
Chương 120
Tống Thanh Nhu vội vàng nhận điện thoại từ tài xế Tiểu Lý, lập tức chào tạm biệt Hoắc phu nhân rồi chạy đi.
Bà dốc hết sức đuổi theo, vừa bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ trẻ trung, sắc bén và kiêu ngạo đang nói năng bừa bãi.
Người phụ nữ đối diện đang bị công kích, do đám đông vây kín, chỉ thấy được một góc chiếc áo. Nhưng chỉ cần nhìn góc áo đó, Tống Thanh Nhu đã biết đó là ai, một góc áo xinh đẹp và tinh tế như vậy chỉ có thể thuộc về con dâu bà, Úc Thanh Đường.
Tống Thanh Nhu cả đời chưa từng chịu ức, cũng không để ai dám khinh thường người thân cận bên cạnh mình.
"Mặc long bào cũng không giống thái tử, gà rừng bay lên ngọn cây vẫn chỉ là gà rừng." Tống Thanh Nhu lạnh lùng lên tiếng. "Cô đang nói chính mình sao?"
Vệ Chỉ Lăng sắc mặt trắng bệch, nơi đáy mắt lộ rõ sự phẫn nộ, cúi đầu nói: "Trình phu nhân."
Cô ta tuy có chút thiếu sót trong suy nghĩ, nhưng đối diện với Tống Thanh Nhu đứng ngay trước mặt, cô ta vẫn hiểu rõ ai có thể chọc vào, ai tuyệt đối không thể. Ánh mắt vốn quen giương oai hống hách lập tức thu lại. Đừng nói là cô ta, dù ba cô ta có mặt ở đây, cũng phải cúi mình cung cung kính kính, mỉm cười làm lành.
Trình gia không có nhiều chuyện phiền toái như Vệ gia. Trình Di kế thừa sản nghiệp Trình gia, là chủ tịch nắm thực quyền, đứng ngang hàng với Vệ lão gia tử.
Một cô gái học cấp ba như Vệ Chỉ Lăng làm sao dám thách thức Tống Thanh Nhu?
Tống Thanh Nhu nhìn kỹ vài lần, nhận ra Vệ Chỉ Lăng là con gái của Vệ Đình Chi, Vệ Đại bá của Vệ gia.
Vệ gia dòng dõi đông đảo, là một đại gia tộc nổi tiếng. Trong số tôn bối, những người được biết đến hoặc là đặc biệt ưu tú, như con của người em thứ hai gồm hai tỷ đệ Vệ Kinh Phong và chị gái anh ta Vệ Kinh Lan, cùng con trai trưởng của Vệ Đại bá, anh trai của Vệ Chỉ Lăng; hoặc là hạng phế vật kiêu ngạo ỷ thế, chỉ muốn dán bốn chữ "Ba tôi là XX" lên trán để phách lối. Mà Vệ Chỉ Lăng chính là loại sau.
Vệ Chỉ Lăng người cũng như tên, kiêu căng tự đắc. Là con út trong đại phòng (con của anh cả), lại là con gái, từ nhỏ đã được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Tiệc sinh nhật hàng năm của cô ta được tổ chức hoành tráng, mời cả đống khách quý, sống cuộc đời chẳng khác gì công chúa.
Ba cô ta Vệ Đình Chi còn chưa lên đến vị trí "thái tử", nhưng cô ta đã sớm hưởng thụ cuộc sống còn vượt cả công chúa.
Tống Thanh Nhu nắm chắc tình hình, khách khí hỏi: "Xin hỏi vị tiểu thư này là ai vậy?"
Thân là phu nhân của Trình Chủ tịch, cũng là con gái của Tống Tư lệnh, Tống Thanh Nhu đương nhiên không giống hạng đàn bà chanh chua như Vệ Chỉ Lăng, không cần hạ mình chửi bới. Họ vốn là văn nhân, có tranh chấp thì cũng dùng thủ đoạn mềm mỏng. Quả nhiên, một câu hỏi tưởng chừng khách khí kia lại như mũi kim đâm thẳng vào lòng Vệ Chỉ Lăng.
Vệ Chỉ Lăng kinh ngạc ngẩng đầu.
"Trình phu nhân, mấy tháng trước chúng ta đã gặp nhau, ngài còn khen tôi dung mạo xinh đẹp mà."
Vệ Bát tiểu thư Minh Lan âm thầm lẩn vào đám đông, dùng quần áo che mặt, sợ người khác nhận ra mình là bạn đi cùng Vệ Chỉ Lăng.
Vệ Chỉ Lăng có phải đồ ngốc không? Lời khách sáo mà cũng tin thật sao? Cô ta không phải cho rằng những lời tâng bốc trong tiệc sinh nhật của mình đều là thật chứ?
Mà nghĩ lại, nếu không ngu ngốc, thì cô ta đã chẳng đứng ngay giữa cửa hiệu, trước mặt bao người, mà thốt ra những lời như vừa rồi với Úc Thanh Đường.
Khóe môi Vệ Minh Lan khẽ nhếch, lộ ra một tia cười lạnh khó nhận ra. Lần này thì hay rồi, tự rước lấy họa, đúng lúc để Tống Thanh Nhu dạy cho cô ta một bài học. Cô ta thật sự coi mình là trung tâm vũ trụ, công chúa của cả thế giới sao?
Hiện trường rơi vào trầm mặc, quần chúng xung quanh đều im lặng, chỉ lác đác vài người lộ ra ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng.
Rõ ràng bọn họ đâu phải kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc thực sự lại chẳng hề nhận ra.
Ngay cả Tống Thanh Nhu cũng thoáng chấn động kinh ngạc: Cô ta thế mà không phát hiện ra mình đang cố ý châm chọc sao? Loại phế vật gì đây?
Trong giây lát, bà thậm chí còn có chút hoài nghi chính mình: Có phải mình không nên chấp nhặt với cô ta? Trí lực cách biệt quá rõ ràng, chẳng khác nào bắt nạt người khuyết tật.
Tống Thanh Nhu quay đầu nhìn Úc Thanh Đường, ý niệm vừa lóe liền bị đè xuống ngay, không được! Bà còn chưa trút giận thay Úc Thanh Đường!
Tống Thanh Nhu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dịu dàng hỏi: "À, tôi nhớ ra rồi, cô là Vệ gia Vệ tiểu thư phải không?"
"Đúng vậy! Chính là tôi!" Vệ Chỉ Lăng lập tức lấy lại vẻ kiêu căng, nhưng vừa nghĩ đến đối phương là người không thể chọc vào, khí thế liền thu liễm, biểu cảm cả người vặn vẹo trong thoáng chốc, mất một hồi mới khôi phục lại được.
Tống Thanh Nhu lại hờ hững hỏi: "À, là vị tiểu thư nào của Vệ gia vậy?"
Vệ Chỉ Lăng thiếu chút nữa nôn ra máu.
Vệ gia còn có tiểu thư nào khác sao? Chỉ có mình cô ta là đại tiểu thư! Ngay cả Vệ Kinh Lan cũng chỉ là con gái của Nhị thúc, không đủ tư cách xưng là đại tiểu thư!
Những vị khách đứng xem bên cạnh đều nhận ra Tống Thanh Nhu đang cố tình nhằm vào Vệ Chỉ Lăng, lời lẽ tưởng như hoa nhưng thực chất đầy gai nhọn. Họ đều im lặng, không dám lên tiếng.
Vệ Chỉ Lăng cố nén cơn giận: "Trình phu nhân, tôi đứng thứ chín."
Tống Thanh Nhu trầm ngâm: "Thứ chín à." Bà quay sang nhìn Úc Thanh Đường, nói: "Tiểu Đường, con đứng thứ bảy phải không?"
Úc Thanh Đường gật đầu.
Tống Thanh Nhu nói: "Vậy theo lẽ, con là đường tỷ của cô ta nhỉ. Tiểu Cửu a, gọi tỷ tỷ đi."
Vệ Chỉ Lăng suýt nữa bật thốt: "Dựa vào cái gì!" — thậm chí suýt nói cả câu "Tôi mới không gọi con câm điếc tiện tỳ kia là tỷ tỷ!". Nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng, sắc bén ẩn giấu sau vẻ nhu hòa của Tống Thanh Nhu, lời nói ấy lập tức nghẹn nơi cổ họng. Nhìn Úc Thanh Đường với gương mặt lạnh nhạt không chút dao động, cuối cùng cô ta đành bất đắc dĩ cắn răng gọi một tiếng: "... Tỷ tỷ."
Coi như bị chó cắn một phát!
Tống Thanh Nhu hỏi Úc Thanh Đường: "Con có nghe thấy không?"
Úc Thanh Đường vốn không muốn dây dưa với Vệ Chỉ Lăng, định chỉ gật đầu cho qua, nhưng bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Tống Thanh Nhu.
Úc Thanh Đường đành bất động, không đáp lại.
Tống Thanh Nhu cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ của cô không nghe thấy."
Vệ Chỉ Lăng nhắm mắt lại, rống lớn: "Tỷ tỷ!" Rồi quay sang đám đông quát: "Vệ Minh Lan, chị chết đâu rồi?!"
Vệ Minh Lan đành phải bước ra, cúi đầu thấp xuống.
Vệ Chỉ Lăng đập mạnh vào cánh tay cô hai cái để trút giận.
Tống Thanh Nhu nhìn Úc Thanh Đường, Úc Thanh Đường lắc đầu, hai người ăn ý giao lưu ánh mắt trao đổi xong tin tức.
—— Cô ta cũng bắt nạt con sao?
—— Không có ạ.
Tống Thanh Nhu vừa thị uy xong, đám đông im lặng, và ngay cả Vệ Chỉ Lăng dù có ngốc cũng dần nhận ra Tống Thanh Nhu đang bênh vực Úc Thanh Đường. Cô ta kéo tay Vệ Minh Lan, giận dữ nói: "Chúng ta đi!"
Nhưng một câu nhẹ nhàng từ Tống Thanh Nhu khiến họ đứng lại tại chỗ.
"Khoan đã."
Vệ Chỉ Lăng quay đầu: "Trình phu nhân, tôi không thù không oán gì với bà, xin đừng khinh người quá đáng! Lấy lớn hiếp nhỏ, bà không thấy mất thể diện sao?!"
Đám đông xung quanh hoảng hốt.
Hóa ra cô ta cũng biết mất thể diện à? Vừa rồi chửi bới đường tỷ mình như vậy sao không cảm thấy mất thể diện?
Chuyện Vệ Cửu tiểu thư ngu dốt đột xuất, mọi người chẳng mấy ai để bụng, nhưng lại nhớ rất rõ phía sau còn có Vệ Thất tiểu thư. Vệ Thất tiểu thư dung mạo khuynh thành, khí chất thanh nhã, mang theo chút thư hương ôn tĩnh, đi đứng có chừng mực, nhẹ nhàng tao nhã. So với Vệ Cửu tiểu thư ngang ngược càn rỡ, sự khác biệt thật sự quá rõ, một bên giống đại gia khuê tú, một bên thì....
Khó trách Trình gia muốn kết thân với Vệ Thất tiểu thư. Trong số khách hàng có những phu nhân đang có con trai hoặc con gái ở độ tuổi kết hôn, họ không khỏi dò xét Úc Thanh Đường nhiều hơn, càng nhìn càng thấy kinh diễm.
Nếu sớm biết Vệ gia có con gái như vậy, gia đình họ cũng đã đi cầu hôn rồi.
Vệ Chỉ Lăng nghe thấy trong đám đông có tiếng cười nhạo, tức giận trừng mắt lườm thẳng về phía phát ra tiếng cười kia, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti mà nhìn Tống Thanh Nhu.
Tống Thanh Nhu từ đầu đến cuối đều duy trì bộ dáng nhu hòa, thấy thế thì bước lên, chủ động nắm tay Vệ Chỉ Lăng, giữ chặt trong lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Tiểu Cửu hiểu lầm rồi. Các cô đều là muội muội của Tiểu Đường, thì nói gì tôi cũng phải thay Tiểu Đường tiếp đãi một chút."
Vệ Chỉ Lăng không muốn ở lại một giây nào, mặt đen lại nói: "Không cần!"
Nhưng cô ta vừa dùng hết sức cũng không sao thoát ra nổi. Bàn tay vốn mềm mại, được bảo dưỡng kỹ lưỡng của Tống Thanh Nhu lại như kìm sắt, giữ cô ta không buông.
Vệ Chỉ Lăng trong lòng lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành.
Sinh trưởng trong quân đội đại viện, Tống Thanh Nhu khống chế Vệ Chỉ Lăng dễ như trở bàn tay. Ánh mắt bà mang theo ý cười, nhưng trong cười giấu đao, chậm rãi hỏi: "Không nể mặt a di sao? Hửm?"
Vệ Chỉ Lăng tâm lạnh một nửa.
Những người xung quanh vây xem vừa nghe liền im bặt, náo nhiệt lập tức tan biến. Khách nhân không dám nhìn thẳng, chỉ dám lén lút đưa mắt quan sát, lại sợ ánh mắt đó bị Tống Thanh Nhu phát hiện.
Sau đó Tống Thanh Nhu thả lỏng lực đạo, vỗ nhẹ mu bàn tay Vệ Chỉ Lăng, như thân thiết khuyên nhủ: "Thích thứ gì thì cứ nói với a di, đừng khách khí."
Nói rồi, bà đưa tay ra hiệu cho nhân viên bán hàng tới. Người phụ trách vừa nãy hướng dẫn Vệ Chỉ Lăng run rẩy tiến lại gần, cẩn thận hỏi: "Vệ tiểu thư, mấy bộ vừa rồi... còn muốn thử không?"
Vệ Chỉ Lăng sắp khóc.
Cô ta chưa bao giờ bị sỉ nhục lớn như vậy trước mọi người!
Nhưng bàn tay Tống Thanh Nhu vẫn nắm chặt, tuy không còn siết mạnh, song cô ta vẫn không dám rút ra. Đôi mắt đỏ hoe, Vệ Chỉ Lăng ủy khuất nghẹn ngào nói: "Thử!"
Nhân viên hướng dẫn nói: "Mời đi theo tôi."
Vệ Minh Lan ôm quần áo đi theo, suốt quãng đường chỉ cúi đầu.
Tống Thanh Nhu phủi tay, xoay người lại, nụ cười trên mặt dịu dàng như gió xuân, ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía Úc Thanh Đường: "Bộ quần áo này thật sự rất đẹp, hợp với con lắm." Bà vòng quanh Úc Thanh Đường đi mấy vòng, vừa nhìn vừa khen không ngớt:
"Đẹp quá, Hề Hề mà thấy nhất định sẽ thích không chịu được cho xem."
Bà nói với nhân viên cửa hàng bên cạnh: "Trước tiên gói bộ này lại, còn có bộ nào khác muốn đề cử không?"
Nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở: "Có ạ, có ạ." Nói xong dẫn hai người đi chọn quần áo.
Một nửa gu thẩm mỹ trong việc chọn đồ của Trình Trạm Hề đều chịu ảnh hưởng từ mẹ mình. Tống nữ sĩ trời sinh đã có mắt thẩm định, chọn đồ vô cùng chuẩn xác. Nhân viên cửa hàng căn bản cũng không chen lời vào, chỉ thấy Tống Thanh Nhu liên tục lấy từng bộ đưa lên so thử trên người Úc Thanh Đường, bộ nào cũng khiến người ta hài lòng đến không thể chê vào đâu.
Đừng nói Úc Thanh Đường, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng động lòng. Chỉ là nghĩ đến khuôn mặt mình, nghĩ đến cái ví tiền trong túi, đành lặng lẽ dập tắt ý niệm đó.
Tính cách Tống Thanh Nhu ôn hòa, không hề ra vẻ với nhân viên cửa hàng. Trong lúc lựa quần áo, bà còn trò chuyện vui vẻ. Nhân viên cửa hàng thấy ánh mắt bà thân thiện, nhất thời lỡ lời trêu ghẹo: "Trình phu nhân, ngài có thể tới chỗ chúng tôi làm nhân viên tư vấn mua sắm, chắc chắn còn chọn khéo hơn cả tôi."
Vừa nói xong, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên khiến cô nàng run rẩy.
Một phu nhân hào môn đường đường chính chính, lại bảo làm nhân viên tư vấn bán hàng? Đây chẳng phải là đang nguyền rủa người ta sao?
Mặt cô nàng lập tức tái nhợt, đôi chân cũng mềm nhũn.
Nhưng Tống Thanh Nhu lại cười nói: "Cô nói đúng đấy, tôi thực sự từng làm nhân viên tư vấn mua hàng, nhưng không phải ở cửa hàng hàng hiệu như thế này. Vạn nhất bị người ta nhận ra..."
Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm: Mất mặt sao?
Tống Thanh Nhu tiếp lời: "Sẽ ảnh hưởng đến thành tích của tôi. Tôi muốn đường đường chính chính dựa vào cái miệng này để bán hàng, chứ không phải dựa vào danh tiếng."
Nhân viên cửa hàng bật cười thành tiếng.
Úc Thanh Đường nhận lấy bộ quần áo Tống Thanh Nhu đưa, cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Tống Thanh Nhu treo bộ quần áo Úc Thanh Đường muốn thử sang một bên, nói: "Nhưng hôm nay cô khen mắt nhìn của tôi tốt, tôi chỉ nhận một nửa thôi. Phần còn lại là vì con dâu nhà tôi vốn thiên sinh lệ chất. Có muốn khen thì khen cô ấy đi, đừng chỉ khen tôi."
Nhân viên cửa hàng rất biết chiều lòng người, lập tức quay sang tán thưởng Úc Thanh Đường: nào là làn da, nào là dáng người cân đối... Úc Thanh Đường vốn đối với lời khen từ người xa lạ miễn dịch, chỉ khẽ mỉm cười, ngược lại Tống Thanh Nhu cười đến nỗi mắt híp lại, vui vẻ còn hơn chính mình được khen.
Bên này vui vẻ hòa thuận, còn bên kia Vệ Chỉ Lăng trong phòng thử đồ càng nghĩ càng tức.
Cô ta ném mạnh bộ quần áo đang mặc lên ghế. Thử đồ sao? Thử cái rắm!
Cô ta đột ngột mở cửa, cười lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu định bỏ đi.
Cách đó một mét, đối diện cửa phòng thử đồ, đứng một người đàn ông mặc vest đen, chính là Tiểu Lý. Anh ta vội vàng cất cao giọng: "Phu nhân, Cửu tiểu thư đã thử xong quần áo."
Vệ Chỉ Lăng: "..."
Cái con mẹ nó???
Tống Thanh Nhu lập tức trả lời: "Tôi đến ngay đây, Tiểu Cửu cứ gọi a di đi."
Vệ Chỉ Lăng: "..."
Tống Thanh Nhu bước lại gần nhìn, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, quở trách Tiểu Lý: "Đây gọi là thay xong chỗ nào? Rõ ràng còn chưa đổi mà, ánh mắt cậu để ở đâu vậy?"
Tiểu Lý nói: "Xin lỗi phu nhân, tôi nhìn nhầm."
Lời xin lỗi này đúng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Vệ Chỉ Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Vệ Chỉ Lăng đối diện Tống Thanh Nhu, trong lòng giận dữ nhưng không dám nói gì, đành cắn răng quay lại phòng thử đồ.
"Làm tốt lắm." Tống Thanh Nhu vui vẻ vỗ vai Tiểu Lý, anh ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Vệ Chỉ Lăng dù được "hưởng lây ánh sáng của Úc Thanh Đường", bị Tống Thanh Nhu ép mua cho mấy bộ quần áo, vẫn ra khỏi cửa hàng với một bụng tức giận.
Cô ta đứng trước cửa ra vào, căm hận trừng bảng hiệu cửa hàng, lập tức ghi cái thương hiệu này vào sổ đen. Không chỉ quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ bước chân tới, mà ngay cả trong nhà đã có đồ hiệu này cũng ném sạch!
Vệ Minh Lan lặng lẽ đi bên cạnh, hỏi: "Còn đi đâu nữa không?"
Vệ Chỉ Lăng giận dữ nói: "Tức chết rồi, còn đi đâu nữa!" Cô ta giơ hai tay lên, "Cũng không cho tôi cầm, nặng chết tôi!"
Vệ Minh Lan bên cạnh tay đã đeo thêm mấy túi đồ, nặng đến mức vai cô gần như sụp xuống.
Vệ Chỉ Lăng gọi điện cho tài xế, bảo tới cửa đón. Tài xế vừa đến đã bị Vệ Chỉ Lăng đang nổi nóng chụp mặt mắng một trận. Tài xế nhà người ta thì theo tiểu thư nhà người ta đi mua sắm được, còn tài xế nhà mình không biết chết đâu rồi... Thực ra tài xế không chỉ phục vụ riêng cô ta, trước khi đi đã hỏi rõ thời gian, nhận được điện thoại là chạy đến ngay, nhưng Vệ Chỉ Lăng mặc kệ. Nếu có tài xế bên cạnh, cô ta đã không rơi vào thế yếu như vậy, ít nhất có thể giữ chân tài xế của Úc Thanh Đường! Tất cả đều là lỗi của anh ta!
Tài xế đã quen, vừa đem các túi xách vào xe vừa nghe mắng như nước đổ đầu vịt.
Vệ Chỉ Lăng ngồi vào xe, mắng thêm vài câu nữa mới thôi, nói: "Về nhà."
Chiếc xe con R màu đen lẫn vào dòng xe cộ trên đại lộ.
Vệ Chỉ Lăng nắm chặt gối ôm, dùng sức nện xuống ghế sau xe, thốt lên câu hỏi đã xoay quanh trong đầu cô ta từ nãy đến giờ: "Con câm điếc kia dựa vào cái gì chứ?!"
Vệ Minh Lan chỉ im lặng nhìn.
Vệ Chỉ Lăng tiếp tục: "Rõ ràng nhà họ Trình đã muốn hủy hôn, tại sao Trình phu nhân còn muốn bảo vệ con tiện nhân đó ——"
Vệ Minh Lan vẫn giữ im lặng, muốn đợi cô ta trút hết cơn giận, không dám chọc vào rủi ro lúc này, nhưng cô lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo từ phía trước ghế lái hướng về phía mình.
Vệ Minh Lan ngẩng đầu.
Vệ Chỉ Lăng với sắc mặt âm trầm lên tiếng: "Chẳng phải chị đã nói với tôi là nhà họ Trình đã ngừng chuẩn bị hôn lễ, họ muốn hủy hôn sao? Chị có phải cố tình lừa tôi, để tôi mất mặt ——"
"Không phải!" Vệ Minh Lan vội vàng thề thốt phủ nhận, lắc đầu hoảng hốt. "Tôi không có! Làm sao tôi dám lừa em chứ? Vả lại không phải chỉ mình tôi nói vậy, em cũng từng nghe người khác nói thế mà, đúng không?"
Vệ Chỉ Lăng thần sắc thay đổi, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Đúng là chị không dám."
Cô ta biểu cảm dịu lại, nhưng vẫn nhiều thắc mắc chưa thể giải: "Thế tại sao Trình phu nhân lại bênh vực con câm điếc chứ?"
Vệ Minh Lan ánh mắt sâu thẳm hiện lên tia oán độc, nhưng nét mặt vẫn bình thản nói: "Tôi nói thật, em đừng nóng."
"Chị nói đi."
"Điều sai lầm nhất em làm hôm nay là công khai chửi bới Thất... con câm điếc kia," Vệ Minh Lan nói. "Em nghĩ xem, Trình gia chưa chính thức tuyên bố hủy hôn, dù Trình phu nhân có bất mãn với cô ta thế nào đi nữa, cô ta vẫn là con dâu chưa qua cửa của Trình gia. Em vả mặt cô ta, chẳng phải là đang vả mặt cả nhà họ Trình sao?"
Vệ Chỉ Lăng nghi ngờ: "Thật vậy sao?"
Vệ Minh Lan đáp: "Trình gia, em không phải không biết, họ nổi tiếng là hay bao che khuyết điểm. Đại bá từng nói, thà trên thương trường đánh nhau đến chết sống, chứ đừng động vào người nhà họ Trình. Gia tộc họ quá vững chắc, nói đến thủ đoạn sau lưng thì chưa biết ai thắng ai đâu."
Nhất là kể từ khi con gái của Tống Tư lệnh, Tống Thanh Nhu, về làm dâu Trình gia, Trình gia vốn kín tiếng này đã trở thành viên ngọc quý được cả Bắc Kinh để mắt tới.
Vệ Chỉ Lăng bất mãn nói: "Ý chị là nhà chúng ta không bằng Trình gia?"
Nghe giọng điệu này, thật là quá đáng! Đại gia tộc họ Vệ, Vệ lão gia tử còn chưa qua đời, cô ta như đồ trong tay mọi người vậy.
Vệ Minh Lan nhẫn nại, dịu giọng khuyên nhủ: "Dĩ nhiên không phải. Vệ gia chúng ta cũng đâu kém. Nhất là em, đi đến đâu mà chẳng có người gọi một tiếng Vệ đại tiểu thư. Trình gia đại tiểu thư cũng chỉ đến thế, chưa chắc đã có thế lực hiển hách bằng em, nói không chừng còn không được nổi tiếng bằng em đâu."
Khóe môi Vệ Chỉ Lăng hơi nhếch lên.
Vệ Chỉ Lăng chưa từng gặp Trình Trạm Hề. Trước kia Trình Trạm Hề lâu dài du học ở nước ngoài, sau khi về nước cũng hiếm khi tham gia tiệc tùng thương giới, thỉnh thoảng mới xuất hiện trong vài buổi tụ tập nhỏ, tiếp nối truyền thống điệu thấp của Trình gia. Vệ Thập thì ngược lại, không ra gì nhưng lại thường đem Trình Trạm Hề thổi phồng lên tận mây xanh, nói cô nhóc chẳng khác nào đứa trẻ chưa từng trải sự đời. Trong mắt Vệ Chỉ Lăng, đúng như Vệ Minh Lan nói, cô ta là Vệ đại tiểu thư, đối phương là Trình đại tiểu thư, cô ta tuyệt đối không thua kém.
Không tin cứ để hai người họ cùng ra ngoài xem, trong giới công tử tiểu thư Bắc Kinh, ai nhận biết cô ta nhiều hơn, ai nhận biết Trình Trạm Hề nhiều hơn.
Khóe môi Vệ Chỉ Lăng nhếch cao hơn, cơn giận vừa rồi tan biến sạch sẽ.
Vệ Minh Lan thấy vậy, nói tiếp: "Cho nên chúng ta cứ đứng nhìn con câm điếc kia làm trò cười là được. Nếu thực sự muốn dạy dỗ cô ta, lần sau hãy chọn lúc không có người Trình gia có mặt là được."
Vệ Chỉ Lăng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, chu môi nói: "Tôi đâu biết Trình phu nhân có mặt. Nếu tôi biết bà ta ở đó ——"
Dù cho mượn trăm cái gan, cô ta cũng không dám công khai sỉ nhục Úc Thanh Đường trước mặt bà.
Vệ Minh Lan trấn an nói: "Lỗi này cũng tại tôi, không quan sát kỹ giúp em."
Vệ Chỉ Lăng khẽ nói: "Chị hiểu là được rồi."
"Vậy nên lần sau," Vệ Minh Lan đề nghị, "khi chúng ta dạy dỗ cô ta, hãy nói nhỏ hơn, chỉ để một mình cô ta nghe thấy. Nếu không ai biết, thì không tồn tại chuyện vả mặt nhà họ Trình. Em muốn trào phúng cô ta thế nào cũng được, hoặc tìm cơ hội lấy bao tải trùm đầu cô ta đánh một trận cũng được."
Mắt Vệ Chỉ Lăng sáng lên: "Ý hay đấy."
Như vậy Trình phu nhân sẽ không cần phải ra mặt bảo vệ nàng nữa.
Vệ Chỉ Lăng: "Nhưng bao tải thì thôi, tôi đâu nhìn thấy gì, không thú vị. Vẫn là trực tiếp trước mặt có ý nghĩa hơn."
Vệ Minh Lan hạ mắt xuống, che giấu thoáng chút tiếc nuối.
Nhưng khóe môi cô vẫn từ từ cong lên.
Vừa rồi ở phòng thử đồ, Vệ Chỉ Lăng không hề nhìn sang, Vệ Minh Lan lại cố ý vòng qua chỗ có thể thấy rõ Úc Thanh Đường để quan sát. Tống Thanh Nhu thì từng bộ từng bộ chọn quần áo cho Úc Thanh Đường, dịu dàng yêu thương, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, căn bản không phải làm bộ cho có, mà là thật sự tình cảm tốt. Bất kể hôn lễ nhà họ Trình vì sao dừng lại, có phải hủy hôn hay không, việc Tống Thanh Nhu che chở Úc Thanh Đường đều xuất phát từ nội tâm.
Vệ Chỉ Lăng có thể diễu võ giương oai trước mặt người khác, nhưng đối diện Trình gia thì chỉ biết kinh ngạc.
Chỉ là một tiểu thư đại phòng, lại dám đem ra so với Trình Trạm Hề? Trình Trạm Hề tuy khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là cô không tên không tuổi. Vệ Chỉ Lăng tuy sống rất tốt trong đám hoàn khố (công tử ăn chơi), có thể kéo cả vòng tròn Bắc Kinh theo, nhưng nhìn mấy vị thúc bá cầm quyền kia, ai sẽ nể mặt một Vệ đại tiểu thư chẳng đáng mấy đồng, mà không nể mặt viên ngọc quý trong tay Trình Di, ngoại tôn nữ được Tống Tư lệnh cưng chiều hết mực?
Cứ việc đi ghét bỏ Úc Thanh Đường đi, nhắm vào nàng, trào phúng nàng, chửi bới nàng! Càng phách lối, càng té đau.
Vệ Chỉ Lăng càng bất hạnh, cô càng vui.
Vệ Chỉ Lăng hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy, cười vui vẻ thế?"
Vệ Minh Lan nói: "Tôi vừa nghĩ đến cảnh con câm điếc kia trở thành trò cười toàn Bắc Kinh, thấy đặc biệt vui."
Vệ Chỉ Lăng cũng cười theo.
"Bát tỷ, vẫn là chị tốt với tôi nhất." Vệ Chỉ Lăng ôm vai cô, nũng nịu.
"Đương nhiên." Vệ Minh Lan nắm chặt tay cô ta, thân mật đầu áp sát bên đầu cô ta. "Chúng ta là tỷ muội mà."
Hảo tỷ muội trở về Vệ gia, tình cờ gặp Vệ Đại bá đang ở nhà. Vệ Chỉ Lăng ngay lập tức kéo lấy tay Vệ Đình Chi, ngọt ngào gọi: "Ba~"
Vệ Đại bá hơn bốn mươi tuổi mới sinh được một cô con gái, kém con trai trưởng hai mươi tuổi, nên thường hết mực cưng chiều. Ông gật đầu với Vệ Minh Lan, rồi cúi xuống nhìn con gái: "Sao vậy? Có phải lại thiếu tiền tiêu không?"
Vệ Chỉ Lăng: "Không phải đâu, ba. Con muốn kể cho ba nghe, hôm nay đi dạo phố con gặp..."
Vệ Đại bá ôn hòa ngắt lời: "Để sau được không? Ba có việc phải ra ngoài ngay."
Vệ Chỉ Lăng chu môi.
Vệ Đại bá vỗ vỗ đầu con gái, nói: "Lần trước con không phải thích một chiếc xe thể thao sao? Ba đã mua cho con rồi đấy, chìa khóa để trên tủ đầu giường con."
Vệ Chỉ Lăng vẫn bĩu môi: "Cảm ơn ba."
Vệ Đại bá véo nhẹ khuôn miệng con gái đang trề ra, cười cười: "Được rồi, ba thật sự phải đi, có việc gấp."
Nói xong, ông không ngoái đầu lại mà bước đi, càng lúc càng nhanh.
Ông vừa ngồi vào xe đã chuẩn bị sẵn ở cổng, thì nhận được điện thoại từ con trai trưởng Vệ Bách Dương.
Giọng Vệ Bách Dương lo lắng: "Ba, con vừa nghe được tin, Triệu Trường Hà mới nhậm chức là người của Nhị thúc."
Vệ Đại bá nhắm mắt lại, nghĩ thầm: đúng là Vệ lão nhị, hóa ra cài người của mình vào, giờ muốn công khai để mọi người biết?
"Ông nội con nói sao?"
Giọng Vệ Bách Dương hạ thấp: "Ông nội không nói gì cả."
Sắc mặt Vệ Đại bá biến đổi vài lần, rồi lấy lại bình tĩnh, nói: "Con cứ làm việc đi, trước mặt ông nội cố gắng biểu hiện tốt một chút, đừng nhắc đến chuyện của Triệu Trường Hà, cứ làm như không biết."
"Vâng, ba."
Vệ Đại bá trở lại văn phòng công ty, ngã người xuống ghế và đập vỡ một bộ ấm trà tử sa đắt tiền, từ ấm đến chén, không một món nào may mắn thoát khỏi cơn thịnh nộ của ông.
***
Trở lại cửa hàng tầng ba.
Tài xế Tiểu Lý vừa dùng tay trái vừa dùng tay phải lấy ba chiếc túi mua sắm, nhân viên cửa hàng vui vẻ dẫn Tống Thanh Nhu và Úc Thanh Đường ra đến cửa, mời hai người lần sau lại đến. Nhìn thấy bóng lưng của họ khuất dần, nhân viên mới quay người trở vào trong cửa hàng.
Trong tiệm có một quý phụ đang thử đồ, nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn vào nhóm chat WeChat:
Quý phụ: [Các tỷ muội đoán xem hôm nay tôi đi dạo phố gặp ai?]
Các tỷ muội trong nhóm liền hỏi: [Ai vậy?]
Quý phụ: [Phu nhân Trình chủ tịch]
Tỷ muội 1: [Oa, bà không đến lôi kéo làm quen à?]
Quý phụ: [Tôi đâu dám, lần trước ở tiệc rượu gặp bà ấy tôi còn không dám mở lời]
Tỷ muội 2: [Vậy gặp ở cửa hàng chính là cơ hội trời cho mà không nắm lấy, đi dạo phố dễ kết giao lắm. Trình gia có phải còn đứa con nào chưa cưới không?]
Tỷ muội 3: [Trình phu nhân tính tình rất tốt, tôi từng trò chuyện với bà ấy, bà không cần căng thẳng thế]
Quý phụ: [Đừng nhắc nữa, tôi vừa chứng kiến một màn kịch. Trình phu nhân bênh con dâu ra mặt đấy, đối diện là Vệ gia, không biết là tiểu thư nào, có vẻ là đường muội của con dâu bà ấy]
Tỷ muội 1234: [!!! Kể chi tiết đi]
Quý phụ đảm bảo Tống Thanh Nhu đã đi rồi, mới nhỏ giọng kể lại bằng tin nhắn thoại những gì vừa xảy ra trong cửa hàng.
Tỷ muội 1: [Vệ gia tiểu thư này đúng là ngu ngốc! Xem ra nhà đông con thì luôn có đứa vớ va vớ vẩn. Đại gia tộc vẫn là đại gia tộc, nếu là con gái tôi, tôi vặn luôn cổ nó]
Tỷ muội 2: [Vậy xem ra Trình phu nhân và con dâu tình cảm rất tốt, không hề cho Vệ gia chút mặt mũi]
Tỷ muội 3: [Sai, chính Vệ gia không cho Trình gia mặt mũi. Trình gia đâu phải đưa mặt để người ta tát? Huống chi là Tống Thanh Nhu. Bà ta mà tát lại, có thể làm mặt bà thành đầu heo! Tống Thanh Nhu thời trẻ tính khí nổi tiếng nóng nảy, bà ta là con gái Tống Tư lệnh, đừng tưởng lấy chồng rồi là ngoan ngoãn làm hiền thê lương mẫu]
Tỷ muội 4: [Chỉ có tôi muốn biết con dâu nhà họ Trình trông thế nào sao?]
Tỷ muội 123: [Đúng đúng đúng, đây là lần đầu con dâu nhà họ Trình xuất đầu lộ diện phải không?]
Tỷ muội 1: [Xinh không? Tính cách thế nào? Bà có nói chuyện với cô ấy không? Nếu bây giờ cho con gái tôi học theo cô ấy còn kịp không?]
Quý phụ: [Đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp luôn! Tính cách có vẻ rất tốt, tôi không nói chuyện, chỉ đứng xa nhìn thôi. Khuôn mặt cô ấy rất nhỏ nhắn, da trắng, cả người như tiên nữ, sáng ngời. Trách sao hai huynh muội nhà họ Trình tranh nhau đến vỡ đầu]
Quý phụ: [Con gái bà đừng có học theo, chỉ riêng nhan sắc thôi đã không ai so được, trừ phi con gái bà là Trình đại tiểu thư]
Tỷ muội 234: [Ha ha ha ha]
Đây là lần đầu tiên Úc Thanh Đường ở Bắc Kinh chính thức lộ diện, nhờ vào đám đông vây xem ở trung tâm thương mại mà lan truyền trong phạm vi nhỏ. Trong giới phu nhân giàu có ở Bắc Kinh, lập tức bắt đầu tìm cách dò hỏi tin tức cụ thể về Úc Thanh Đường. Tuy hôn sự của một người nhà họ trình đã được định, nhưng vẫn còn một người nữa kia mà! Hai huynh muội thẩm mỹ nhất trí, nay rốt cuộc cũng có vật tham chiếu, phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội tốt.
Những phu nhân không có ý định thông qua hôn nhân mà trèo lên Trình gia thì chỉ coi chuyện này như náo nhiệt, lúc trà chiều lấy ra làm đề tài nhàn nhã để bàn luận. Dù thế nào đi nữa, danh tiếng của Úc Thanh Đường cũng đã truyền ra ngoài, nàng không còn là "Vệ Thất tiểu thư" vô danh nữa.
Người tận mắt thấy nàng ở hiện trường, không ai là không kinh diễm trước dung mạo của Úc Thanh Đường. Bọn họ thi nhau ca tụng đến tận mây xanh, càng làm dấy lên sự hiếu kỳ của quần chúng.
Tuy nhiên, dù có tò mò đến đâu, Úc Thanh Đường sẽ không xuất hiện trước công chúng trong thời gian tới.
Trình Trạm Hề bận rộn cả ngày, trở về Trình gia ăn cơm tối.
Sau bữa ăn, cô bắt đầu mở từng túi đồ mua sắm để bên ghế sofa, xem Úc Thanh Đường đã mua những gì. Khi nhìn thấy bộ âu phục màu xanh lam kia, chỉ cần tưởng tượng khoác lên người Úc Thanh Đường, cô đã cảm thấy chân mình run lên. Sau đó cô phát hiện trong túi còn có những kiểu dáng khác: âu phục nữ sĩ mang phong cách nhàn nhã, đen trắng, xanh đậm, đỏ thẫm... đủ loại.
Trình Trạm Hề cầm bộ màu đỏ tươi lên, xúc động đến nỗi mắt hơi đỏ: "Chị... chị mua sao?"
Úc Thanh Đường nói: "A di chọn cho chị." Nàng khẽ cắn môi dưới, lo lắng hỏi, "Em không thích kiểu này sao?"
Trình Trạm Hề nói: "Thích, em rất thích."
Vẻ mặt Úc Thanh Đường càng ưu sầu: "Vậy sao em khóc?"
"Ơ? Em khóc sao?" Trình Trạm Hề sờ thấy nước mắt ở khóe mắt mình, nói, "Có lẽ em vui quá, vui đến phát khóc."
Cô lớn tiếng gọi: "Mẹ!"
Không có ai trả lời.
Úc Thanh Đường nói: "A di xuống thư viện tầng hầm, bảo là đi lấy sách."
Trình Trạm Hề tạm thời không để ý tới việc vì sao Úc Thanh Đường biết mà chính cô lại không biết, trong lòng chỉ dâng lên một cơn chua lè mơ hồ. Cô đi thang máy xuống lầu, thẳng tới thư viện gia đình. Tống Thanh Nhu đang đứng trên thang, trước mặt là cả bức tường đầy sách. Trình Trạm Hề lập tức chạy tới, ngẩng đầu gọi: "Mẹ, mau xuống đây đi!"
Tống nữ sĩ lơ ngơ, theo lời mà bước xuống.
"Sao mắt con đỏ vậy? Lại khóc à?"
Trình Trạm Hề liền in một nụ hôn vang dội lên má bà, rồi ôm chặt lấy.
"Mẹ! Con yêu mẹ quá! Mẹ làm sao lại tốt như vậy chứ!"
Cổ áo Tống Thanh Nhu ướt đẫm nước mắt của Trình Trạm Hề.
"Hu hu hu mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời!"
-----o0o-----
« Tống nữ sĩ dạy bạn cách sản xuất ra một Úc công»
«Hôm nay Tống nữ sĩ cũng là MVP»
«Ước mơ có một người mẹ tốt như Trình Trạm Hề trong tầm tay»
«Từ vạn niên thụ sang vạn niên công chỉ cách một bước điều giáo của Tống nữ sĩ »
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro