Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

Trình Trạm Hề đóng cửa phòng sách, ra ngoài uống một ly nước, đến giờ mới vào đánh thức người trong mộng.

Úc Thanh Đường giờ thay đồ ngủ tại nhà cô, thiếu đi phúc lợi bế qua bế lại kiểu công chúa, nhưng có thể hưởng thụ những niềm vui khác, ví dụ như lúc này, Úc Thanh Đường còn mơ mơ màng màng, nhắm mắt chui vào lòng cô.

"Mấy giờ rồi?" Trình Trạm Hề vừa đến mép giường, Úc Thanh Đường đã tự động nâng nửa người trên, làm như không còn xương sống đổ vào lòng người phụ nữ trước mặt.

Một tay Trình Trạm Hề vuốt mái tóc dài của nàng, tay kia vuốt ve hai gò má ấm áp, cằm tựa lên đỉnh đầu Úc Thanh Đường, môi mỏng khẽ hôn lên mái tóc mềm mại, ánh mắt nhu tình tựa như nước, nói: "Còn có thể ngủ thêm hai phút nữa."

Úc Thanh Đường nằm trong lòng cô cọ tới cọ lui, lẩm bẩm nói mớ: "Vậy sao em lại gọi chị dậy?"

Trình Trạm Hề cười cười, không trả lời.

—— Tất nhiên là để Úc Thanh Đường có thể nũng nịu trong lòng cô lâu hơn.

Những mưu kế nhỏ của Trình Trạm Hề, Úc Thanh Đường không phát hiện ra, hoặc có lẽ trong tiềm thức đã nhận ra nhưng vẫn chọn cách phối hợp với cô. Kết quả là khoảng cách giữa hai người ngày càng gần gũi. Vừa về đến nhà, nàng liền hận không thể cùng Trình Trạm Hề lớn lên cùng một chỗ, để cô ôm lấy chính mình, quan tâm chính mình, chạm vào chính mình. Nàng trầm luân trong sự thân mật toàn tâm phó thác ấy, mà thứ thân mật này, chỉ có Trình Trạm Hề mới có thể cho nàng.

Úc Thanh Đường ngửi thấy hương thơm từ người đối phương, từng tia từng sợi như len lỏi vào mũi nàng, như thuốc độc phủ đường mật, vừa mê đắm vừa nguy hiểm.

Úc Thanh Đường nhắm mắt, hít sâu một hơi, say mê trong hương thơm ngạt ngào đó, để đầu óc không nghĩ ngợi nhiều.

***

Bình minh mờ ảo, thành phố một màu xám xịt. Những công trình xây dựng trái phép dày đặc ở Thành Trung Thôn phủ một lớp sương mỏng, vẫn còn mang hơi lạnh của đêm.

Vu Chu mặc áo khoác đồng phục, mở nồi hấp trên bếp, sờ thử, khoai lang bên trong đã gần nguội. Cô liếc nhìn qua cửa sổ, bầu trời đen nặng lộ ra chút ánh sáng xám xịt, cúi đầu cắn môi.

Mẹ đi ra ngoài càng ngày càng sớm, trời lạnh như vậy.

Vu Chu nhướng mày, hạ quyết tâm.

Chuyện kia càng không thể nói cho mẹ biết, tránh để bà lo lắng. Bây giờ là xã hội pháp trị, bọn chúng không dám làm gì quá đáng, nhiều nhất là quấy nhiễu cô một chút.

Chỉ cần cô cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì.

Vu Chu tự thuyết phục mình, mở gói khoai lang ấm ấm, ngồi trước bàn bóc hai củ ăn, rồi vào phòng đeo ba lô, nhét chai ớt bột tự chế vào túi áo đồng phục, hít sâu một hơi, ra khỏi nhà.

Tiếng chó sủa vang lên từ trong sương sớm.

Vu Chu cúi đầu đi vào con hẻm nhỏ không xa, bước trên nền gạch xanh nứt vỡ, tiếng bước chân của cô vang vọng trong con hẻm tĩnh mịch. Bỗng nhiên cô cảm thấy điều gì đó, ngẩng đầu, lưng cứng đờ trong tích tắc.

Ở lối ra con hẻm đứng hai người, tuổi không lớn, khoảng mười sáu mười bảy, tóc nhuộm vàng xanh, đeo khuyên tai, một người trong số họ còn đeo nhẫn trên tay.

Thân thể Vu Chu run lên không dễ nhận thấy, nắm chặt chai ớt bột trong lòng bàn tay.

Hai người kia nhìn thấy cô, tên tóc vàng đang ngáp một nửa ngáp nốt, vặn cổ, đứng thẳng người dậy khỏi bức tường đang tựa, nhướng nửa lông mày đã cạo mất một nửa với cô, nở nụ cười mà không phải cười.

Tên tóc xanh nhìn cô không biểu cảm.

Vu Chu nhịp tim bởi vì sợ hãi mà nhảy lên kịch liệt, nhưng gương mặt cô không lộ chút gì, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, không chớp mắt đi ngang qua giữa hai người.

Tên tóc vàng lười biếng nói: "Khoan đã."

Vu Chu bước chân không dừng.

Tên tóc vàng liếc mắt ra hiệu cho tên tóc xanh, người này tiến lên hai bước, chặn trước mặt Vu Chu.

Vu Chu quay đầu, ánh mắt lạnh băng.

Tên tóc vàng đánh vào cánh tay tên tóc xanh, như trách cứ sao lại thô lỗ vậy, rồi nhìn Vu Chu cười nham nhở: "Chị dâu."

Vu Chu cắn chặt răng, tiếng gọi như chó sủa bên tai.

Tên tóc vàng: "Nhà chị ở tại tòa nhà XX số X phải không? Đại ca chúng tôi nói rồi, nếu chị không đồng ý với anh ấy, anh ấy sẽ đến nhà tìm mẹ chị để cầu hôn."

Đồng tử Vu Chu co lại đột ngột, máu trên mặt như bị rút sạch.

Tên tóc vàng hài lòng với phản ứng của cô, giọng hòa nhã hơn, khuyên nhủ: "Đại ca chúng tôi là người tốt thật sự, đặc biệt tốt với bạn gái, chưa bao giờ ép buộc bọn họ làm điều gì. Chị chỉ cần đồng ý với anh ấy, sau này đại ca sẽ đích thân hộ tống chị đi học. Chị dâu xinh đẹp thế này, sớm muộn cũng bị người ta để ý, chi bằng sớm chọn người tốt, chị nói đúng không?"

Gió lạnh thổi qua con hẻm như dao cắt vào mặt Vu Chu.

Cô nhướng mày, nhìn thẳng vào mặt tên tóc vàng đang đắc ý, từng chữ một: "Các người còn quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Tên tóc vàng cười ha hả: "Chị cứ báo đi, chúng tôi có làm gì chị đâu." Hắn lùi lại hai bước, giơ hai tay lên nói, "Chúng tôi thậm chí chưa động đến ngón tay chị, cảnh sát bận rộn lắm, không rảnh để ý chuyện này đâu."

Tên tóc vàng nghiêng đầu về phía bạn đồng hành: "Đúng không?"

Hắn nhìn bộ đồng phục sạch sẽ gọn gàng trên người Vu Chu, giọng trách móc: "Không hổ danh là học sinh giỏi trường Nhất Trung, nói chuyện làm việc đều ngây thơ thế."

...

Hướng Thiên Du lại một lần nữa đi qua Thành Trung Thôn, hai tai đeo tai nghe màu trắng.

"This is the BBC in London. Here is the..." Hướng Thiên Du mới dậy không lâu, đi trên đường suýt ngáp không ngừng vì bản tin tiếng Anh trong tai nghe. Dù vậy, cậu vẫn lắc lắc đầu, cố giữ tinh thần tỉnh táo.

"The study is based not on how many students reach what level..." Hướng Thiên Du dừng lại, ngáp dài, để xua tan cơn buồn ngủ, cậu ngẩng đầu xoay xoay cổ, ánh mắt lướt qua con đường trống trải.

Tứ Thành không thể so với thủ đô Hải Thị, sáng sớm đường phố chỉ có công nhân bảo vệ môi trường và những học sinh vội vã như bọn họ.

Một bóng dáng trong đồng phục xanh trắng lọt vào tầm mắt của Hướng Thiên Du.

Hướng Thiên Du mông lung từ trong nắng sớm mờ ảo, cậu nhận ra dáng người buộc đuôi ngựa kia là Vu Chu.

—— Cậu không phải lần đầu tiên đụng cô trên con đường này.

Hướng Thiên Du liếc nhìn sang đối diện, định thu ánh mắt lại thì bỗng nhiên nhíu mày.

Phía sau cô có hai nam sinh cao khoảng 1m70, theo sát không xa không gần, nhìn mái tóc đủ màu sắc kia, rõ ràng là dân xã hội đen.

Hướng Thiên Du nhớ lại mỗi lần gặp Vu Chu cô đều vội vã hấp tấp, như đang trốn tránh ai đó, không lẽ chính là bọn chúng?

Cô đi đâu mà dây dưa với bọn xã hội đen?

Bản tin trong tai nghe bất giác kết thúc, Hướng Thiên Du đi ở phía đối diện đường với Vu Chu, giữ cùng tốc độ, sắc mặt trầm trọng. Phía trước có ngã tư đường với đèn giao thông, Vu Chu dừng lại chờ đèn đỏ, một tay luôn nhét trong túi, tay kia nắm chặt móc treo cặp sách.

Hai tên nam sinh tóc nhuộm tiến lên, cười hì hì nói chuyện với cô.

Hướng Thiên Du nhìn thấy Vu Chu cúi đầu, không nói một lời, động tác tứ chi chuyển động đầy phòng bị cùng sợ hãi.

"Vu Chu!" Hướng Thiên Du cảm thấy có gì đó không ổn, liền gọi lớn từ bên kia ngã tư đường.

Giọng trong trẻo của cậu thiếu niên xé tan sương mù buổi sáng, cũng xua tan đi nỗi lo âu không tên.

Vu Chu nghe tiếng liền nhìn lại, ánh mắt bừng sáng lên kỳ lạ, như người sắp chết đuối bỗng nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.

"Hướng Thiên Du!" Cô đáp lại ngay lập tức, giọng khàn khàn bên trong lộ ra run rẩy và nghẹn ngào khó nhận ra, nhưng cô nói thật to để Hướng Thiên Du bên phía đối diện có thể nghe thấy.

Hai tên tóc vàng và tóc xanh cũng quay sang nhìn Hướng Thiên Du, nở nụ cười đầy ác ý.

Lại là một học sinh giỏi Nhất Trung, dáng cao như vậy thì làm được gì chứ, bất quá cũng chỉ là đứa mọt sách ngờ nghệch.

Hướng Thiên Du nghe ra sự hoảng loạn trong giọng nói của cô, liền tiếp lời: "Mình đợi cậu ở đây!"

Đèn xanh bật sáng.

Vu Chu gần như chạy tới bên cậu. Khi đến trước mặt Hướng Thiên Du, cậu nắm lấy cánh tay cô, giúp thân hình loạng choạng của cô đứng vững, "Không sao chứ?"

Vu Chu lắc đầu.

Hai người kia cũng đi qua, tên tóc vàng rảo bước như sói, dửng dưng đứng trước hai người bọn họ mấy bước.

Vu Chu ngẩng đầu nhìn Hướng Thiên Du cao hơn cô cả một cái đầu, cắn cắn môi rồi tiến gần hơn hai bước. Hướng Thiên Du không quen đứng gần con gái như vậy, định lùi lại. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Vu Chu quăng tới và hai gã lưu manh đang nhìn chằm chằm, cậu đành ngừng lại bước chân.

Rồi cậu cảm thấy khuôn mặt ấm áp của cô gái áp vào lồng ngực đơn bạc của mình. Toàn thân Hướng Thiên Du như có cả vạn con kiến đang bò, muốn đưa tay gãi cho đỡ ngứa.

Cậu đứng yên tại chỗ như khúc gỗ.

Vu Chu tựa vào ngực cậu, nhắm mắt lại, bình tĩnh quay đầu nói với bọn lưu manh: "Tôi có bạn trai rồi."

Tên tóc vàng cười ha hả: "Chị nghĩ bọn tôi sẽ tin à?" Hắn quay sang nhìn Hướng Thiên Du, vẻ mặt "học sinh ngoan" hiển nhiên: "Cậu nói đi, cậu có phải bạn trai cô ta không, hay chỉ là người cô ta kéo đại làm cứu binh? Khuyên cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, nếu không hậu quả..."

Hướng Thiên Du tuần trước mới cắt tóc mái, để lộ khuôn mặt sáng sủa với làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo hơn nam sinh bình thường. Dạo này cậu lại ngoan ngoãn nghe lời lão sư, trông có vẻ dễ bị bắt nạt.

Từ trước tới nay, chỉ có Hướng Thiên Du dọa người khác, chưa từng có ai dám đe dọa uy hiếp ngược lại cậu.

Tên tóc vàng chỉ ngón trỏ trước mặt cậu, Hướng Thiên Du nắm lấy và dùng sức hất mạnh ra, lộ rõ phong thái của một học bá ngày xưa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, miễn cưỡng nói: "Cô ấy là bạn gái tao, mày muốn sao?"

Tên tóc vàng: "..."

Hướng Thiên Du nghiên cứu kỹ cách làm một học bá, trước đây từng nghiên cứu qua, bỏ gian tà theo chính nghĩa ở trường cũng chuyên diễn vai này. Giờ cậu cúi đầu, dịu dàng nói với Vu Chu trong lòng: "Cậu đứng sang một bên đợi mình."

Lúc này, cậu giống hệt một cao thủ cua gái.

Vu Chu im lặng, đi sang một bên.

Hướng Thiên Du cởi áo đồng phục đưa cho Vu Chu giữ, để lộ chiếc áo thun đen bên trong, phác họa những đường nét cơ bắp mảnh mai. Cậu bước đến trước mặt tên tóc vàng, nhìn xuống hắn, môi nhếch lên: "Muốn đánh nhau phải không? Hả?"

Chiều cao 1m85 tạo áp lực, tên tóc vàng liền thức thời, kéo tên tóc xanh đi, nhưng không quên nói: "Mày chờ đấy!"

Hướng Thiên Du khịt mũi: "Chờ mày á, nhóc con!"

Khi hai gã kia đi khuất, gió lạnh thổi qua, Hướng Thiên Du run lên lập cập, đưa tay về phía Vu Chu: "Đưa áo đồng phục cho mình."

Hai người cùng đi về phía trường học, Vu Chu cúi đầu đi bên cạnh Hướng Thiên Du, chỉ nói vỏn vẹn hai câu: "Xin lỗi" và "Cảm ơn".

Hướng Thiên Du hỏi: "Hai thằng đó là ai?"

Vu Chu im lặng hồi lâu mới mở miệng.

Hai gã kia là tiểu lưu manh có chức cũng cao trong xã hội đen. Vu Chu xinh đẹp nên bị tên đầu sỏ để mắt, ép cô làm bạn gái hắn. Tên tóc vàng va tóc xanh được cử đi theo dõi cô, dùng mọi cách để bắt cô khuất phục.

Loại sự tình này căn bản tránh cũng không thể tránh, Vu Chu bất quá là đi ngang qua một chút, liền lọt vào tai họa bất ngờ, từ đó đường đi học không còn bình yên.

Hướng Thiên Du định hỏi sao cô không nói với ba mẹ, nhưng nhớ ra cô trong gia đình đơn thân, sống với mẹ, nói ra chỉ khiến mẹ cô lo lắng thêm.

Nhưng tiếp tục như vậy không phải biện pháp.

Nói với Úc lão sư? Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hướng Thiên Du, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi. Nàng là lão sư chứ đâu phải cảnh sát, làm sao đối phó được bọn lưu manh? Vả lại, nàng mảnh mai yếu ớt, gió thổi cũng ngã. Hơn nữa, gặp chuyện đã mách lão sư thì cũng kỳ, Hướng Thiên Du tự nhận là người lớn nên không thích cách làm đó.

Hướng Thiên Du hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"

Vu Chu ngẩng đầu.

Hướng Thiên Du nói: "Tiện đường, tối nay mình đưa cậu về." Dù sao ba cậu cũng chẳng quan tâm cậu về nhà lúc mấy giờ.

Vu Chu khẽ đáp: "Cảm ơn."

Buổi tối, Hướng Thiên Du làm bài tập trong văn phòng Úc Thanh Đường, thỉnh thoảng hình ảnh sáng nay lại hiện về, cậu vô thức cắn đầu bút.

Úc Thanh Đường nhận ra ánh mắt của cậu, ngẩng lên hỏi nhẹ: "Có chuyện gì không?"

Hướng Thiên Du đáp: "Không có gì ạ."

Úc Thanh Đường không biểu lộ gì: "Không có gì mà có mấy phút em nhìn cô cả chục lần rồi?"

"Nhiều vậy sao ạ?" Hướng Thiên Du cười đùa, "Em làm không được bài, định nhìn mặt Úc lão sư để xem có bắt được linh cảm toán học nào không, mong hào quang học bá chiếu rọi em."

Úc Thanh Đường không vui, tiện tay lấy từ ngăn kéo của Trình Trạm Hề một viên kẹo, ném cho cậu.

Hướng Thiên Du khéo léo bắt lấy, kéo dài giọng: "Tạ lão sư ban thưởng——" rồi tự nổi da gà.

Úc Thanh Đường lạnh lùng: "Tôi họ Úc, không phải họ Tạ."

Các bạn học khác: "Ha ha ha ha ha ha."

Úc Thanh Đường khẽ nhếch môi không dễ nhận ra, phát cho mỗi học sinh một viên kẹo, rồi cúi đầu dùng máy tính của Trình Trạm Hề xem tài liệu giảng dạy trong hộp thư.

Hướng Thiên Du gạch xéo trên giấy nháp, quyết định không kể chuyện Vu Chu cho Úc lão sư. Nếu muốn nói thì Vu Chu nên tự nói, không tới phiên cậu.

Một nỗi bất an trong lòng mơ hồ dâng lên, Hướng Thiên Du tập trung vào việc trước mắt, tiếp tục múa bút thành văn.

***

Thứ sáu chiều, giờ nghỉ.

Trình Trạm Hề xoa huyệt thái dương cho Úc Thanh Đường, hỏi: "Cuối tuần này Úc lão sư về nhà không?"

Úc Thanh Đường từ từ nhắm hai mắt, nói: "Không về."

Trình Trạm Hề trong lòng vui mừng, vậy thì...

Chưa kịp mở lời mời xem phim, Úc Thanh Đường đã nói: "Tối nay chị phải trông lớp tự học."

"Hôm nay không phải thứ sáu sao?"

"Vương lão sư có việc nhà xin nghỉ phép, nhờ chị thay ông ấy xem tiết tự học buổi tối."

"Mai chị có rảnh không?"

"Phải phụ đạo học sinh."

"Chủ nhật thì sao?"

"Cũng bận."

"..."

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Úc Thanh Đường quay đầu nhìn cô, giọng dịu dàng: "Trình lão sư, em có chuyện gì sao?"

Trình Trạm Hề buồn bã: "Em định mời chị đi xem phim."

Úc Thanh Đường đáp: "Tối nay chị về đến nhà khoảng 10 giờ, ngày mai có thể dậy muộn chút, đến nhà em xem nhé?"

Trình Trạm Hề nói: "Ý em là đi rạp chiếu phim."

Úc Thanh Đường khẽ giật mình.

Đây lại chạm vào điểm mù của Úc Thanh Đường.

Trước kia khi đi mua sắm ở vài cửa hàng quần áo, đôi khi nàng nhìn thấy rạp chiếu phim trên lầu, những cặp đôi đi xem phim cùng nhau, nói nói cười cười rất náo nhiệt. Dĩ nhiên, trong nhận thức của Úc Thanh Đường, những người đó đều rất ồn ào, nên nàng thướng tránh được là tránh.

Trình Trạm Hề: "Úc lão sư đã từng đi rạp chiếu phim chưa?"

Úc Thanh Đường hồi tưởng một lát, khẽ gật đầu.

"Có, hồi nhỏ." Nàng nói. Trường học từng tổ chức xem phim tập thể, nhưng xem phim gì thì nàng sớm đã quên từ lâu, không để lại ấn tượng gì.

Trình Trạm Hề thần sắc buông lỏng, mỉm cười: "Vậy chị có rảnh không? Tối thứ bảy hay chủ nhật đều được."

Úc Thanh Đường suy nghĩ một lúc: "Chị phải soạn bài."

Trình Trạm Hề cười nhẹ: "Được rồi, vậy đợi khi nào chị có thời gian hẵng nói."

Chuông vào học reo, cô trở về chỗ ngồi, theo thói quen dùng ngón tay chọc nhẹ cằm Úc Thanh Đường. Khuôn mặt Úc Thanh Đường hơi nghiêng trong lòng bàn tay cô, như một chú mèo ngoan.

Cát Tĩnh ngồi cạnh cửa thầm nuối tiếc, thu hồi ánh mắt ao ước.

Úc Thanh Đường ngồi xuống ghế, nhìn như hết sức chăm chú vào công việc, nhưng tay không ngừng vẽ lằn ngoằn trên giấy nháp, tiết lộ nội tâm bất an.

Nàng lấy lại tinh thần, vò giấy nháp thành viên tròn, ném vào thùng rác.

***

Úc Thanh Đường dạy học phụ đạo ở quán cà phê suốt hai ngày nghỉ, Trình Trạm Hề đến thăm trường giáo dục đặc biệt, tìm gặp Vương lão sư, người từng dạy Úc Thanh Đường, để nghe ngóng chuyện trước kia.

Vương lão sư kín miệng, gọi điện cho Úc Thanh Đường ngay trước mặt Trình Trạm Hề. Úc Thanh Đường bảo Trình Trạm Hề là bạn tốt của nàng, để cô tuỳ ý hỏi gì cũng được, Vương lão sư mới đặt điện thoại xuống, nhìn người phụ nữ trẻ ngồi đối diện.

Trình Trạm Hề lịch sự cười yếu ớt: "Chào Vương lão sư."

Vương lão sư: "Xin chào."

Úc Thanh Đường ở đây hơn một năm, tình huống đặc biệt, Vương lão sư đối với nàng ấn tượng rất sâu sắc, nói chuyện xưa từng việc từng chuyện rõ mồn một trước mắt. Khi kể đến việc phải mất một năm để Úc Thanh Đường chịu mở miệng nói chuyện, Trình Trạm Hề đứng dậy, cúi người thật sâu.

Vương lão sư đỡ cô lên: "Tôi là lão sư, đó là việc phải làm."

Vương lão sư thấy mí mắt Trình Trạm Hề đỏ lên, là sự chân thật không chút nguỵ trang, Vương lão sư cũng xúc động.

Năm đó khi Úc Thanh Đường học nói, ông bà ngoại đến đón nàng, nhưng họ không thể hiện tình cảm chân thành như người phụ nữ trẻ trước mặt.

Đợi Trình Trạm Hề bình phục cảm xúc, Vương lão sư nhìn cô cười, dịu dàng nói: "Em ấy có được một người bạn, tôi thật sự rất vui."

Trình Trạm Hề chân thành: "Chị ấy có được người lão sư như cô, em thật sự rất biết ơn."

Vương lão sư cảm thấy có gì đó lay động trong tim, tựa hồ nghe ra ý nghĩa khác từ những lời này, nhưng không hỏi thêm. Bà kéo ngăn kéo lấy ra một quyển album cũ.

Tim Trình Trạm Hề đập nhanh một chút, mắt không rời quyển album.

Vương lão sư lật từng trang, dừng lại ở một trang, mỉm cười nhẹ, đẩy về phía Trình Trạm Hề.

Trình Trạm Hề đổi ảnh đại diện WeChat đã chưa thay đổi nhiều năm.

Tiểu đồng bọn trong nhóm bạn thân xôn xao, tò mò về ảnh đại diện mới là ai.

Trình Trạm Hề lập tức nhắn tin cho Úc Thanh Đường: [Trưa nay cùng ăn cơm nhé?]

Úc Thanh Đường thấy thông báo hiện lên, nhìn thấy bên trái ảnh đại diện xa lạ sửng sốt một chút, nàng đáp "Ừ", rồi mở to ảnh đại diện mới của Trình Trạm Hề.

Đó là một tấm ảnh cũ, một bé gái mặc váy hoa rách đứng bên đu dây, hình ảnh mờ như chụp bằng máy cũ, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp tinh xảo của cô bé, như búp bê vậy.

"Cô ra ngoài một lúc, các em tiếp tục làm bài."

Tiếng ghế kéo, học sinh đang cúi đầu làm bài ngẩng lên, thấy chủ nhiệm lớp mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Quách Phóng cắn bút nói: "Úc lão sư đang yêu à?"

Đúng lúc mọi người định tham gia câu chuyện này, Hướng Thiên Du quát: "Các cậu học xong hết chưa? Làm được 150 điểm chưa? Rảnh vậy sao? Úc lão sư hi sinh cuối tuần dạy học phụ đạo không phải để các cậu bát quái chuyện cô ấy!"

Quách Phóng và những người khác xấu hổ cúi đầu.

Họ ngồi gần cửa sổ, ánh sáng rọi vào rõ rệt. Hướng Thiên Du nhìn ra ngoài qua kính, Úc Thanh Đường quay lưng về phía họ, đầu hơi cúi, một tay vô thức nắm vạt áo, thân hình khẽ run, toàn bộ ngôn ngữ cơ thể toát ra hơi thở của tình yêu cuồng nhiệt.

Bên ngoài quán cà phê.

Hai người chuyển sang gọi điện thoại.

"Sao em... đột nhiên đổi ảnh đại diện vậy?"

"Vương lão sư đưa cho em, em thấy đẹp nên đổi."

"Hình của em chắc đẹp hơn chị nhiều."

"Em mặc kệ, em thấy chị đẹp, chị là người phụ nữ đẹp nhất thế gian."

Úc Thanh Đường tai nóng ran, không nói gì thêm.

Mỗi lần khen nàng, Trình Trạm Hề đều cố ý thêm từ "phụ nữ". Không phải "cô gái", cũng không phải từ nào khác, mà là từ góc độ một người trưởng thành, mang theo hơi thở mập mờ nào đó, thưởng thức cùng ái mộ một người trưởng thành khác.

Dù cho Úc Thanh Đường không có khả năng hoàn toàn hiểu, cũng có thể mơ hồ cảm giác được.

Trước mặt Trình Trạm Hề, nàng từng xem mình là đứa trẻ, linh hồn dừng lại ở tuổi sáu bảy, giờ nàng ngày càng nhận ra mình là phụ nữ, Trình Trạm Hề cũng vậy. Nhưng nàng vẫn luôn tránh suy nghĩ sâu về vấn đề đó: Mối quan hệ hiện tại của họ, cảm giác không muốn xa rời Trình Trạm Hề, có bao nhiêu là tình cảm cũ, bao nhiêu là xúc động không kìm được của người trưởng thành?

Nàng mang theo tấm lá cờ hoàn mỹ mang tên tuổi thơ quen biết cũ, che kín đôi mắt của chính mình, cũng cố chấp che giấu cả tấm lòng. Mọi hành vi đều được nàng hợp lý hoá, để rồi yên tâm thoải mái mà tự cho rằng chỉ là thân phận bạn bè mà thôi.

Điều này giống như một người đi trên sợi dây thép căng ngang vách núi, dù có tự thôi miên rằng dưới chân là đất bằng thì dây thép vẫn là dây thép, không ai có thể thẳng thắn bước đi như trên đường lớn, luôn có lúc sẽ trượt chân.

Đầu dây bên kia, Trình Trạm Hề hỏi: "Đói chưa? Cùng ăn trưa nhé?"

Trên con đường lớn, tiếng còi xe từ xa lại gần. Úc Thanh Đường như vừa thoát ra khỏi một thế giới khác rồi đột ngột trở về, trong tai tràn ngập tạp âm ồn ã. Nàng ngẩn người vài giây, phản ứng chậm chạp mà hỏi: "Em vừa nói gì?"

Trình Trạm Hề lặp lại một lần.

Úc Thanh Đường nắm chặt đầu ngón tay vô thức đặt bên rìa điện thoại, giọng bình tĩnh như thường: "Được."

Trình Trạm Hề vui vẻ nói: "Em đến đón chị."

Úc Thanh Đường cảm nhận được niềm vui rõ ràng của cô, khóe môi khẽ nhếch nhưng chưa kịp thành nụ cười đã tan biến.

Úc Thanh Đường im lặng đứng trên phố một lúc rồi quay lại quán cà phê.

Nàng ngồi xuống đối diện học sinh, đưa tay rút bài của Hướng Thiên Du bắt đầu kiểm tra.

Hướng Thiên Du định nói mình chưa làm xong, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh như nước của Úc Thanh Đường, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hướng Thiên Du xong thì tới Quách Phóng, nàng kiểm tra lần lượt, không cho mình thời gian suy nghĩ lung tung.

Chuông gió đón khách ở cửa quán cà phê kêu leng keng.

Theo lý mà nói Úc Thanh Đường không nên nghe được, nàng đang hết sức tập trung giải thích bài cho học sinh, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, không gì có thể làm nàng phân tâm. Nhưng nàng vẫn nghe thấy, không chỉ nghe thấy mà còn phóng đại đến lỗ tai, hết sức rõ ràng như thể nàng ngồi đây bấy lâu chỉ để chờ tiếng chuông này.

Trình Trạm Hề trong áo khoác nâu nhạt bước vào, vóc dáng thon thả, diện mạo xinh đẹp, khách trong quán không hẹn mà cùng quay nhìn.

Trình Trạm Hề thoáng thấy Úc Thanh Đường ngồi bên cửa sổ, ừm, còn ngồi cùng với mấy bóng đèn nhỏ.

Trình Trạm Hề không chớp mắt đi tới, khóe môi tự nhiên nở nụ cười.

Mấy bóng đèn nhỏ đồng thanh: "Chào Trình lão sư."

Trình Trạm Hề mỉm cười: "Chào các em."

Mấy bóng đèn nhỏ ngươi chen ta ta chen ngươi đứng lên nhường chỗ, nối đuôi nhau đi ra, chỗ ngồi đối diện Úc Thanh Đường lập tức trống không.

Trình Trạm Hề ngồi xuống, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Úc Thanh Đường đang đặt trên bàn, dịu dàng hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"

Úc Thanh Đường liếc nhìn hai bàn tay chạm nhau, ngữ khí ôn hòa nói: "Trình lão sư hỏi các em ấy đi."

Trình Trạm Hề nhìn sang.

Mấy bóng đèn nhỏ đang hóng chuyện bát quái, trong nháy mắt ra hiệu liền sửa sắc mặt, đồng thanh: "Không! Úc lão sư quyết định đi ạ!"

Trình Trạm Hề nhéo nhẹ mu bàn tay bóng loáng non mềm của Úc Thanh Đường, cười: "Bọn nhỏ để chị quyết định kìa."

Úc Thanh Đường đáp: "Buffet?"

Nhóm bóng đèn nhỏ: "Được ạ."

Trình Trạm Hề lên tiếng: "Hải sản tự phục vụ được không?"

Úc Thanh Đường vô thức hòa vào cuộc trò chuyện: "Có thể."

Tất cả mọi người hi hi ha ha cười lên.

Tai Úc Thanh Đường ửng đỏ, nàng khẽ cụp mắt xuống.

Trình Trạm Hề thúc giục đám học sinh đi trước đến cổng, còn cô ở lại quán cà phê cùng Úc Thanh Đường, đợi cho đến khi tai nàng hết đỏ rồi mới đi.

"Dễ đỏ mặt vậy sao? Hửm?" Trình Trạm Hề đặt tay Úc Thanh Đường lên cánh tay mình, nghiêng đầu trêu chọc.

Vừa dứt lời, đôi tai trắng muốt của Úc Thanh Đường vừa mới hạ nhiệt lại một lần nữa ửng đỏ, càng lúc càng đậm.

Trình Trạm Hề không dám đùa nữa.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ: Trước kia chị ấy đâu dễ đỏ mặt như vậy, chẳng lẽ...

Cơn gió lạnh thổi qua cổng, Trình Trạm Hề ôm Úc Thanh Đường đi đến chiếc Audi trắng ở bên cạnh, mở cửa cho nàng ngồi vào ghế phụ, hàng sau là hai vị học sinh, còn lại thì đón xe đi đến địa điểm.

Vào nhà hàng, các nam sinh đói bụng lập tức chạy đến quầy thức ăn, trông như một bầy sói đói vừa được thả ra.

Trình Trạm Hề bật cười, khi thấy các nam sinh bưng từng đĩa thức ăn chất cao như núi nhỏ, vẻ mặt thì tươi cười hớn hở trở về chỗ ngồi, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ——

"Úc lão sư."

"Ừm?"

Trình Trạm Hề đứng sau lưng nàng, đặt cằm lên vai nàng, môi mỏng dán lỗ tai của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Chị đề nghị ăn buffet, có phải là để tiết kiệm tiền cho em không?"

Cằm cô tựa lên vai cứng đờ hai ba giây, Úc Thanh Đường bước lên phía trước một bước, mái tóc dài buông xuống che đi đôi tai trắng mịn, cúi đầu không trả lời.

Các nam sinh tự nguyện ngồi chung một bàn, không đến quấy rầy chuyện yêu đương của các lão sư.

Úc Thanh Đường có vẻ thích hải sản hơn thịt nướng, Trình Trạm Hề phát hiện ra điều đó liền chuyên tâm đút nàng ăn.

Úc Thanh Đường cắn miếng hàu nướng cô đưa qua, nói: "Em cũng ăn đi."

Trình Trạm Hề gắp một miếng rau xanh đã chín từ trong lẩu, tiếp tục gắp món khác cho nàng.

Úc Thanh Đường nhìn động tác thành thạo của cô, ngón tay thon dài linh hoạt, ánh mắt dõi theo những khớp ngón tay trắng nõn, rồi đến đường nét tinh xảo nơi cằm người phụ nữ đối diện.

Thình lình Trình Trạm Hề ngẩng đầu nhìn nàng, hướng nàng tươi đẹp cười một cái.

"Một lát nữa là xong." Giọng Trình Trạm Hề khi xa khi gần, rõ ràng ngồi đối diện, nhưng nghe không thật.

Trong tai Úc Thanh Đường chỉ còn tiếng tim đập liên hồi của chính mình.

Thình thịch, thình thịch...

Úc Thanh Đường bận rộn suốt cuối tuần, thứ Hai đi làm bình thường, tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm.

Vì kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, chủ nhiệm lớp và các lão sư bộ môn đều bận rộn, nhàn nhất phải kể đến lão sư thể dục, họ thậm chí không cần lên lớp —— các lão sư bộ môn lấy lý do ôn tập để chiếm mất tiết thể dục, học sinh than oán vang dội, nhưng các lão sư đã quen với điều đó.

Thứ Tư, Úc Thanh Đường và Dương Lỵ cùng tìm đến Trình Trạm Hề để xin lấy tiết thể dục vào thứ Năm.

Úc Thanh Đường bây giờ không còn là Úc Thanh Đường trước kia, vì học sinh, đương nhiên nếu cướp được tiết học nàng cũng muốn cướp, huống chi nàng còn là chủ nhiệm lớp, với mối quan hệ giữa nàng và Trình Trạm Hề, nếu Trình Trạm Hề không cho nàng thì chẳng lẽ cho Dương Lỵ sao?

Thế nhưng Trình Trạm Hề không đáp ứng nàng ngay, cô ngồi trên ghế làm việc, tay chống lên tay vịn xoay người, khóe môi cười nhẹ nói: "Úc lão sư, tối nay đi xem phim với em nhé?"

Úc Thanh Đường toàn tâm lo cho học sinh, mỗi buổi tối trở về nhà bước ra khỏi thang máy đều như sắp ngủ gục, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng vậy, thay quần áo xong là gục ngã ngủ liền. Đừng nói hẹn cô đi xem phim, ngay cả thời gian ăn cơm với Trình Trạm Hề cũng phải vội vàng sắp xếp.

Trình Trạm Hề uống hết vại giấm này đến vại giấm khác, cho dù không vì sức khỏe của bản thân, thì vì thể trạng của Úc Thanh Đường, cô cũng phải đưa nàng đi xem phim thư giãn một chút, suốt ngày đắm mình trong công việc ai chịu nổi?

Nhưng Úc Thanh Đường chắc chắn không dễ dàng đồng ý.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Úc Thanh Đường lộ vẻ khó xử: "Chị không có thời gian."

Trình Trạm Hề vỗ tay lên tay vịn, giọng điệu thong thả: "Vậy ngày mai tiết đó em giao cho lão sư tiếng Anh?"

Úc Thanh Đường im lặng một lúc, ngước mắt lên: "Tối nay mấy giờ?"

-----o0o-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro