
Chương 22
Khi Thẩm Khuynh Y học trung học, đã xảy ra một việc.
Lúc ấy Thẩm Khuynh Y 12 tuổi, vừa lên trung học, cô và người bình thường không khác nhau. Đi học, tan học, làm bài tập, không khác gì những học sinh trung học khác.
Có một đêm mưa, bên ngoài sấm sét ầm ầm, bảo mẫu nửa đêm thức dậy kiểm tra cửa sổ. Khu nhà ở thuộc khu tập thể cũ nằm trong khu trường học trọng điểm, tuy rằng đã cũ nhưng tiện đường đi học. Thẩm Khuynh Y đến trường học chỉ cần băng qua một cái đường lớn là đến, từ nhà đến trường không quá 10 phút.
Lúc bảo mẫu kiểm tra cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện cửa kéo ban công bị mở ra, nước mưa trực tiếp từ ban công thấm vào, làm sàn gỗ phòng khách đều thấm nước.
"Ôi trời!"
Bảo mẫu hoảng hốt, vội vàng mở đèn, lại phát hiện một sự việc khác làm bà khiếp sợ - Thẩm Khuynh Y chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần, đứng ở trong gió lạnh.
"Y Y?" Bảo mẫu thấy cô cả người đều ướt đẫm, vội vàng kéo người từ ngoài ban công vào phòng tắm. Vừa lau nước mưa trên người cô, vừa khó hiểu hỏi: "Đã một giờ khuya sao con còn chưa ngủ? Ngày mai không phải còn đi học sao?"
Khi đó, Thẩm Khuynh Y mở to đôi mắt, nhìn bảo mẫu giúp mình lau tóc, nói: "Dì ơi, mẹ con ở bên ngoài."
Tay bảo mẫu đang lau tóc cho Thẩm Khuynh Y đột ngột dừng lại.
"Y Y, con nói cái gì vậy?" Từ khi Thẩm Khuynh Y còn nhỏ bảo mẫu đã chăm sóc cô. Biết mẹ cô đã qua đời, ba cũng không thường trở về, ngôi nhà này chỉ có 2 người, mẹ từ đâu ra?
Bảo mẫu nhìn Thẩm Khuynh Y, giả bộ không vui nói: "Đứa nhỏ này, hơn nửa đêm không ngủ được đứng ở ngoài ban công dính mưa. Nếu con bị bệnh, ba con khẳng định sẽ nói dì không chăm sóc con tốt."
Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua ngoài ban công, vẫn khẳng định như cũ, nói: "Mẹ ở dưới lầu, chúng ta có cần đưa mẹ lên không?"
"Đừng nói bậy." Bảo mẫu cũng rất sợ hãi, xoa gương mặt Thẩm Khuynh Y, nói: "Mẹ con không ở dưới lầu, đừng suy nghĩ bậy bạ, hôm nay uống thuốc chưa?"
"Đã uống." Thẩm Khuynh Y quay đầu, nhìn bảo mẫu nói: "Thuốc bác sĩ Chu cho mỗi ngày đều uống."
Bảo mẫu hơi cau mày, bà nhìn đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, cũng không thể nói nặng lời, chỉ có thể dỗ dành, nói: "Y Y, một lát con tắm rửa đi. Dì đi dọn phòng khách một chút, buổi tối con ngủ với dì được không?"
Bà sợ Thẩm Khuynh Y lại bị gì.
Thẩm Khuynh Y gật đầu, ngoan ngoãn đi tắm, chờ khi tắm rửa xong ra tới, cô lại nói với bảo mẫu: "Dì ơi, mẹ nói lầu trên cũng bị mưa dột, kêu dì lên nhìn thử."
Mặt của bảo mẫu xanh mét, bà vốn tưởng rằng đây là Thẩm Khuynh Y nói mê sảng. Nhưng khi lên gác mái lại phát hiện thật sự bị mưa dột, nếu không phải Thẩm Khuynh Y nhắc nhở bà, khả năng ngày hôm sau gác mái sẽ bị ngập.
Sau đó, mỗi cuối tuần bác sĩ Chu bác sĩ đều sẽ đến gặp Thẩm Khuynh Y, ở trong hoàn cảnh quen thuộc làm cô thả lỏng.
"Y Y, chị nghe dì nói mẹ em đã tới nữa sao?" Bác sĩ Chu Xu mang cặp kính gọng đen, cô ngồi xếp bằng trên thảm, ngửa đầu nhìn Thẩm Khuynh Y ngồi trên giường, dùng giọng nói như đang trò chuyện hỏi: "Mỗi lần mẹ em tới chỉ gặp em thôi sao? Mẹ em có đi gặp người khác không?"
"Không có." Thẩm Khuynh Y rất nghiêm túc nói: "Không phải mỗi ngày mẹ đều tới, mẹ đến ngẫu nhiên thôi, còn nói với em không cần nói với người khác."
"Vậy sao lần này em lại nói với dì bảo mẫu?"
Thẩm Khuynh Y không nói gì, cô như đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau mới hỏi Chu Xu: "Đó không phải mẹ em, đúng không?"
Chu Xu đẩy mắt kính, nhìn Thẩm Khuynh Y, nói: "Y Y, mẹ em đã qua đời thật lâu."
Thẩm Khuynh Y cúi đầu, Chu Xu không trả lời chính diện, nhưng cũng đã trả lời.
"Y Y." Chu Xu nhìn đứa trẻ trước mặt, xoa xoa mái tóc đen thật dài của cô, dịu dàng nói: "Có lẽ mẹ em đã qua đời, nhưng bà ấy sẽ vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của em, vĩnh viễn sẽ không biến mất. Chỉ là......"
Chu Xu nghiêm túc nói với cô: "Nếu lần sau em gặp lại mẹ, hứa với bác sĩ, không cần đi theo bà ấy."
Vô luận là ở trong đêm mưa, vẫn là ở dưới ao, đều không được đi theo.
Chu Xu dặn dò đứa trẻ trước mặt, lặp lại lời nói: "Nhớ kỹ, em và mẹ em khác nhau, em là người bình thường, em không thể đi theo bà ấy."
***
Thẩm Khuynh Y nhìn đèn neon ngoài cửa sổ xe, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện trước kia.
Lúc ấy Thẩm Khuynh Y tuổi còn nhỏ, ý thức vẫn chưa đầy đủ, đôi khi sẽ phân không rõ cái gì là thật, cái gì là tưởng tượng ra. Cho nên rất nhiều lúc ký ức của cô đều sẽ có sự lệch lạc.
Giống như Thẩm Khuynh Y vẫn luôn nhớ rằng, trước cửa nhà có một tiệm bán hạt dẻ rang. Nhưng khi lớn lên, mới phát hiện chỗ đó căn bản không có tiệm bán hạt dẻ nào cả.
Lúc ấy, Thẩm Khuynh Y cho rằng ký ức của mình không tốt, rõ ràng nhớ kỹ chỗ đó, nhưng tìm thế nào cũng không có.
Sau khi uống thuốc, Thẩm Khuynh Y mới hiểu được tất cả đều do cô tưởng tượng ra, không hề có thật.
Khi còn nhỏ loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. Khi cô lớn mọi chuyện đã tốt hơn, cộng thêm tác dụng của thuốc, đến lúc tốt nghiệp đại học đã không còn hiện tượng này xuất hiện. Cô còn tưởng rằng chính mình đã khoẻ đâu.
Nguyên lai, lại phát bệnh sao?
Thẩm Khuynh Y một tay lái xe, một tay gác lên cửa sổ, chờ đèn xanh đèn đỏ. Cô đã thật lâu không phát bệnh, vì cái gì sẽ đột nhiên lại tưởng tượng ra những việc không tồn tại chứ.
Dì Khương mỗi tuần chỉ tới nhà quét dọn một lần, để lại một bữa cơm. Vì sao Thẩm Khuynh Y sẽ cảm thấy mỗi ngày bà đều tới đâu, còn nấu cho cô những bữa cơm ngon miệng.
Vậy mấy ngày nay cô đã ăn cái gì?
Vậy căn nhà sạch sẽ mỗi ngày cô thấy là gì?
Thẩm Khuynh Y bỗng nhiên cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cô sợ hãi sau khi chính mình biết được tất cả đều là hoang tưởng, về đến nhà sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.
'tích ——'
Đèn xanh sáng, xe ở phía sau liên tiếp bấm còi hối thúc Thẩm Khuynh Y. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục lái xe về nhà.
Ở thanh chắn ra vào khu, Thẩm Khuynh Y đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn trụ quẹt thẻ bên cạnh.
Nếu tất cả đều do cô hoang tưởng, máy quẹt thẻ của khu sẽ không ghi lại nhật ký ra vào mới đúng. Nếu không sao chuyện do mình tưởng tượng ra lại có thể liên kết với bằng chứng ở hiện thực chứ?
Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Khuynh Y hạ cửa kính xe xuống, hỏi chú bảo vệ: "Xin chào, tôi là chủ căn hộ trong khu, tôi muốn hỏi tôi có thể xem lại nhật ký quẹt thẻ ra vào không?"
Chú bảo vệ cũng ngẩn người, bởi vì rất ít có người sẽ hỏi cái này.
Thẩm Khuynh Y sau khi được cho phép, đã đậu xe qua một bên. Đi theo bảo vệ đến phòng theo dõi của khu, nhờ người hỗ trợ xem nhật ký quẹt thẻ.
"Cái này chỉ có thể nhìn đến thời gian ra vào cổng." Người phụ trách mở ra ghi chép nói với Thẩm Khuynh Y: "Chỉ lưu lại nhật ký nửa tháng gần đây, lâu hơn thì không có."
"Nửa tháng là đủ rồi." Thẩm Khuynh Y nhìn màn hình đầy số liệu, nói với người phụ trách: "Chỉ xem dữ liệu thẻ của tôi thôi thì có được không?"
"Đương nhiên có thể, tôi mở giúp cô."
Hệ thống bảo an của khu cao cấp rất hoàn thiện, chưa đến mười giây đã tra ra nhật ký ra vào bằng thẻ điện tử nhà của Thẩm Khuynh Y.
Buổi sáng 8:47 phút, ra cổng một lần, hẳn là lúc Thẩm Khuynh Y đi làm.
Buổi sáng 10:09 phút, ra cổng một lần.
Buổi sáng 10:22 phút, vào cổng một lần.
......
Buổi sáng ngày hôm qua 8:39 phút, ra cổng một lần.
Buổi chiều ngày hôm qua 2:11 phút, ra cổng một lần.
Buổi chiều ngày hôm qua 2:53 phút, vào cổng một lần.
Buổi chiều ngày hôm qua 6:17 phút, vào cổng một lần.
......
Thẩm Khuynh Y nhìn ghi chép buổi sáng hôm nay 10 giờ, cùng ghi chép 2 giờ chiều hôm qua, mày nhíu chặt.
"Camera an ninh trong khoảng thời gian này, tôi có thể xem một chút sao?" Thẩm Khuynh Y chỉ vào ghi chép buổi sáng 10:09 ngày hôm nay, nói với người phụ trách.
"Có thể." Người đó rất nhanh đã mở ra camera vào buổi sáng, đột nhiên kêu 'a' một tiếng.
Thẩm Khuynh Y cũng nhìn về phía màn hình, chỉ nhìn đến cổng khu mở ra rồi đóng lại, nhưng không có quay được người nào ra vào.
Người đó cũng rất nghi hoặc, nói với Thẩm Khuynh Y: "Có thể là máy móc gặp trục trặc."
Thẩm Khuynh Y mím môi, nói thêm: "Mở camera lúc hai giờ chiều hôm qua được không."
Không chỉ hôm nay và hôm qua, còn mở theo dõi của hai ngày trước, đều chỉ thấy máy móc hoạt động, nhưng không thấy bất kỳ người nào, điều này làm mọi người thấy khó hiểu.
Thẩm Khuynh Y sắc mặt cũng khó hiểu, cô không bắt nhân viên mở tiếp, chỉ là chụp một bức ảnh ghi chép ra vào rồi trở về.
Về tới nhà, Thẩm Khuynh Y vừa mở cửa liền nhìn thấy một bóng dáng trắng trẻo mập mạp bay lại phía cô. Cô giơ tay theo bản năng, một bé chim béo dễ thương đáng yêu liền đậu ở trên tay Thẩm Khuynh Y.
'Mừng chị về nhà ~'
Sơn Linh vui vẻ "pi pi" hai tiếng, nghiêng đầu nhỏ nhìn cô: 'Hôm nay lại tăng ca sao, sao trễ vậy mới về?'
Thẩm Khuynh Y nhìn bé chim béo trong tay, ánh mắt hơi đen tối, cô nhìn Sơn Linh không nói gì.
"pi?"
'Chị sao vậy?'
Sơn Linh khó hiểu nhìn cô, vì sao Thẩm Khuynh Y lại dùng biểu cảm này nhìn mình?
Thẩm Khuynh Y cũng không nói cái gì, đóng cửa lại mới hỏi Sơn Linh: "Hôm nay có một số việc nên về trễ, em ăn cơm chưa?"
Sơn Linh vui vẻ "pi pi " hai tiếng, sau đó bay đến trên vai Thẩm Khuynh Y, thân mật cọ cọ cô.
Thẩm Khuynh Y mang theo Sơn Linh vào phòng bếp, mở tủ lạnh thì thấy bên trong tràn đầy trái cây và rau củ.
Một phần gà quay dùng màng thực phẩm bọc lại nhìn rất hấp dẫn. Bên cạnh có có một dĩa nhỏ nấm bào ngư xào, nếu hôm nay Thẩm Khuynh Y không có qua bên kia, những món này sẽ là bữa chiều của cô.
Trừ bỏ cơm chiều, còn có nước lê ép, để trong tủ lạnh đã một lúc, Thẩm Khuynh Y sờ lên cảm giác được nước đã lạnh.
Trái cây rau củ khác đều rất tươi mới.
Những thứ này đều là ảo giác sao?
Thẩm Khuynh Y nhíu mày, nghĩ đến bóng dáng dù cho có mở camera vào thời điểm nào cũng không thấy được. Cô cảm thấy không khí trong nhà trở nên quỷ dị.
Cầm lên ly nước ép lê, Thẩm Khuynh Y đóng cửa tử lạnh lại, thuận tay móc ra điện thoại.
"Dì Khương." Thẩm Khuynh Y nói vào điện thoại: "Ngày mai con cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn, dì không cần nấu cơm cho con."
Kỳ thật Thẩm Khuynh Y căn bản không mở điện thoại lên, chỉ là giả bộ nói những lời này. Muốn xem thử, ngày mai ở nhà có nấu đồ ăn cho cô không.
Nhưng ngày hôm sau khi Thẩm Khuynh Y về nhà, nhìn thấy tủ lạnh giống hệt như những gì cô dự đoán, chỉ có trái cây và điểm tâm sáng, cũng không có bất cứ món ăn nào.
Thẩm Khuynh Y cụp mắt xuống, lặng lẽ đóng cửa tủ lại.
Cái nhà này quả nhiên có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro