
Chương 97
Ôn Tri Hàn nhìn một bức ảnh chân dung Trình Trạm Hề dùng thời thơ ấu của một cô bé văn tĩnh, đến mức cô bé kia là ai, chẳng lẽ còn cần phải nói rõ sao?
Ôn Tri Hàn vốn nghĩ sau khi gửi xong đoạn trò chuyện kia liền lập tức xoá kết bạn với cô, để Trình Trạm Hề cũng nếm thử tư vị dấu chấm than đỏ.
Nhưng cô ấy dù sao cũng không phải Trình Trạm Hề, không có được cái loại không biết xấu hổ như cô, cho nên cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình sáng bóng trên mặt bàn, cho đến khi bên trong nhảy ra tin nhắn trả lời của Trình Trạm Hề.
[Cô ấy còn nói gì với cô không?]
Ôn Tri Hàn: [Chuyện râu ria]
Trình Trạm Hề: [Cảm ơn]
Trình Trạm Hề: [Cô có thể xóa tôi, lần này để cô xóa trước, nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu]
Ôn Tri Hàn dứt khoát xóa Trình Trạm Hề, vừa xóa xong cô ấy bất giác bật cười, hai ngón tay chống lên trán, khóe môi cong lên, rồi dùng khăn giấy lau khóe mắt ướt át.
Cô ấy hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và Trình Trạm Hề ở nơi nào.
Trình Trạm Hề yêu ghét rõ ràng, tình cảm nồng nàn mãnh liệt, có thể dành cho Úc Thanh Đường cũng là một loại nhiệt tình như hỏa diễm, đến cả tảng đá cô đều có thể thiêu cháy, huống chi là băng sơn.
Ôn Tri Hàn thua không phải ở tình yêu, mà ở cách thể hiện tình yêu.
Biết cách yêu cũng quan trọng như chính tình yêu vậy.
Trên đường băng sân bay quốc tế Bắc Kinh, từng chiếc máy bay bay lên bầu trời xanh, vẽ nên những đường thẳng dài. Ôn Tri Hàn ngồi trong khoang ghế sắp cất cánh, gửi đi tin nhắn cuối cùng, rồi tắt điện thoại.
Bệnh viện thị trấn.
Úc Thanh Đường đang ở trong phòng bệnh của Tiếu Xuân Kim, điện thoại rung lên, nàng mở WeChat.
Ôn Tri Hàn: [Mình xuất ngoại, mong lần gặp sau cậu đã tìm được niềm vui trong đời. Cuối cùng có câu muốn nói với cậu, cậu rất tốt, rất xuất sắc, còn người bên cạnh cậu, không tốt như cậu tưởng đâu. Mình đã rời trận rồi, lời khuyên thật lòng, cậu cân nhắc nhé]
Trình Trạm Hề nhìn Úc Thanh Đường cúi đầu xuất thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong lòng như có trăm móng vuốt cào xé, nhưng giáo dưỡng của cô không cho phép cô nhìn lén điện thoại của Úc Thanh Đường.
Cho nên Trình Trạm Hề đành phải đứng yên tại chỗ giả vờ lơ đãng tùy tiện hỏi: "Xem gì vậy?"
Úc Thanh Đường thu hồi điện thoại, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Không có gì."
Trình Trạm Hề hỏi: "Ai nhắn tin?"
Úc Thanh Đường cũng không có ý giấu giếm, thành thật nói: "Ôn Tri Hàn."
Trình Trạm Hề nghiến nghiến răng.
Vừa rồi cô ở trên xe vụng trộm cùng Ôn Tri Hàn nói chuyện phiếm, tránh né Úc Thanh Đường, Úc Thanh Đường đã ăn giấm, hết lần này tới lần khác Trình Trạm Hề trước mắt lại không có khả năng nói rõ.
Giờ Ôn Tri Hàn nhắn tin cho Úc Thanh Đường, khiến cô ăn giấm lại.
Người phụ nữ này rốt cuộc là muốn gì? Ra nước ngoài rồi còn muốn chen vào giữa hai người bọn họ quấy đục nước. Cô chỉ muốn cùng Úc Thanh Đường khuấy động xuân thủy, cũng không muốn làm vẩn đục mặt nước khác.
Úc Thanh Đường không kể cho Trình Trạm Hề nội dung tin nhắn, lực chú ý chuyển hướng sang Tiếu Tình bên giường bệnh.
Tiếu Tình dùng khăn ướt lau tay cho ba mình, cắt móng tay, làm sạch bụi bùn trong kẽ móng, kiên nhẫn cẩn thận.
Tiếu Xuân Kim thay bộ quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen, nằm trên giường bệnh, gương mặt khi ngủ an tĩnh, bình thản.
Úc Thanh Đường một tay đút túi, giọng nhẹ nhàng: "Tiếu Tình, ra ngoài với cô một lúc."
Nói xong nàng bước ra cửa phòng bệnh.
Tiếu Tình đặt tay ba vào trong chăn, hít sâu một hơi rồi đi theo nàng ra ngoài.
Còn Trình Trạm Hề vẫn đứng nguyên chỗ, dư vị ngữ khí thanh lãnh trầm tĩnh của Úc Thanh Đường, nàng một tay đút vào túi áo rộng, lúc quay người bước ra ngoài, vạt áo khoác tung lên rồi rơi xuống, trong không khí ẩn hiện mùi hương mai thoang thoảng, từ đối diện phả đến.
Trình Trạm Hề thích dáng vẻ nàng khi đối mặt với học sinh, bình tĩnh lý trí, dáng vẻ không chút phí sức, thậm chí còn nghĩ chính mình quay lại lớp học làm học sinh của nàng, để Úc lão sư quản giáo mình một chút.
Chỉ là tưởng tượng đến cảnh đó thôi, tim cô đã đập nhanh không kiểm soát được.
Ôn Tri Hàn nói nàng tự ti, nhưng đổi lại là một người bình thường một chút, cũng không ai dám đem ánh mắt trực tiếp hướng về Úc Thanh Đường, hoặc chỉ dám ở chỗ nàng đi ngang qua ngã rẽ, từ xa xa nhìn theo bóng lưng của nàng.
Trong mắt Úc Thanh Đường, nàng cho rằng chính mình nhỏ bé tự ti như sâu kiến, lại không biết nàng cũng là ánh sáng minh nguyệt được rất nhiều người ngưỡng vọng.
Hành lang ngoài phòng bệnh.
Tiếu Tình lấy hết can đảm liếc nhìn chủ nhiệm lớp trước mặt, Úc Thanh Đường biểu hiện không rõ vui buồn.
Tiếu Tình tích góp dũng khí rồi thả ra, cúi đầu.
Úc Thanh Đường hỏi với giọng không cảm xúc: "Tại sao không đến trường?"
Trình Trạm Hề tựa vào bức tường hành lang không xa, ở một khoảng cách vừa đủ để nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, nhưng không gây cảm giác tồn tại quá mức.
Trong việc xử lý vấn đề học sinh, Úc Thanh Đường chuyên nghiệp hơn cô nhiều, đây là trách nhiệm của nàng, Trình Trạm Hề chỉ cần đứng ngoài quan sát là tốt rồi.
"Không muốn học nữa."
Trình Trạm Hề nghe câu trả lời cứng đầu của cô bé, thầm trách trong lòng.
"Vì bệnh tình của ba em?"
Tiếu Tình không lên tiếng, năm ngón tay buông bên người siết thành nắm đấm.
Giọng nói Úc Thanh Đường từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
"Em có biết, khi cô và Trình lão sư đến nhà em, ba em nằm trên giường, không ngừng rơi nước mắt, cầu xin cô đưa em trở lại trường học không?"
Nước mắt cô bé rơi xuống, đọng trên nền gạch hành lang bệnh viện.
"Bác hàng xóm nói với cô, ba em đang tuyệt thực, muốn sớm ra đi, không liên lụy đến em."
Thân hình mảnh khảnh của Tiếu Tình bắt đầu run rẩy, lòng dậy sóng dữ dội.
Cô bé đột ngột ngẩng đầu, mắt đỏ hoe.
Úc Thanh Đường kịp thời tiến lên một bước, đặt gương mặt cô bé lên vai mình, tiếng khóc nghẹn ngào kiềm chế của cô gái vang lên trong hành lang.
"Lão sư..."
Tiếu Tình khóc trong lòng nàng đến thở không ra hơi.
"Cô có thể... giúp em được không..."
"Em không thể sống thiếu ba em..."
Úc Thanh Đường dịu dàng vỗ lưng Tiếu Tình, cằm gác nhẹ lên đỉnh đầu cô bé.
Đầu ngón tay bàn tay trống của Úc Thanh Đường bỗng nhiên bị người móc lấy, Trình Trạm Hề không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng, đầu ngón tay móc lấy đầu ngón tay nàng, Trình Trạm Hề mấp máy môi nói: "Em cũng muốn ôm."
Úc Thanh Đường liếc nhìn cô giận dữ.
Đừng làm rộn.
Trình Trạm Hề liền không quấy rầy nữa, nhưng vẫn không buông những ngón tay đang nắm ra, lúc ẩn lúc hiện.
Úc Thanh Đường chủ động chạm vào ngón tay cô, nắm lấy tay cô.
Trình Trạm Hề được sủng ái đến hoảng hốt, đây là lần đầu tiên sau khi tỏ tình mà Úc Thanh Đường chủ động thân mật, mang ý chiếm hữu.
Điều kiện bệnh viện ở thị trấn nhỏ có hạn, Trình Trạm Hề đón xe đến chỗ đỗ xe, lấy xe mình lái tới. Úc Thanh Đường ngồi ghế lái phụ, Tiếu Tình ngồi ghế sau, trên đùi gối lấy Tiếu Xuân Kim. Trên người Tiếu Xuân Kim phủ tấm chăn trong xe, gương mặt bị hơi ấm hun đến ửng hồng.
Suốt đường lái xe đến bệnh viện huyện, Úc Thanh Đường đi làm thủ tục nhập viện cho Tiếu Xuân Kim, còn Trình Trạm Hề cùng Tiếu Tình ở lại trông coi Tiếu Xuân Kim.
Xử lý xong mọi việc, đã bảy tám giờ tối, từ sáng bận rộn đến giờ, bụng hai người Trình Úc đang kêu vang ầm ĩ.
Tiếu Tình không chịu rời bệnh viện, Úc Thanh Đường và Trình Trạm Hề cùng đi ăn cơm, rồi trở về mang cơm tối cho cô bé.
Tiếu Xuân Kim tại bệnh viện huyện tỉnh dậy một lần, thấy Tiếu Tình ngồi trước giường bệnh, ông nhắm chặt mắt, quay mặt đi, cố hết sức xoay người qua chỗ khác.
Cả đời Tiếu Xuân Kim chưa từng quát mắng con gái, nói lời nặng nề, nhưng từ khi Tiếu Tình quyết định bỏ học, ông nhìn thấy cô bé như thấy kẻ thù, mắng cô bé, lạnh nhạt với cô bé, muốn dùng cách này để đuổi cô bé về trường, nhưng đều không hiệu quả. Tiếu Tình hoàn toàn không để tâm, hai ba con đối đầu.
Tiếu Xuân Kim quay lưng lại con gái, lòng đau như dao đâm, đau đến mức mí mắt đỏ lên.
Tiếu Tình ở phía sau ông nói: "Con sẽ đi học."
Tiếu Xuân Kim ngạc nhiên mở to hai mắt.
Tiếu Tình lật người ông lại, mắt rưng rưng.
"Úc lão sư nói sẽ cho con mượn tiền, cho ba làm phẫu thuật, đợi con đi làm sẽ trả dần cho cô."
"Cô còn nói đại học có khoản vay cho sinh viên học tập, chỉ cần thành tích tốt, nhà nước sẽ không để con không được học. Trường cấp ba cũng có chính sách trợ cấp khó khăn, cô sẽ giúp con giành tất cả những gì có thể, cộng lại cũng không ít tiền đâu."
"Ba đừng như vậy nữa, cho dù con thi đỗ đại học, nếu ba có chuyện không hay, ba nghĩ sau này con sẽ sống thế nào?"
Tiếu Tình mở bàn tay nắm chặt của ba mình, bàn tay người đàn ông trung niên vì lao động lâu ngày mà chai sần, thô ráp. Gương mặt non mịn của cô gái áp vào đó, khóc nức nở: "Ba ơi, con không thể sống thiếu ba."
Tiếu Xuân Kim nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi như mưa.
***
"Trước hết để Tiếu Tình ở lại đây chăm sóc ba cô bé, đợi sau khi phẫu thuật xong, sẽ quay lại học, trường học chị sẽ giúp em ấy đóng học phí trước, xin nghỉ phép." Úc Thanh Đường đã ăn bảy tám phần no, tốc độ ăn chậm lại, vừa ăn vừa bàn bạc với Trình Trạm Hề, "Trình lão sư, em cảm thấy thế nào?"
Trình Trạm Hề dùng thìa khuấy chén canh cá, cười nói: "Em thấy rất tốt."
Úc Thanh Đường nghe vậy ngẩng đầu nhìn Trình Trạm Hề.
Trình Trạm Hề cũng nhìn nàng.
Úc Thanh Đường mỉm cười trước.
Trình Trạm Hề sờ mặt mình, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Úc Thanh Đường vẻ mặt vui vẻ, nói: "Không có gì."
Trình Trạm Hề cũng nhận ra tâm trạng nàng tốt, nói: "Chị vui vì chuyện của Tiếu Tình à?" Câu này có ý khác, Trình Trạm Hề đổi giọng, "Ý em là vì có thể giúp đỡ em ấy."
Úc Thanh Đường nói: "Đúng vậy a."
Trình Trạm Hề hơi nhíu mày lại.
Còn thêm từ đệm nữa, trông thật sự rất vui vẻ.
Kỳ thật học kỳ này khai giảng, tâm tình của Úc Thanh Đường so với lúc còn ở nhà đã tốt lên rất nhiều. Nàng quản lý lớp, học sinh vừa thích nàng vừa cần đến nàng. Mấy người hoạt bát mỗi ngày đều ra sức tìm sự hiện diện trước mặt nàng, ví như Đồng Phỉ Phỉ, Hướng Thiên Du, Liên Nhã Băng, Lý Lam... Thành tích của Hướng Thiên Du giống như cưỡi tên lửa mà vọt lên, trong giờ học cũng không trốn tiết, toàn bộ lớp người nghe giảng nghiêm túc nhất chính là cậu. Ở học kỳ trước, Hồ Quyên Hồ lão sư từng bị cậu làm tức đến khóc, đặc biệt chạy đến văn phòng Úc Thanh Đường điểm danh khích lệ cậu, còn có lão sư khoa khác như Nhâm lão sư cũng khen ngợi không dứt miệng.
Hiện tại chuyện của Tiếu Tình cũng đã có cách giải quyết bước đầu, Tiếu Tình rất cần tiền, mà nàng thật sự có tiền, nàng có thể giúp cô bé, giúp người ba yêu thương con gái.
Úc Thanh Đường mơ hồ nhận thức được giá trị tồn tại của mình, nàng không phải hoàn toàn vô dụng, nàng còn có thể giúp người khác.
Vì thế khi đối diện với Trình Trạm Hề, nàng vô thức trở nên dễ tính hơn.
Chỉ khi một người biết tìm đến giá trị của bản thân, họ mới có thể trong một mối quan hệ nhận ra chỗ đứng thực sự của mình, hướng đến nơi xứng đáng với bản thân, không phải lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác. Như vậy, tình cảm mới không giống mây trôi vô định giữa không trung, không nơi nương tựa. Với Úc Thanh Đường mà nói, cảm giác an toàn không chỉ đến từ người khác ban cho, mà còn phát xuất từ chính nội tâm của nàng.
Ăn xong, hai người họ đóng gói đồ ăn, còn có một phần cháo cho Tiếu Xuân Kim.
Khi trở về phòng bệnh, Tiếu Xuân Kim vẫn đang tỉnh. Trên bàn, ấm nước điện sôi ùng ục, Tiếu Tình xách ghế ngồi trước giường bệnh, dùng điều khiển từ xa điều chỉnh chương trình tivi.
Úc Thanh Đường vừa bước vào, Tiếu Xuân Kim đã cố gắng muốn ngồi dậy.
Trình Trạm Hề nhanh chân một bước, đè vai Tiếu Xuân Kim để ông nằm xuống.
Úc Thanh Đường đặt túi lên bàn, nói: "Bác sĩ bảo ông cần nghỉ nhiều."
Tiếu Xuân Kim thân thể suy yếu, khó nói chuyện, Tiếu Tình ở bên cạnh chuyển đạt nói: "Úc lão sư, ba em muốn cảm ơn cô."
"Cô đã nhận được." Úc Thanh Đường đến bên bàn, "Ăn cơm trước đi."
Tiếu Tình đến gần, thấy thức ăn trên bàn, lặng lẽ ngẩng đầu hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Úc Thanh Đường liếc nhìn Trình Trạm Hề một cái, bị cô đoán trúng.
Trình Trạm Hề nói: "Hai món ăn một phần cơm, thêm cháo, tổng cộng ba mươi bốn."
Tiếu Tình thầm ghi nhớ trong lòng.
Càng là con cái trong gia đình nghèo khó, lòng tự trọng lại càng mạnh mẽ. Úc Thanh Đường nói với giọng điệu bình thản, ánh mắt ôn nhu: "Chờ ba của em khỏi bệnh, cô sẽ làm giấy tờ cho em. Hiện tại không cần bận lòng về chuyện này, sau này từ từ trả là được."
Tiếu Tình gật gật đầu, nhận đôi đũa dùng một lần Úc Thanh Đường mở ra, ngồi bên bàn, cúi đầu ăn cơm.
Trình Trạm Hề nâng bàn bệnh dậy, đặt cháo lên, đút cho Tiếu Xuân Kim.
Úc Thanh Đường thấy vậy nhíu nhíu mày, nói nhẹ: "Để chị làm."
Úc Thanh Đường cầm tay Trình Trạm Hề, đầu ngón tay chạm vào cán thìa.
Trình Trạm Hề không chịu: "Để em."
Tiếu Xuân Kim: "..."
Tiếu Tình cuống quít nuốt cơm trong miệng xuống, lên tiếng: "Để em ạ."
Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường im lặng nhìn nhau vài giây, đồng thời buông tay.
Úc Thanh Đường hắng giọng một cái, nói với Tiếu Tình: "Cháo khá nóng, em ăn cơm xong, rồi đút cũng không muộn."
Tiếu Tình: "Em biết rồi."
Trong phòng bệnh không cần giúp đỡ gì nữa, Trình Trạm Hề cũng hắng giọng một cái: "Vậy chúng tôi..."
Tiếu Tình hiểu ý: "Hai lão sư đi làm việc của mình đi ạ."
Úc Thanh Đường vẻ mặt không tự nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía bức tường trắng trong phòng bệnh.
Trình Trạm Hề cầm túi của Úc Thanh Đường, tay kia nắm tay Úc Thanh Đường, nói: "Có việc gì gọi điện cho cô, số điện thoại dán trên tủ đầu giường."
Tiếu Tình tiễn họ ra tận cửa thang máy.
Đêm khuya, chờ thang máy chỉ còn hai người họ, Trình Trạm Hề lặng lẽ nghiêng người, đôi môi mỏng hôn lên gò má lạnh trơn trượt của Úc Thanh Đường.
Trái tim Úc Thanh Đường nhảy lên rồi rơi xuống, ánh mắt cúi xuống. Những ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay nàng không tự giác siết chặt, sức nắm truyền đến Trình Trạm Hề, khiến Trình Trạm Hề nhanh chóng siết lại tay nàng hơn nữa.
Nàng cảm thấy vai mình được Trình Trạm Hề từ từ xoay lại, tầm mắt cúi xuống vừa lúc thu vào vòng một đầy đặn của Trình Trạm Hề... Ừm.
Ánh mắt Úc Thanh Đường dừng lại, cổ họng chuyển động. Khoảng cách càng lúc càng gần...
Ngay khi hai người sắp ôm nhau, tiếng cửa thang máy mở vang lên bên tai.
Hai người như bị giật điện, tách nhau ra. Khi thang máy mở ra, bước ra một nam một nữ, người nhà bệnh nhân, đi ngang qua từ hai bên.
Úc Thanh Đường mất tự nhiên dùng tay vén tóc sau tai.
Trình Trạm Hề nắm tay nàng bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại, không còn một khe hở nào. Cô nghiêng người ôm Úc Thanh Đường vào lòng; mùa đông áo quần dày cộm khiến cơ thể khó cảm nhận nhiệt độ của nhau, nhưng Trình Trạm Hề vẫn áp mặt sát vào nàng, nhịp thở đều đều của mình nhẹ nhàng phả vào bên tai nàng.
Trình Trạm Hề cao hơn Úc Thanh Đường gần nửa đầu, cằm tựa lên vai nàng, hai tay vòng lấy eo sau của nàng. Tư thế ôm này giống như một chú chó to ôm lấy người, tràn đầy sự ỷ lại thân mật.
Úc Thanh Đường thích sự ỷ lại của cô.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, đến tầng ba, trước khi thang máy mở, Úc Thanh Đường vuốt ve tai trắng mịn của Trình Trạm Hề, đầu ngón tay dừng lại nửa giây khó nhận thấy.
Lần trước trong video nàng đã muốn làm như vậy, còn muốn xoa bóp, dùng môi ngậm lấy, dùng răng cắn nhẹ, từng ngụm từng ngụm nuốt cô vào bụng.
Mắt Úc Thanh Đường sâu thẳm u ám, lóe lên rồi nhanh chóng tắt mất.
Gần bệnh viện hai người họ tìm một khách sạn chuỗi, khi lễ tân làm thủ tục, Trình Trạm Hề nhìn Úc Thanh Đường bên cạnh, thoáng nghĩ, thăm dò nói với lễ tân: "Một phòng giường lớn."
Mắt Úc Thanh Đường hơi rung động, môi khẽ giật giật, không lên tiếng.
Lễ tân kiểm tra chứng minh thư của hai người, đưa thẻ từ mỏng cùng chìa khóa phòng, in số phòng: 304.
Trình Trạm Hề nắm trong tay, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Trong phòng khách sạn huyện này, Trình Trạm Hề đương nhiên sẽ không tùy tiện làm gì với Úc Thanh Đường; giữa hai người, đây là lần chính thức đầu tiên, cô muốn có chút nghi thức, không muốn hành động tùy tiện. Nhưng việc được cùng giường chung gối, khiến bản thân cô giống như bị một cú sốc làm tim đập thình thịch, gia tốc; trước khi ngủ cô có thể quan sát bộ dạng của Úc Thanh Đường, sau khi tỉnh dậy, mở mắt thấy thứ đầu tiên cũng là nàng.
Rõ ràng không lâu trước đây họ đã từng ngủ chung trong phòng bệnh viện, rõ ràng không phải là chưa có kinh nghiệm tình cảm, nhưng Trình Trạm Hề nắm chặt thẻ phòng này, lại cảm thấy mình như cô gái trẻ mới yêu lần đầu, không kìm được niềm vui tràn đầy trong lòng.
Nếu Dụ Kiến Tinh ở đây, chắc chắn sẽ nói "gặp ma".
Ma?
Nụ cười xán lạn của Trình Trạm Hề cứng đờ trong chớp mắt, rồi lại nở rộ lần nữa.
Ma thì sao? Ma nếu dám ngăn cản cô yêu đương, bây giờ cô đổi tên thành Thần Chung Quỳ luôn!
Úc Thanh Đường thoáng thấy khóe môi Trình Trạm Hề cong lên gần đến tai, không khỏi mím môi cười nhẹ.
Hai người đến trước cửa phòng 304, Trình Trạm Hề xoay vai Úc Thanh Đường lại, hai tay nắm chặt tay nàng, thần sắc nhu hòa, mắt không chớp nhìn nàng, mặt mày cong cong.
Úc Thanh Đường xấu hổ nhỏ giọng nói: "Mở cửa đi."
Trình Trạm Hề như mới tỉnh giấc mộng: "À à, mở cửa, mở cửa. Ơ? Thẻ phòng của em đâu?"
Úc Thanh Đường bất đắc dĩ, rút thẻ phòng từ tay cô, "tích" một tiếng, mở cửa phòng.
Trình Trạm Hề cúi đầu nhìn tay mình, giật mình: "À."
Từ trong cửa thò ra một bàn tay trắng nõn thon dài, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong, "bịch" một tiếng khóa cửa lại.
Trình Trạm Hề đứng ở cửa, Úc Thanh Đường vào phòng vệ sinh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Trước mặt Trình Trạm Hề là chiếc giường lớn 2*1.8, hai người nằm dư dả, khóe môi Trình Trạm Hề lại bắt đầu vểnh lên.
Cô trước tiên ngồi lên, thử cảm nhận độ cứng – mềm của giường; thực ra chất lượng giường khách sạn cũng chỉ vậy, nhưng Trình Trạm Hề vẫn tràn đầy phấn khích như cũ. Cô ngồi xuống, bật lên bật xuống, đùa giỡn một lát, rồi mới đi về phía bàn, mở túi xách mang theo, lấy ra quần áo ngủ và đồ lót dùng một lần để chuẩn bị thay.
Úc Thanh Đường chống hai cánh tay lên bồn rửa, giọt nước treo lấp lánh trên mặt, lại không giấu được nụ cười trên khóe môi.
Hóa ra Trình Trạm Hề cũng có lúc ngốc nghếch, hơn nữa còn ngốc đến mức đáng yêu như vậy.
Rõ ràng thẻ phòng còn cầm trên tay mà lại tìm khắp nơi, còn "à" nữa.
Sao lại có người đáng yêu như vậy?!
Úc Thanh Đường càng cười đến không thể kiềm chế, cuối cùng phải nắm tay thành quyền chặn môi mình, mới kìm được không phát ra tiếng.
Tiếng nước từ phòng vệ sinh vang lên thật lâu.
Trình Trạm Hề không yên tâm đi đến gõ cửa: "Úc Thanh Đường?"
Úc Thanh Đường lập tức thu lại nụ cười, nghiêm mặt đáp: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn chắc là chị vẫn ở bên trong."
"Chị sắp ra rồi." Úc Thanh Đường khóa vòi nước, nhìn vào gương vỗ nhẹ gương mặt mình, hít một hơi thật sâu rồi kéo cửa bước ra.
Trình Trạm Hề đang quay lưng về phía phòng tắm, tay đang kéo rèm cửa sổ. Úc Thanh Đường đi ngang qua chiếc bàn trước tivi, khóe mắt thoáng thấy một vật nhỏ, bước chân khẽ dừng lại.
Đó là hai chiếc quần lót dùng một lần xếp gọn gàng chồng lên nhau.
Úc Thanh Đường cảm thấy hai tai mình nóng bừng.
Nàng vừa xấu hổ lại vừa muốn nhìn, không nhịn được liếc thêm vài lần, vô thức đưa tay muốn chạm vào.
Đúng lúc đó, Trình Trạm Hề quay người lại, Úc Thanh Đường giật mình rụt tay về như bị điện giật, tim đập thình thịch. Nàng chỉ thấy môi Trình Trạm Hề mấp máy đóng mở, nhưng tai ong ong không nghe rõ cô ấy nói gì.
May mắn nàng biết đọc môi, nên vẫn trả lời tự nhiên: "Em tắm trước đi."
Trình Trạm Hề nói xong liền tiến tới cầm chiếc quần lót phía trên rồi đi vào phòng tắm.
Úc Thanh Đường nhìn chiếc còn lại trên bàn, trong lòng dâng lên chút tiếc nuối mơ hồ.
Vậy mà mang vào... Úc Thanh Đường chợt ý thức được mình đang nghĩ gì, lập tức đưa tay vuốt mặt để thần trí khôi phục thanh minh, xua đuổi những suy nghĩ hạ lưu trong đầu.
Nàng đóng cửa sổ rồi lại mở ra lần nữa, hứng chút gió mát để hạ nhiệt gương mặt đang nóng bừng như phát sốt của mình.
Chỉ cần cùng Trình Trạm Hề ở chung một phòng, Úc Thanh Đường liền bắt đầu cảm thấy bất thường, nói rõ là nàng thích Trình Trạm Hề hơn sao? Thích đến mức muốn chết đi được.
Úc Thanh Đường dần dần cảm nhận được hương vị của tình yêu, đó là một cảm giác tràn đầy trong tim, đầy đến mức không thể chứa nổi, vị ngọt càng trải nghiệm càng say đắm, còn mạnh mẽ hơn cả rượu nồng nhất.
Trình Trạm Hề vừa bước ra đã thấy Úc Thanh Đường mặt đỏ bừng, tai nóng rực, cổ trắng ngần nhuộm sắc hồng, không một nơi nào có cơ hội thoát.
Tim Trình Trạm Hề hồi hộp đập nhẹ vài cái, phản ứng đầu tiên là: Nàng say rượu?
Nhưng cảnh tượng này Trình Trạm Hề từng chứng kiến một lần trước đó: khi ấy, sau khi thu phục xong nhóm lưu manh, thay quần áo và cùng Úc Thanh Đường đến trường, hai người không biết nói gì, bỗng nhiên sắc mặt Úc Thanh Đường bừng đỏ. Trình Trạm Hề tưởng nàng sốt, còn Úc Thanh Đường thẹn quá hoá giận cuối cùng chạy đến đau xốc hông. Vì vậy, đầu óc lý trí của Trình Trạm Hề lập tức loại trừ khả năng say rượu, từng bước một đi tới, nâng gương mặt Úc Thanh Đường lên, bắt nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt mình.
Trong con ngươi Úc Thanh Đường giống như có hai uông xuân thủy, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt như biến thành chiếc móc câu người, cuốn lấy hồn phách Trình Trạm Hề.
Giọng Trình Trạm Hề vô thức trầm xuống: "Sao vậy?"
Trình Trạm Hề vừa tắm xong, cô dùng loại bình sữa tắm nhỏ mang từ nhà theo, mùi hoa hồng và sữa bò, vừa thơm vừa trơn trượt.
Suy nghĩ của Úc Thanh Đường có chút lộn xộn, nàng thầm nhủ: Trơn trượt như vậy... cũng được sao?
Gương mặt Úc Thanh Đường càng lúc càng đỏ, hơi thở phả vào những ngón tay Trình Trạm Hề đang nâng gò má nàng càng nóng dần, môi đỏ vô thức hé mở, để lộ vùng mềm mại ẩm ướt bên trong.
Căn phòng giống như hóa thành lò lửa lớn, không ngừng có người thêm củi vào bên dưới.
Trình Trạm Hề vừa tắm xong đã toát mồ hôi khắp người.
Tất nhiên cô biết mình đang làm gì, muốn làm gì, nhưng Úc Thanh Đường chưa chắc đã hiểu rõ, ánh mắt nàng chứa đựng bên trong là sự mê đắm, si mê, chứ không phải ham muốn thể xác. Cho là như vậy đi, thì Trình Trạm Hề cũng không thể làm chuyện đó với nàng ở nơi này.
Úc Thanh Đường hoàn toàn câu dẫn trong vô thức, không nhận ra sức hấp dẫn của mình đối với người trước mặt lớn đến nhường nào. Ánh mắt Trình Trạm Hề khắc chế, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua cằm Úc Thanh Đường, nhéo nhéo nhẹ, muốn dùng cách này để kéo nàng thanh tỉnh.
Úc Thanh Đường không thanh tỉnh, nàng không biết là đau hay không, đôi mày thanh tú nhíu lại, khẽ phát ra một tiếng: "Ưm..."
Trình Trạm Hề hít sâu một hơi, vội buông tay trước khi lý trí sụp đổ, lùi lại đến khoảng cách an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía bức tường, giọng khàn khàn nói: "Đến lượt chị tắm rồi."
Đôi mắt trong vắt của Úc Thanh Đường dần dần tỉnh táo trở lại, không còn hơi nước mê hoặc lòng người. Nàng đứng dậy, phát hiện chân mình hơi nhũn, thân hình lảo đảo, Trình Trạm Hề đúng lúc đỡ cánh tay nàng. Úc Thanh Đường tựa nửa người vào ngực Trình Trạm Hề, nhuyễn ngọc ôn hương, hương thơm ngọt ngào quyến rũ.
Như một đốm lửa bay vào đống củi khô, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào, cơ thể Trình Trạm Hề lập tức cứng đờ.
Úc Thanh Đường chống vào vai cô đứng vững, nhấc chân bước vào phòng tắm.
Khi nguồn lửa rời đi, tàn lửa vẫn còn le lói sáng, Trình Trạm Hề đứng tại chỗ, cong những ngón tay dài.
Trình Trạm Hề liếm liếm đôi môi khô ráo, với tay mở chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, một hơi uống gần nửa chai. Nước lạnh buốt trượt xuống yết hầu, khiến cả thân thể lẫn tâm trạng nóng nảy của cô đồng thời bình phục.
Trình Trạm Hề thở dài không thành tiếng.
Nếu biết trước thì cô đã...
Cô đã làm gì? Không đặt phòng giường lớn? Giường lớn và phòng tiêu chuẩn có gì khác nhau? Hai người họ không có khả năng tách ở riêng.
Trình Trạm Hề nghĩ đi nghĩ lại, bật cười.
Cô cầm chai nước khoáng, vặn nắp chắc chắn rồi trả lại chỗ cũ, hai cánh tay gối sau ót, chân dài mở rộng, thoải mái nằm trên giường, chờ Úc Thanh Đường ra. Hai người họ cuộn mình dưới chăn bông, nói chuyện phiếm.
Tin nhắn Ôn Tri Hàn gửi cho cô thảo luận về việc Úc Thanh Đường cảm thấy mình không xứng với cô. Trình Trạm Hề mơ hồ nhận ra sự tự ti của Úc Thanh Đường, nhưng chưa từng nghĩ đó là lý do chính khiến nàng không chấp nhận tình cảm của cô. Nếu biết điểm mấu chốt, cô có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Bỗng nhiên, tầm mắt cô quét đến một góc vải trắng.
Trình Trạm Hề nheo mắt ngồi dậy, nhìn rõ vật đó là gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
—— Úc Thanh Đường để quên đồ lót.
-----o0o-----
Tiểu kịch trường: Thiên đạo hảo luân hồi
Úc Thanh Đường: Em đang nhìn gì vậy?
Trình Trạm Hề: ⊙⊙ cùng ▼
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro