
Chương 30: Người của ta
Nhìn biểu tình ngẩn ngơ thoáng chốc của Từ Kha, Diệp Do Thanh liền nhẹ nhàng đổi đề tài, chỉ vào chén canh trứng trước mặt:
“A, ta thích món này.”
Nói rồi nàng gắp một miếng bỏ vào miệng, vị ngậy thơm của trứng gà lan ra, trơn mềm chảy xuống cổ họng.
“Không ngờ bây giờ đại cô nương lại thích mấy món chẳng ra dáng bàn tiệc này.” Từ Kha thấp giọng nói, rồi đưa tay dọn đĩa thịt dê nướng xuống.
“Đúng vậy.” Diệp Do Thanh chẳng bận tâm đến ý tứ trong lời nàng, chỉ mỉm cười đáp.
Nhìn Diệp Do Thanh ăn hết chén canh trứng, biểu tình thập phần thỏa mãn, sắc mặt Từ Kha bỗng nhiên đỏ lên, không nói thêm gì nữa.
Ngày tháng có Từ Kha ở bên cũng không khác thường nhật là mấy. So với Cầm Tâm, Từ Kha giống như một tỳ nữ hoàn mỹ, chuyện gì cũng chu toàn đến mức khiến Diệp Do Thanh đôi khi thấy đau lòng.
Nàng không khỏi đối đãi với Từ Kha tốt hơn cả Cầm Tâm. Nàng còn đặc biệt dọn riêng cho Từ Kha một gian phòng sáng sủa, sạch sẽ, lại bỏ bạc mua rất nhiều xiêm y. Nhưng mấy ngày liền, Từ Kha vẫn chỉ mặc hai bộ quần áo cũ của Cầm Tâm, xiêm y mới chưa từng động đến.
Ngày dẫn nàng đi xem phòng, Từ Kha đã ngẩn người rất lâu ngay trước cửa, rồi mới cẩn trọng bước vào.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Diệp Do Thanh cảm thấy ánh mắt Từ Kha nhìn mình đã vơi đi sự hận thù, thay vào đó là một chút cảm kích dù rất nhanh đã lại trở về vẻ bình lặng không gợn sóng.
Ngoài chuyện đó, Diệp Do Thanh cũng không nhàn rỗi. Việc buôn bán ở Kim Lăng Trai ngày càng phát đạt. Tay nghề của A Cẩu quả thật không tồi, lại thêm vị trí cửa tiệm đông đúc, trang trí có gu thẩm mỹ, khách khứa ra vào không ngớt.
Vì thế nàng bận rộn đến mức phải thuê thêm vài tiểu nhị, cho vào quán hỗ trợ.
Tiền bạc Kim Lăng Trai kiếm được cộng thêm một phần ban thưởng từ Thái hậu, vừa vặn đủ để mua thêm một cửa hàng khác.
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Do Thanh dẫn theo Cầm Tâm đi dọc phố tìm kiếm, cuối cùng ưng ý một tiệm vải may mặc làm ăn ế ẩm. Tiệm này không phải do thương gia lớn nào nắm giữ, mà vốn là chưởng quầy tự mở. Vị trí cũng không tệ, chỉ là xiêm y trong tiệm quá xấu.
Thế nhưng cùng với sự phát đạt của Kim Lăng Trai, cũng kéo đến sự đố kỵ của người khác. Diệp Do Thanh nhiều lần thấy có tỳ nữ lạ mặt lượn lờ ngoài cửa sân.
Ngay cả trong quán, cũng có kẻ gây sự, thường lấy cớ đồ ăn không sạch sẽ mà đòi A Cẩu trả tiền, nếu không thì giở trò quậy phá. May mà trong quán có Thập Lý, võ công cao cường, liền một tay túm cổ áo lôi bọn chúng ra ngoài, mới khiến sự việc không lớn chuyện.
Nhưng việc đó cũng khiến Diệp Do Thanh thêm cảnh giác. Kim Lăng Trai vốn dĩ không giấu được, nhưng cửa hàng mới thì tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài ánh mắt người khác.
Hôm ấy, ở hậu viện Kim Lăng Trai mới dựng, Diệp Do Thanh đang tập luyện dưới nắng gắt, không ngừng chỉnh lại thế đứng theo sự thúc giục của Thập Lý, chẳng bao lâu mồ hôi đã ướt đẫm.
“Hôm qua ta chỉ cho ngươi chiêu thức, ngươi đã luyện chưa?” Thập Lý dựa vào tường, trong tay cầm vò rượu gạo, uống một ngụm lớn.
“Luyện rồi.” Diệp Do Thanh gật đầu, thở hổn hển.
“Đó là đồ tổ truyền của nhà ta. Nếu ngươi luyện không nổi, ta sẽ thu về.” Thập Lý uể oải nói, tiện tay đặt vò rượu sang một bên.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, rát cả mắt. Diệp Do Thanh nhắm nghiền, chợt cảm thấy có thứ gì mềm mại áp lên thái dương, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi.
Nàng vừa mở mắt, thì Từ Kha đã rút khăn tay về, đứng lặng lẽ một bên, không nói một lời.
Mùa hè sắp tới, những ngày nắng không mây thì ánh mặt trời lại càng gắt gao. Diệp Do Thanh cắn răng chịu đựng thêm một nén nhang, cuối cùng thấy Thập Lý gật đầu ra hiệu kết thúc, liền ngồi phịch xuống đất.
Đúng lúc đó, một ly trà lạnh đưa tới trước mặt. Diệp Do Thanh cầm lấy uống một hơi, rồi đưa lại cho Từ Kha.
Dạo gần đây, thái độ Từ Kha tốt hơn trước, nhưng lại mang chút lạnh nhạt, khiến Diệp Do Thanh không quen, cứ như nàng đeo một chiếc mặt nạ vậy.
Nàng lắc đầu, định gọi Từ Kha nói gì đó, thì thấy Cầm Tâm từ ngoài viện vội vàng chạy vào, bước chân dồn dập.
“Đại cô nương, phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Trên đường gấp gáp trở về phủ, Diệp Do Thanh hỏi rõ nguyên do. Thì ra Triệu Khanh Nhu đột nhiên nôn mửa, tiêu chảy không ngừng, đại phu đến chỉ bảo là ăn phải đồ hỏng bụng.
“Nhưng mấy ngày nay đồ ăn của phu nhân đều do ta chuẩn bị, tuyệt đối không thể có vấn đề.” Cầm Tâm lo lắng, còn hối hận đấm tay vào lòng bàn tay.
“Cũng có thể không phải do đồ ăn.” Diệp Do Thanh bình tĩnh nói. Tất cả đồ dùng của Triệu Khanh Nhu nàng đều đã thay mới, theo lý mà nói sẽ không còn sơ hở. Chỉ là...
Từ sau tiệc mừng thọ Thái hậu, nàng đã được ban thông tuệ lệnh, cái tên Diệp Do Thanh bắt đầu được Lương Quốc Công chú ý, mà Tiếu Nhị Nương cũng vì thế càng thêm kiêng kị.
Chuyện hôm nay, nghĩ kỹ cũng đoán được là do ai giở trò.
Nhanh như gió trở lại phủ, Diệp Do Thanh bước vội qua ngạch cửa, liền thấy Triệu Khanh Nhu nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Trước mặt bà lại có một phụ nhân ăn vận lộng lẫy, phía sau còn theo một hàng tỳ nữ, càng khiến Triệu Khanh Nhu thêm cô độc, bất lực.
Lửa giận bùng lên trong ngực, Diệp Do Thanh cố ý hất mạnh cửa, phát ra tiếng “rầm” thật lớn, dọa Tiếu Nhị Nương lảo đảo một cái.
“Ai da, thì ra đại cô nương đã trở về.” Tiếu Nhị nương thay cho vẻ kinh ngạc, đưa tay che môi đỏ, nụ cười rạng rỡ, “Thiếp vừa mới nghe nói đại phu nhân ngã bệnh, vội vàng từ thiên viện tới nhìn một chút. Các ngươi là tỳ nữ hầu hạ kiểu gì, thế nào lại để đường đường phu nhân ăn uống đến hỏng bụng?”
Cầm Tâm đang đứng một bên nắm chặt tay, tức giận đến mức cổ cũng nghẹn lại.
Diệp Do Thanh trên mặt vẫn treo nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cầm Tâm, ra hiệu nàng đi đến trước giường che chở Triệu Khanh Nhu, còn mình thì chậm rãi bước đến trước mặt Tiếu Nhị Nương.
“Tin tức mẫu thân ta bị bệnh, ta cũng vừa mới hay. Tin tức của Tiếu Nhị Nương quả thật linh thông.”
Nghe vậy, phấn trang điểm trên mặt Tiếu Nhị Nương run rẩy, sau đó nàng ta lại nở nụ cười như đóa hồng bung nở.
“Ai bảo ta quản sự vụ trong phủ? Mọi tin tức lớn nhỏ đều phải qua tay ta, nên mới linh thông. Không như đại phu nhân, phúc khí quá tốt, chẳng cần phải vất vả.”
Một bên, Triệu Khanh Nhu nghe vậy, gương mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng trắng bệch, mở miệng nói:
“Ngươi không cần cố ý chọc giận ta, đi ra ngoài.”
“Đại phu nhân đừng nghĩ nhiều. Thiếp chỉ ăn nói vụng về thôi. Đây không phải đã chuẩn bị rất nhiều đồ bổ sao? Dâng xong ta sẽ rời đi ngay.” Tiếu Nhị nương bị đuổi nhưng vẫn chẳng tức giận, cười tủm tỉm nói.
“Tiểu Vân còn không mau đem đồ bổ dâng lên?”
Chỉ thấy nha hoàn cài trâm hoa châu bước ra, đặt khay trong tay xuống.
“Nếu Tiếu Nhị Nương đã mang lễ tới, thì cứ trở về đi.” Diệp Do Thanh nhướng mày.
“Chờ một chút, còn có chén thuốc này. Đây là ta tự tay sắc, nhưng phải uống ngay kẻo nguội.” Tiếu Nhị Nương bưng lấy chén canh dược nâu sẫm trên khay, định đưa tận miệng Triệu Khanh Nhu.
Diệp Do Thanh cau mày, đang định bước tới đoạt lấy, thì một bóng người còn nhanh hơn nàng đã vươn tay chặn lại, giành trước cướp lấy chén thuốc.
“Từ Kha?” Diệp Do Thanh gọi, bước chân cũng khựng lại.
Trên mặt Từ Kha còn sót lại vẻ giằng co, tựa như vừa rồi đã đấu tranh rất lâu có nên mở miệng hay không.
Diệp Do Thanh có phần kinh ngạc, nhìn nàng dò xét, không nói gì.
“Lớn mật tiện tỳ! Dám cướp đồ của phu nhân chúng ta!” Nha hoàn cài trâm hoa châu the thé mắng.
“Tiếu… Nhị Nương?” Từ Kha bất chợt cất tiếng. Giọng nàng vốn dễ nghe, nhưng lại mơ hồ mang chút âm lãnh, khiến người ta bất giác rùng mình. Nói rồi, nàng đưa chén thuốc lên chóp mũi ngửi.
“Đây là thuốc gì?” Từ Kha hỏi.
“Cút, các chủ tử đang nói chuyện, đâu tới lượt ngươi mở miệng?” Nha hoàn kia vội tiến lên đoạt chén thuốc, nhưng đã bị Cầm Tâm túm lấy búi tóc kéo giật về.
Từ Kha lùi lại hai bước, ánh mắt thoáng lộ ác ý. Nàng đặt chén thuốc lên bàn, nhàn nhạt nói:
“Ô đậu căn, khổ tham, còn có Lục Ngạc quả. Hai vị đầu là dược trị nôn tháo, nhưng thêm Lục Ngạc quả là có ý gì?”
“Cái đó… chỉ là để trung hòa dược tính thôi. Lục Ngạc quả vốn không độc, thì có gì không được?” Tiếu Nhị Nương cau chặt đôi mày tô đậm, đáp với vẻ khinh thường.
“Không chỉ vậy. Những món đồ bổ này…” Ánh mắt Từ Kha chuyển sang khay lễ vật, bốc một chút bột tán lên ngửi, rồi nói.
“Trong đó cũng có trộn lẫn vật khác.”
Diệp Do Thanh không bỏ qua thoáng hoảng loạn lóe lên trong mắt Tiếu Nhị Nương.
“Sao nào? Ta mang đồ bổ gì, cũng đến lượt một tỳ nữ hèn mọn như ngươi khoa tay múa chân sao?” Tiếu Nhị Nương vẫy tay quát.
Từ Kha như phẫn hận, đôi môi đỏ hồng mím lại thành một đường thẳng, hai mắt lạnh lùng lia khắp phòng, nhấc chân muốn tiến lên, nhưng bất chợt bị mấy tỳ nữ giữ chặt.
Không hiểu sao nàng lại nổi giận, Tiếu Nhị Nương vung tay định đánh xuống. Từ Kha vội quay đầu né, thì ngay lúc ấy, một bóng người khác lao tới chen vào giữa hai người, vừa đỡ lấy nàng, vừa hung hăng chặn cánh tay của Tiếu Nhị Nương.
“Diệp Do Thanh, ngươi…”
Từ Kha chỉ thấy tim mình khựng lại một nhịp. Bàn tay của Diệp Do Thanh nhẹ nhàng đặt sau lưng nàng, hương khí lạnh lẽo bao phủ quanh. Không cần ngẩng đầu, nàng cũng hình dung rõ dung nhan của nữ tử ấy.
Ánh mắt lạnh lùng, thần sắc điềm tĩnh, như thể có nàng ở đây thì mọi chuyện đều chẳng cần lo lắng.
Theo suy nghĩ đó, Từ Kha cắn môi, cố xua đi ý niệm vừa dâng lên trong lòng.
“Tiếu Nhị Nương, đây là sân của ta. Ngài dám ở đây ra tay đánh người của ta, là vượt phép rồi.” Từng chữ Diệp Do Thanh bật ra, lạnh lùng rắn rỏi. Nàng hất tay, khiến Tiếu Nhị nương loạng choạng suýt ngã, may nhờ mấy tỳ nữ vội vã đỡ lấy.
Ba chữ “người của ta” được nàng nhấn mạnh.
Ngọn lửa giận trong lòng Diệp Do Thanh bùng lên cực điểm khi thấy Từ Kha sắp bị đánh, khiến nàng không kìm được mà siết chặt thêm lực.
Rút tay khỏi bờ lưng ấm áp của Từ Kha, Diệp Do Thanh nói:
“Từ Kha, tiếp tục.”
Từ Kha lấy lại bình tĩnh, đi đến góc phòng, sờ soạng khe gạch thông gió, cuối cùng moi ra ít bột phấn nhỏ. Nàng cong môi, quay đầu nhìn Diệp Do Thanh.
Biểu cảm kia như hồ ly, giống kẻ vừa toại nguyện vì âm mưu được thực hiện.
Diệp Do Thanh chưa từng thấy nàng để lộ một trạng thái thoải mái đến vậy, bất giác cũng cong môi cười đáp, ánh mắt rực sáng. Không ngờ, khi Từ Kha nhìn thấy nụ cười ấy thì như chợt ý thức được gì, liền vội thu lại, cúi đầu.
Đóng cửa lại, Diệp Do Thanh thở dài. Nàng vốn đã quen với việc này, liền bước đến nhận lấy phần bột phấn kia.
Thân thể Tiếu Nhị Nương thoáng chốc cứng đờ, điều đó Diệp Do Thanh đều cảm nhận được.
Từ Kha do dự một chút, rồi bất ngờ tiến tới. Mang theo hương son phấn, nàng ghé sát bên tai Diệp Do Thanh, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng lại cố ý để Tiếu Nhị Nương không nghe thấy.
Hơi thở phả ra, khiến da đầu tê dại và ngứa. Chóp mũi nữ tử lướt qua vành tai, mượt mà, ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro