
Nhận thức
Đối với ánh trăng sáng của nam chính, Tần Thi, có thể nói Ninh Thích có ấn tượng rất sâu. Giai đoạn trước là nhân vật tựa nữ thần, từ chối tình cảm của nam chính rồi dứt khoát đi nước ngoài. Sau khi về nước, lại phát hiện nữ chính có phần giống mình xuất hiện bên cạnh nam chính.
Ngay từ khi ánh trăng sáng biết thân phận của nữ chính, nam chính từ lo lắng liền biến thành vẻ mừng thầm, muốn nhìn xem ánh trăng có thể vì hắn mà ghen tuông không.
Lúc ban đầu ánh trăng sáng không có phản ứng gì hết, sau lại thấy được nam chính phải lòng nữ chính, mà bản thân Tần Thi cũng phát hiện ra mình thích hắn, cô liền bắt đầu tìm đường chết.
Người này, cũng giống như 'Ninh Thích' đều vì tình yêu của nam nữ chính mà hy sinh "rất lớn", làm vô số việc để họ về bên nhau.
Nhân viên bán hàng vẫn đang nhiệt tình nói chuyện với Ninh Thích, nàng một bên chăm chú lắng nghe một bên nhàn nhạt nhìn cô ấy.
Ninh Thích có thể đảm bảo lúc cô ấy giới thiệu quần áo cho mình cũng không có thể hiện tình cảm mãnh liệt đến mức này, cũng chẳng hưng phấn như bây giờ! Không giống như đang giới thiệu ai đó cho nàng, mà trông như cô ấy đang diễn thuyết ở trên đài cao vậy.
Thứ khiến Ninh Thích ngạc nhiên hơn là, mọi người xung quanh vậy mà đều rất chăm chú lắng nghe. Với tố chất cơ bản của người theo đuổi thần tượng, những chuyện này chẳng phải họ đều biết hết rồi sao? Ninh Thích nghĩ một chút, có lẽ tình yêu quá sâu khiến họ chẳng ngại nghe chuyện về nữ thần thêm lần nữa.
"Tiểu thư, có phải cô cũng thấy Tần tiểu thư đặc biệt ưu tú, đặc biệt xinh đẹp không?" Ninh Thích mỉm cười không nói, chỉ thầm khen ngợi, ánh trăng sáng trong tiểu thuyết thật sự rất đặc biệt!
"Chẳng lẽ cô cảm thấy Tần tiểu thư không đẹp sao?" Một cô gái trẻ vẫn luôn cầm điện thoại cười ngây ngô ở lối đi bỗng nhiên cất tiếng hỏi, mọi người xung quanh cũng đều nhìn về phía nàng.
Là đang hỏi nàng sao? Ninh Thích nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không nghi ngờ gì — nếu nàng trả lời 'không' — thì nàng dám chắc bản thân không thể ra khỏi cửa trung tâm thương mại.
"Đẹp." Ninh Thích hồi tưởng lại khuôn mặt kia, là rất đẹp, nếu không thì tác giả nguyên tác đã chẳng miêu tả vẻ đẹp của cô ấy bằng một ngàn chữ! Nếu khó coi thì sao có thể khiến nam chính nhớ nhung suốt nhiều năm được.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, chị thật có mắt nhìn!" Cô gái trẻ nghe được đáp án mà bản thân hài lòng, vui vẻ cầm điện thoại ngân nga một bài nhạc rồi rời đi.
"Tỷ tỷ xinh đẹp." Ninh Thích không khỏi duỗi tay sờ khuôn mặt của mình, trong lòng bật cười, chính mình vậy mà lại được fan Tần Thi khen ngợi.
"Tiểu thư." Nhân viên bán hàng nói đến khô cả miệng mới nhớ ra Ninh Thích đến đây là để mua quần áo, cô ấy không chắc chắn hỏi: "Cô còn muốn xem quần áo không?"
Cuối cùng cũng nhớ ra trách nhiệm nghề nghiệp của mình, Ninh Thích vừa định lên tiếng thì lại nghe đối phương nói: "Thật ra, nếu cô muốn bỏ quần áo xuống mà đuổi theo Tần tiểu thư, tôi cũng có thể hiểu được."
"........"
Ninh Thích đương nhiên sẽ không đuổi theo, nàng không phải fan, với lại nàng còn chưa mua xong quần áo đâu!
"Tiểu thư, tổng cộng là 3 vạn 580 tệ."
"Được." Ninh Thích mở túi xách lấy ra một cái thẻ, thứ này là mẹ nam chính bắt hắn đưa cho nàng, nguyên chủ chưa từng dùng một đồng nào trong đây. Hôm qua nàng kiểm tra cả thẻ lẫn điện thoại mới thấy có đúng hai nghìn tệ.
Theo lời dì Trương nói, nguyên chủ cũng không có đi làm, nên tiền này chắc là do tiết kiệm mà ra. Thẻ nam chính đưa trước mặt mẹ hắn hình như có mấy chục vạn. Hôm nay mua đồ tốn từng này so với ngày trước thì không nhiều, nhưng với nàng hiện tại là không nhỏ.
Ninh Thích cầm chặt tấm thẻ mỏng manh trên tay, xem ra phải tiết kiệm cho đến khi nàng lấy được tiền bồi thường ly hôn.
Trong lúc chờ thang máy ở tầng dưới, Ninh Thích nghe được tiếng xì xào xung quanh, đều là về Tần Thi.
"A a a! Tớ muốn ngay lập tức được gả cho tỷ tỷ quá! Tỷ tỷ chị mau cưới em đi!" Là một nữ sinh, trong mắt Ninh Thích bây giờ, Tần Thi không còn là hình mẫu lý tưởng của riêng nam chính nữa rồi.
Ra khỏi thang máy, Ninh Thích mới nhận ra mình đang ở hầm đỗ xe. Chắc do nàng quá xuất thần nên mới bấm nhầm, nếu đã lỡ xuống rồi Ninh Thích cũng không định lên lại. Ninh Thích nhắn cho tài xế hỏi xe đang đỗ chỗ nào.
Vừa nhắn xong, nàng liền thấy một người đàn ông cao lớn đi về phía mình từ hướng trái, Ninh Thích liếc mắt liền nhận ra ngay nam chính.
Trong《Kiều thê thế thân của Lục thiếu》, nam chính được miêu tả là sống mũi cao thẳng, môi mỏng, góc mặt sắc nét... Khiến người khác vừa nhìn đã nhớ.
Không thể không nói, 3000 chữ miêu tả ấy chỉ có một câu đúng, "Khiến người khác vừa nhìn đã nhớ."
Quên sao được?
Thô lỗ, bất lịch sự, thiếu giáo dưỡng, không chung thủy trong hôn nhân, à đúng rồi — còn bạo hành gia đình nữa! Quên được mới là lạ.
Hắn không thấy nàng thì tốt, Ninh Thích cũng không muốn thấy hắn, nàng định xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một giọng nam kích động run lên, "Tần Thi, em... em trở về khi nào?"
Nam chính cùng ánh trăng sáng gặp mặt? Ninh Thích đột nhiên nhớ ra lần đầu ánh trăng sáng gặp nam chính sau khi mới vừa về nước là chính ở hầm đỗ xe!
"Lục tổng." Tần Thi đặt quà vào trong xe, ngẩng đầu nhìn về phía người mới bước tới, "Vừa mới về hôm qua."
"Em." Lục Minh Trạch cười trừ một cái, "Giống như trước đây gọi tên anh là được rồi."
"Giờ khác xưa rồi." Trái ngược với tâm tình kích động của Lục Minh Trạch, Tần Thi vẫn chỉ lịch sự nói: "Nghe nói anh đã tiếp quản Lục thị."
Ngừng một lát, Tần Thi lại nói tiếp: "Chuyện của bác gái... tôi cũng vừa mới nghe qua. Xin chia buồn."
"Đều đã qua." Vừa nói xong, Lục Minh Trạch liền nhận ra giờ hắn đã có thể bình thản kể lại những chuyện trong quá khứ, có lẽ vì hắn gặp được Tần Thi.
Cô ấy vẫn giống như 2 năm trước, không có chút thay đổi nào, gặp lại cô khiến hắn quên đi không ít chuyện phiền muộn trong quá khứ.
Cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, Lục Minh Trạch suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Sau khi ba anh mất, anh liền bắt đầu học cách quản lý công ty, giờ cũng quen rồi."
Tần Thi gật gật đầu, không nói gì nữa.
"Em có thời gian không?" Lục Minh Trạch hỏi: "Có thể mời em ăn một bữa cơm không?"
"Được." Tần Thi đồng ý.
Thấy đối phương đồng ý dễ dàng vậy, Lục Minh Trạch không khỏi nghĩ rằng có lẽ cô cũng thích hắn, năm đó là do có lý do bất đắc dĩ nên mới từ chối hắn.
Lúc ấy bản thân còn quá trẻ, ba đột ngột qua đời, mẹ lại vì sinh bệnh mà phải nằm viện, công ty xảy ra chuyện gì cũng đều phải qua quyết định của anh, có lẽ Tần Thi cảm thấy thời gian hắn bên cô quá ít cho nên mới nghe lời mẹ mình đi du học. Tần Thi là vì học tập, hắn sao có thể trách?
Càng nghĩ càng thấy vui, Lục Minh Trạch định nói thêm gì đó nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi: "Tần Thi, em chừng nào có thời gian thì lại gọi điện cho anh đi, vẫn là số cũ, anh không có đổi."
Lục Minh Trạch tự cho mình thâm tình, sâu sắc nhưng nói xong mới phát hiện Tần Thi lộ ra vẻ khó xử: "Làm sao vậy, Tần Thi? Có chuyện gì khó sao?"
Chỉ cần Tần Thi mở miệng, hắn đều có thể giải quyết. Nay đã khác xưa, năng lực của hắn mạnh hơn nhiều.
"Thật ngại quá." Tần Thi không chút do dự nói: "Tôi không biết số của anh."
Lục Minh Trạch: "......."
Ninh Thích ở một bên thực sự muốn vỗ tay khen ngợi, nếu không phải do thời điểm không tốt, nàng chắc chắn sẽ cười đến chết mất! Chẳng lẽ trong nguyên tác viết như vậy thật sao? Nàng thật sự không nhớ rõ! Tự nhiên cảm thấy ánh trăng sáng này cũng quá đáng yêu, làm sao bây giờ?
"Không sao hết." Lục Minh Trạch sửng sốt một lát rồi nhanh chóng móc ra một tấm danh thiếp, Tần Thi cầm lấy, Lục Minh Trạch mới phát hiện không ổn muốn lấy lại: "Anh quên mất, đây là số công việc, số cũ anh vẫn còn, đưa điện thoại cho anh, anh nhập cho."
"Không cần." Tần Thi trực tiếp từ chối, "Số này là được rồi."
Lục Minh Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi rồi từ bỏ.
Ninh Thích nghe hết mọi chuyện, giờ nàng càng muốn cười hơn, làm sao giờ? Chẳng biết Tần Thi là thật sự không hiểu ý của nam chính, hay là giả vờ không hiểu nữa, nếu là vế trước, thì việc cô ấy thua nữ chính là hoàn toàn bình thường, thật sự quá ngốc nghếch!
Ngay cả nàng, người không rành giao tiếp cũng có thể hiểu được ý của Lục Minh Trạch, vậy mà cô ấy lại không?
Nếu là vế sau, Ninh Thích thực sự cần phải suy nghĩ kỹ, chẳng lẽ Tần Thi vẫn chưa nhận ra mình thích nam chính sao? Hay là còn lý do nào khác?
"Tần Thi, anh đi trước." Điện thoại của Lục Minh Trạch vang lên, hắn không bắt, chỉ vội vã nói vài câu tạm biệt rồi rời đi.
Lục Minh Trạch đi rồi, Tần Thi không mở cửa xe ngay mà nhìn về một hướng: "Bây giờ có thể ra rồi chứ?" Ninh Thích nhìn hai bên trái phải, phát hiện ở bãi đỗ xe này ngoài nàng với Tần Thi thì cũng chẳng có ai.
Vừa rồi để tránh bị nhìn thấy, nàng đã núp sau một cái cột. Nghe vậy, Ninh Thích bước ra khỏi cột: "Tôi không phải cố ý nghe lén."
Dứt lời, Ninh Thích nhận ra ánh trăng sáng hiển nhiên không tin mình, "Được rồi." Ninh Thích nhún nhún vai, bất đắc dĩ thừa nhận: "Tôi đúng là nghe hết rồi."
Nàng chỉ muốn xem thôi, thử tưởng tượng xem cảnh trong truyện mà bản thân từng đọc qua lại diễn ra ngay trước mắt, nàng làm sao có thể bỏ đi lúc này được! Hơn nữa nàng còn muốn biết hiện tại quan hệ giữa nam chính và bạch nguyệt quang là thế nào.
"Là cô." Ninh Thích đi ra, Tần Thi mới nhận ra đây là người mà cô vừa gặp hồi chiều.
"Không thì chị nghĩ là ai?" Ninh Thích xoay người nhìn quanh, bốn phía vẫn chỉ có một mình nàng.
Tần Thi không nói lời nào.
"À!" Không cần nghĩ quá nhiều, Ninh Thích đã hiểu, Tần Thi chắc là cho rằng nàng là phóng viên hay paparazzi nào đó đang trốn để chụp lén.
Nghĩ mà xem: một nữ thần vừa từ nước ngoài trở về đứng cạnh một tổng tài trẻ tuổi đầy triển vọng, tuy Ninh Thích không đồng tình với cái miêu tả thứ hai, nhưng cũng dễ hiểu khi người ở trong nước hầu hết đều không biết bản chất thật của Lục Minh Trạch nghĩ như vậy. Một khi bức ảnh này được công bố, chắc chắn sẽ gây xôn xao dư luận.
Tần Thi không nói gì, Ninh Thích liền coi đó là ngầm đồng ý. Chỉ là nghĩ lại sau này, Tần Thi lại chủ động công bố bức ảnh cho truyền thông, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và nam chính.
Kết luận: Ánh trăng sáng hiện tại vẫn chưa phải lòng nam chính, ít nhất là vẫn chưa phát giác ra bản thân thích nam chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro