Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120

Edit: phuong_bchii

_________________

Trên đường về nhà, nghe Hứa Tri Dao nhắc tới thần tượng của cô ấy xong, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh an ủi cô ấy đồng thời cũng bội phục lại tò mò đối với người có thể hoàn toàn chinh phục Thẩm tổng kia.

Hạ Y Ninh kết hợp với những gì Hạ Y Ninh nghe được từ ba mẹ và mấy lần tiếp xúc với Thẩm Chi Băng, ấn tượng đối với sự khôn khéo mạnh mẽ của cô ấy vô cùng sâu sắc.

Nàng nắm tay Khương Nghiêm, cảm khái nói: "Chị thật sự không thể tưởng tượng ra người có thể chinh phục người lợi hại như Thẩm tổng, cần bao nhiêu năng lượng."

Hứa Tri Dao tự hào nói về thần tượng: "Nghe nói Tề tổng là một người vô cùng dịu dàng."

"Dịu dàng?"

"Sao, không tin à? Cô nhìn Khương Nghiêm chúng ta xem, có phải cũng dịu dàng đến mức có thể biến cô thành nước không? Mạnh mẽ hơn nữa thì thế nào, ở trước mặt dịu dàng căn bản không chịu nổi vài giây."

Hạ Y Ninh mím môi, ngầm thừa nhận cách nói của Hứa Tri Dao.

Nàng là thích Khương Nghiêm dịu dàng với mình, thích tình yêu cô lặng lẽ thẩm thấu vào trong cuộc sống. Loại tình cảm nhìn như ôn hòa này, nhưng trong nháy mắt mất đi sẽ khiến người ta sợ hãi luống cuống, bởi vì hoài niệm và không nỡ dẫn phát đau đớn tê tâm liệt phế cũng không ít hơn so với cái gọi là tình yêu oanh liệt kia, thậm chí càng kéo dài.

Hạ Y Ninh cũng không muốn trải qua giày vò sắp mất đi Khương Nghiêm lại liều mạng chống đỡ, loại buồn rầu và tan nát cõi lòng này chỉ cần một lần là đủ rồi.

Hứa Tri Dao đưa hai người về nhà, Khương Nghiêm sợ tâm trạng cô ấy không tốt, đặc biệt an ủi thêm vài câu. Kết quả vẫn là Hứa Tri Dao ngại phiền, phất tay đuổi hai người vào nhà: "Mình đã bao nhiêu tuổi rồi, chút suy sụp này căn bản không ảnh hưởng."

Hứa Tri Dao cười lái xe ra sân, mãi đến khi gương chiếu hậu không thấy bóng dáng hai người, mới thu lại nụ cười. Muốn nói không buồn đó là giả, nhưng cô ấy cũng biết, buồn bã không thay đổi được gì.

Từ sau khi Khương Nghiêm dọn về, nhìn ra được quan hệ với Hạ Y Ninh được chữa lành không tệ. Tuy Hứa Tri Dao thường nói phải trừng phạt Hạ Y Ninh thật tốt, nhưng trong lòng so với ai khác đều hy vọng tình cảm của Khương Nghiêm có thể thuận lợi an ổn.

Cô ấy dừng xe ở ngoài một quán rượu nhỏ, ngồi trong xe một lát cuối cùng quyết định xuống xe, ban đêm như vậy không uống mấy ly giống như không tiêu tan được thương cảm nhàn nhạt trong lòng. Giống như là tất cả mọi người bên cạnh đều có được thứ mình mong đợi, mà chính cô ấy lại mạnh mẽ bỏ qua thứ mình khát vọng đã lâu.

Quán rượu nhỏ, kinh doanh bình thường, Hứa Tri Dao bất ngờ gặp Nhan Tư. Cô ấy rõ ràng chuẩn bị rời đi, cái ly rỗng bày trên bàn nói rõ trước đó hẳn là đang uống cùng người khác.

Nhan Tư ở chỗ này nhìn thấy cô ấy, cũng giật mình một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cười đi qua chào hỏi: "Trùng hợp vậy, đến uống rượu một mình à?"

"Vừa lúc làm xong việc, đến giết chút thời gian nhàm chán."

Nhan Tư gật đầu: "Vậy tôi không làm phiền nữa."

Hứa Tri Dao đột nhiên gọi cô ấy lại: "Có thời gian uống thêm một ly không?"

Nhan Tư nghi hoặc, không biết cô ấy chủ động mời là có ý gì. Hứa Tri Dao nhìn ra cô ấy hoang mang, tùy ý giải thích: "Đơn thuần là gặp người quen muốn kết bạn, cô không rảnh cũng không sao."

Mặc dù giọng điệu của Hứa Tri Dao không khác nhiều so với bình thường, nhưng Nhan Tư vẫn nhìn ra điểm khác biệt trong mắt cô ấy, suy nghĩ một chút rồi trở lại: "Tối nay tôi uống hơi nhiều rượu, uống với tôi một ly đi."

**

Hạ thị tái cơ cấu và phân tách gần như là đồng thời hoàn thành, tài sản mà Hạ Thần Vĩnh và Hạ Y Ninh nhận được đều đã thu nhỏ trên diện rộng, nhưng hai người đều tỏ vẻ có thể chấp nhận. Hạ Y Ninh ở văn phòng thu dọn đồ đạc, nàng không có ý định tiếp tục ở lại đây.

Theo trưởng phòng Lưu dẫn dắt tổ đặc biệt và đoàn đội Thẩm thị tiến vào chiếm giữ, Hạ thị đổi tên là chuyện sớm muộn. Rất nhiều nghiệp vụ trong quá khứ đều bởi vì tái cơ cấu mà được quy hoạch lại một lần nữa, cho dù Hạ Y Ninh tiếp tục ở lại đây, cũng chưa chắc phù hợp với lý tưởng lúc trước của nàng.

Tần Ích San lại đây xem nàng, thấy nàng thu dọn hơn phân nửa, trong mắt luyến tiếc: "Y Ninh, cậu nhất định muốn đi sao?"

Hạ Y Ninh thấy là cô ấy, sau khi ngừng một chút lạnh nhạt cười cười, lại tiếp tục thu dọn sắp xếp lại: "Tái cơ cấu đã thuận lợi hoàn thành, mình cũng nên suy nghĩ thật kỹ về tương lai của mình."

"Cậu làm việc ở đây lâu như vậy mà lại bỏ lại tất cả?"

Tần Ích San không đến gần, cố gắng che giấu cảm xúc, chỉ coi như là đồng nghiệp bình thường mà giữ lại.

Hạ Y Ninh thở dài: "Mình có nỡ hay không cũng phải đối mặt với hiện thực. Trong khoảng thời gian này mình đã trải qua rất nhiều, cũng học được rất nhiều, mình nghĩ mình có thể đối phó với cuộc sống mới sau này."

Tần Ích San thấy chủ ý của nàng đã định, nhớ tới những lời ba nói mấy ngày trước, lại không khỏi sinh lòng sầu lo. Nếu như Hạ Y Ninh sau này còn dự định tiếp tục lăn lộn ở thương trường, tránh không được phải tiếp xúc với những người đó, lấy gia đình và thực lực của nàng hiện tại, chỉ sợ dê vào miệng cọp là chuyện sớm muộn.

"Y Ninh, cậu có cân nhắc đổi cách sống khác không?"

Tuy rằng tài sản thu nhỏ, nhưng so sánh với người bình thường, vẫn là cả đời cơm áo không lo đủ để duy trì cuộc sống tiêu chuẩn chất lượng cao. Nếu Hạ Y Ninh tình nguyện bình thản, có lẽ sau này có thể an toàn hơn một chút.

"Tạm thời chưa nghĩ tới chuyện này."

Tần Ích San còn muốn nói thêm gì đó, Hạ Y Ninh ngẩng đầu mỉm cười lịch sự: "Cảm ơn đã quan tâm."

Cô ấy biết đây coi như là ám chỉ thể diện, bảo cô ấy đừng xen vào việc của người khác, cũng đừng hỏi nhiều nữa. Có lẽ từ ngày cuộc họp nghị quyết bắt đầu, người nhà họ Tần ở trong lòng Hạ Y Ninh cũng đã không thể được tín nhiệm.

Hạ Y Ninh trước sau vẫn duy trì một phần thong dong và tao nhã, làm xong thủ tục, chỉ mang đi vật phẩm cá nhân của mình, cũng không có chút uể oải cô đơn rời khỏi Hạ thị. Nàng vẫn nắm giữ 3% cổ phần, tương đương với số lượng trong tay Khương Nghiêm, nhưng nàng không còn quyền lên tiếng như trước nữa.

Xe của Khương Nghiêm đang đợi nàng dưới lầu. Thấy nàng đi ra, Khương Nghiêm lập tức đi qua muốn giúp nàng lại bị nhẹ nhàng tránh đi: "Không sao, chút sức nặng như vậy, chị gánh vác được."

Hạ Y Ninh cất kỹ đồ đạc, trước khi lên xe lại quay đầu nhìn những nơi gần như đã mất hơn nửa thời gian của nàng trong những năm qua, sự lưu luyến trong mắt mới chính thức phóng thích ra.

"Đi thôi, sau này chúng ta sẽ quay lại." Khương Nghiêm nhẹ giọng trấn an Hạ Y Ninh có ý cười.

"Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ quay lại."

Sau khi về nhà, Khương Nghiêm vào phòng bếp bận rộn nấu cơm, Hạ Y Ninh trêu mèo một hồi thì đi theo vào phòng bếp.

"Không phải bảo chị nghỉ ngơi sao, sao lại vào đây?"

Hạ Y Ninh đi tới phía sau Khương Nghiêm, đầu tiên là giả vờ kiểm tra dây tạp dề cho cô, sau đó thuận tay ôm eo cô, tựa vào lưng cô: "Để chị xem em chuẩn bị xong chưa?"

Khương Nghiêm quay đầu cười với nàng, xúc cảm tinh tế trên gương mặt khiến trái tim cô cũng mềm mại theo.

"Chị định cứ như vậy nhìn em nấu cơm sao?"

Hạ Y Ninh dựa vào rất chặt, một chút cũng không có ý định buông tay, nghe nói như thế làm bộ có chút không vui: "Thế nào, chê chị vướng víu à?"

"Sợ chị văng dầu."

Hạ Y Ninh ngoài lạnh trong nóng cười trộm, lại giống như một con gấu không đuôi dính lấy Khương Nghiêm, đong đưa theo động tác chuẩn bị của cô.

Thấy nàng thật sự không muốn đi, Khương Nghiêm cũng không đuổi nàng đi nữa, tạm thời đổi đồ ăn chuẩn bị chiên thành nấu canh trước, không khí trong phòng bếp lập tức trở nên yên tĩnh ấm áp.

Hạ Y Ninh lẳng lặng tựa vào người cô không nói lời nào, một lát sau, đột nhiên gọi cô: "Khương Nghiêm."

"Hả? "

Hạ Y Ninh vẫn không nói gì, qua một lúc lại gọi cô: "Khương Nghiêm."

"Ừ."

Hạ Y Ninh sâu kín nói, thấp giọng nói: "Sau này em sẽ ở đây chứ?"

"Có chứ."

Cô trả lời rất nhanh rất dứt khoát, giống như là một câu hỏi hết sức bình thường. Sự không vui cuối cùng trong lòng Hạ Y Ninh cũng tan biến, càng thêm dùng sức ôm chặt cô.

Khương Nghiêm bất đắc dĩ, đưa tay vỗ tay trên lưng mình: "Chị còn như vậy, chúng ta sẽ không ăn cơm được đâu."

Ăn cơm xong, Hạ Y Ninh ôm Khương Nhĩ Quân lên lầu. Mèo mập giống như Diệp Thần Thần, đã dựa vào tự quen thuộc ở chỗ này sinh hoạt rất an ổn sung sướng. Khương Nghiêm dọn dẹp xong lên lầu, nhìn thấy Hạ Y Ninh nằm trên ghế dựa, chơi đùa với mèo. Dưới ánh đèn, trên mặt Hạ Y Ninh có ánh sáng nhu hòa, lo lắng và ưu sầu thời gian trước đã nhạt đi rất nhiều.

Khương Nghiêm vừa vui mừng vừa rung động, chuẩn bị xoay người đi vào phòng mình lấy bảng vẽ, vừa xoay người đột nhiên nghe thấy Hạ Y Ninh kêu lên.

Cô vội vàng đi vào, thấy trên mặt đối phương lộ ra vẻ đau đớn.

"Chị làm sao vậy?"

Hạ Y Ninh nhẹ nhàng chắc nịch đẩy Khương Nhĩ Quân ra, bất đắc dĩ nói: "Nó giẫm lên chị."

Khương Nghiêm vừa định thở phào nhẹ nhõm, bị mèo giẫm vài cái vấn đề không quá lớn. Nhưng nỗi đau trên mặt Hạ Y Ninh vẫn chưa giảm đi, cô lại lo lắng: "Nó giẫm lên đâu?"

Hạ Y Ninh cắn môi, nói không nên lời.

Khương Nhĩ Quân vô cùng hiểu chuyện chủ động làm mẫu, móng vuốt nhỏ giẫm lên cái mềm mại kia đang vui vẻ. Lần này, không chỉ có Hạ Y Ninh kêu, Khương Nghiêm cũng nhẹ kêu ôm nó đi.

Chờ đưa Khương Quân ra ngoài phòng, Hạ Y Ninh đã ngồi dậy, nàng vốn định xoa xoa chỗ đau nhưng Khương Nghiêm lại trở lại. Nàng chỉ có thể yên lặng buông tay, chịu đựng đau đớn mơ hồ.

"Có phải... còn có nguyên nhân khác mới đau không?" Khương Nghiêm đột nhiên nhớ tới chuyện bác sĩ đã nhắc nhở.

Lời nói của Khương Nghiêm làm cho Hạ Y Ninh khó hiểu, nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian này quả thật thỉnh thoảng có cảm giác đau đớn, nhưng thời gian duy trì liên tục không lâu, nàng lại bận rộn chuyện gây dựng lại cũng không để ý tới.

"Có thể là thời gian trước uống rượu quá nhiều, có chút kích thích."

Khương Nghiêm nhíu mày, muốn trách nàng không biết chăm sóc bản thân, lại đau lòng. Trách cứ nói không nên lời, đành phải im lặng thở dài.

Im lặng một hồi, Hạ Y Ninh đột nhiên lắc lắc tay của cô: "Bây giờ chị vẫn có chút đau, làm sao đây?"

Khương Nghiêm hòa hoãn sắc mặt quay đầu nhìn nàng, tầm mắt lại không tự chủ rơi xuống chỗ nàng nói đau. Hạ Y Ninh mặc quần áo ở nhà, dáng người linh lung càng rõ ràng, giấu cũng không giấu được.

"Vậy chị nói... phải làm sao?" Khương Nghiêm bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn nàng, loại chuyện này chẳng lẽ còn phải dựa vào người khác?

Hạ Y Ninh cắn môi, bối rối một chút đột nhiên dịch về phía trước một chút, chóp mũi chạm nhau, bờ môi như gần như xa: "Vậy em không thể giúp chị một chút sao?"

Tim Khương Nghiêm trong chớp mắt đập mạnh, cô đâu có ngốc, kiểu ám chỉ này cô làm sao có thể không hiểu. Giữa hai người không có cố ý nói qua những thứ này, nhưng trong lòng đã sớm cảm thấy đây là chuyện thuận theo tự nhiên.

"Y Ninh..." Khương Nghiêm nỉ non gọi tên nàng, lại bị môi Hạ Y Ninh bao lấy nuốt chửng.

Khương Nghiêm hôn môi nàng, lại hôn cằm nàng, sau đó trượt xuống cổ, nhẹ nhàng liếm láp, xúc cảm tốt đến mức khiến cô nhịn không được nhẹ nhàng cắn vài cái. Hạ Y Ninh giả vờ né tránh, nhưng làm thế nào cũng không tránh khỏi sự truy đuổi của cô.

Tay Khương Nghiêm bị Hạ Y Ninh nắm thật chặt, mỗi khi đầu lưỡi Khương Nghiêm lướt qua, tay nàng liền dùng thêm vài phần sức. Cho đến khi đôi môi nóng bỏng kia đi tới ngực, tay Hạ Y Ninh lại đột nhiên không còn sức lực, bị Khương Nghiêm nắm ngược lại.

"Đau." Hạ Y Ninh bất mãn lẩm bẩm, Khương Nghiêm dịu dàng như vậy sao lại thích cắn người?

Khương Nghiêm từ trong cổ áo chỉ bị cởi ra mấy cái nút áo phía trên cùng thò vào, như là con rắn lại như cá chạch, đốt lửa xung quanh trên người nàng. Đầu lưỡi mềm mại cùng hàm răng cứng rắn luân phiên ra trận, khiến trái cây căng mọng trên đỉnh núi của nàng không thể che giấu, sau khi nở rộ phát ra lời mời cho Khương Nghiêm càng thêm thịnh tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro