
Chương 157
Edit: phuong_bchii
_________________
Sau khi thoải mái đạt thành nhận thức chung, nụ cười trên mặt Hạ Y Ninh cũng không dừng lại được, cùng trầm ổn nghiêm cẩn của nàng vừa rồi ở trước mặt phó thị trưởng Lôi hoàn toàn khác.
Khương Nghiêm thấy tâm trạng nàng tốt như vậy nên đề nghị ra ngoài ăn cơm chúc mừng một phen. Hạ Y Ninh vốn định đồng ý, suy nghĩ một chút lại thay đổi chủ ý.
"Hay là về nhà ăn mừng đi."
"Có sắp xếp đặc biệt?"
Hạ Y Ninh cong khóe môi, ánh mắt vẫn không giảm: "Muốn Khương Nhĩ Quân cũng vui vẻ."
Khương Nghiêm đương nhiên sẽ không phản đối, bình thường ở nhà thật ra thời gian cô ở chung với mèo mập càng nhiều hơn, cho ăn và hốt phân cơ bản cũng là cô. Nhưng chỉ cần Hạ Y Ninh ở nhà, Khương Nhĩ Quân càng thích quấn lấy nàng, hơn nữa thích ghé vào chỗ mềm mại lại tràn đầy mùi thơm mê người kia.
Khương Nghiêm vì thế không ít lần nói nó không có lương tâm, có một lần nhân tiện châm chọc Diệp Thần Thần, lại bị một câu nói của đối phương chặn trở lại.
Diệp Thần Thần vui mừng khôn xiết, cười nói: "Khương Nghiêm chị cũng không thể trách mèo con, con trẻ giống chị, biết không?"
Mấy lần chúc mừng trước đều xem nhẹ Khương Nhĩ Quân, dẫn đến mèo mập có một khoảng thời gian rất u buồn. Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đi siêu thị mua bò wagyu, còn lấy ra rượu lấy được từ hầm rượu Andre lúc trước.
Khương Nghiêm ở phòng bếp bận rộn, Hạ Y Ninh lấy giá nến ra, lại sắp xếp bàn ăn một chút. Thấy Khương Nhĩ Quân mở to hai mắt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nàng cười đi qua cũng đeo khăn quàng cổ cho nó.
"Vật nhỏ, đợi lát nữa cùng chúng ta chúc mừng. Các mẹ rất nhanh sẽ có thể lấy lại đồ thuộc về chính mình, đến lúc đó giá trị con người cũng sẽ tăng gấp bội."
Ngữ điệu Hạ Y Ninh nhẹ nhàng, tràn đầy chờ mong, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào đầu mèo mập, độ mạnh yếu so với khuôn mặt Khương Nghiêm bình thường của nàng không kém nhiều lắm.
Khương Nhĩ Quân mới nghe không hiểu giá trị con người tăng gấp bội là có ý gì, nhưng nó biết đeo khăn quàng cổ lên chứng tỏ rất nhanh sẽ có đồ ăn ngon. Cho nên vô cùng ngoan ngoãn an tĩnh hoàn toàn mặc kệ, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm miệng, ý bảo nó chuẩn bị thêm cơm.
Chờ Khương Nghiêm bưng bít tết ra, rượu Hạ Y Ninh cũng đã khui xong.
Mèo mập đang cúi đầu hì hì ăn hăng say, căn bản không thèm để ý Khương Nghiêm lấy cái gì.
"Ngược lại nó đã ăn trước rồi." Khương Nghiêm cười ngồi xuống.
Hạ Y Ninh rót rượu cho cô, mỉm cười dịu dàng nhìn cô: "Niềm vui của nó khá đơn giản."
Khương Nghiêm mở khăn trải trên đùi: "Vậy còn chị, niềm vui của chị rất phức tạp sao?"
Hạ Y Ninh nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhìn gương mặt có phần mờ ảo của đối phương qua nửa ly rượu, nói đầy ẩn ý: "Từng rất phức tạp, nhưng hiện tại rất đơn giản."
Khương Nghiêm hiểu ý nàng, cũng nâng ly rượu lên, cụng ly từ xa với nàng: "Vậy chúc niềm vui của chúng ta sớm đến."
Chỉ là các cô không nghĩ tới, tiền đúng chỗ, thời cơ cũng không kém, nhưng Thẩm tổng lại không liên lạc được.
Tuy nói gần đây cô ấy đều ở nước ngoài, nhưng chuyện của Tân Hạ định kỳ vẫn sẽ báo cáo cho cô ấy, thư ký Vân cũng sẽ thay cô ấy ra mặt xử lý không ít chuyện của Thẩm thị. Nhưng gần đây, bất luận là Thẩm tổng hay là thư ký Vân, dường như đều ẩn tích.
Hạ Y Ninh có hỏi thăm Thẩm thị mấy lần, không thấy trả lời, bất đắc dĩ liền gọi điện thoại cho Tần Ích San. Các cô đã có thời gian không có liên lạc, nhận được điện thoại chủ động của nàng, Tần Ích San lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không rảnh lo vui sướng, nghe Hạ Y Ninh muốn biết tình hình gần đây của Thẩm tổng, Tần Ích San thẳng thắn nói: Mình cũng không biết Thẩm tổng đang bận rộn cái gì, nhưng gần đây tốc độ hồi đáp của đoàn đội Thẩm thị chậm hơn rất nhiều, có thể cũng là bởi vì liên lạc không được với Thẩm tổng."
"Vậy được, mình hiểu rồi, làm phiền rồi."
Hạ Y Ninh hiểu rõ tình huống xong cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện, giữa các cô tựa hồ ngoại trừ chuyện cần thiết, đã không có bất kỳ chủ đề chung nào.
Tần Ích San tâm sự nặng nề, từ khi nghe được giọng nói của Hạ Y Ninh, cô ấy vẫn luôn rối rắm có nên nói cho đối phương biết hành động của Hạ Thần Vĩnh và Tần Thế Hiền hay không. Nhưng hiện tại cô ấy cũng không có chứng cứ thực chất nào, hơn nữa sự nghiệp của Hạ Y Ninh phát triển vừa vặn, cô ấy sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sự nghiệp bình thường của đối phương.
"Y Ninh..."
Hạ Y Ninh không trả lời, nhưng cũng không lập tức cúp máy, hẳn là đang chờ cô ấy nói tiếp.
Tần Ích San nắm chặt bút máy trong tay, ngón cái sắp bị ngòi bút đâm thủng, phân vân.
Cuối cùng, cô ấy vẫn quyết định không nói cho đối phương biết. Cô ấy điều chỉnh tâm trạng và giữ hơi thở của mình ổn định: "Chúc mọi điều tốt đẹp nhất cho kế hoạch ra khơi mới của cậu."
Hạ Y Ninh mặc dù chán ghét phần tâm tư Tần Ích San đối với mình, nhưng giao tình nhiều năm khiến nàng từ trong tiếng giữ lại vừa rồi nghe ra chút manh mối. Không nghĩ tới đợi một hồi, nghe được Tần Ích San chúc mừng.
Nói như vậy, gần đây tai nàng nghe được cũng sắp nứt kén, nàng vẫn cười nói cảm ơn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tâm sự Tần Ích San vẫn rất nặng nề. Hạ Y Ninh lúc này đột nhiên hỏi thăm tin tức của Thẩm tổng, không biết là có liên quan đến Tân Hạ hay là bởi vì nghiệp vụ của Hạ Diên. Nhưng dù thế nào, cũng phải nhanh chóng ngăn cản chuyện của ba cô ấy.
Từ lần trước bởi vì chuyện hợp đồng, Tần Ích San kéo dài không chịu đi theo quy trình, cuối cùng vẫn là Tần Thế Hiền nói động trưởng phòng Lưu tự mình phê chuẩn mới có thể tiếp tục. Kết quả không lâu sau bởi vì Hạ Thần Húc quấy nhiễu, quá trình hợp đồng đã đi hết, nhưng nhóm công ty kia lại xảy ra vấn đề mới, chuyện chuyển dời tài sản chỉ có thể tạm thời mắc cạn.
Hiện tại hai cha con cùng một mái nhà, cũng rất ít trao đổi, thậm chí phòng bị lẫn nhau. Tần Ích San không biết ba mình có phát hiện tâm tư của cô ấy hay không, nhưng cô ấy khẳng định đã nhìn thấu lòng tham của ba.
Khuyên là khuyên không nổi, chỉ có thể nghĩ làm sao ngăn cản.
**
Ai ngờ không đợi cô lấy được chứng cứ mấu chốt, Tần Thế Hiền đã lâm vào nguy hiểm. Chẳng biết Hạ Thần Húc đã trở lại từ lúc nào, lừa cả Hạ Thần Vĩnh và Tần Thế Hiền ra ngoài, sau đó nhốt bọn họ ở sân golf vùng ngoại ô.
Nhìn đám đàn ông vạm vỡ che mặt kia, Hạ Thần Vĩnh và Tần Thế Hiền đều ý thức được mình khó giữ an toàn được. Trong mắt Hạ Thần Húc lộ ra tà quang, khóe miệng vẫn lạnh lùng cười nhạo.
"Đã lâu không gặp, có phải là không thích cách gặp mặt này hay không, bằng không làm sao đến bây giờ cũng không biết chào hỏi?"
Anh ta vừa nói, vừa thuận tay cho hai người này một bạt tai.
Hạ Thần Vĩnh liếm khóe môi, có vị máu tanh: "Thần Húc em phát điên cái gì vậy, em có biết em làm như vậy là phạm pháp hay không!"
"Phạm pháp? Chuyện phạm pháp tôi làm còn ít sao?" Hạ Thần Húc ngược lại vẻ mặt chẳng có gì, chỗ chân có một vết sẹo rõ ràng, nhìn qua hẳn là không lâu trước đây đã có.
Ánh mắt trêu tức của anh ta chuyển đến trên người hai người: "Hơn nữa, so với các người, tôi không tàn nhẫn một chút cũng đuổi không kịp các người."
Hạ Thần Húc đột nhiên rút dao găm chống vào mặt Tần Thế Hiền: "Lão già chết tiệt, muốn tìm người ở nước ngoài giết chết tôi sao? Ông cho rằng có chút tiền dơ bẩn thì thật sự có thể mua mạng à, hôm nay chúng ta cứ nhìn xem rốt cuộc mạng ai cứng hơn!""
Trên tay anh ta dùng sức, máu tươi liền từ gò má Tần Thế Hiền chảy xuống, màu đỏ tươi kích thích hưng phấn của Hạ Thần Húc.
Hạ Thần Vĩnh nhìn thấy kinh hãi, cảm thấy người em này đã hoàn toàn phát điên rồi.
"Thần Húc, em muốn điều kiện gì cứ nói. Mạng người là chuyện lớn, không thể xằng bậy."
"Anh câm miệng, đợi lát nữa lại đến xử lý anh."
Hạ Thần Húc dẫn Tần Thế Hiền đến một căn phòng khác, xem ra đánh không ít nắm đấm.
Chờ Hạ Thần Vĩnh nhìn thấy Hạ Thần Húc lần nữa, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một cây gậy đánh golf.
"Anh, có muốn đến so tài không?"
"So cái gì?"
"So xem đầu ai cứng hơn?"
Hạ Thần Vĩnh cau mày, không biết anh ta có dụng ý gì.
Trên mặt Hạ Thần Húc càng trầm trọng, chậm rãi kéo gậy, giống như đang tích sức: "Anh nhớ năm 8 tuổi, ba dẫn chúng ta tới sân bóng, cho chúng ta mỗi người một cây gậy, để chúng ta so tài. Kết quả rõ ràng là tôi đánh tương đối tốt, kết quả sau khi về nhà bọn họ vẫn khen anh."
Anh ta cực kỳ giận dữ, giơ tay vung tới đầu Hạ Thần Vĩnh, trong miệng lớn tiếng hàm chứa tại sao, rốt cuộc là tại sao!
Đợi đến khi Hạ Thần Vĩnh hoàn toàn ngất đi, Hạ Thần Húc lại kéo cây gậy đã bị máu nhuộm đỏ kia đi tìm Tần Thế Hiền, không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến còi cảnh sát.
Thì ra Tần Ích San không theo dõi được tung tích của ba, lại nghe được cuộc gọi lúc trước của ông ấy và Hạ Thần Vĩnh, không yên tâm nên lựa chọn báo cảnh sát, đồng thời cũng báo cáo tình huống cô ấy nắm giữ cho cảnh sát.
Cô ấy tự tay đẩy ba mình vào tù, nhưng cũng cứu mạng ông ấy trong lúc khẩn cấp. Tần Ích San không biết mình rốt cuộc phải làm như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô ấy không còn lựa chọn nào khác.
**
Khi Hạ Thần Húc bị cảnh sát dẫn đi khỏi sân bóng, lễ trao giải Kim Chi lần thứ 15 đang tiến hành. Bộ phim của Nhan Tư và Tạ Chi Vân đóng chính đã được đề cử vào rất nhiều giải thưởng, mà các cô một lần nữa trở thành đối thủ trong cuộc cạnh tranh giải nữ chính xuất sắc nhất.
Người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần trước chính là Tạ Chi Vân, dựa theo truyền thống, khách mời trao giải lần này chính là cô ấy. Tự mình trao cho mình, hoặc là kết nối với ảnh hậu, bất luận đề tài nào cũng tràn ngập nhiệt độ, hơn nữa biểu hiện lần này của cô ấy vẫn rất tốt, ngoại giới dường như đã sớm kết luận cô ấy sẽ thắng, ít nhất cũng là hai quả trứng vàng: hai vị nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh cũng ở hiện trường, ngồi cách các cô không xa, cả đêm đều lặng lẽ cầu nguyện cho Nhan Tư giành được giải thưởng.
Khi Tạ Chi Vân đi lên sân khấu, lúc trong tay cầm qua danh sách đoạt giải, toàn hiện trường hầu như đồng thời nín thở, lòng bàn tay Hạ Y Ninh đều đổ mồ hôi.
Khương Nghiêm nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng giảm bớt căng thẳng, thật ra chính cô cũng không thả lỏng nhiều.
Hạ Y Ninh buồn cười liếc cô: "Còn bảo chị thả lỏng, lòng bàn tay em cũng đổ mồ hôi kìa."
Khương Nghiêm không ngụy biện: "Giải thưởng này rất quan trọng với chị Tư, em hy vọng chị ấy có thể lấy được."
Hạ Y Ninh làm sao có thể không nghĩ như vậy, nếu không họ cũng sẽ không cố ý từ chối bữa tiệc rượu quan trọng tối nay để đến làm khán giả.
So với Tạ Chi Vân công thành danh toại trong giới điện ảnh mà nói, Nhan Tư quả thật càng cần được khẳng định, cũng cần dùng cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất này để chứng minh thực lực và nỗ lực của mình. Nhưng loại chuyện đoạt giải này, cũng không phải bạn càng cần gấp lại càng có thể đạt được. Sở dĩ Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh kỳ vọng như vậy, cũng là bởi vì biểu hiện của Nhan Tư trong bộ phim này quá tốt.
Tốt đến mức làm cho các cô không hẹn mà cùng cho rằng, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần này hẳn là Nhan Tư.
Khi Tạ Chi Vân ở trên sân khấu công bố người đoạt giải là Nhan Tư, toàn hiện trường đều im lặng, như là đang chờ cái tên tiếp theo được đọc ra, nhưng Tạ Chi Vân chỉ nói một cái tên này.
Vài giây sau, mọi người mới phản ứng, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đêm nay chỉ có một mình Nhan Tư, toàn hiện trường bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Nhan Tư cật lực khống chế cảm xúc nhận lấy cúp, cảm ơn rất nhiều người. Cuối cùng cô ấy cẩn thận đặt cúp lên sân khấu, hít sâu một hơi, nước mắt cuối cùng không ngừng chảy xuống.
Cô ấy nghẹn ngào mấy lần, nhưng không ai thúc giục cô ấy. Phần lớn những người ở đây đều là đồng nghiệp trong giới, từ sau khi cô ấy tái xuất sẽ không ai nghi ngờ, cũng không ai phủ định.
Hạ Y Ninh cũng lo lắng theo, trong mắt ánh lên giọt lệ mờ, Khương Nghiêm nắm chặt tay nàng, cùng nhau chờ đợi cảm nghĩ cuối cùng của Nhan Tư.
Nhan Tư lau nước mắt vài cái, ngẩng đầu cười nói: "Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn người thân vẫn ủng hộ tôi giúp đỡ tôi trong thời điểm tuyệt vọng nhất trong đời, Ninh Ninh và Tiểu Khương, là họ đã cho tôi thấy phía trước có ánh sáng." Cô ấy hít sâu một hơi, dùng tiếng khóc không kiềm chế được nói, "Tôi còn muốn cảm ơn chính mình, cảm ơn vì đã không từ bỏ chính mình."
Sau khi xuống sân khấu, Nhan Tư không trở về chỗ ngồi, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm cũng lập tức tìm tới. Ở phía sau sân khấu, Nhan Tư ôm Hạ Y Ninh khóc lớn, phát tiết áp lực và uất ức mấy ngày nay, còn có vui sướng khó có thể biểu đạt.
Cô ấy co quắp ôm Hạ Y Ninh, nhìn Khương Nghiêm: "Chị làm được rồi, chị thật sự làm được rồi."
Khóe mắt Khương Nghiêm cũng đỏ đỏ, đêm nay chị Tư vô cùng rạng rỡ, cô ấy cuối cùng bằng vào nỗ lực và thực lực của mình, làm cho những người đã từng xem thường cô ấy câm miệng.
Cửa phòng nghỉ phía sau sân khấu bị đẩy ra, Hứa Tri Dao cầm một bó hoa đứng ở cửa. Hiển nhiên cô ấy đã vừa trải qua chuyến bay dài sau đó còn không kịp nghiêm túc chỉnh trang bộ dạng, cũng không trở ngại cô ấy mừng thay cho Nhan Tư.
Khương Nghiêm nhẹ nhàng kéo Hạ Y Ninh ra, nháy mắt ý bảo hai người nên rời đi một lát thì tốt hơn. Hạ Y Ninh còn có chút lo lắng cho Nhan Tư, thấy hoa trong tay Hứa Tri Dao, liền thức thời dựa vào Khương Nghiêm đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro