Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Thẩm Khuynh Y mơ một giấc mộng.

Đó là một tòa nhà ba tầng với màu xám trắng cũ kỹ. Trên các bức tường, dây leo rậm rạp bò kín, tạo thành những mảng tối u ám. Lớp sơn tường xám đã phai màu theo năm tháng, giống như một bức ảnh cũ phủ bụi thời gian, lưu lại dấu vết năm tháng trôi qua.

Trong trí nhớ của cô, khi ở trong căn nhà này Thẩm Khuynh Y vẫn luôn vội vã chạy.

Cô không nhớ mình chạy trốn cái gì, chỉ biết bản thân đang chạy trốn, cô cố chấp mở ra tất cả những cánh cửa cô có thể mở được.

Những cánh cửa ấy đều vô cùng kỳ quái, giống như cửa sắt của những ngục giam cổ xưa. Phía trên là những lỗ thông khí được che kín bằng những thanh thép to bằng ngón tay cái, phía dưới chỉ có khe hở cao bằng bàn tay, khe hở đó dùng để đưa khay thức ăn vào.

Mỗi khi Thẩm Khuynh Y mở ra một cánh cửa, đều có thể nhìn thấy cách bày biện trong phòng tối.

Vách tường xám trắng được lót một lớp xốp, trừ bỏ một cái giường sắt ra, không còn thứ gì khác.

"Mẹ!"

Thẩm Khuynh Y vô thức gọi, gần như mỗi căn phòng đều được bày trí giống hệt nhau, trống rỗng, xám trắng gần như không có bất kỳ màu sắc nào.

Có thứ gì đang đuổi theo cô, Thẩm Khuynh Y không dám quay đầu lại, chỉ có thể chạy vội trên trên hành lang hẹp dài. Một lần lại một lần mở ra những căn phòng trống rỗng đó, như là gặp quỷ đả tường*, hành lang chạy không đến cuối, cùng với những căn phòng mở ra vĩnh viễn đều không có người.

(*Quỷ đả tường là một hiện tượng một người cố gắng đi thẳng nhưng lại vô thức quay về điểm xuất phát, như thể bị một thế lực vô hình giam cầm trong một vòng lặp vô tận.)

Nhưng ngay một giây sau, Thẩm Khuynh Y phát hiện bản thân bị trói ở trên giường sắt kia.

Sự trói buộc từng vòng từng vòng siết chặt, gần như sắp nghiền nát nội tạng của Thẩm Khuynh Y.

Đau khổ mà tuyệt vọng, tầm mắt chỉ có trần nhà màu xám trắng. Dù cố gắng há miệng thế nào cũng không thể phát ra dù chỉ một tiếng rên khẽ.

Có lẽ bản thân rất nhanh sẽ chết, giống như mẹ của cô, cứ như vậy chết ở trong đám người......

Thẩm Khuynh Y ngửa mặt nằm, cô có thể cảm giác được có gì đó đã biến mất khỏi thân thể của mình. Những sợi dây trong đầu, cũng dần bị rút mất. Cô biết, một khi những sợi dây này hoàn toàn rời khỏi thân thể của mình, cô sẽ trở thành người phụ nữ đó.

Người phụ nữ giống như cô lúc này, bị cột trên giường sắt.

Đúng lúc này, Thẩm Khuynh Y bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nặng xuống. Ở trên ngực hình như có gì đó, làm cho Thẩm Khuynh Y khôi phục một chút thần trí, cô thống khổ nhìn xuống ngực mình, phát hiện đó là cô gái mình đã liên tục mơ thấy trong một tuần nay.

Khác với trước kia, mỗi lần mơ thấy nàng, nàng đều nhắm mắt lại, an tĩnh dựa vào ngực Thẩm Khuynh Y ngủ say, hô hấp vững vàng phả vào da thịt Thẩm Khuynh Y, an tĩnh và xinh đẹp.

Mà lúc này, Thẩm Khuynh Y thấy được đôi mắt nàng.

Nàng ấy có một đôi mắt sáng ngời, con ngươi màu đen giống như có thể sáng lên, hàng lông mi dài như một cái bàn chải nhỏ, nếu khẽ chớp mắt như có thể tạo ra một làn gió nhẹ.

"Chị rất khó chịu sao?"

Nàng hơi ép sát thân thể vào, lúc này Thẩm Khuynh Y mới phát hiện, nàng vậy mà không mặc quần áo.

Làn da trắng nõn, mái tóc đen bóng, da thịt ấm áp.

Đều tạo cho Thẩm Khuynh Y một cảm giác kỳ lạ.

Nàng ấy hình như không biết thẹn thùng, hướng về phía trước dựa dựa, nằm trên vai Thẩm Khuynh Y nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Chị đừng sợ, chị chỉ đang nằm mơ thôi."

Con ngươi Thẩm Khuynh Y hơi hơi run rẩy, cảm giác đau đớn bén nhọn trên thân thể đột nhiên biến mất, thay thế vào đó là độ ấm cơ thể của cô gái.

Đúng vậy, cô chỉ nằm mơ thôi.

Thẩm Khuynh Y ngây người nhìn người trước mặt, cũng chỉ có ở trong mơ, mới có thể gặp được nàng.

"Ngoan ngoãn ngủ một giấc, tất cả đều sẽ thành quá khứ." Cô gái một lần nữa nhắm hai mắt lại, ôm Thẩm Khuynh Y nhẹ nhàng nói: "Em ở bên chị mà."

Giọng nói của nàng ấy trong trẻo mà sáng rõ, như mặt trời ấm áp giữa đông, phá tan mây đen, đem đến ánh sáng.

***

Lúc Thẩm Khuynh Y tỉnh lại, trong đầu kêu lên 'ong ong', như mười mấy máy phát thanh phát những bài hát khác nhau, ồn ào đến mức não cô đau nhức.

Thở một hơi nặng nề, làm Thẩm Khuynh Y cảm giác tốt hơn một chút, cô thấy trên ngực có hơi nặng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thình lình phát hiện bé gà béo mình nuôi nằm trên ngực mình.

Có thể là gần đây bé gà béo ăn rất tốt, trọng lượng cơ thể tăng không ít, hiện tại đè ở trên ngực Thẩm Khuynh Y cảm giác nặng trĩu.

Sao lại bay ra tới?

Thẩm Khuynh Y một lần nữa nằm xuống, dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt. Cô nghĩ chắc là tối qua quên khóa lồng chim, cũng không biết nàng ngủ trên người mình bao lâu rồi.

Bé chim này ngay cả ngủ cũng không tha cô, thật sự rất dính người.

Thẩm Khuynh Y vừa bất đắc dĩ lại vừa thấy vui mừng, cô nhớ rõ trong giấc mơ đêm qua, cô gái mà cô thường mơ thấy đã nói chuyện với cô. Bây giờ ngẫm lại cảm giác rất thần kỳ, rõ ràng là mơ thấy ác mộng, lại không ngờ rất nhanh đã bị hóa giải.

Bởi vì dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, Thẩm Khuynh Y sẽ bị nhốt trong bóng đè thời gian rất dài. Đến khi lẫn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mới có thể tỉnh lại từ ác mộng.

Lần này may mà có cô gái kia......

Thẩm Khuynh Y mở to mắt, nghĩ tới người trong mộng, cảm thấy nếu có cơ hội cô muốn gặp nàng một lần.

Bất quá vẫn không nên làm nàng sợ, không nên nói chuyện bản thân đã mơ thấy người ta suốt một tuần.

Rất đáng sợ.

Thẩm Khuynh Y nằm ở trên giường cảm giác cả người vô lực, đoán là chính mình có thể bị sốt, cô đã rất lâu không bị bệnh, lần này hình như chỉ là sốt nhẹ.

Sơn Linh không lâu sau liền tỉnh ngủ, nàng mở mắt ra phát hiện Thẩm Khuynh Y đặt nàng ở trong chăn ấm áp, còn cô thì rời giường ra cửa.

Nàng duỗi người, sau đó nằm trên đệm chăn tiếp tục ngủ, ai bảo đêm qua nàng tốn sức lớn như vậy mới trấn an được Thẩm Khuynh Y. Lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ, căn bản không thể tỉnh sớm để về lồng.

Sơn Linh vừa ngủ vừa nghĩ, đêm qua Thẩm Khuynh Y mơ thấy ác mộng nhìn cũng rất đáng sợ. Sơn Linh chưa từng thấy ai gặp ác mộng mà lại có dáng vẻ như vậy.

Cả người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái xanh, chủ yếu là cơ bắp cả người đều căng chặt, giống như sắp ngừng hô hấp.

Làm Sơn Linh sợ tới mức trực tiếp hóa hình, dỗ dành đối phương thật lâu.

Một cơm chi ân dũng tuyền tương báo*, huống chi Thẩm Khuynh Y còn có thể giúp nàng gia tăng công đức. Sơn Linh vùi đầu vào chăn ngủ ngon, cảm thấy chính mình đúng là một yêu tinh tốt.

(*Một cơm chi ân dũng tuyền tương báo viết lại từ câu "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo" - câu này có nghĩa phải biết ghi nhớ ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một .)

Thẩm Khuynh Y không nghĩ nhiều như vậy, cô căn bản không nghĩ chuyện đêm qua và bé chim béo chỉ biết ăn rồi kêu của nhà mình có liên hệ với nhau. Đo xong nhiệt độ cơ thể mới phát hiện chính mình quả nhiên đã sốt nhẹ.

Nhìn nhiệt kế điện tử trong tay, sắc mặt Thẩm Khuynh Y rất tệ, cũng không biết cô suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới bỏ nhiệt kế về chỗ cũ, lấy điện thoại nhắn tin cho Nặc Nặc.

【Hôm nay cơ thể chị không khoẻ, liền phiền em trông cửa hàng giúp.】

Bây giờ đã hơn 9 giờ rưỡi, hẳn là Nặc Nặc đang ngồi trên tàu điện ngầm, vài giây sau đã trả lời: 【Vâng, cửa hàng trưởng không thoải mái sao, có cần em tan làm xong qua giúp gì không?】

【Không cần, chị nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi 】

Thẩm Khuynh Y trả lời xong thì không để ý đến nữa, đi tìm thuốc hạ sốt trong hòm thuốc, cầm lên xem mới phát hiện thế nhưng đều đã hết hạn.

Bất đắc dĩ, Thẩm Khuynh Y đành phải lên mạng đặt thuốc, trong lúc đợi giao tới thì vào bếp nấu chút nước nóng.

Ấm nước kêu 'ục ục' làm Sơn Linh đang ngủ nướng thức dậy, nàng từ trong chăn ló đầu ra, nhìn thoáng qua khăn trải giường lộn xộn, định chờ Thẩm Khuynh Y ra ngoài đi làm, chính mình sẽ đem chúng nó tháo ra bỏ vào máy giặt, nếu không sẽ toàn là mùi mồ hôi.

Sơn Linh nghĩ vậy rồi lại thấy có chút đói bụng, nàng vỗ cánh bay từ phòng ngủ ra, bay khắp nhà tìm Thẩm Khuynh Y.

Mà Thẩm Khuynh Y đứng ở ban công, nhìn Sơn Linh giống một con cún bám người đang tìm mình ở khắp nơi, đột nhiên cười thành tiếng.

"Lại đây, tiểu béo."

Thẩm Khuynh Y ngồi ở ghế trên ban công, hướng về phía Sơn Linh vẫy vẫy tay, tiểu Sơn Linh lập tức vội vàng bay lại đây, đậu ở trên tay cô.

'A, sao người chị lại nóng vậy?'

Mới vừa đứng xuống, Sơn Linh đã rất nhạy bén phát hiện độ ấm của Thẩm Khuynh Y không đúng lắm, hình như cao hơn bình thường một chút. Nếu không phải nàng cẩn thận lại tỉ mỉ, sẽ không thể phát hiện ra đâu.

Ánh mắt Sơn Linh dừng ở bàn tròn trước mặt cô, phát hiện một ly nước cùng với thuốc hạ sốt mới được giao tới. Nàng nhảy xuống nhẹ nhàng mổ mổ vào hộp thuốc hạ sốt, ngửa đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, hỏi: 'Chị bị bệnh? Là bởi vì đêm qua mơ thấy ác mộng sao?'

Thẩm Khuynh Y mới vừa uống thuốc, tinh thần cũng không tốt, cô lười biếng ngồi ở trên ghế, thế nhưng cảm thấy bé chim béo này hình như đang lo lắng cho mình.

"Đói không?" Thẩm Khuynh Y dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng sờ Sơn Linh, nói: "Hôm nay chị thấy không thoải mái, đồ ăn vặt của em chị đã nhờ chủ tiệm gọi người giao đến, một lát sẽ cho em ăn."

Vẻ mặt Sơn Linh lo lắng nhìn cô: 'Chị bị bệnh thì nên nghỉ ngơi đi, thiếu ăn một bữa em cũng sẽ không đói chết.'

Thẩm Khuynh Y vuốt bé chim mềm mại ấm áp trong tay, mặt mày thả lỏng.

Cho Sơn Linh chuẩn bị đồ ăn xong, bởi vì tác dụng của thuốc nên Thẩm Khuynh Y về giường ngủ một giấc. Sơn Linh phát hiện Thẩm Khuynh Y ngủ thật sự sâu, hơn nữa cũng không bị bóng đè, nên lặng lẽ nấu cho cô một nồi cháo, tính toán đến giữa trưa là có thể ăn.

Sơn Linh không dám tùy ý hóa hình, trừ bỏ lúc nấu cháo, cả ngày cũng không dám chạy lung tung, thành thật ở trong lồng ngủ bù.

Buổi chiều hơn hai giờ, Thẩm Khuynh Y mới đi ra từ trong phòng ngủ, cô nhìn đến cháo được giữ ấm trong nồi cơm điện, suy nghĩ chút cũng không nói thêm cái gì, múc một chén từ từ ăn.

Ngủ một giấc xong trạng thái của Thẩm Khuynh Y tốt hơn không ít, dù ít hoặc nhiều vẫn còn chút không thoải mái, nhưng không còn là vấn đề lớn.

Cháo thịt nạc thơm thơm mặn mặn làm Thẩm Khuynh Y ăn nhiều hơn chút. Cũng không biết dì Khương đến đây vào lúc nào, thế nhưng không gọi cô dậy. Bất quá cũng có khả năng là chính mình ngủ quá sâu, dì Khương không muốn quấy rầy cô.

Nhưng mà cháo này, đúng là ngon hơn rất nhiều so với cơm lần trước dì Khương nấu. Làm Thẩm Khuynh Y không khỏi sinh ra ý tưởng, muốn dì Khương mỗi ngày đều nấu cho chính mình ăn.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút.

Thẩm Khuynh Y ăn cơm no, cầm chén đũa đi rửa xong nhắn một tin nhắn bằng giọng nói cho Khương: "Dì Khương, cảm ơn dì nấu cơm cho con. Về sau dì không cần lấy tiền từ chỗ ba con, dưới quầy TV có ví tiền con để đó, lần sau lấy tiền ở đó mua đồ ăn là được rồi."

Dì Khương không hiểu được Thẩm Khuynh Y đang nói chuyện gì, trong phút chốc không minh bạch ý tứ của cô. Suy nghĩ có lẽ cô đang cảm ơn bà đã nấu cơm cho cô vào thứ bảy tuần trước.

Nhưng đã qua lâu như vậy, sao bây giờ lại cảm ơn mình?

Dì Khương không hiểu chuyện gì, vẫn đáp một câu: "Được, nếu con thích ăn, sau này dì thường xuyên nấu cho con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro