Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122

Edit: phuong_bchii

_________________

So với nụ hôn gần như muốn làm nàng sụp đổ ngày hôm qua của Khương Nghiêm, nụ hôn buổi sáng này ngược lại dịu dàng ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng Hạ Y Ninh vẫn chìm đắm như trước, trong nháy mắt bị Khương Nghiêm hôn, bản năng nhắm mắt lại, xấu hổ và hờn dỗi lúc trước đều bị nỗi lòng mãnh liệt nuốt chửng.

Nàng đáp lại nụ hôn của Khương Nghiêm, lại bị câu nói kia của cô làm cho tóc nóng lên. Hai người ôm nhau một hồi lâu, mới lưu luyến không rời buông ra.

Mặt Hạ Y Ninh hơi ửng hồng, nhịn không được nhấc chân nhẹ nhàng đá Khương Nghiêm một cái, nhưng chờ tầm mắt đối phương ném tới, nàng lại cụp mắt nói không ra lời.

"Sao vậy?"

Hạ Y Ninh tựa vào người Khương Nghiêm, lực ôm nàng rõ ràng lớn hơn một chút. Nàng dán vào ngực Khương Nghiêm, nghe tiếng tim đập của cô, bất an vừa rồi không hiểu nổi lên cuối cùng bị tách ra.

"Bỗng nhiên cảm thấy đây giống như một giấc mơ." Hạ Y Ninh đột nhiên mở miệng, ngẩng đầu nhìn Khương Nghiêm, "Trước khi kết hôn chị chưa từng nghĩ chúng ta sẽ như vậy."

Khương Nghiêm hiểu ý cô, đưa tay vỗ nhẹ bả vai cô: "Cho nên đây mới là ý nghĩa của việc kết hôn."

Khóe môi Hạ Y Ninh cong lên, nhưng nhớ tới lời Diệp Thần Thần nói lúc trước, ngẫm ra ý tứ khác.

"Khương Nghiêm, em kết hôn chỉ vì chuyện này sao?"

Khương Nghiêm nhìn nàng tựa như một con mèo nhỏ xù lông, hoàn toàn không giống với Khương Nhĩ Quân thật thà hàm hậu tối hôm qua, mỗi người đều đáng yêu. Cô cười ha ha rồi ôm Hạ Y Ninh trở về, hôn lên trán nàng hai cái.

"Kết hôn là để chúng ta trở thành một gia đình, có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc lẫn nhau. Đương nhiên, chuyện này cũng coi như một trong những cách trở thành gia đình."

Hạ Y Ninh nhìn nhẫn cưới trên tay, trong lòng nóng bỏng không hề biến mất. Nàng học Khương Nhĩ Quân như vậy, nhẹ nhàng nện Khương Nghiêm vài cái, lại càng gần hơn.

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Khương Nghiêm bỗng nhiên nhớ tới phản ứng tối hôm qua của nàng, nghiêm túc nói: "Sức khỏe của chị không thể lơ là, nếu tần suất đau đớn và cảm giác đau đớn tăng lên, nhất định phải kịp thời kiểm tra."

"Có lẽ là thời gian trước áp lực quá lớn, chị sẽ chú ý điều tiết."

Khương Nghiêm nghe nàng nói tùy ý, không quá tin tưởng: "Chị thật sự biết?"

"Khoảng thời gian trước trong đầu chị chỉ nghĩ đến việc tổ chức lại vụ kiện với ba, bây giờ có thể thở phào rồi, đương nhiên chị sẽ chú ý." Hạ Y Ninh nháy mắt nhìn Khương Nghiêm, "Hơn nữa, không phải còn có bác sĩ Khương như em sao."

Nói xong, tự nàng đỏ mặt trước. Nhưng không thể phủ nhận, tối hôm qua bác sĩ Khương quả thật có ma lực thần kỳ, sau đó nàng thật sự không cảm thấy đau nữa.

**

Sau đó không lâu chính là sinh nhật Úc Uyển Nhu, năm ngoái mặc dù cũng không có tổ chức lớn, nhưng Hạ Lang Ngôn luôn tự mình phụ trách, chỉ là năm nay đã không có cơ hội. Trên mặt mẹ Hạ không nói gì, cũng nói không phải tuổi đặc biệt thì không cần cố ý chúc mừng, nhưng Hạ Y Ninh thương lượng với Khương Nghiêm một chút, vẫn quyết định tổ chức sinh nhật cho mẹ thật tốt.

"Chị nghĩ vẫn nên ở nhà, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng thì tốt hơn. Chị sợ ra ngoài bị truyền thông chụp được lại viết lung tung, ngược lại làm mẹ không vui."

Khương Nghiêm cũng đồng ý với suy nghĩ của Hạ Y Ninh: "Chị định gọi ai đến?"

"Gia đình dì, chị Tư, còn có mẹ em... Hay là, em cũng gọi Hứa Tri Dao tới?"

"Không thành vấn đề, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui." Hứa Tri Dao hiện tại rất si mê tài nấu nướng của Khương Nghiêm, có đồ ăn ngon chắc chắn sẽ không từ chối.

Hạ Y Ninh lại nghĩ nghĩ, giống như chỉ có vậy.

"Chị có cân nhắc mời anh hai chị không?"

"Đương nhiên không, không ở trong nhà lớn chúc mừng chính là để tránh bọn họ. Hơn nữa, gọi bọn họ đến, chẳng phải là phá hỏng không khí sao."

Hạ Y Ninh nói rất thẳng thắn, đối với hiện trạng của nhà họ Hạ còn có thái độ đối với cả nhà bác cả cũng không cố ý ngụy trang nữa, rõ ràng trong lòng đã coi Khương Nghiêm trở thành người thân thiết nhất. Lúc này, Khương Nghiêm mới là người nhà thật sự của nàng.

"Được, vậy em sẽ dựa theo nhân số này mà chuẩn bị."

Vừa nghe lời này liền biết Khương Nghiêm chuẩn bị tự mình xuống bếp làm tiệc lớn, mặc dù thương cô vất vả, nhưng đây là sinh nhật đầu tiên của Úc Uyển Nhu sau khi Hạ Lang Ngôn vào tù, trong lòng Hạ Y Ninh lại hy vọng có thể làm tốt hơn một chút.

"Vất vả cho em rồi, cảm ơn em." Hạ Y Ninh cho cô một nụ cười rất ngọt ngào.

Khương Nghiêm nghiêng mặt: "Chị có thể biểu đạt thành ý nhiều hơn một chút."

Hạ Y Ninh nghi hoặc nhìn cô.

Khương Nghiêm chỉ chỉ mặt mình: "Lãi suất đã lâu không trả."

Hạ Y Ninh híp mắt, đi tới dịu dàng vòng ôm cổ cô, trong mắt giống như có thể lộ ra nước.

Nhưng nàng lại cắn ra dấu răng nho nhỏ trên mặt Khương Nghiêm, hơi giận nói: "Em đúng là một chủ nợ đòi nợ rất gắt!"

Ngày sinh nhật Úc Uyển Nhu, đầu tiên bà đi thăm Hạ Lang Ngôn, nói cho ông biết trong nhà tất cả đều ổn, nghe được chính miệng ông nói câu sinh nhật vui vẻ kia mới cảm thấy an tâm. Nhiều năm như vậy, đã thành thói quen mỗi năm sinh nhật đều trước hết nghe được chúc phúc của ông, dường như thiếu một câu này của ông, sinh nhật cũng sẽ trở nên không đủ viên mãn.

Úc Uyển Nhu từ khi ông gặp chuyện không may, ngoại trừ lúc ban đầu từng khóc, sau đó liền biểu hiện vô cùng kiên cường tỉnh táo. Nhưng vào một ngày này, lại nghe được câu nói tràn đầy nhu tình kia, nhịn không được đau lòng.

Hạ Lang Ngôn vẫn như trước, dỗ bà vui vẻ: "Đừng buồn, tôi nói thêm hai lần nữa là có thể về với bà."

Úc Uyển Nhu trừng ông: "Ông cứ an tâm chăm sóc bản thân, chăm sóc sức khỏe cho tốt, cho dù sau sinh nhật tôi cũng không sao."

"Vậy không được. Tôi đã nói rồi, sẽ cùng bà đón mỗi cái sinh nhật."

Úc Uyển Nhu sao có thể không nhớ, đó là trong hôn lễ của bọn họ, Hạ Lang Ngôn đã hứa với bà.

Chờ bà từ chỗ Hạ Lang Ngôn trở lại nhà Hạ Y Ninh, người đã tới sắp đông đủ rồi, chỉ còn Nhan Tư và Hứa Tri Dao nói là bởi vì công việc sẽ tới muộn một chút.

Diệp Thần Thần ôm chặt Khương Nhĩ Quân hôn không ngừng, đã khiến cho mèo mập phản cảm, dùng móng vuốt chống lại miệng của cô nàng, rầm rì giãy không thoát.

"Chị họ, tại sao bây giờ nó cũng kiêu ngạo như chị vậy?"

Hạ Y Ninh vội vàng thu xếp tiếp đón, Khương Nghiêm thì sáng sớm đã bận rộn ở phòng bếp. Lúc Diệp Thần Thần hỏi câu này, nàng vừa rót trà cho Từ Chỉ Huệ.

"Bất kỳ một sinh vật bình thường nào cũng không chịu nổi nhiệt tình này của em, không liên quan đến chị."

Diệp Thần Thần giơ mèo mập lên, biểu thị kháng nghị: "Chỉ có nó thôi được không!"

Úc Uyển Cầm và Từ Chỉ Huệ đều đang hỏi thăm tình huống Hạ Lang Ngôn như thế nào, thuận tiện trấn an Úc Uyển Nhu, sợ bà kích động. Ba Diệp thì hoàn toàn không dung nhập được đề tài của các phụ nữ, vừa đến liền thành thật ngồi ở bên cạnh đọc báo.

Hạ Y Ninh gọi điện thoại cho Nhan Tư, biết cô ấy đã đang trên đường đến, lại nhìn thấy tin nhắn Hứa Tri Dao gửi tới, đoán chừng thời gian không khác nhau lắm.

"Mẹ, hai người nói chuyện đi. Con vào bếp xem thử, Khương Nghiêm một mình có thể lo liệu không hết quá nhiều việc."

Diệp Thần Thần nhìn bóng lưng nàng, nói thầm: "Trong phòng bếp cũng không phải chỉ có một mình Khương Nghiêm, rõ ràng là chị muốn đi."

Đầu Khương Nhĩ Quân bị đè nặng, chỉ có thể thỉnh thoảng meo một tiếng, một chút cũng không có sức sống giẫm lên Phong Hỏa Luân trên người Hạ Y Ninh ngày đó.

Hạ Y Ninh vào phòng bếp, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều đã phân loại chuẩn bị xong, gần như bày đầy cả bàn ăn.

"Liệu có nhiều quá không?"

"Nhìn thì nhiều vậy thôi, lát nữa lên bàn cũng không nhiều. Hiếm khi mọi người tụ họp đông đủ, ăn vui vẻ một chút cũng tốt."

"Tốt thì tốt, chỉ là em sẽ rất vất vả."

Khương Nghiêm cười với nàng: "Có bọn họ hỗ trợ, thật ra em cũng không vất vả lắm."

Hạ Y Ninh cười gật đầu với bọn họ: "Mọi người ra ngoài trước đi, ở đây tôi có hỗ trợ là được rồi."

Đám người giúp việc bị nàng đuổi ra ngoài, Khương Nghiêm còn chưa kịp ngăn cản đã nghe nàng nói: "Chị cũng muốn bỏ một phần sức lực."

"Chị bận tổ chức bố trí, bận rộn không chỉ một ngày, đã sớm bỏ rất nhiều sức rồi."

Hạ Y Ninh cúi đầu xác nhận lại thứ tự món ăn, giọng nói có chút buồn bực: "Ba chị không ở nhà, trong lòng mẹ chắc chắn không dễ chịu. Cẩn thận ngẫm lại, nhiều năm như vậy hình như chị chưa từng làm gì cho sinh nhật mẹ."

Khương Nghiêm nghe xong không ngăn cản nữa, cũng may việc động dao đã làm xong toàn bộ.

"Vậy lát nữa nhiệm vụ bưng thức ăn giao cho chị."

Hạ Y Ninh ra cửa lấy tạp dề đeo vào, đứng bên cạnh Khương Nghiêm, nhìn cô nấu ăn. Nhưng lúc cho vào nồi, Khương Nghiêm vẫn đưa tay đẩy nàng ra phía sau.

Thức ăn lần lượt ra lò, cuối cùng Khương Nghiêm chuẩn bị mì xào. Hạ Y Ninh vẫn không muốn rời đi, nhìn thấy mì sợi quen thuộc, nhớ tới bữa cơm Nhan Tư đặc biệt tới nhà làm cho nàng.

"Chị đại khái chính là bị bát mì kia làm vỡ lớp phòng ngự."

Nàng ở bên cạnh Khương Nghiêm lẩm bẩm, nhịn không được nhìn Khương Nghiêm. Thấy trên mặt cô có mồ hôi, giơ tay lên lau cho cô.

"Còn nói không vất vả, da em đỏ hết rồi này."

Khương Nghiêm lơ đễnh: "Lãi suất đã thu nhiều như vậy rồi, không ra sức một chút lỡ chị quỵt nợ thì phải làm sao?"

Bàn tay Hạ Y Ninh còn dán ở trên mặt cô, nghe cô nói xong liền chuyển xoa thành bóp, ở trên khuôn mặt non nớt của Khương Nghiêm nhẹ nhàng véo một cái: "Em còn biết tính sổ hơn chị đấy!"

Khương Nghiêm nghiêng người tránh một chút, ước lượng vài cái nồi: "Được rồi được rồi, không náo loạn nữa, mì sắp xong rồi."

Diệp Thần Thần cuối cùng bị Khương Nhĩ Quân ghét bỏ, thừa dịp cô nàng chưa chuẩn bị từ trong ngực cô nàng nhảy ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà đi.

"Còn nói không giống chị họ, bộ dáng vô tình không nhìn mình như vậy, thật sự là cực kỳ giống."

Úc Uyển Cầm thúc giục cô nàng: "Thần Thần đừng chơi với mèo nữa, vào phòng bếp giúp đi. Lớn tướng vậy rồi cũng chỉ biết chơi."

Diệp Thần Thần bĩu môi, động tác rất lưu loát. Chủ yếu là cô nàng muốn ăn vài miếng đồ ăn ngon trước, dù sao hôm nay Khương Nghiêm cũng đã đại triển thân thủ rồi.

Ai ngờ cô nàng vừa đi đến ngoài phòng bếp, liền nhìn thấy Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm dựa đến cực gần từ cửa kính. Lại đi về phía trước nhìn kỹ, đây đâu phải là đang nấu ăn, rõ ràng chính là đang hôn nhau mà!

Diệp Thần Thần không dám trực tiếp xông vào phòng bếp, đành phải ở bên cửa sổ thăm dò. Cũng may nụ hôn này kéo dài không lâu, nhưng vẫn khiến Diệp Thần Thần chấn động.

Cô nàng vội vàng trở lại phòng khách, ghé vào giữa hai người Úc Uyển Nhu, phấn khích nói: "Hai người không cần lo lắng chuyện chị họ ly hôn, tuyệt đối không thể ly hôn."

"Bảo con đi bưng thức ăn, con chạy về nói cái này làm gì?" Úc Uyển Cầm cho rằng cô nàng lại vì lười biếng mà kiếm cớ.

"Con đi rồi, đi rồi thì thấy hai chị ấy hôn nhau trong bếp."

Lời này làm cho Úc Uyển Nhu ngẩn ra, Diệp Thần Thần không từ bỏ. Phòng bếp không có ý cảnh, hai người đều có thể kìm lòng không đặng miệng đối miệng. Như vậy còn có thể ly hôn, vậy Khương Nhĩ Quân cũng có thể lên vũ trụ rồi.

Nụ hôn đột nhiên xảy ra trong phòng bếp quả thật kéo dài rất ngắn, lại xảy ra đúng lúc Diệp Thần Thần đi tới, khi cô nàng đi thì kết thúc.

Lúc ấy Hạ Y Ninh nghe được mì sắp ra nồi, tiện tay cầm cái đĩa làm chuẩn bị, ai ngờ ngẩng đầu đã bị cằm Khương Nghiêm đụng một cái.

"Đau!"

Lần đó, thật đúng là có chút đau.

Khương Nghiêm cũng hoảng sợ, chờ lấy lại tinh thần liền nhìn thấy ánh mắt oán niệm của Hạ Y Ninh. Nàng cười lắc đầu: "Vậy bác sĩ Khương giúp chị trị liệu một chút nhé."

Vừa nghe đến xưng hô này, Hạ Y Ninh liền nhớ tới chuyện ngày đó, oán niệm ít đi, ngượng ngùng nhiều hơn. Nàng cắn môi trừng mắt nhìn cô mấy lần, không nói đồng ý cũng không từ chối.

Khương Nghiêm thấy nàng không nhúc nhích, sợ đùa quá trớn sẽ chọc người ta chạy mất. Vì thế liền chuyên chú vào mì trong nồi, hạ nhỏ lửa chuẩn bị đợi thêm một phút nữa.

Lúc này người bên cạnh đột nhiên lại gần, bất mãn nói: "Nói muốn trị liệu kết quả lại bỏ đi, bác sĩ này hình như không có trách nhiệm lắm."

Khương Nghiêm quay đầu lại, môi đã mềm mại.

Mì hơi cháy, Khương Nghiêm nhíu mày nói muốn làm thêm một phần, bị Hạ Y Ninh ngăn lại: "Mùi vị chỉ kém một chút, không sao."

Khương Nghiêm vẫn không hài lòng lắm, nghĩ ra phương án: "Phần của mẹ nhất định phải làm lại. Hôm nay sinh nhật mẹ, không thể để mẹ ăn đồ ăn không hoàn hảo."

Hạ Y Ninh trong lòng cảm động, không hề trêu chọc cô nữa, lúc cô một mình xào mì lần nữa, chọn ra toàn bộ từng sợi từng sợi chênh lệch trong nồi mì vừa rồi.

Thật ra nụ hôn kia của hai người cũng chưa tới một phút, Khương Nghiêm hạ lửa chỉ chậm hơn dự tính mấy chục giây, nhưng cô cần hoàn hảo.

Chờ mọi người vào bàn, nhìn thấy phần mì xào của Úc Uyển Nhu, đều mỉm cười nói: "Tiểu Khương thật là có lòng."

Úc Uyển Nhu là người được chúc thọ, mì nhiều ít thể hiện sự đặc biệt của bà cũng không quá khoa trương.

Hạ Y Ninh nhận được sự vui mừng và nhắc nhở của mẹ, chủ động múc canh cho Từ Chỉ Huệ. Hơn nữa trước đó Diệp Thần Thần nói sinh động như thật tình hình hai người hôn nhau trong phòng bếp, đã không hề vì quan hệ của hai người mà lo lắng, mọi người ngược lại an tâm hưởng thụ bữa tiệc gia đình ấm áp hiếm có này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro