
Chương 166: Hoàn toàn văn
Edit: phuong_bchii
_________________
Diệp Thần Thần bị ba cái đồng hồ báo thức đồng thời vang lên kích thích khó khăn thức dậy, sau khi vội vàng rửa mặt lại dùng lớp trang điểm đậm che đậy bộ dạng tiều tụy liên tục chịu đựng một tuần. Trong phòng lộn xộn đến không ra cái gì, các loại bản thảo các loại vật liệu tuyên truyền rơi đầy sàn, còn có vài chiếc máy tính và máy tính bảng đặt ở những nơi khác nhau khiến căn hộ vốn rộng rãi trở nên lộn xộn chật chội.
Cô nàng thở dài nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy đau lòng sâu sắc đối với môi trường cư trú của mình bị chà đạp thành như vậy nhưng lại không thể tránh được, ai bảo cô nàng gần đây vì chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập Hạ Diên ở nước ngoài mà bận rộn muốn chết chứ.
Trong tủ lạnh đã không có gì làm cho người ta thèm ăn, mấy miếng bánh mì trên bàn kia cô nàng nhìn đến muốn ói.
"Thôi, đến công ty ăn ké của người khác vậy."
Cô nàng vừa muốn ra ngoài thì bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho hoảng sợ.
Thấy rõ là Giản Quân, vỗ ngực hít sâu: "Tôi nói này chị hai, chị cũng đừng chơi cái trò bất ngờ như vậy chứ."
Giản Quân lành lạnh quét mắt nhìn cô nàng một cái, nhìn vẻ mặt trang điểm đậm, ngược lại càng làm nổi bật khí chất trưởng thành của cô nàng.
Mấy năm nay Diệp Thần Thần chạy hai đầu trong và ngoài nước, công việc tuy vất vả nhưng đã trưởng thành hơn không ít.
"Chưa ăn sáng đã ra ngoài?"
Diệp Thần Thần cúi đầu nhìn thấy túi thực phẩm trong tay cô ấy, nghiêng người để người vào cửa: "Đồ ăn dự trữ trong nhà thật sự quá vô vị, chuẩn bị đến công ty ăn."
Cô nàng nhìn thấy Giản Quân đã vào bếp, Diệp Thần Thần tiện tay thu dọn sạch sẽ tài liệu trên bàn ăn, dọn ra một khoảng trống.
Giản Quân bưng bánh cuốn còn có bánh ngọt ra, trong phòng bếp còn có mùi cà phê: "Mua đại ở cửa hàng góc phố, em cứ ăn đi."
So với những thứ trong nhà, cái này tốt xấu gì cũng mới mẻ. Hơn nữa gần đây có vài góc phố, nhưng mùi vị ngon cũng chỉ có một cửa hàng này thôi.
Diệp Thần Thần cười hì hì ăn vui vẻ, đối với việc Giản Quân đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình đã lười so đo.
Giản Quân nhìn vẻ mặt say mê món ngon của cô nàng, thờ ơ mở miệng: "Chuyến bay hôm nay của Khương Nghiêm bọn họ?"
"Đúng vậy, hôm qua trước khi lên máy bay còn nói chuyện video với hai chị ấy."
"Em không đi đón họ sao?"
Diệp Thần Thần uống một ngụm cà phê, vẫy tay: "Hai chị ấy cũng đâu phải lần đầu tới đây, tôi phải về công ty trước giải quyết toàn bộ chi tiết cuối cùng của buổi lễ mừng, nếu không gặp các chị ấy tôi cũng khó ăn nói."
Giản Quân không nói thêm gì nữa, lặng lẽ uống cà phê.
Diệp Thần Thần ăn hơn phân nửa, nhìn thấy trong đĩa của cô ấy gần như không động qua "Chị không đói à?"
"Tôi ăn rồi."
Ăn rồi mà chị còn mua bữa sáng? Diệp Thần Thần mấy năm nay thay đổi lớn nhất, chính là để lời như vậy ở trong lòng, không hề trực tiếp nói ra.
Cô nàng ừ ừ gật đầu, tiếp tục cố gắng ăn, dù sao cô nàng cũng trễ giờ rồi.
"Hai ngày nữa tôi phải về Pháp một chuyến, em gặp mấy người Khương Nghiêm, nói hộ tôi một tiếng, chờ buổi lễ mừng tôi sẽ về."
Diệp Thần Thần lại sảng khoái gật đầu: "Yên tâm, tuyệt đối không quên."
Thấy cô nàng chậm chạp không hỏi mình đột nhiên quay về Pháp làm gì, Giản Quân trong lòng có chút khó chịu.
Nhìn chằm chằm cô nàng một hồi cũng không thấy phản ứng gì khác, chỉ có thể phẫn nộ thôi.
Hai năm nay bọn họ vẫn là loại trạng thái này, muốn nói tức giận, thật ra cô ấy cũng quen rồi.
Có lẽ đối với Diệp Thần Thần mà nói, không có gì có thể khiến cô nàng thật sự nhập tâm.
Ngoại trừ nền tảng mới kia còn có văn hóa điện ảnh xuất khẩu ra nước ngoài, những chuyện khác chưa từng thấy cô nàng quan tâm.
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh lần này tới đây, là vì tạo thế cho lễ kỷ niệm 5 năm ngày thành lập nền tảng mới chính thức cắm rễ ở Bắc Mỹ.
Mỗi năm họ đều đi công tác tới đây vài lần, nhưng lần này ý nghĩa quan trọng hơn.
Để tiện đi công tác, họ đã mua một căn nhà ở Mỹ, ở cùng một khu phố với Tề Tranh, bình thường đi công tác xong còn có thể tụ tập cùng nhau.
Khương Nghiêm nhìn tài liệu Diệp Thần Thần mới gửi tới, bảo Hạ Y Ninh đừng vội thu dọn: "Em cảm thấy sắp xếp này cần điều chỉnh một chút, chị đến xem phải sửa như thế nào."
Hạ Y Ninh dựa vào xem kỹ một lần: "Nén thời gian phỏng vấn cá nhân lại một chút, tăng thêm một chút phỏng vấn đối với người làm toàn bộ nền tảng."
Khương Nghiêm cười dùng bút khoanh tròn, ở bên cạnh viết ý kiến mới nhất: "Em cũng nghĩ như vậy."
Hai người họ đã ăn ý đến mức không cần thảo luận cũng biết ý của nhau, quan trọng hơn là họ không cần thỏa hiệp quá mức là có thể đạt thành nhất trí.
Trên con đường này, bọn họ đi càng ngày càng kiên định.
"Chương trình đặc biệt kỷ niệm 10 năm series Công Chúa Mèo ra mắt, em có định công bố trong buổi lễ này không?"
Đây là dự án trọng điểm của công ty nửa năm gần đây, chuẩn bị rất lâu, các fan cũng chờ mong rất lâu.
Khương Nghiêm lắc đầu: "Vẫn là để lại trong nước thì tốt hơn."
Hạ Y Ninh cũng đang có ý này, mặc dù nền tảng nước ngoài bởi vì nguyên nhân bảo vệ bản quyền, lợi nhuận không tệ, nhưng tỷ lệ chiếm hữu suất và sức ảnh hưởng của thị trường trước sau có hạn.
Công Chúa Mèo ở nước ngoài cũng có không ít fan, nhưng so sánh với số lượng trong nước, chênh lệch rất rõ ràng.
"Như vậy cũng không cần lo lắng fan nói em nặng bên này nhẹ bên kia."
Khương Nghiêm, người đã quen với rất nhiều lời nói trên mạng trong những năm qua, rất bình tĩnh: "Em chỉ cảm thấy rằng mọi điểm quan trọng của Công Chúa Mèo nên được tổ chức ở quê nhà."
Hạ Y Ninh cười chọc chọc chóp mũi cô: "Em rất truyền thống, cũng rất nhớ bạn cũ nha."
"Nhớ tình bạn truyền thống cũ không tốt sao?"
Ánh mắt Hạ Y Ninh dừng trên môi cô, dịu dàng than nhẹ: "Đương nhiên rồi, em cái gì cũng tốt."
Quả nhiên, buổi lễ mừng, không ít truyền thông đều hỏi về lễ kỷ niệm 10 năm của Công Chúa Mèo sẽ có sắp xếp đặc biệt gì.
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đều cười mà không đáp, rất nhanh liền tách đề tài ra.
Diệp Thần Thần thừa dịp phỏng vấn đến thăm các cô, ai ngờ vừa vào phòng nghỉ đã nhìn thấy Khương Nghiêm đang đút bánh ngọt cho Hạ Y Ninh, trong nháy mắt cô nàng nhớ tới sáng sớm hôm đó mình ăn như hổ đói ăn luôn phần của người kia.
"Khụ khụ, em không phải có ý oán giận, nhưng các chị không lúc nào là không cho chó ăn, em thật sự là đi chỗ nào cũng ăn được."
Thấy cô nàng tới, hành động Khương Nghiêm cũng không thay đổi, chờ Hạ Y Ninh ăn xong cô còn lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch khóe môi còn sót lại cho cô.
Diệp Thần Thần rất ngưỡng mộ: "Đã kết hôn 10 năm rồi, hai người sao lại không chán vậy?"
Hạ Y Ninh tô son xong, cũng không vội bỏ vào trong túi, chờ Khương Nghiêm uống xong còn phải tiếp tục tô cho cô.
Nghe Diệp Thần Thần nói lời này, không khỏi cười nói: "Ngưỡng mộ thì mau tìm một người, như vậy dì cũng đỡ sốt ruột."
Diệp Thần Thần nhíu mặt: "Các chị mỗi người một tiếng, mẹ em hiện tại toàn lực theo dõi em, hiện tại chỉ có Hạ Nhất Khiêu mới có thể hiểu tâm trạng của em."
Hạ Nhất Khiêu là bé mèo hoang ba năm trước bọn họ nhặt được ở gần nhà, một con mèo cam.
Lúc trước các cô đã cân nhắc nuôi thêm một con mèo, vốn lo lắng Khương Nhĩ Quân sẽ không chấp nhận, ai ngờ Tiểu Quất vẫn là mèo mập dẫn các cô đi mới nhìn thấy.
Khương Nghiêm không đành lòng đả kích cô nàng, nhưng vẫn nói chân tướng: "Nhất Khiêu của chúng ta cũng không vội yêu đương, nó và chị gái tương thân tương ái rất tốt."
Diệp Thần Thần buồn khổ che mặt: "A a a! Tại sao mẹ em không khai sáng như hai chị!"
Hạ Y Ninh thấy đùa không kha khá rồi, thay đổi giọng điệu nghiêm túc hỏi cô nàng: "Em và Giản Quân thế nào rồi? Chị thấy cô ấy hai năm nay xuất hiện trước mặt em rất thường xuyên."
Diệp Thần Thần đảo tròng mắt, lo lắng không đủ "Chỉ là bạn thôi à, có lẽ là cảm thấy năm ấy lúc thất tình ở châu Âu được em chân thành khích lệ an ủi, cho nên cảm thấy em là người tốt."
Hạ Y Ninh ý vị thâm trường cười: "Chỉ là người tốt?"
Diệp Thần Thần hắng giọng: "Trước kia em vì phòng ngừa chị ta ảnh hưởng tình cảm chị và Khương Nghiêm, còn đặc biệt đi cảnh cáo chị ta, khi đó chị ta khẳng định cảm thấy em là người xấu. Hiện tại từ người xấu trở thành người tốt, đã là đột phá rất lớn rồi."
Khương Nghiêm nhìn thấu không nói toạc ra, kéo tay Hạ Y Ninh, dùng âm lượng cố ý nhỏ giọng nhưng tất cả mọi người đều nghe được nói: "Thần Thần nói cái gì thì là cái đó đi, dù sao chuyện của hai người họ chúng ta cũng không rõ."
Hạ Y Ninh thuận theo ý kiến của Khương Nghiêm, quả nhiên không hỏi nữa, bắt đầu nghiêm túc tô son cho Khương Nghiêm. Diệp Thần Thần ngồi ở bên cạnh, vài lần há miệng, lại giải thích không ra càng nhiều.
Quan hệ giữa cô nàng và Giản Quân có chuyển biến, có lẽ chính là lần tình cờ gặp nhau ở Pháp vào ba năm trước.
Chân thành an ủi khích lệ là thật, nhưng mơ mơ hồ hồ cái kia cũng là thật, sáng sớm ngày hôm sau Giản Quân một câu nói không để lại nhiều liền rời đi càng là thật.
Cũng may Diệp Thần Thần hiện tại gửi gắm tình cảm vào công việc, cũng không đi suy nghĩ nhiều chuyện này.
Cô nàng thật đúng là sợ Giản Quân nhắc tới chuyện đó, cũng may cả hai vẫn ăn ý không chính thức nói qua.
Mắt thấy lại bị cho ăn cơm chó, Diệp Thần Thần lựa chọn chủ động nói sang chuyện khác "Đúng rồi, em nghe nói chị Tư vốn dĩ cũng muốn cùng hai chị tới đây tuyên truyền phim, rồi sao không thấy chị ấy?"
Khương Nghiêm mím môi: "Họ đến trễ hai ngày."
Diệp Thần Thần không cần hỏi nhiều, cũng biết "họ" là chỉ Hứa Tri Dao.
Cơm chó ở cự ly xa kích thích nhỏ một chút, Diệp Thần Thần bĩu môi: "Em đoán nửa năm sau chị Tư lấy được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ tu thành chính quả."
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh liếc nhau, miệng lưỡi vẫn kín như bưng.
Việc này, thật ra Hứa Tri Dao đang mong, tất cả mọi người đều đang mong.
Nhưng Nhan Tư đã từng trải qua lại làm cho họ ai cũng nói không nên lời cật lực khuyên bảo, chuyện tình cảm, người bên ngoài thật sự là không nên lắm miệng lại càng không nên huyệt thủ.
Yêu đương như thế, hôn nhân lại càng như thế, dù sao sau khi kết hôn phải đối mặt không chỉ có đối phương, còn có toàn bộ quan hệ gia tộc và xã hội của đối phương.
Khi Hứa Tri Dao ở dưới sân khấu nhìn thấy Nhan Tư lần thứ hai nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, trong lòng kích động cũng không thua gì năm ấy cô ấy mới giành được.
Chẳng qua trong tay bị cô ấy nắm thật chặt, không chỉ là một bó hoa tươi, còn có chiếc nhẫn kim cương mài đã lâu kia.
Mấy năm gần đây, cô ấy không chỉ cầu hôn một lần, nhưng Nhan Tư luôn từ chối. Cho đến hai năm trước, Nhan Tư cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng.
"Tri Dao, chị lớn hơn em rất nhiều, hơn nữa chị còn từng ly hôn."
"Em không để ý."
"Nhưng chị để ý."
Đôi mắt Hứa Tri Dao trong nháy mắt ảm đạm xuống, trong lòng Nhan Tư cũng đau, vẫn cố giữ lý trí nói rõ ràng: "Chị không biết còn dũng khí tiếp tục toàn tâm toàn ý vùi đầu vào một đoạn tình cảm hay không, lại càng không dám tùy tiện bước vào hôn nhân, bởi vì chị đã từng nghẹt thở trong hôn nhân."
"Chị không đủ tốt, cho nên không muốn liên lụy em, lại càng không muốn hại em mất đi cơ hội hưởng thụ hôn nhân tốt đẹp."
Hứa Tri Dao không nói thêm gì nữa, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay Nhan Tư: "Em biết em khác Khương Nghiêm, chị cũng khác Hạ Y Ninh, nhưng chị không thể phủ định chính mình cũng không nên phủ định em. Chờ ngày chị có lòng tin, phải thông báo trước cho em, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc giống như bọn họ."
Cô ấy không nói mình sẽ chờ, nhưng cô ấy vẫn luôn chờ.
Sự nghiệp của Nhan Tư đi lên đỉnh cao, tín nhiệm giữa bọn họ ngày qua ngày ở chung càng lắng đọng, giống như cho tới hôm nay, quả thật không cần phân tích phỏng đoán nhiều lần cũng đủ để khiến người ta an tâm.
Khi niềm tin vượt ra ngoài sự bồn chồn, sự thôi thúc cháy lại vì tình yêu khó có thể kiềm chế. Nhẫn kim cương của Hứa Tri Dao không chói mắt bằng cặp mắt kiên định lại sáng ngời kia của cô ấy, Nhan Tư cho rằng mình có thể mở miệng từ chối, nhưng khi chuẩn bị chữ đầu tiên trong lòng liền đau nhói, đau đến nói không nên lời trái lương tâm.
Giờ khắc này, cô ấy rất rõ ràng, cô ấy không chỉ bị Hứa Tri Dao lay động, càng bởi vì bây giờ cô ấy là một người tốt hơn, điều này khiến cô ấy có sức mạnh nắm tay người mình yêu suốt quãng đời còn lại.
Ảnh hậu nhận lời cầu hôn, đoán chừng chiếm nhiệt độ một tuần trên trang đầu.
Đối với việc này, Nhan Tư ngoại trừ cảm ơn, vẫn là cảm ơn.
Trước mặt giới truyền thông kích động dị thường, cô ấy kéo Hứa Tri Dao, ung dung hạnh phúc: "Hôn nhân của Khương Nghiêm và Ninh Ninh đã cho tôi sức mạnh rất lớn, Tri Dao làm bạn cổ vũ cho tôi cơ hội kiên định theo đuổi và thực hiện ước mơ của bản thân, cho nên hôm nay tôi hy vọng có thể chia sẻ hạnh phúc mỹ mãn với mọi người, cũng hy vọng có thể cho nhiều người nhìn thấy, có ước mơ chúng ta ai cũng có thể có được hạnh phúc."
Trong buổi họp báo kỷ niệm 10 năm ngày series Công Chúa Mèo ra mắt, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh cũng bị hỏi đến câu hỏi ở chung sau khi kết hôn, đôi vợ vợ kết hôn 10 năm này so với trước đây càng hào phóng ân ái hơn.
Khương Nghiêm nhìn Hạ Y Ninh, ý bảo nàng lên tiếng, lúc này lại bị Hạ Y Ninh cười đẩy micro về: "Em là đại diện của nhà chúng ta, vẫn là em nói đi."
Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, chỉ đơn giản nói một câu: "Hôn nhân có đôi khi rất phiền toái, bởi vì không chỉ là chuyện của hai người, nhưng tình yêu đối với nhau khiến chúng tôi muốn thật dự dung nhập vào cuộc sống của đối phương."
Lựa chọn cùng một người bước vào hôn nhân, không chỉ cần bên nhau lâu dài cùng đối phương, còn có cả cuộc đời của đối phương.
[Hết.]
——————————
Bèng beng, thế là xong rồi. Hẹn gặp lại hehe.
-11/10/2025-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro