Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 163: Hành trình nghiền ngẫm (4)

Edit: phuong_bchii

_________________

Đồng hồ báo thức còn chưa có vang lên, trong phòng yên tĩnh như thường, ngoại trừ tiếng hô hấp hai người cơ bản không nghe được âm thanh khác. Khương Nghiêm sau khi tỉnh lại cũng không lập tức xuống giường, mà lẳng lặng nằm một lúc, người không cử động nhưng trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ tối hôm qua chưa viết xong nội dung tiểu thuyết.

Tạm thời không nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Nghiêm nghĩ thầm gần đây đổi giường nhỏ cho Khương Nhĩ Quân hẳn là nó rất thích, dậy càng ngày càng muộn. Người bên cạnh vẫn ngủ rất say, xem ra là tối hôm qua đã rất mệt mỏi.

Nhưng tối hôm qua mệt mỏi cũng không phải bởi vì các cô làm cái gì không ngừng tuần hoàn vận động, mà là Hạ Y Ninh ở công ty cùng các cấp dưới họp thảo luận phương án, mãi cho đến gần ba giờ mới trở về.

Suy nghĩ của Khương Nghiêm có chút phiêu tán. Cô cảm thấy tiếp tục nằm như vậy cũng không nghĩ ra tình tiết tiểu thuyết hữu hiệu gì, nên dậy sớm một chút, đối với tài liệu có lẽ có chút linh cảm.

Cố gắng hết sức thả nhẹ động tác, tránh cho động tĩnh xuống giường của mình đánh thức Hạ Y Ninh, Khương Nghiêm chỉ nhẹ nhàng hôn mặt nàng một cái trước khi xuống giường. Vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợi tóc vuốt qua, Hạ Y Ninh thậm chí còn không có phản ứng.

Khương Nghiêm cũng giống như bình thường, rửa mặt xong làm bữa sáng, tiếp tục giữ ấm phần của Hạ Y Ninh, mà sau khi cô ăn xong thì đi đến phòng trước của cô. Bây giờ căn phòng đó đã được đổi thành phòng làm việc của cô, vẽ tranh và sáng tác, cô vẫn thích ở đó hoàn thành hơn.

Khi Hạ Y Ninh tỉnh lại, bên cạnh đã không có người, nàng đưa tay sờ soạng vài cái, hơi ấm cũng không rõ ràng. Còn chưa mở mắt, nàng đã mím môi: Khương Nghiêm lại thức dậy trước.

Mất mát nho nhỏ trong lòng chỉ dừng lại trong chốc lát, Hạ Y Ninh không có nhiều thời gian sầu não những thứ này, vấn đề ngày hôm qua họp còn chưa kịp giải quyết hôm nay phải tiếp tục. Tuần sau sẽ đuổi theo phương án mới nhất ra giao cho khách hàng, trên dưới công ty đều tăng ca làm thêm giờ.

Nàng xuống lầu nhìn thấy Khương Nghiêm đã chuẩn bị bữa sáng cho mình, nhiệt độ vừa vặn, vị vẫn như thường ngày. Hạ Y Ninh một mình ngồi ở phòng ăn ăn bữa sáng, nàng biết Khương Nghiêm đang bận viết tiểu thuyết, cho nên vừa rồi lúc đi qua phòng làm việc của cô cũng không đi quấy rầy.

Nhanh chóng ăn xong, nàng thu dọn đơn giản một chút, lại đi sờ sờ đầu Khương Nhĩ Quân. Mèo con vừa tỉnh không lâu, ánh mắt còn ngáy ngủ, hai móng vuốt giao nhau che kín mắt. Meo meo kêu vài tiếng, xem như tạm biệt nàng.

Hạ Y Ninh nhìn lên lầu, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm [Chị ra ngoài đây, đêm nay phải tăng ca, đừng chờ cơm tối chị, bye bye.]

Khương Nghiêm trả lời rất nhanh [Trên đường lái xe chú ý an toàn.]

Hạ Y Ninh ngồi vào trong xe, thở dài, cuộc sống như vậy thật ra cũng không có gì không tốt, dù sao tất cả tình yêu cuồng nhiệt cuối cùng cũng sẽ trở về bình thản.

Năm nay là năm thứ sáu sau khi kết hôn, bình thản tới sớm hơn nàng dự đoán một chút. Cái hố này tất cả các cặp tình nhân sau khi tình cảm ổn định đều phải đối mặt, các cô cũng đã từng thảo luận, lúc ấy hai người đều cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được.

Chỉ có điều, sau khi giai đoạn này tự nhiên đến, Hạ Y Ninh vẫn tránh không được có chút mất mát. Chẳng lẽ cuộc sống sau này, sẽ bình tĩnh không gợn sóng như vậy sao?

Lý Tiểu Nguyên gọi điện thoại cho nàng, nói khách hàng bên kia vừa đưa ra ý kiến sửa chữa mới, Hạ Y Ninh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, lái xe chạy tới công ty.

Từ sau khi thuận lợi mua lại Tân Hạ đổi tên thành tập đoàn Khương Ninh, sự nghiệp của hai người đều có bước tiến rất lớn, không chỉ có giá trị bản thân tăng, ưu thế trong lĩnh vực của mình cũng càng ngày càng rõ ràng.

Đương nhiên, các cô cũng càng ngày càng bận rộn.

Hạ Y Ninh vừa tới công ty, Lý Tiểu Nguyên và các bộ phận khác liền đưa tới mấy bản báo cáo: "Hạ tổng, mấy bản số liệu này đều phải điều chỉnh."

Khách hàng lần này là phó thị trưởng Lôi giật dây, có bối cảnh chính phủ, dự án rất tốt, ý nghĩa phi phàm, nhưng lợi nhuận rất mỏng yêu cầu lại cao. Hạ Y Ninh sở dĩ nhận dự án này, ngoại trừ nể mặt thị trưởng Lôi, cũng vì muốn tiến vào lĩnh vực này trước đồng nghiệp.

"Mọi người cứ dựa theo yêu cầu của khách hàng mà sửa trước, các biện pháp tiếp theo họp bàn sau."

Vất vả lắm mới họp xong, còn chưa kịp ăn cơm, Khúc Lan đã tới nhắc nhở nàng: "Hạ tổng, ba giờ chiều nay có buổi phỏng vấn, cô đừng quên."

Hạ Y Ninh xoa mi tâm, hỏi cô ấy: "Có chắc Thẩm tổng cũng sẽ đi không?"

"Đã hỏi rồi, Thẩm tổng sẽ đi."

Hạ Y Ninh vội vàng ăn vài miếng cơm rang, uống một ly cà phê, trang điểm xong lấy bản thảo phỏng vấn thư ký chuẩn bị cho nàng ra xem một lần.

Khách mời lần này đều là nữ đại biểu doanh nhân có thành tích nổi bật trong những năm gần đây của Hải Thành. Ban đầu mời nàng và Khương Nghiêm cùng nhau, nhưng bởi vì nhiệt hai người hợp thể quá cao, sợ tranh spotlight của khách mời khác, cho nên cuối cùng chỉ do Hạ Y Ninh một mình tham dự.

Thẩm Chi Băng vốn không ở trong đó, lấy thành tựu của cô ấy, mười nàng cộng lại không kém nhiều lắm. Vừa vặn trong khoảng thời gian này cô ấy trở về xử lý nghiệp vụ, thành phố cố ý để cho cô ấy "lấy cũ dẫn mới", truyền thụ chút kinh nghiệm, cho nên cho cô ấy làm khách mời đặc biệt, cho đãi ngộ đặc thù.

Hạ Y Ninh vẫn muốn tìm cơ hội tâm sự với Thẩm tổng, đáng tiếc mấy năm nay cơ hội tiếp xúc của các cô đã ít lại càng ít. Mặc dù gặp nhau, phần lớn cũng bởi vì người xung quanh quá nhiều mà không thể xâm nhập nói chuyện với nhau.

Lần này là một cơ hội không tồi, Hạ Y Ninh trên đường đi ghi hình phỏng vấn đã có tính toán.

Thẩm Chi Băng nghe được lời mời của nàng, cười từ chối: "Đêm nay không được, tôi có hẹn."

Hạ Y Ninh không khỏi thất vọng gật đầu, cũng không cưỡng cầu.

"Cuối tuần này cô có thời gian không? Cuối tuần tôi rảnh."

"Cảm ơn Thẩm tổng."

Thẩm Chi Băng cùng nàng ra khỏi tòa nhà, tùy ý quét một vòng: "Khương Nghiêm không tới đón cô sao?"

Hạ Y Ninh thản nhiên nói: "Cô ấy đang bận công việc."

Buổi phỏng vấn hôm nay cũng không phải chuyện gì đặc biệt, không cần phải đặc biệt tới.

Ánh mắt Thẩm Chi Băng lướt qua mặt nàng, không nói thêm gì nữa: "Vậy cuối tuần gặp."

Hạ Y Ninh vốn tưởng rằng cuối tuần là hẹn ăn cơm, không ngờ Thẩm Chi Băng gọi điện thoại tới, bảo nàng cùng Khương Nghiêm đi đánh golf.

Khương Nghiêm nghe xong mặc dù cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không từ chối, cô liếc mắt nhìn kế hoạch công việc của mình, tính toán điều chỉnh tiến độ như thế nào mới có thể rảnh rỗi thời gian cuối tuần.

Hạ Y Ninh thấy vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cô, không ngờ cô vì chuyện này mà liên tục thức đêm: "Nếu em thật sự không tham dự cũng không sao, chị giải thích với Thẩm tổng một chút là được."

"Không sao, em có thể thu xếp. Không phải chị vẫn luôn muốn hẹn Thẩm tổng sao, cơ hội lần này rất khó có được, đừng mất hứng."

Hạ Y Ninh nhìn cô thật sâu, trong lòng có chút buồn bực.

Đợi đến sân golf, các cô mới biết người tới không chỉ có Thẩm tổng, còn có Tề Tranh.

So với Thẩm tổng thỉnh thoảng gặp mặt, Tề Tranh mới càng khó gặp. Thừa dịp hai người đi chọn gậy, Khương Nghiêm ghé vào tai Hạ Y Ninh nói: "Sớm biết Tề tổng sẽ đến, em có nhét Hứa Tri Dao vào túi cũng phải mang theo."

Hạ Y Ninh liếc cô: "Nhét vào túi? Em không sợ chị Tư trừng em à?"

Khương Nghiêm không chút lo lắng: "Nếu thật sự có thể như vậy thì tốt hơn, ít nhất chứng tỏ chị Tư quan tâm. Dù sao cũng tốt hơn hai người họ không mặn không nhạt, cũng không biết rốt cuộc họ muốn thế nào."

Hạ Y Ninh cũng thở dài theo: "Chuyện tình cảm, người khác xem đều không chuẩn."

Các cô chỉ có thể bàng quan, cứng rắn nhúng tay sẽ hoàn toàn ngược lại, chỉ có chúc phúc.

Lúc này Thẩm Chi Băng đi tới: "Ở nhà thì thầm còn chưa nói đủ hay sao còn ở trước mặt tôi muốn tiếp tục ngấy?"

Thấy hai cô đều đứng lên, Thẩm Chi Băng không trì hoãn nhiều: "Đi thôi, đi đánh mấy gậy trước."

Xét về kỹ thuật, Thẩm Chi Băng hoàn toàn xứng đáng đứng đầu toàn hiện trường, nhưng xét về hứng thú, rõ ràng là Tề Tranh thích thú hơn. Đánh mấy vòng, hứng thú của Khương Nghiêm cũng tăng lên, cùng Tề Tranh cô một gậy tôi một gậy, đuổi theo rất sát sao.

Thẩm Chi Băng và Hạ Y Ninh đi theo phía sau, dứt khoát ném gậy cho người nhặt bóng, bắt đầu trò chuyện.

"Hai người gần đây ở chung có vấn đề?"

Hạ Y Ninh không nghĩ tới Thẩm tổng lại trực tiếp mở miệng như vậy, ngẩn người do dự nên trả lời như thế nào.

Thẩm Chi Băng cười giải thích: "Tôi không có ý nhìn trộm cái gì, chỉ có điều biểu cảm trên mặt các cô khá rõ ràng."

Biểu cảm? Hạ Y Ninh yên lặng nhớ lại, có khoa trương như vậy sao?

"Không tính là rõ ràng, chỉ là tôi nhìn kỹ mà thôi."

Hạ Y Ninh không giải thích nhiều, gần đây nàng và Khương Nghiêm quả thật xảy ra chút vấn đề.

"Tiến vào hình thức ở chung mới, cảm thấy nhàm chán?"

Hạ Y Ninh không thể không cảm khái lần nữa, sự quan sát của Thẩm tổng thật sự quá lợi hại. Khó trách cô ấy mờ nhạt khỏi giới kinh doanh, lại trước sau có truyền thuyết của cô ấy, Thẩm thị không tiếp tục khuếch trương vẫn có địa vị vững chắc ở Hải Thành.

"Thật ra bình đạm cũng không có gì không tốt, chẳng qua so với quá khứ, chênh lệch hơi lớn." Trước mặt tiền bối như vậy, Hạ Y Ninh cũng không cố ý giấu giếm, có lẽ thẳng thắn thành khẩn một chút còn có thể thỉnh giáo được kinh nghiệm.

"Rất bình thường, tình cảm có nồng nhiệt hơn nữa cũng sẽ trở nên bình đạm, trở thành một phần của cuộc sống, vòng đi vòng lại sau đó dung nhập vào sinh mệnh của cô."

Hạ Y Ninh đương nhiên hiểu được, thời gian nàng và Khương Nghiêm ở bên nhau càng lâu, lại càng ỷ lại vào cô. Hai người đã quen gặp chuyện cùng nhau thương lượng, có việc cùng nhau giải quyết, chỉ có điều không nóng bỏng như trước.

Ngay cả chuyện đó, tần suất cũng ít đi rất nhiều. Gần đây nàng bận rộn làm phương án thỉnh thoảng còn phải đi công tác, mà Khương Nghiêm muốn ra bản thảo mới còn phải viết tiểu thuyết, lại càng thường ngủ trực tiếp trong phòng làm việc.

Lần trước như vậy, thế nhưng càng về sau hai người đều buồn ngủ không chịu được, có chút qua loa kết thúc, cùng quá khứ hình thành đối lập rõ ràng.

Nhưng lời này Hạ Y Ninh bất luận có như thế nào cũng sẽ không nói với người khác, cũng may Thẩm tổng cũng không hỏi.

Nhưng nàng hiểu rõ biểu cảm kia, hình như lại rõ ràng hết tất cả.

Thẩm Chi Băng nhìn hai người phía trước cách đó không xa, tầm mắt phần lớn thời gian đều dừng lại ở trên người Tề Tranh: "Tình cảm sẽ thay đổi, không có ai có thể đủ cố định tình cảm vĩnh cửu ở một cái hình thức."

"Tôi hiểu, cho nên chúng tôi đều đang nỗ lực thích nghi giai đoạn mới."

Hạ Y Ninh suy nghĩ, lại hỏi: "Thẩm tổng, có thể hỏi cô một vấn đề cá nhân sao?"

"Cô nói đi."

"Cô và Tề tổng ở bên nhau nhiều năm như vậy, hai người cũng trải qua những phập phồng lặp lại đó sao?"

"Không có cặp đôi lâu dài nào sẽ vĩnh viễn duy trì trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, trừ phi đoạn tình cảm kia kéo dài trong thời gian rất ngắn. Muốn tiếp tục lâu dài, bình đạm ổn định mới là thật."

Thấy Hạ Y Ninh như suy tư gì đó, thỉnh thoảng nhìn Khương Nghiêm, khóe miệng theo bản năng nhếch lên, Thẩm Chi Băng liền biết tình cảm của hai người căn bản không có xuất hiện vấn đề.

"Tình cảm cần phải lưu động, hai người cùng trưởng thành cùng trải qua, mới có thể duy trì sự đồng bộ."

"Tôi hình như đã hiểu ra rồi, cảm ơn lời khuyên của Thẩm tổng."

"Tôi chỉ là cung cấp một ít kinh nghiệm của người từng trải, không nghĩ hai người đi đường vòng. Dù sao có người yêu đã khó, người xứng đáng với tình yêu sâu sắc càng khó hơn."

Đúng là như thế, Hạ Y Ninh thường xuyên mang lòng biết ơn, cảm ơn có thể gặp được Khương Nghiêm, cảm ơn hai người có thể yêu nhau, càng cảm ơn hai người có thể bên nhau.

Nàng nhớ tới chuyện Hứa Tri Dao từng nói, nhịn không được hỏi Thẩm Chi Băng: "Thẩm tổng, hiện tại đã hợp pháp hôn nhân đồng tính, cô và Tề tổng chưa từng cân nhắc kết hôn không?"

Nàng vốn tưởng Thẩm Chi Băng sẽ đạm nhiên nói đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy, tình cảm mới là quan trọng nhất. Không ngờ Thẩm Chi Băng lại trầm mặc hồi lâu, tầm mắt càng dính ở trên bóng lưng của Tề Tranh rất lâu cũng không rời đi.

Hạ Y Ninh nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ và tiếc nuối trong nháy mắt nhạt đi rất nhiều của cô ấy, cũng thấy được  sự thoải mái và một chút ngọt ngào?

"Năm đó vì có thể ở bên tôi, cô ấy đã từng hứa với người nhà của tôi vĩnh viễn không chính thức công khai mối quan hệ này, càng miễn bàn đến chuyện kết hôn."

Hoá ra họ vẫn luôn không kết hôn là bởi vì cái này, Hạ Y Ninh không biết nên an ủi như thế nào.

Ngược lại bản thân Thẩm Chi Băng thản nhiên nói ra ý tưởng: "Lúc ban đầu đương nhiên rất đáng tiếc, mặc dù hiện tại người bảo cô ấy thề đã không còn, nhưng cô ấy vẫn giữ vững lời hứa, càng làm tôi cảm thấy cô ấy là một người giữ chữ tín."

Hạ Y Ninh khó có thể tưởng tượng được cảm nhận của Tề tổng, đổi lại là nàng hay Khương Nghiêm phải bị bách phát thề như vậy, chỉ sợ sẽ buồn rất lâu.

"Người yêu là một người giữ chữ tín như thế, tôi còn phải lo lắng gì về tình yêu và sự cam kết của cô ấy đối với tôi."

Sau khi Thẩm Chi Băng nói xong, trên mặt lộ ra hạnh phúc một chút cũng không giống như là miễn cưỡng ngụy trang.

"Thẩm tổng, tôi thật ngưỡng mộ hai người."

"Các cô cũng có hạnh phúc của các cô, chuyện tình cảm, không cần đua đòi cũng không cần so đo quá nhiều. Nếu cảm thấy nhạt nhẽo, vậy dụng tâm kinh doanh, làm nó một lần nữa tìm về sức sống."

Lời này Thẩm Chi Băng vẫn luôn xoay chuyển ở trong lòng Hạ Y Ninh, sau khi về đến nhà nàng vẫn đang suy nghĩ loại nghi thức nào có thể châm ngòi cho tia lửa giữa nàng và Khương Nghiêm.

"Hôm nay cùng Thẩm tổng hàn huyên cái gì thế?"

Khương Nghiêm bận cùng Tề Tranh bàn luận về kỹ thuật golf, thấy kia hai người nói hăng say nên cũng không quấy rầy. Chỉ là Hạ Y Ninh dọc đường đi cứ thất thần, làm cô có chút lo lắng.

"Không có gì."

Hạ Y Ninh nói xong, lại cảm thấy lời này không đúng, ngày thường bình đạm cũng không nên nói ra quá mức ngắn gọn. Thời gian lâu rồi, đề tài chung tự nhiên sẽ ít đi.

Nàng nghĩ nghĩ, chủ động tiến lên ôm lấy cổ Khương Nghiêm, bình tĩnh nhìn cô.

"Muốn nói cái gì?"

"Lần trước chị không cẩn thận thấy được bản thảo tiểu thuyết của em, phát hiện hóa ra em cũng không quá đứng đắn."

"Hả? Nói nghe một chút, sao em lại không biết có việc này."

Hạ Y Ninh môi dán bên tai cô, thổi một hơi: "Em thế mà lại viết xxx, không sợ độc giả của em báo cáo à?"

Khương Nghiêm cười to: "Những bản thảo đó em đâu có ý định đăng lên đâu, ai mà xem được?"

"Vậy chẳng phải chị là người đọc duy nhất của em sao?" Hạ Y Ninh trong lòng cười trộm, càng ôm càng chặt, "Vậy không bằng đêm nay chúng ta nghiên cứu một chút nội dung bản thảo của em rốt cuộc là thật hay giả."

Đêm nay Khương Nghiêm rất sớm đã từ phòng làm việc trở về phòng ngủ, Hạ Y Ninh tắm rửa xong ra tới liền nhìn thấy trong tay cô cầm xem mấy tờ bản thảo mới vừa đóng dấu.

Bước chân cứng lại, nàng vẫn là cắn môi trên trước, bò đến trên giường từ trong tay Khương Nghiêm lấy bản thảo đi.

"Thứ chính em viết, còn cần ôn tập hả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro