Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118

Edit: phuong_bchii

_________________

Lúc Khương Nghiêm vẽ tranh nhìn như tùy ý, nhưng sự chú ý cực kỳ tập trung, khống chế chi tiết vô cùng đúng chỗ. Đây cũng là lý do tại sao series Công Chúa Mèo rất được chào đón: Truyền cảm hứng.

Diệp Thần Thần ngay từ đầu còn ngồi bên cạnh, một lát sau phát hiện bầu không khí này cũng không quá đúng, vậy cũng không quá đúng. Không chỉ không dám lớn tiếng thở dốc không dám lên tiếng thảo luận sợ quấy rầy Khương Nghiêm, lại càng không dám liếc nhìn Hạ Y Ninh một cái, sợ ảnh hưởng đến chị họ phóng thích mị lực.

Thật ra Hạ Y Ninh căn bản không có tạo hình đặc thù gì, chẳng qua là càng thêm trìu mến ôm Khương Nhĩ Quân mà thôi, cũng may mèo mập tính tình không tệ, híp mắt mặc kệ đời. Chỉ là móng vuốt nhỏ kia không quá an phận, thỉnh thoảng sẽ cào vài cái, kéo bộ đồ đắt tiền kia của Hạ Y Ninh lệch không ít.

Đây chính là bộ sáng nay nàng đặc biệt tỉ mỉ chọn lựa trong tủ quần áo, trông trưởng thành mang theo chút thoải mái, không câu nệ cũng không tùy ý.

Chờ Diệp Thần Thần đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người một mèo, nhìn như không có quá nhiều thay đổi, đối với Hạ Y Ninh mà nói lại là càng thêm căng thẳng. Nàng bị ánh mắt "Em không cố ý muốn nhìn chị, nhưng em quả thật đang nhìn chị" của Khương Nghiêm làm cho cả người cứng đờ, ngón tay mảnh khảnh dị dàng lại máy móc tuốt mèo, dẫn đến bộ đồ bị đẩy càng thêm hỗn độn.

Đồng thời Hạ Y Ninh lại rất muốn biết Khương Nghiêm ở trước mặt mình, rốt cuộc sẽ vẽ ra Công Chúa Mèo như thế nào. Từ sau khi biết Khương Nghiêm chính là Thái Công Câu Tranh, nàng bớt chút thời gian xem lại series Công Chúa Mèo một lần, quả thật từ đó phát hiện không ít chi tiết "Rất giống mình".

Công Chúa Mèo được nuông chiều rụt rè đều giống y như đúc, ngoại trừ bàn tay rõ ràng ngắn một khúc kia. Lúc Hạ Y Ninh nhìn, nghi hoặc lại mê mang giơ tay lên nhìn kỹ một lần, cảm thấy tay mình cho dù không thể nói là hoàn hảo nhưng tuyệt đối không phải vừa ngắn vừa béo như Công Chúa Mèo.

Nghĩ đến đây, Hạ Y Ninh theo bản năng muốn nắm chặt tay. Khương Nhĩ Quân đang thoải mái hưởng thụ vuốt ve trán đột nhiên căng thẳng, rất là khó chịu meo meo một tiếng từ trong ngực mềm mại lại thơm ngào ngạt đạp ra ngoài.

"Úi!" Hạ Y Ninh còn không kịp kêu, mèo mập đã chạy thẳng đến nhà ăn kiếm ăn Diệp Thần Thần.

Khương Nghiêm cười lấy bảng vẽ ra, đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Y Ninh, đưa bức tranh cho nàng xem: "Hoàn thành thuận lợi trước khi nó chạy."

Hạ Y Ninh kinh ngạc vẽ trên đó cũng không phải Công Chúa Mèo, mà là bản thân nàng.

"Em..."

Lúc này Diệp Thần Thần một tay bồng Khương Nhĩ Quân đi tới: "Nghe nói vẽ xong rồi?"

Khương Nghiêm thuận thế chuyển hướng bức tranh: "Chỉ mong không làm em thất vọng."

Diệp Thần Thần là fan trung thành của cô, chớ nói chi là vẽ theo yêu cầu của cô nàng. Phần đãi ngộ đặc thù này mang đến tâm lý thỏa mãn vượt xa nội dung bức tranh, huống chi tác phẩm Thái Công Câu Tranh có danh tiếng tốt như vậy.

Không để ý mèo mập ở bên người đạp bắp chân, Diệp Thần Thần tươi cười rạng rỡ, vừa nhìn vừa nói: "Em có thể vĩnh viễn tin tưởng..."

Chờ cô nàng xem xong, mấy chữ cuối cùng không nói nên lời, bĩu môi nhìn Khương Nghiêm.

"Thay đổi sắc mặt nhanh vậy à?" Khương Nghiêm giống như đã sớm dự đoán được phản ứng này của Diệp Thần Thần, không chút hoảng hốt, ngoài sự chắc chắn còn mang theo chút thần sắc chờ mong.

"Chị vẽ chị họ rất đẹp không sai, nhưng mà đã nói Công Chúa Mèo ôm con, vẽ đáng yêu đâu?"

Lúc này Hạ Y Ninh cũng từ sô pha bên kia đi tới, còn chưa mở miệng khuyên Diệp Thần Thần, chợt nghe Khương Nghiêm khẽ cười một trận: "Ở trong lòng chị, Công Chúa Mèo đáng yêu nhất chính là như thế này."

Nghe cô nói xong, hai người đứng bên cạnh Khương Nghiêm đều sửng sốt, rất nhanh hai người cũng đã phản ứng lại ý trong lời nói. Hạ Y Ninh cúi đầu, nụ cười trên khóe miệng đã không giấu được. Diệp Thần Thần thì trực tiếp hô to: "Khương Nghiêm, chị cũng quá dẻo miệng rồi đó!"

Tuy rằng không vẽ Công Chúa Mèo, nhưng vẽ ra sự ngạo kiều căng thẳng và ngượng ngùng nho nhỏ của Hạ Y Ninh tất cả đều rõ ràng, Diệp Thần Thần làm sao mà bỏ qua tấm bản đồ kho báu này được. Về sau nếu có yêu cầu đến chỗ chị họ, bản đồ này trong tay, tỷ lệ thành công khẳng định tăng gấp bội. Cô nàng vui vẻ vươn tay nhận lấy bức tranh, Khương Nhĩ Quân trong lòng lại giãy ra ngoài, bắt đầu làm quen địa bàn trong phòng.

Cẩn thận cất bức tranh đi, Diệp Thần Thần lại lấy ổ mèo và một loạt đồ vật từ trong xe xuống sắp xếp xong, lúc này mới an tâm cáo từ.

Hạ Y Ninh đưa cô nàng ra ngoài, được cô nàng tốt bụng nhắc nhở: "Nhóc con cho hai người mượn vài ngày, nắm chắc tăng cường tình cảm, đừng lãng phí nỗ lực của Tiểu Bảo nhà em."

Hạ Y Ninh vừa rồi đã biết, Khương Nhĩ Quân tên thật là Diệp Tiểu Bảo, danh xứng với thực là mèo công cụ.

"Em trở về nói với dì, đừng lo lắng chuyện của bọn chị."

"Em đã sớm nói rồi, người già chính là thích quan tâm lung tung."

Tiễn Diệp Thần Thần xong, Hạ Y Ninh quay lại thì không thấy Khương Nghiêm đâu. Tưởng rằng cô đi trêu mèo, kết quả vòng qua chỉ thấy Khương Nhĩ Quân đã ở trong ổ bắt đầu ngáy ngủ. Nàng nghe thấy trên lầu có động tĩnh, nghĩ thầm Khương Nghiêm chắc là đi thu dọn hành lý.

Cửa phòng vẫn mở, túi du lịch Khương Nghiêm dùng lúc đi đã mang về. Lần này còn cầm thêm hai cái vali cỡ trung, xem ra không giống như là vì lấy lệ với Úc Uyển Nhu mà tùy tiện trở về ở.

Cảm xúc Hạ Y Ninh lập tức liền bay lên, cười đi vào: "Có cái gì cần tôi giúp gì không?"

Khương Nghiêm đang treo quần áo vào tủ, quay đầu lại thấy nàng ở phía sau, cũng cười cười: "Đồ của em rất ít, thoắt cái là xong."

Hạ Y Ninh thấy tất cả đồ đạc của cô đều được sắp xếp có trật tự, nên không mạnh mẽ tiến lên nhúng tay. Nàng sờ sờ chìa khóa trong túi, muốn tìm một cơ hội đưa cho Khương Nghiêm.

Khương Nghiêm vốn tưởng rằng Hạ Y Ninh sẽ tiếp tục nói gì đó, không nghĩ tới nàng lại không nói một tiếng. Sắp xếp lại túi hành lý lớn nhất, Khương Nghiêm thừa dịp xoay người nhìn, chỉ thấy nàng cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Quyết định chuyển về nhà của em có phải quá đột ngột không?" Khương Nghiêm một tay chống lên giường, tay kia vừa mở vali nhỏ ra.

"Không có." Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, chủ động biểu đạt rõ tâm ý của mình, "Em đồng ý trở về, tôi rất vui. Nhưng tôi biết, nếu như không có mẹ ra mặt, em có lẽ sẽ không muốn."

Nói xong, nàng liền có chút lạc lõng. Khương Nghiêm có thể trở về nàng đương nhiên rất vui, rồi lại cảm thấy cũng không hoàn toàn là bởi vì mình mà có chút buồn.

Khương Nghiêm dời vali, xoay người ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ, gọi nàng: "Lại đây ngồi."

Hạ Y Ninh chớp chớp mắt, không biết cô muốn như thế nào.

Khương Nghiêm thấy vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ còn có chút bối rối của nàng, nhịn không được cười rộ lên: "Em trở về, mặc dù là mẹ mở miệng, nhưng cũng là bởi vì em muốn trở về, nếu không không ai có thể ép buộc em được hết."

Hạ Y Ninh lại chớp mắt, lúc này đã hiểu hàm nghĩa trong đó. Nàng bước nhanh về phía trước, không ngồi xuống bên cạnh Khương Nghiêm, mà đưa tay ôm lấy cổ cô, khom lưng ôm lấy cô.

Khương Nghiêm biết nàng rất dẻo dai, nhưng cũng sợ nàng vất vả, ôm eo nàng thoáng dùng sức, thành công ôm người vào trong lòng, ngồi nghiêng trên đùi mình.

Tay Hạ Y Ninh vẫn ôm lấy cô: "Nhìn thái độ lúc trước của em, tôi còn tưởng rằng em sẽ không muốn trở về nữa."

Khương Nghiêm dịu dàng nhìn nàng, ngữ khí cũng là nghiêm túc đến mức tận cùng: "Em không phải là một người thích tùy tiện chuyển nhà, nhưng nếu còn có lần sau..."

Hạ Y Ninh vội đưa tay che miệng: "Sẽ không có lần sau, lần trước tôi làm như vậy đã hối hận lắm rồi."

Khương Nghiêm nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống, thở dài: "Chị đột nhiên nói từ bỏ đúng là khiến em cảm thấy tức giận và chạnh lòng, nhưng em cũng không muốn thấy chị vì muốn em tha thứ mà cẩn thận từng li từng tí, nói gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận quá mức."

Hạ Y Ninh xấu hổ: "Em... nhìn ra rồi sao?"

Khương Nghiêm nắm chặt tay nàng: "Tương lai dù cho có thế nào, chúng ta ai cũng không biết. Nhưng đừng dễ dàng từ bỏ, những lời này còn tổn thương người khác hơn bất cứ vũ khí sắc bén nào."

Hạ Y Ninh cắn môi cúi đầu, lại không phủ nhận mình đã từng sai lầm.

"Chúng ta cùng trải qua, cùng đối mặt, có lời gì đều có thể thẳng thắn nói ra, giấu ở trong lòng sẽ chỉ làm cho cả hai đoán ra càng vất vả."

Hạ Y Ninh gật đầu, vẫn không dám nhìn Khương Nghiêm.

Khương Nghiêm thấy nàng xấu hổ, lại gần cọ nhẹ lên má nàng: "Em không giận nữa, chỉ là còn thiếu một chút lòng tin."

Hạ Y Ninh ngẩng khuôn mặt vừa mới bắt đầu nóng lên, nhìn cô: "Lòng tin?"

"Em không muốn thấy chị vì dỗ em mà trở nên cẩn thận hèn mọn, em muốn chính là chị bằng lòng kiên định cùng em đi tiếp."

Hạ Y Ninh hơi giật mình, về sau rút đi thấp thỏm, thay vào đó là nụ cười thâm tình mê người, chủ động bỏ tay nắm chặt của hai người vào túi áo của mình.

Khương Nghiêm cảm giác được kim loại bén nhọn, kịp phản ứng đó là cái gì.

Hạ Y Ninh đẩy chìa khóa vào lòng bàn tay cô, chủ động hôn Khương Nghiêm, nỉ non: "Đây là bước đầu tiên chị biểu đạt quyết tâm, chìa khóa nhà cho em."

Khương Nghiêm ôm chặt lấy nàng, thâm tình hôn lại. Không gian hạn chế của túi từ lâu đã được lấp đầy bởi bàn tay nắm chặt, và chìa khóa trở nên ấm áp không kém bởi sức nóng của họ.

Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm chìm đắm trong cảm thụ tình yêu và tình cảm mãnh liệt chạm vào nhau, nụ hôn đã từng so với hôm nay, cũng chỉ nhạt nhẽo như rau xanh đậu hũ.

**

Tiến trình tái cơ cấu Hạ thị tiến hành thuận lợi theo kế hoạch ban đầu, khoản đầu tư đầu tiên của Thẩm thị cũng kịp thời đúng chỗ, giảm bớt khủng hoảng nợ ngắn hạn gần đây phải đối mặt. Hạ thị gần như sắp sụp đổ ở thời điểm cuối cùng không ngã xuống, chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của thành phố và Thẩm thị ở hai phương diện chính sách và tài chính, xem như nằm ngửa ngồi dậy lấy lại cuộc sống mới.

Tần Ích San nhìn báo cáo từ chức trên màn hình máy tính, nhíu mày. Khủng hoảng nghiêm trọng nhất của Hạ thị sắp qua đi, kế tiếp chính là bàn giao và phân chia. Quan hệ giữa cô ấy và Hạ Y Ninh đã không thể để cho bọn họ tiếp tục cộng tác, sau khi Hạ Y Ninh lấy được tài sản thuộc về mình dự định vận hành như thế nào cũng chưa từng đề cập với cô ấy.

Cô ấy, có phải cũng nên cân nhắc rời đi hay không?

Tần Thế Hiền gõ cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng này của con gái, đoán được tại sao tinh thần cô ấy lại sa sút.

"San San, nếu con luyến tiếc Hạ thị, cũng không cần vội vã từ chức như vậy."

Tần Ích San tắt máy tính, ổn định tâm trạng: "Con có luyến tiếc hay không thì sao chứ, cũng không thể thay đổi sự thật Hạ thị sẽ không bao giờ như trước nữa."

Thật giống như, cô ấy và Hạ Y Ninh, cũng vĩnh viễn không thể trở về như trước.

"Con vẫn còn quá trẻ, Hạ thị nếu có thể sống lại từ cõi chết, con làm sao biết nó không thể trở lại như lúc trước?"

Tần Ích San nghe ra điều kỳ quặc: "Ý của ba là?"

"Khủng hoảng cũng được, gây dựng lại cũng được, ở bên ngoài xem ra là khảo nghiệm sinh tử của Hạ thị, trên thực tế chẳng qua là dùng phí tổn thấp nhất để đổi chủ nhân mà thôi."

Trong lòng Tần Ích San trầm xuống, lấy phong cách của ba cô ấy, ý tứ lời này gần như rất rõ ràng.

Nhưng cô ấy vẫn không chắc lắm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ba không phải muốn nói, sóng gió như vậy thật ra chính là vì loại bỏ nhà họ Hạ chứ?"

Tần Thế Hiền trong mắt lóe ánh sao: "Con nói đúng một nửa, không chỉ là làm cho nhà họ Hạ bị loại , quan trọng hơn là có thể dùng đánh gãy xương giá cả có được Hạ thị."

Chờ mọi phong ba đi qua, những thứ từng bị đánh dấu tài sản bất lương này bị chiết giá xử lý, sẽ lại trở thành bánh trái thơm ngon tư bản theo đuổi, giá cả thẳng tắp tăng vọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro