Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 165: Hành trình nghiền ngẫm (6)

Edit: phuong_bchii

_________________

Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh bình thường đều rất chú trọng chăm sóc khoang miệng, định kỳ đều sẽ kiểm tra răng miệng, mặc dù không tiếp xúc nhiều với nha sĩ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có kinh nghiệm. Có điều Khương Nghiêm còn chưa bao giờ có lần nào nằm ở trên ghế phòng khám nha khoa giống như hôm nay chú ý qua mắt của "bác sĩ".

Mặt mày mỉm cười nhưng giọng điệu cực lực duy trì bình thường bác sĩ Hạ dựa đến càng ngày càng gần, mặc dù nàng nói lời đứng đắn, nhưng đôi mắt này, có thể nào làm người thờ ơ?

Hạ Y Ninh bắt chước động tác của nha sĩ trong trí nhớ, đùa nghịch đầu Khương Nghiêm, mặc dù động tác muốn dịu dàng hơn nhiều.

"Há miệng ra." Một câu yêu cầu đơn giản, người đã ở nhà thực hiện nhiều lần, càng như là mệnh lệnh.

Khương Nghiêm chậm rãi mở miệng, nụ cười ở đáy mắt cũng nồng nhiệt lên. Cô há miệng, bình tĩnh tự nhiên, cũng không sốt ruột tìm kiếm cái gì, một chút lo lắng và bối rối bất an của bệnh nhân nên có ở trước mặt bác sĩ cũng không có.

Mặc dù thay đổi hoàn cảnh, nhưng chỉ cần là hai người ở bên nhau, không khí càng ngày càng giống với lúc bình thường. Muốn nói có cái gì khác, có lẽ chính là Khương Nghiêm đã chờ hồi lâu, ngày thường trước tiên liền sẽ đưa đồ ăn đến bên miệng hôm nay còn chưa mở ra đóng gói.

Đáy mắt Hạ Y Ninh nhìn thấy biểu cảm của Khương Nghiêm, ổn định tinh thần, cố ý không nhìn cô, chỉ là chăm chú kiểm tra cho cô. Nàng không chỉ có sợ bị Khương Nghiêm nhìn đến đỏ mặt, càng sợ chính mình sẽ theo thói quen làm ra hành động cố định.

Rốt cuộc, thói quen một khi dưỡng thành rất khó sửa.

"Nhìn qua rất chắc khỏe, không có vấn đề gì lớn. Bình thường cũng phải chú ý chăm sóc, kiểm tra định kỳ."

Khi Khương Nghiêm viết bản thảo liên tục thức đêm cũng sẽ kêu đau răng, thân là người bên gối nàng cũng đau lòng theo. Bệnh này không tính là lớn, nhưng đau lên thật đúng là muốn mạng người.

Giữa răng Khương Nghiêm hàm hồ, nhưng đáp rất nhanh: "Tôi nghe theo bác sĩ Hạ."

Bình thường ở nhà, đều là nàng gọi Khương Nghiêm là bác sĩ, hôm nay sau khi biến thành bác sĩ Hạ nàng thật sự có hơi không quen. Hô hấp có chút loạn, đầu ngón tay Hạ Y Ninh lướt qua ở trên mặt Khương Nghiêm, như gần như xa.

Có chút nhột, Khương Nghiêm nghiêng đầu, ngay sau đó bị bác sĩ Hạ dùng sức cố định trở về: "Còn chưa kiểm tra xong, không được lộn xộn."

"Bác sĩ, tôi chỉ là tới làm kiểm tra thông thường, cô không cần cẩn thận như vậy."

Hạ Y Ninh tiến đến trước mắt cô, cởi khẩu trang, chỉ chừa một bên treo ở sau tai.

"Chỉ cần là cô, tôi kiểu nào mà chẳng cẩn thận." Tay Hạ Y Ninh từ trên tay vịn ghế dựa trượt xuống, chạm vào tay Khương Nghiêm đan nhau đặt ở trên bụng, ở trên bàn tay cô nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.

Khương Nghiêm không nắm lại, cũng không có né tránh, trong mắt hiện ra vài phần chờ mong:

"Tôi là sợ bác sĩ Hạ vất vả."

"Làm bác sĩ, đương nhiên là phải toàn tâm toàn ý phục vụ bệnh nhân. Tôi sẵn tiện kiểm tra chỗ khác thay cô một chút, có vấn đề thì có thể kịp thời dự phòng."

Hạ Y Ninh nói xong, bắt đầu trượt dọc theo mu bàn tay Khương Nghiêm. Đối với việc này nàng cũng không phải là trúc trắc vô tri, cũng không phải là không có kinh nghiệm, yêu nhau gắn bó nhiều năm như vậy, hai người đã sớm hoàn toàn quen thuộc lẫn nhau.

Chẳng qua trong hoàn cảnh hôm nay, Khương Nghiêm đồng ý nhường vị trí chủ động cho nàng, vẫn khiến Hạ Y Ninh nhảy nhót cảm động.

Ở bên nhau lâu như vậy, tình yêu của Khương Nghiêm đối với nàng trước sau không thay đổi, chỉ cần là thứ nàng muốn, Khương Nghiêm đều sẽ cho nàng.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ khác nhau, thành công nhìn thấy vị bệnh nhân Khương Nghiêm luôn bình tĩnh này bắt đầu có thay đổi.

Khóe miệng Hạ Y Ninh cong lên, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu, ai lại không vui chứ?

Huống chi, nàng làm cho Khương Nghiêm càng thêm vui vẻ, điều này làm cho cảm giác hạnh phúc của nàng lại nhiều hơn không ít.

Nhìn khuôn mặt Khương Nghiêm dần dần đỏ lên, Hạ Y Ninh khẽ cười ra tiếng: "Nhìn dáng vẻ này của nàng không tệ, chứng tỏ tất cả đều rất khỏe mạnh."

Khương Nghiêm cầm ngược tay nàng, không cho nàng cố ý làm bậy nữa.

"Nếu đã khỏe mạnh, vậy có thể kết thúc kiểm tra hay không?"

Hạ Y Ninh ngẩn ra, sau khi thoát ra bắt đầu động tác tiếp theo: "Vậy không được, vừa rồi chỉ là kiểm tra bên ngoài."

"Cô hiếm khi một lần, phải toàn diện một chút mới tốt."

Quả nhiên, hô hấp của Khương Nghiêm càng rối loạn.

Hạ Y Ninh nghiêng người hôn lên môi cô, giống như bình thường, ấm áp lại an tâm.

Nhưng cô không dám huyên náo quá mức, dù sao đây cũng là đang làm khách. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, hai người đều dễ dàng kích động hơn bình thường.

Chỉ qua một lát, Hạ Y Ninh đã cảm nhận được sự khác biệt của Khương Nghiêm.

Nàng dán môi Khương Nghiêm, cùng cô dính dính nói: "Xem ra em thích cảm giác làm khách."

Khương Nghiêm híp mắt, bàn tay vốn đang ôm trên vai nàng trượt tới bên hông, véo nàng một cái: "Ở cùng với chị, nơi nào cũng là nhà."

Trong lòng Hạ Y Ninh hiện lên ngọt ngào, kề sát môi nàng.

Năm thứ bảy sau khi kết hôn, tình yêu giữa các cô sau khi trải qua thời kỳ bình đạm nhàm chán ngắn ngủi một lần nữa toả sáng sức sống, lại nhớ tới thời điểm đôi câu vài lời có thể làm người ta say lòng.

Dần dần, nhạc nền phiêu đãng trong phòng khám đã nghe không rõ, hai người tận tình ôm hôn, chìm đắm trong tình yêu của nhau.

Hạ Y Ninh rất thích biểu hiện của Khương Nghiêm hôm nay, nhưng so với Khương Nghiêm, trình độ hành nghề của bác sĩ này rõ ràng kém một chút, ít nhất sức chịu đựng của cổ tay không sánh bằng.

Khương Nghiêm nhắm hai mắt chậm rãi vững vàng hô hấp, Hạ Y Ninh ôm cô cường độ không giảm chút nào, cũng không thấy bất kỳ thúc giục gì.

Bình thường ở nhà, lúc này người bên cạnh đã sớm không tiếng động hành động, Khương Nghiêm không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô mở mắt ra nhìn Hạ Y Ninh, đối phương nghiêng đầu dán vào trái tim cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Khương Nghiêm đưa tay sờ sờ tóc nàng: "Mệt sao?"

Một lát sau, Hạ Y Ninh mới rầu rĩ nói: "Cổ tay mỏi."

Khương Nghiêm nhếch môi: "Vậy em giúp chị mát xa một chút nhé?"

Vừa nghe hai chữ mát xa, Hạ Y Ninh không khỏi run rẩy.

Trình độ của bác sĩ Khương quá mức cao siêu, thế cho nên mỗi lần nàng đều kiên trì không được quá lâu liền tự động bại trận.

Hạ Y Ninh muốn cắn răng từ chối, nhưng tín hiệu trong lòng còn có thói quen dưỡng thành từ trước tới nay đều làm cho nàng không có dũng khí nói ra.

Nàng không từ chối, vậy thì tỏ vẻ thích, Khương Nghiêm đã sớm hiểu rõ, không cần đoán nhiều.

Nếu như nói, mấy năm nay sớm chiều tương đối mang đến cho các cô khoái hoạt trực tiếp nhất là vừa rồi như vậy, như vậy hạnh phúc kéo dài nhất chính là từ đáy lòng chân chính hiểu được đối phương, hơn nữa có sự ăn ý khiến người ta an tâm.

Khương Nghiêm sờ đến bàn tay Hạ Y Ninh buông xuống bên người, ấn cổ tay nàng lên.

Cái chạm này hoàn toàn đốt lên ngọn lửa vừa rồi nàng đùa với lửa mà dẫn tới ngực mình nhanh chóng, Hạ Y Ninh đã không còn quan tâm tới trình độ cao thấp.

Bây giờ điều nàng nghĩ là, nhanh chóng để Khương Nghiêm giúp nàng hạ nhiệt.

Nhưng mà, hôm nay hình như nàng đặc biệt khó mở miệng.

Thủ pháp của bác sĩ Khương thật sự là tốt, chỉ là mát xa đơn giản cho nàng vài cái cũng đã làm cho xương cốt nàng bắt đầu mềm nhũn.

Hạ Y Ninh từ trên người cô ngẩng đầu lên, ánh sáng nước mắt một lần nữa tụ họp lại.

Khương Nghiêm theo bản năng chu môi, Hạ Y Ninh nhìn thấy trong lòng cười trộm.

Nàng học bộ dạng Khương Nhĩ Quân bình thường ở nhà xin hôn chậm rãi dựa vào, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi mặt Khương Nghiêm.

Sống cùng cô lâu, cho dù chỉ nghĩ đến hình dáng cũng có thể khiến nàng an tâm lại ngọt ngào.

Chỉ là nàng nghịch ngợm còn hiểu tâm lý con người hơn con mèo mập Khương Nhĩ Quân, không chỉ là môi chạm vào còn có đuôi tóc nàng quấn quanh, sợ là không ai có thể vào giờ phút này còn duy trì trấn định tự nhiên.

"Ngứa quá." Khương Nghiêm phát hiện, ở đây cô không thể trốn, chỉ có thể mở miệng cầu xin tha thứ.

Hạ Y Ninh giảm tần suất quấy rầy nhưng không hoàn toàn dừng lại, rõ ràng nàng đã đủ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có nhiều thứ chưa hoàn toàn hóa giải.

Nàng lẳng lặng ôm lấy Khương Nghiêm, tự hỏi rốt cuộc mình đang nghĩ gì.

"Sao em lại cảm thấy hôm nay chị không có hứng lắm?"

Hạ Y Ninh rầu rĩ lắc đầu: "Thật ra hôm nay chị rất hài lòng."

Đúng là hài lòng, môi trường mới, nhân vật mới, khiến cuộc sống hàng ngày thỉnh thoảng nhàm chán của hai người trở nên mới mẻ kích thích.

Không chỉ trong lòng cho là như vậy, phản ứng của hai người cũng đưa ra đáp án chân thật nhất.

"Vậy sao chị..."

Hạ Y Ninh ngẩng đầu, si ngốc nhìn Khương Nghiêm: "Chờ sau này già rồi, chị cũng sẽ cùng em đến khám răng."

Nàng đột nhiên thốt ra một câu như vậy, Khương Nghiêm thoáng cái có chút sửng sốt.

Nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, dịu dàng cười đồng ý: "Được, em cũng sẽ giám sát chị đúng giờ đánh răng giả."

Đợi đến lúc đó, hai người hẳn là đã rất già rồi nhỉ, nhưng ai cũng không có lo lắng tuổi tác mất đi sẽ không còn xinh đẹp nữa.

Hai người nghĩ đến, là có thể làm bạn đến già, mặc dù già đến răng không còn tốt, cũng vẫn là chỗ dựa của đối phương.

Đôi mắt Hạ Y Ninh trong nháy mắt sáng lên, làm nổi bật sóng nước lúc trước còn chưa hoàn toàn biến mất, chói mắt đến mức làm cho người ta không thể không rung động.

Khương Nghiêm lại liếm môi, Hạ Y Ninh đương nhiên thấy được.

Nàng rất thích nhìn dáng vẻ Khương Nghiêm bị chính mình trong lúc vô ý trêu chọc, điều này làm cho nụ cười trên mặt nàng càng thêm quyến rũ.

"Vậy bây giờ nhân lúc răng còn tốt, không bằng thử nhiều một chút, nếu không sau này muốn cũng không có cơ hội."

Khương Nghiêm kéo nàng lại gần, vỗ lưng nàng mấy cái: "Không sợ sau này phải thường xuyên đi nha sĩ sao?"

Hạ Y Ninh cười gian xảo: "Sợ cái gì, không phải có chị ở bên cạnh em sao?"

Nàng không cọ Khương Nghiêm, nhưng ý tứ trong mắt cũng đủ rõ ràng.

Lúc nàng và Khương Nghiêm từ phòng 11 đi ra, đã gần đến giờ cơm tối. Bất ngờ chính là, người dưới lầu đã không ít.

Khương Nghiêm kéo Hạ Y Ninh đi qua, nhìn một vòng, hỏi: "Thẩm tổng Tề tổng vẫn chưa ra?"

Hứa Tri Dao đặt một tay dưới bàn ấn chân, không lên tiếng.

Nhan Tư thì lẳng lặng uống nước, có chút thất thần không biết đang suy nghĩ gì, nhưng hickey mới mẻ trên cổ cô ấy lại rất bắt mắt.

Vu Hân Nghiên thay một bộ quần áo khác, vừa nhìn liền biết vừa tắm xong không lâu, đối với chuyện này cô ấy ngược lại tập mãi thành thói quen.

"Hôm nay hai cô ấy rút được kịch bản hơi khó, dựa theo lệ thường đoán chừng phải đợi ăn khuya mới có thể gặp được."

Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh không còn lời nào để nói, liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể để trải nghiệm bị chấn động yên lặng ở trong lòng.

Vu Hân Nghiên cắn miếng bánh óc chó, thuận miệng hỏi mọi người: "Vừa rồi mọi người là ai thắng?"

Hạ Y Ninh hắng giọng: "Đương nhiên là tôi."

Vu Hân Nghiên cười quay đầu nhìn Vân Phỉ bên cạnh, nhìn nhau một cái. Cô ấy quay đầu lại, quan sát Hạ Y Ninh một phen: "Hạ tổng, nói dối là không tốt đâu nha."

Vành tai Hạ Y Ninh đỏ lên, tuy có chút chột dạ, nhưng hôm nay đúng là nàng cầm kịch bản của bác sĩ, chính là nàng thắng thì làm sao!

Vu Hân Nghiên quét mắt nhìn chỗ đã bị mặt bàn che kín, cười khẽ nói: "Vừa rồi lúc các cô ra, sao tôi lại cảm thấy chân cô sắp đánh bay mất rồi." Cô ấy thuận tiện quét mắt nhìn đôi còn lại vẫn trầm mặc, "Còn run hơn chân của Hứa Tri Dao."

Hạ Y Ninh chấn động, không giải thích cho mình, cảm thấy vô cùng bất ngờ với việc Hứa Tri Dao run chân.

Vu Hân Nghiên không nhanh không chậm bổ sung một câu: "Trùng hợp, vừa rồi cô ấy cũng nói người thắng là mình."

Tề Tranh còn chưa xuống, áp lực của Hứa Tri Dao đã không lớn như vậy.

Nghe Vu Hân Nghiên mang tiết tấu càng ngày càng lệch, cô ấy cắn răng giải thích "Rút được kịch bản của thợ sơn có thể trách tôi sao?"

Khụ khụ...

Vu Hân Nghiên chỉ lén nhìn kịch bản Tề Tranh rút được, những người khác cô ấy thật đúng là không biết.

Không ngờ tối qua cô ấy vừa cập nhật kịch bản, nhân vật thợ sơn đã bị Hứa Tri Dao rút trúng.

Cô ấy sững sờ rồi chậm rãi giơ ngón tay cái lên: "Nhìn ra cô rất chuyên nghiệp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro