phê có vị trí khá xa. Tuy rằng hoàn cảnh của cửa hàng này không tốt bằng quán cà phê của cô, nhưng hương vị cũng tạm được, cũng có thể coi là một chỗ tốt để trò chuyện.
Sau khi gọi cà phê cô ngồi hơn nữa tiếng, Quý Lăng Dao mới khoan thai đến muộn. Sau đó ngồi xuống đối diện Thẩm Khuynh Y, cầm ly cà phê lên liền uống.
Còn đánh giá: "Khó uống quá."
Ở dưới ánh đèn lờ mờ của quán cà phê, biểu cảm của Quý Lăng Dao nhìn có chút kỳ lạ, nhìn như không tình nguyện, còn có một chút ấm ức.
"Cô còn thấy ấm ức?" Thẩm Khuynh Y bưng cà phê lên uống một ngụm, nói: "Chuyện hôm nay, có phải cô nên giải thích một chút hay không?"
Quý Lăng Dao dùng muỗng nhỏ khuấy ly cà phê, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Thẩm Khuynh Y cũng không ép cô, đổi một cái vấn đề: "Hay nên nói, quyển sách "Nàng tiên cá" cô nhờ tôi tìm, có phải có liên quan đến chuyện hôm nay không?"
***
Trong quán 'một chén cháo', Sơn Linh đang quét dọn sàn cùng dì phụ việc, quét dọn sạch sẽ cháo vương vãi trong các góc, ngoài cửa cũng treo bảng tạm đóng cửa.
Hứa Văn Đào mua thức ăn nhanh về đặt lên bàn, nói với Sơn Linh: "Mình vừa đến chỗ bảo vệ của trung tâm hỏi, người kia hình như có địa vị, hiện tại đã được thả đi."
Sơn Linh đôi tay nắm cán lau nhà, từ từ thở dài.
Nhìn dáng vẻ có thể xác định một trăm phần trăm người đập phá là Quý Lăng Dao. Nhưng Sơn Linh không hiểu vì sao đang bình yên lại đập cửa hàng của chị An Hân, đây là thù lớn cỡ nào chứ?
Hứa Văn Đào tiến lại, nhìn quanh bốn phía mới hỏi nói: "Chị An Hân đâu?"
"Sắc mặt chị An Hân thoạt nhìn không tốt lắm, mình bảo chị ấy đi về trước." Sơn Linh nhìn Hứa Văn Đào, nói: "Cậu nói xem chuyện này cứ cho qua như vậy?"
"Chứ sao giờ." Hứa Văn Đào bất đắc dĩ nói: "Chị An Hân sống chết không muốn báo cảnh sát, mình cảm thấy chị ấy muốn bảo vệ cô gái đó. Aizzz, Tiểu Linh cậu nói xem chị An Hân quen biết cô gái đó bằng cách nào? Mình nghe nói đối phương mới 18 tuổi, chị An Hân 30 tuổi, hai người kém nhau 12 tuổi đấy."
Sơn Linh lắc đầu: "Mình cũng không rõ ràng lắm."
Nhưng mà nàng nghĩ, Thẩm Khuynh Y khẳng định có thể tìm được đáp án. Rốt cuộc cô là một người rất tốt, sẽ không mặc kệ chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro