
Chương 115
Edit: phuong_chii
________________
Ánh mắt mọi người nhao nhao hướng về phía người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ âu phục công sở màu đen, tóc qua vai được xử lý chỉnh tề, giỏi giang khôn khéo khiến người ta sợ hãi, 3% cổ phần trong miệng cô ấy cũng được tăng cường rất nhiều.
Tần Thế Hiền phản ứng trước, khẽ cười nói: "3% đương nhiên có quyền bỏ phiếu, chỉ là ảnh hưởng có hạn."
Trước khi bỏ phiếu đột nhiên xuất hiện một người lạ, ai cũng sẽ căng thẳng một chút. Nhưng ở đây có người nào mà không giảo hoạt, chờ suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa thực tế của 3%, liền khôi phục lại như thường.
Nhiều người bỏ phiếu nhưng không thay đổi kết quả. Mặc dù Tần Thế Hiền gặp Hứa Tri Dao vài lần, cũng không cảm thấy người này quá có tính uy hiếp.
Hứa Tri Dao căn bản không quan tâm thái độ của ông ấy, tự tin nói: "Trọng lượng tuy nhẹ, nhưng cũng là quyền lên tiếng. Đã tốn tiền, cũng nên có quyền lên tiếng chứ."
Cô ấy vừa nói như vậy, không chỉ có trưởng phòng Lưu tuyệt đối không phản đối, đến cả Hạ Thần Húc cũng không tiện nói gì. Anh là đại diện của tập đoàn Triêu Thiên tới cùng Thẩm Chi Băng giành cổ phần, thực tế thì trong tay 1% cũng không có, người ta tốt xấu gì cũng có 3% trong tay, anh ngay cả tư cách phản đối cũng không có.
Hạ Thần Vĩnh và Hạ Y Ninh ngược lại lại hào phóng đồng ý, trưởng phòng Lưu niềm nở tươi cười hỏi ý kiến của Thẩm Chi Băng: "Vậy Thẩm tổng thì sao?"
"Tôi đương nhiên hoan nghênh."
Tổ trưởng Lưu đối với chi tiết nhỏ bên lề này cũng không để ý, gọi Hứa Tri Dao tới ngồi. Chờ hiểu rõ tình huống cơ bản, ông ta liên tục gật đầu: "Thì ra là như vậy, tập trung cổ phần của cổ đông nhỏ cũng tốt, tập trung sức mạnh dễ làm việc mà."
Nụ cười trên mặt Hạ Thần Húc vẫn vậy, cho dù Hứa Tri Dao ủng hộ Thẩm Chi Băng 3% thì thế nào, chỉ riêng 8% của Tần Thế Hiền cũng đủ để nghiền ép cô ấy, chớ nói chi là còn có mấy vị cổ đông khác.
Những cổ đông này đều trông cậy vào sau khi tái cơ cấu có thể thoát thân, bán cổ phần ra với giá thu mua cao hơn, ai lại không vui? Anh vốn tưởng rằng Thẩm Chi Băng sẽ tranh cãi với mình, cùng nhau nâng giá, lấy tài lực của Thẩm thị nâng tới 6 tỷ cũng không thành vấn đề.
Ai ngờ Thẩm Chi Băng thế mà lại không có ý định tăng giá chút nào, về mặt cảm tình lại càng mất lòng những cổ đông này.
Tính thế nào, đều là anh có phần thắng, hạ thấp đề phòng Hứa Tri Dao lúc ban đầu.
Trưởng phòng Lưu lên tiếng: "Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy bắt đầu bày tỏ thái độ đi."
Quả nhiên, cũng không khác mấy so với những gì Hạ Thần Húc nghĩ. Hứa Tri Dao rõ ràng ủng hộ Thẩm Chi Băng, Tần Thế Hiền thì dẫn đầu ném cho Hạ Thần Húc, lý do đúng như lời ông ấy nói lúc trước, Thẩm thị ra giá hơi thấp.
Trưởng phòng Lưu có chút khó xử, đột nhiên xuất hiện một tập đoàn Triêu Thiên, có sự khác biệt với mong muốn trước đó của thành phố, trở về chỉ sợ không dễ ăn nói.
"Thẩm tổng, cô có muốn bổ sung gì không?"
Thẩm Chi Băng đối với kết quả này cũng không bất ngờ, sắc mặt không chút thay đổi. Cô ấy giống như là hoàn toàn không bị cuộc bỏ phiếu này ảnh hưởng, như thường nói: "Thẩm thị 4.5 tỷ cơ bản toàn bộ đã đến nơi, trong vòng một tháng có thể hoàn thành đầu tư, không biết Triêu Thiên cần bao lâu? Mặt khác, dưới trướng Thẩm thị phần lớn là thực nghiệp, có ổn định dòng tiền mặt, sản nghiệp tương đối hoàn chỉnh, có thể bổ sung lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau. Theo tôi được biết, Triêu Thiên là chuyên môn thu mua xử lý tài sản bất lương, nghiệp vụ phương diện không khỏi đơn bạc chút xíu."
Cô ấy vừa nói như vậy, sắc mặt trưởng phòng Lưu lại trầm trọng hơn một chút. Khác với những cổ đông nhỏ nóng lòng thoát thân, nhiệm vụ của ông ta là làm cho Hạ thị cải tử hồi sinh, tránh tạo thành ảnh hưởng xã hội lớn hơn nữa. Thẩm thị vững chắc đánh chắc quả thật thích hợp tiếp nhận hơn so với Triêu Thiên chỉ làm tài sản bất lương, nhưng cục diện hiện tại, ông ta cũng không thể phá vỡ quy tắc.
Trong lúc nhất thời, ngược lại là ông ta khó xử nhất.
Lúc này, Hứa Tri Dao đưa ra một đề nghị: "Vừa rồi tôi quên nói, ngoài 3% cổ phần, tôi còn có các khoản nợ của BG5. Không biết vừa là cổ đông vừa là chủ nợ, có phải sẽ có thêm một phần tiếng nói không?"
Trưởng phòng Lưu đang lo không tìm được lý do, Hứa Tri Dao vừa nói xong, ông ta lập tức ủng hộ: "Đó là chắc chắn, hội nghị tái cơ cấu tuyệt đối phải tôn trọng ý kiến của chủ nợ."
Huống chi là nợ nước ngoài như IBM, xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng uy tín quốc tế. Trừ phi sau khi tái cơ cấu hoàn toàn hỏng bét, nếu không danh dự quốc tế này vẫn phải cố gắng bảo vệ tốt.
Đúng là ý kiến của chủ nợ quan trọng, những người khác không lên tiếng.
Hạ Thần Húc không nghĩ tới cô ấy lại mua BG5, bỗng nhiên căng thẳng, xem ra đối phương có chuẩn bị mà đến. Nhưng hiện tại phòng bị hiển nhiên không còn kịp, đành phải chống đỡ xem cô ấy còn có mánh khóe gì.
"Vậy cô nói xem bên chủ nợ có ý tưởng gì?"
"Cái này phải xin chỉ thị của sếp của tôi mới được, cô ấy mới là người nắm giữ thực tế, tôi chỉ là người đại diện thôi."
Hạ Thần Húc nhíu mày, có chút nóng nảy: "Cô đang chơi à?"
Hứa Tri Dao gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại lên bàn, ung dung trả lời: "Đây vốn là một trò chơi tư bản, ai chơi không lại thì bị loại sớm."
Thẩm Chi Băng không nói gì, khóe miệng cong lên rất rõ ràng.
Khi Khương Nghiêm lấy thân phận sếp của Hứa Tri Dao xuất hiện trong phòng họp, gần như không ai dám tin. Ngay cả Tần Thế Hiền cũng nhanh chóng tính toán ở trong lòng, người này rốt cuộc sẽ đứng về phía bên nào.
So sánh với 3% cổ phần không quan trọng vừa rồi, quyền chủ động lập tức rơi vào trong tay Khương Nghiêm.
Có điều nhớ tới trước đó không lâu cô vừa ầm ĩ với Hạ Y Ninh, hơn nữa Tần Ích San từng nói hai người đã ở riêng, xem ra tin đồn ly hôn ở riêng là thật. Hôm nay Khương Nghiêm tới, rất có thể là muốn nhân cơ hội chia một chén canh, cũng trách Hạ Y Ninh keo kiệt, ly hôn không muốn chia quá nhiều tài sản.
Người nhà họ Hạ ly hôn đoán chừng cũng không hào phóng, ví dụ sống động trước chính là Hạ Thần Húc và Nhan Tư. Tần Thế Hiền lại ổn định tâm trạng, chờ xem Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh tranh tài sản.
Khương Nghiêm quả nhiên không ngồi bên Hạ Y Ninh mà sánh vai với Thẩm Chi Băng, đối mặt với Hạ Thần Húc. Tuy Hạ Y Ninh trước đó đã biết sự sắp xếp này, nhưng nhìn thấy Khương Nghiêm ngồi bên cạnh những người phụ nữ khác, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Cũng may nàng biết phân rõ nặng nhẹ, cũng không có quá nhiều rối rắm cái này, vẫn là mặt không đổi sắc, bình tĩnh.
Ánh mắt Hạ Thần Vĩnh băn khoăn vài lần giữa nàng và Khương Nghiêm, thấp giọng hỏi nàng: "Ninh Ninh, Khương Nghiêm là chuyện gì vậy?"
Hạ Y Ninh rất lạnh lùng, giọng nói xen lẫn vẻ không vui: "Em nào biết cô ấy nghĩ gì."
"Trước đó cô ấy không nói với em?"
Hạ Y Ninh bất đắc dĩ nhìn anh một cái: "Anh cảm thấy bây giờ em còn có quyền kiểm soát cô ấy sao?"
Hạ Thần Vĩnh nghe nàng nói như vậy, đối với tin đồn hai người ly hôn lại tin không ít.
Trong lòng trưởng phòng Lưu hy vọng Khương Nghiêm có thể ủng hộ Thẩm tổng, như vậy ông ta có thể thuận lý thành chương để Thẩm thị đầu tư. 500 triệu nghe ra là không ít tiền, nhưng so sánh với nhiệm vụ chính trị, trị liệu, không đáng nhắc tới.
Chờ Hạ thị cải tử hồi sinh, chênh lệch 500 triệu từ trên thị trường chứng khoán có thể kiếm lại.
Nhưng trên mặt ông ta lại không thể quá rõ ràng, đành phải cực kỳ hiền lành hỏi Khương Nghiêm: "Vậy Khương tổng suy nghĩ của cô là?"
Khương Nghiêm rất sảng khoái: "Làm chủ nợ, tôi ủng hộ Thẩm thị."
Đơn giản rõ ràng, ngay cả đoán cũng không cần đoán. Ngoại trừ Thẩm Chi Băng, sắc mặt những người khác đều không tốt lắm.
Trưởng phòng Lưu lại mừng thầm, cảm thấy Khương Nghiêm thật sự biết đại cục, căn bản không cần ông ta dẫn dắt.
"Nếu Khương Nghiêm đã tỏ thái độ chủ nợ, vậy tôi cũng nói ý kiến của tôi."
Lúc này trưởng phòng Lưu lên tiếng, trên cơ bản liền đại diện tuyên bố kết quả, nhưng đã không còn không khí căng thẳng như lúc trước, bởi vì lúc Khương Nghiêm nói ra đáp án cơ bản là không lo lắng.
Cô là chủ nợ, lời nói của cô có trọng lượng nhất. Chủ nợ còn có thể không có quyền lựa chọn ai tới trả nợ sao? Nếu trưởng phòng Lưu cũng đồng ý, các cổ đông cá nhân khác cơ bản sẽ không có quyền lên tiếng.
Ai bảo bọn họ thua một bậc trong trình tự trả nợ chứ? Tần Thế Hiền híp mắt đánh giá Khương Nghiêm, sinh lòng hoài nghi đối với người phụ nữ trẻ tuổi chưa từng được ông ấy coi trọng này.
Trưởng phòng Lưu ho nhẹ vài tiếng, giảm bớt không khí yên lặng lại giương cung bạt kiếm ở hiện trường: "Thật ra 500 triệu đối với một công ty như Hạ thị mà nói, khác biệt không lớn. Lựa chọn Thẩm thị chủ yếu là cân nhắc đến loại nghiệp vụ mà Thẩm tổng vừa nói, tài chính dồi dào còn có nhân tố hỗ trợ chuỗi sản nghiệp, hơn nữa lựa chọn ưu tiên của chủ nợ, Thẩm thị thật sự là lựa chọn thích hợp hơn."
Hạ Thần Húc cắn răng, hung tợn nhìn Khương Nghiêm, người này từ đầu tới cuối đều khiến anh chán ghét.
Giai đoạn đầu tiên của cuộc họp quyết định tổ chức lại kết thúc, Thẩm thị cơ bản nắm chắc thắng lợi, trước khi rời đi Thẩm Chi Băng đã bắt tay trưởng phòng Lưu: "Tôi sẽ nhanh chóng giải ngân toàn bộ tài chính, sẽ không làm lãnh đạo thất vọng."
Thẩm Chi Băng đi rồi, trưởng phòng Lưu nhìn Tần Thế Hiền rầu rĩ không vui, chỉ vỗ vai ông ấy, thở dài: "Lão Tần, kết quả này cũng không tệ, đừng có buồn."
Sau khi tan họp Hạ Thần Húc liền một mặt đen kịt rời đi, cũng không chào hỏi Hạ Thần Vĩnh với Hạ Y Ninh, y như hoàn toàn không quen biết.
Khương Nghiêm đi theo Hạ Y Ninh đến phòng làm việc của nàng, sau khi đóng cửa mới dám thả lỏng khuôn mặt căng thẳng, thẳng thắn nói: "Thì ra giả làm người xấu cũng không phải chuyện dễ dàng."
Hạ Y Ninh hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều: "Nhưng diễn xuất của em rất tốt, tôi cảm thấy lúc ấy bọn họ đều bị em lừa."
Khương Nghiêm hoạt động quai hàm: "Cảm ơn chị nhé."
Hạ Y Ninh nhớ tới cảnh tượng lúc ấy cô nhìn thẳng, đi thẳng đến chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Chi Băng, bỗng nhiên có chút không vui. Nàng nghĩ nghĩ, vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Khương Nghiêm, tựa vào mép bàn: "Vả lại, Thẩm tổng không hổ là người phụ nữ số 1 trong giới kinh doanh, thu mua trần nhà, khí thế của cô ấy không nói lời nào cũng khiến người ta cảm thấy đủ rùng mình."
Khương Nghiêm nhớ lại một chút, gật đầu đồng ý: "Em cũng thấy vậy."
Hạ Y Ninh quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô giống như còn không ý thức được, liền nói tiếp: "Vậy em vừa rồi ngồi ở bên cạnh cô ấy, có cảm giác mình ở Siberia không?"
Khương Nghiêm buồn cười nhìn nàng: "Không khoa trương như vậy chứ, Thẩm tổng vẫn rất ấm áp."
Hạ Y Ninh bị nghẹn, rầu rĩ nói: "Ngay cả độ ấm của người ta em cũng biết?"
Khương Nghiêm nghe ra chút mùi vị khác, cảm thấy Hạ Y Ninh ăn dấm chua có chút rộng. Cô mím môi nhịn cười, làm bộ hồn nhiên bất giác, có chút vô tội: "Thẩm tổng khẳng khái ra tay tương trợ, cứu người trong nước lửa, em cảm thấy cô ấy rất ấm áp."
Hạ Y Ninh cắn môi, thấp giọng hô: "Khương Nghiêm!"
Khương Nghiêm nghiêm túc nhìn nàng, như là đang chờ nàng nói tiếp.
Hạ Y Ninh ngượng ngùng nói mình ngay cả dấm chua của Thẩm tổng cũng ăn, thật ra vốn cũng chẳng có gì, nhưng nghe Khương Nghiêm khen người phụ nữ khác có độ ấm lại ấm áp, trong lòng nàng sẽ chua xót.
Nhưng Thẩm tổng quả thật như là ân nhân, nàng cũng không thể chẳng phân biệt tốt xấu.
Một lát sau, nàng mới không được tự nhiên hừ nhẹ: "Hứa Tri Dao từng nói, tình cảm giữa Thẩm tổng và người yêu rất tốt, hơn nữa nghe nói cô ấy rất thích ghen."
"Cho nên?"
Hạ Y Ninh cắn môi, cười cười: "Cho nên chúng ta phải duy trì đầy đủ kính trọng và lòng biết ơn đối với Thẩm tổng, về phần hảo cảm khác, tốt nhất tất cả đều không nên có."
Khương Nghiêm như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Em đối với cô ấy, đúng là chỉ có kính trọng và lòng biết ơn, chẳng lẽ chị đối với cô ấy có những thứ khác?"
"Đương nhiên là không có!" Hạ Y Ninh rất là nghiêm túc giải thích.
Chờ nàng nhìn thấy nụ cười mơ hồ trên khóe miệng Khương Nghiêm, mới biết mình lại bị nói lời khách sáo, dứt khoát không biết xấu hổ bày ra cho xong: "Em có cảm tình với ai, chị không biết sao?"
Nói chính là câu hỏi, nhưng ánh mắt ngoắc ngoắc kia ngược lại không cần hỏi nhiều cũng đã công bố đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro