
Chương 140
Edit: phuong_bchii
_________________
Hạ Y Ninh ở công ty, tất nhiên cũng thấy được bài đăng mới nhất của Thái Công Câu Tranh. Lúc bài post vừa mới đăng đúng lúc nàng đang cùng khách hàng tiến hành họp video, sau đó lại vội vàng truyền đạt ý đồ của khách hàng cho nhân viên liên quan, lời nhắc trên điện thoại di động nàng qua rất lâu mới nhìn thấy.
Cơm trưa nàng bảo thư ký gọi đồ ăn ngoài, thấy Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan cũng không ra ngoài ăn, dứt khoát gọi các cô đến văn phòng.
"Tôi không phải cố ý muốn chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của các cô, chỉ là tình huống này tôi muốn nghe cách nhìn của các cô."
Hiện tại tính nhạy cảm của Hạ Y Ninh đối với phương diện dư luận so với lúc trước ở Hạ thị cao hơn rất nhiều, không chỉ bởi vì chính nàng làm chủ, mà còn bởi vì nàng nghiên cứu triệt để bộ phận nghiệp vụ này.
Mà tác phẩm của Khương Nghiêm, bởi vì đầu tiên chính là đạt được sự chú ý và thành công trên mạng, cho nên càng phải chú ý phản hồi về phương diện này.
Nhìn thấy nội dung trên màn hình của nàng, Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan ngầm hiểu, buổi sáng họ đã nhìn thấy.
"Các cô nghĩ như thế nào có thể tùy ý nói, không cần kiêng nể gì cả."
Khúc Lan suy nghĩ một lúc: "Tôi không tính là fan cuồng của Công Chúa Mèo, nhưng trên cơ bản ra tập mới tôi đều sẽ mua. Nói thật thì, nếu chủ đề của tập tiếp theo giống như tập hôm nay, có thể sức hấp dẫn đối với tôi sẽ giảm đi."
Lúc đầu cô ấy còn nói tương đối khéo, cũng âm thầm quan sát phản ứng của Hạ Y Ninh.
Hạ Y Ninh chăm chú nghe, không phản bác cũng không tức giận: "Lý do?"
"Đầu tiên, Công Chúa Mèo đã xuất bản được vài tập, mọi người đều đã quen với hình tượng này, cũng rót vào màu sắc tình cảm cá nhân của mình. Hiện tại đột nhiên tăng thêm yếu tố ăn uống, không phải không tốt, chỉ có điều có chút gượng gạo. Lại có chút tách rời với phong cách trước đó, có thể về mặt tâm lý rất khó tiếp nhận."
Thấy Khúc Lan nói như vậy, Lý Tiểu Nguyên cũng bổ sung thêm một ít: "Thật ra tăng thêm nhân tố mới khẳng định là xu thế.Nếu không, độc giả sẽ không tiếp tục theo dõi bộ truyện nếu họ mất đi cảm giác mới lạ. Chỉ là những nhân tố được thêm vào lần này, phải nói sao nhỉ, có vẻ hơi gượng gạo, cũng có thể là hai nhân tố chưa thực sự hòa hợp."
Hạ Y Ninh khẽ nhíu mày, cũng không phải bởi vì nghe được những đánh giá này mà không vui. Vừa hay là theo như lời bọn họ nói, cũng không khác mấy cảm giác lúc trước của nàng nhiều lắm. Ngoại trừ bộ lọc cá nhân của nàng đối với Khương Nghiêm, đơn thuần nhìn từ góc độ thị trường, bản thảo lần này quả thật không tính là thành công.
Khúc Lan thấy nàng trầm tư, an ủi: "Gặp phải trở ngại là rất bình thường, cũng có thể là do tập tranh trước đó diễn ra quá suôn sẻ nên lần tạm dừng này mới đặc biệt đáng chú ý."
Hạ Y Ninh lắc đầu: "Đúng là bình thường, nhưng lần tạm dừng này đối với Khương Nghiêm mà nói, ý nghĩa khác nhau."
Nàng không thể tiết lộ quá nhiều kế hoạch mới của Khương Nghiêm với những người khác, một là còn chưa hoàn toàn thành hình, hai là bí mật thương mại này, cho dù là nhân viên của mình, cũng không thể dễ dàng truyền bá.
Nhưng đây cũng là bước đầu tiên Khương Nghiêm bước đi cực kỳ quan trọng, nếu bị đả kích quá lớn như vậy, Hạ Y Ninh sợ tham vọng vừa mới nảy mầm của cô sẽ bị dập tắt. Tham vọng hay không nàng không cưỡng cầu, nàng chỉ là không muốn nhìn thấy Khương Nghiêm vào lần đầu tiên chủ động muốn làm chuyện gì đó như vậy đã bị trùng trùng đả kích.
"Tôi phải nghĩ cách, giúp cô ấy vượt qua cái hố tạm dừng này."
Nội dung cụ thể của Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan tạm thời không nghĩ ra được nhiều lời khuyên. Hạ Y Ninh không có làm khó các cô, cơm nước xong thấy khoảng cách giờ làm còn có một giờ thì nói các cô trở về: "Cảm ơn hai người đã để lại cho ý kiến, hiện tại tạm thời không cần nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."
"Nhưng Hạ tổng..."
"Đừng coi việc này là gánh nặng, tôi và Khương Nghiêm sẽ giải quyết ổn thoả. Hai người tập trung vào công việc là được rồi, tôi không có tiền trả lương gấp đôi đâu."
Khúc Lan và Lý Tiểu Nguyên đành phải cười dọn dẹp sạch sẽ hộp cơm, rời khỏi văn phòng Hạ Y Ninh. Sau khi đi ra ngoài, hai người tiếp tục thảo luận: "Đoán chừng lần này đả kích chủ nhiệm Khương rất lớn, chỉ mong cô ấy có thể sớm đột phá khó khăn."
Sau đó bọn họ lên diễn đàn rất ăn ý, dùng tài khoản của mình nói một ít lời kịch liệt, bình luận mang tiết tấu rõ ràng đè xuống.
Hôm nay Hạ Y Ninh đặc biệt tan ca sớm nửa tiếng, lúc về đến nhà dưới lầu không có ai, ngay cả tiếng mèo kêu mơ hồ cũng không có. Nàng đi qua nhìn, đèn phòng bếp tắt, ổ Khương Nhĩ Quân cũng trống không.
Nàng lên lầu, nhìn thấy Khương Nghiêm đang nằm tựa vào ghế, mèo mập ôm móng vuốt nhỏ vùi vào bụng cô. Một người một mèo đều nhắm hai mắt, không biết có phải thật sự ngủ hay không.
Nghe thấy bước chân của nàng, Khương Nhĩ Quân ngược lại mở to mắt trước, nghiêng đầu cọ cọ bàn tay Khương Nghiêm. Hạ Y Ninh đã trở về, vị trí nó chiếm nên nhường lại, chút giác ngộ này nó vẫn phải có.
Mèo mập cọ nhảy xuống, lúc đi ngang qua chân Hạ Y Ninh cũng dừng lại dùng đầu cọ mấy cái, sau đó một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không rời trở về ổ của mình.
Môi Khương Nghiêm giật giật, nhưng vẫn không mở mắt. Hạ Y Ninh từng thấy dáng vẻ ngủ say của cô, biết lúc này cô thật ra không ngủ, chỉ là không muốn nhìn nàng mà thôi.
Mặc dù biết tâm trạng Khương Nghiêm lúc này nhất định không tốt lắm, cũng biết người cô muốn tránh có lẽ cũng không phải là nàng. Nhưng bị Khương Nghiêm cố ý bỏ qua như vậy, Hạ Y Ninh vẫn cảm thấy không thích nghi lắm, cũng có chút không thoải mái.
Chỉ là, hiện tại cũng không phải lúc so đo, Khương Nghiêm so với nàng càng cần trấn an hơn.
Hạ Y Ninh đi tới bên cạnh ghế nằm, ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái Khương Nghiêm ra, sau đó đầu ngón tay trượt, ở trên lông mày cô, gò má còn có chóp mũi môi đều đi ngang qua, cuối cùng nhéo vành tai mềm mại của cô mấy cái.
"Nếu có chuyện không vui, có thể nói cho chị biết, chúng ta cùng san sẻ." Giọng nói của nàng rất nhẹ rất mềm, không có chút thành phần thuyết giáo, ngược lại có chút mùi cầu xin.
Khương Nghiêm không thể không mở mắt, trong mắt ngoại trừ mệt mỏi mất mát, còn có mê mang. Cái đó không khác gì suy nghĩ của Hạ Y Ninh trên đường về nhà, chỉ là tận mắt nhìn thấy vẫn sẽ không kiềm chế được đau lòng.
Nàng tựa vào vai Khương Nghiêm, ôm lấy cô: "Sáng tạo luôn phải trả giá, không ngừng thử lỗi mới có thể nhanh chóng tìm được đáp án đúng. Nếu một lần thành công, vậy yêu cầu phải có rất nhiều may mắn."
Khương Nghiêm miễn cưỡng nở nụ cười: "Em biết, cho nên lúc ở một mình em mới buồn một chút."
"Lúc hai người em cũng có thể buồn. Ở trước mặt chị, em không cần cố ý ngụy trang."
Khương Nghiêm lại khẽ thở dài một tiếng, điều này làm cho Hạ Y Ninh càng cảm thấy cô lảng tránh.
So với lúc bài post buổi sáng vừa mới công bố, chú ý phần lớn là fan bình thường liền liên tục chú ý Thái Công Câu Tranh. Đến buổi chiều, có nhiều người thấy được bản thảo mới hơn, đánh giá khen chê không đồng nhất. Nhưng với tư cách là người đã xuất bản thành công mấy tập tranh mà nói, Khương Nghiêm biết phản hồi của độc giả này có ý nghĩa như thế nào.
Cô đúng là giống như quả bóng bay đột nhiên bị đâm thủng, nhưng cũng không muốn trốn tránh hiện thực.
"Chị cũng thấy bản thảo mới rồi chứ, suy nghĩ của chị có giống bọn họ không?"
Đối với Khương Nghiêm trong tình cảnh này, yêu cầu quá nhiều cổ vũ và ủng hộ, Hạ Y Ninh đương nhiên hiểu rõ mình nên nói cái gì.
"Chị là fan số một của em, đương nhiên cảm thấy em vẽ rất đẹp, bất luận là tìm kiếm nội dung mới hay là tìm tòi phong cách, đều đang tích cực tiến lên. Nếu là độc giả bình thường mà nói, nhân tố mới lần này quả thật thiếu đi một chút tâm hồn giữ người ta lại."
Khương Nghiêm không ngờ nàng lại nói trắng ra như vậy, nhưng đây đúng là sự thật. Buổi chiều lúc cô ôm mèo, bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô rơi vào giới hạn của nhân tố mới, bỏ qua cốt lõi mà bản thân bức tranh nên duy trì.
Cô đặt quá nhiều tinh lực làm sao thêm vào nhân tố mới, mà quên giữ lấy độc giả mới là mấu chốt.
"Em cũng rất muốn độc giả thích nhân tố mới, nhưng hình như em tìm nhầm hướng rồi."
"Vậy thì tiếp tục tìm."
Hạ Y Ninh nhìn qua còn lạc quan hơn cô, chọc cho Khương Nghiêm cười rộ lên: "Hình như chị rất xem trọng thử lỗi của em?"
"Em chịu thử, bản thân cũng không phải là sai. Hơn nữa, độc giả cũng có thể là trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận thay đổi quá lớn, chờ em hoàn thiện hòa hợp tốt nhân tố mới, chưa chắc bọn họ sẽ không thích."
Thật ra Khương Nghiêm cũng không thực sự tuyệt vọng, cô chỉ bị cảm xúc suy sụp nhất thời vây khốn. Có người đến sưởi ấm cô, bên cô, còn muốn đưa tay kéo cô một phen, để kéo cô ra khỏi phiền não lầy lội mập mạp, không thể không nói, thật đúng là may mắn.
Cô đứng lên, dắt Hạ Y Ninh chuẩn bị xuống lầu nấu cơm: "Có lẽ là tất cả may mắn đều dùng vào việc gặp được chị, những phương diện khác em phải cố gắng nhiều hơn."
Nắm tay bị dùng sức lắc vài cái, Hạ Y Ninh tỏ vẻ kháng nghị: "Rõ ràng về sau còn có càng nhiều may mắn!"
Ngày hôm sau Hạ Y Ninh lại không đi làm, Khương Nghiêm bất ngờ nhìn nàng sắp xếp lại một cái ba lô nhỏ: "Chị định nghỉ làm đi du lịch à?"
"Hôm nay là thứ sáu, thỉnh thoảng chị nghỉ ngơi một ngày cũng không quá đáng. Đi cổ trấn lân cận thư giãn một chút, lao động kết hợp nghỉ ngơi, càng không tính là tội lỗi."
Không đợi Khương Nghiêm hỏi kỹ, Hạ Y Ninh đã kéo cô lên xe.
Vĩnh Đường cách Hải Thành khoảng hơn một giờ đi xe, hôm nay cuối tuần hơi tắc đường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú đi du lịch của hai người. Tối hôm qua Khương Nghiêm trước khi đi ngủ đã nghĩ khá thông suốt, chỉ là không ngờ Hạ Y Ninh hôm nay đặc biệt nghỉ phép kéo cô ra ngoài giải sầu.
Lại nói tiếp, hai người thật ra đã rất lâu không thật sự thả lỏng. Theo lời Hạ Y Ninh nói, lao động kết hợp nghỉ ngơi, không tính là tội lỗi. Khương Nghiêm mở cửa sổ xe nhiều hơn một chút, gió lạnh bên ngoài thổi vào, không thấu xương ngược lại rất mát mẻ.
Cô cười quay đầu nói với Hạ Y Ninh: "Chờ sau này chúng ta về hưu, hãy mua một chiếc RV đi khắp nơi."
Hạ Y Ninh biết nguyện vọng này còn rất nhiều năm nữa mới thực hiện, vẫn tích cực đồng ý: "Được á, vậy chị chờ hưởng thụ."
"Haizz! Ngày hôm qua còn nói phải chăm sóc lẫn nhau, hôm nay liền biến thành chị hưởng thụ sao?"
Hạ Y Ninh cắn môi, tối hôm qua nàng nói chăm sóc lẫn nhau là nói chuyện lái xe làm tài xế mà!
Nhưng cũng... không thể hoàn toàn nói, không phải.
Nàng chọn tự động bỏ qua chủ đề này và tập trung vào phía trước.
Chờ hai người đỗ xe xong, hội sở tiếp đãi đã ở giao lộ chờ hai người.
Hạ Y Ninh nhìn xung quanh: "Mấy năm không tới, nơi này khai thác thương mại rất hoàn thiện."
"Thương mại hóa quá độ, có tốt cũng có không tốt." Khương Nghiêm cũng cảm khái, "Em nhớ trước kia nơi này chỉ có một bãi đỗ xe nho nhỏ, rất nhiều ngã rẽ đều có thể trực tiếp vào thôn, rất nguyên sinh thái."
Hạ Y Ninh xoa xoa bàn tay cô, nghiêng đầu nhìn cô: "Giống như tranh của em cũng phải đối mặt với lựa chọn như vậy, em đang cố gắng tìm kiếm sự cân bằng."
"Còn đang không ngừng mày mò."
Các cô đi bộ vào thôn, ven đường gặp phải không ít người lưng đeo giá vẽ đến vẽ tranh, phần lớn là học sinh trẻ tuổi. Mà ở một đầu khác của hành lang gần phố bar hơn, thì tụ tập càng nhiều người cầm điện thoại quay video.
Nguyên tố cổ trấn trong mắt quần thể khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau, cũng có giá trị khác nhau. Khương Nghiêm đột nhiên từ những hình ảnh đã trải qua đạt được cảm nhận mới, suy nghĩ cũng thoáng cái mở ra.
Cô mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang đập trong đầu, nhưng còn tương đối yếu ớt không đủ rõ ràng. Nhưng cô có dự cảm, đây rất có thể là chỉ dẫn đưa cô ra khỏi khốn cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro