Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109

Edit: phuong_bchii

_________________

Hạ Y Ninh nói xong lời này, chính mình cũng sửng sốt, về sau tự giễu lắc đầu cười cười, cũng không để ý tới Tần Ích San nữa.

"Hôm nay cứ tới đây thôi, mình mang tài liệu về, có vấn đề thì gọi điện thoại." Hạ Y Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Tần Ích San đờ đẫn lại quẫn bách nghiêng người nhường đường, nhìn Hạ Y Ninh giống như không nhìn cô ấy đi mặc áo khoác, cầm túi, giống như vừa rồi mình bộc bạch chân tình chỉ là mộng cảnh.

Hạ Y Ninh đi tới cạnh cửa và dừng lại sau khi mở cửa. Tần Ích San ảm đạm nhìn nàng, lúng túng nói: "Y Ninh."

Hạ Y Ninh bình tĩnh nhìn cô ấy một cái: "Cậu cũng về sớm đi, để mình khóa cửa."

Tần Ích San bước nhanh ra ngoài, lúc ở cửa cô ấy dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Hạ Y Ninh về đến nhà, vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Vốn tưởng rằng hôm nay không cần đi tiệc rượu xã giao coi như an ổn, ai ngờ bị Tần Ích San làm cho phiền lòng không thôi. Trong khoảng thời gian này công ty đi rất nhiều nòng cốt, tiếp tục ở lại đã không còn nhiều.

Tần Ích San cũng thật sự tận tâm giúp nàng, Hạ Y Ninh trong lòng rất cảm kích, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới bạn tốt nhiều năm, thế mà lại có tâm tư như vậy với mình. Ngoại trừ lúc ấy theo bản năng từ chối, hiện tại hồi tưởng lại, trên phương diện sinh lý nàng còn có chút xúc động muốn xóa bỏ ký ức.

Tiếp theo, chính là tưởng niệm khó có thể ức chế.

Nếu như Tần Ích San không lấy Khương Nghiêm ra so sánh còn đỡ, Hạ Y Ninh còn có thể dùng công việc để chết lặng chính mình. Nhưng cô ấy càng muốn nói, sau khi nói xong còn làm cho chính mình cũng nói ra lời trong lòng.

Bây giờ, ngay cả lừa dối bản thân cũng trở nên khó khăn.

Hạ Y Ninh tắm rửa xong, tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Sấy tóc xong nàng vẫn không buồn ngủ, bị Tần Ích San đột nhiên thổ lộ khiến cho trong lòng nàng khó hiểu nảy sinh vướng mắc, cần dời đi sự chú ý mới có thể giảm bớt.

Nàng lại đến phòng Khương Nghiêm, từ sau khi người kia dọn đi, cửa phòng lại rộng mở. Hạ Y Ninh mỗi lần trước khi trở về phòng sẽ liếc nhìn một cái, có lúc trở về sớm có thể thấy rõ, có lúc trở về muộn không bật đèn, ngay cả hình dáng cũng mơ hồ.

Nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn nhìn thấy cái gì, cho đến khi nàng đi tới bên cạnh bàn làm việc của Khương Nghiêm, chìa khóa vẫn ở đó.

Không ai cần chùm chìa khóa này nữa, Hạ Y Ninh không lấy đi, cũng không xử lý.

Nàng tùy ý kéo ngăn kéo ra, bên trong rải rác một số bản phác thảo, một số chỉ có mấy đường nét, một số là bản thảo vẽ giữa chừng. Đã rất lâu rồi nàng không lên diễn đàn chú ý đến những họa sĩ kia, ngay cả sau khi Khương Nghiêm từ chức nói muốn chuyên tâm vẽ tranh nàng cũng không rảnh đi cổ vũ.

Hạ Y Ninh lấy toàn bộ bản thảo trong ngăn kéo ra, nhìn từng tấm từng tấm, phía trên còn có sợi len, nàng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Khương Nghiêm phiền não vẽ loạn. Trước kia nàng luôn cảm thấy Khương Nghiêm không đủ tiến bộ, đối với vẽ tranh cũng không đủ tập trung, hiếm khi cô nghĩ thông suốt.

Lần này ra nước ngoài, nghe nói là đi cùng Từ Chỉ Huệ. Sau khi ly hôn, Từ Chỉ Huệ đã tìm lại được cảm hứng sáng tác, một lần nữa nổi tiếng trong giới hội họa, lần này chính là được mời ra nước ngoài tham gia triển lãm tranh.

Có bà dẫn theo Khương Nghiêm, bất luận là kỹ thuật vẽ hay là tài nguyên ngành sản xuất, đều tốt hơn ở lại Hạ thị trong cơn mưa gió nhiều. Hạ Y Ninh may mắn lúc trước khi cô muốn từ chức mình không cưỡng chế ở lại, lại không khỏi sinh ra một chút tự ti, hiện tại mình đã không có tư cách để Khương Nghiêm nâng đỡ nàng nữa.

Nhưng sự cô đơn bên môi còn cứng đờ ở chỗ này, nội dung trên bản thảo trước mắt làm cho nàng choáng váng. Tay ngắn ngủn, vung đến hăng hái. Ánh mắt ngạo kiều, thích giấu nhợt nhạt đạm nhiên. Còn có tư thế đưa tay kia làm cho người ta vừa muốn sờ vừa muốn hít sâu.

Hạ Y Ninh đối với những nội dung này cũng không có ấn tượng, trực giác đây cũng không phải là bản thảo Công Chúa Mèo đã công bố. Bất luận có công bố hay không, đây rõ ràng là trạng thái bản thảo xuất hiện trong ngăn kéo của Khương Nghiêm, chỉ nói rõ một chuyện: Khương Nghiêm chính là Thái Công Câu Tranh.

Thái Công... Khương Thái Công!

Hạ Y Ninh hoàn toàn bối rối, không thể tin được, lại không thể không tin. Nàng chỉ có thể một lần nữa chăm chú nhìn bản thảo, lần này ở góc bản thảo phát hiện mấy chữ cực nhạt trong bút ký: Tiểu Ninh ngốc.

Khương Nghiêm...

Hạ Y Ninh nghiêng ngả lảo đảo ôm chồng bản thảo trở lại phòng mình, vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần. Khương Nghiêm là họa sĩ nổi tiếng, tác phẩm của cô được hâm mộ, cho nên Giản Quân mới nóng lòng chú ý đến cô như vậy.

Cái này nói thông suốt, Hạ Y Ninh rốt cuộc đều suy nghĩ mọi thứ cẩn thận.

Nàng cúi đầu lại chăm chú nhìn bản vẽ, ngón tay tinh tế vuốt ve, nhẫn cưới ở trong mắt nàng dần dần trở nên mơ hồ, khóe miệng lại lộ ra nụ cười thật lòng.

Nàng tự hào về cô, càng cảm thấy may mắn.

Khương Nghiêm không có tin tức tiêu cực của Hạ thị quấn thân, cô sẽ đạt được thành tích huy hoàng hơn so với hiện tại. Cô có thể bay cao hơn, cho nên chính mình lựa chọn ly hôn không sai.

**

Hạ Y Ninh muốn gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm, nói cho cô biết mình đã biết cô chính là Thái Công Câu Tranh, cũng muốn cổ vũ cô tiếp tục cố gắng. Nhưng sau khi mở hộp thoại ra, lại cảm thấy thật sự không có nhiều lời để nói.

Khương Nghiêm sau này thế nào, thật ra đều không có quá nhiều liên quan đến nàng, cũng đừng có quá nhiều quan hệ mới tốt. Nếu Hạ Lang Ngôn thật sự bị kết án, không biết sức khỏe ông có thể chống đỡ được hay không. Nếu Hạ thị phá sản, nhiều chủ nợ như vậy, có phải mỗi người đều chịu bỏ qua hay không, chính Hạ Y Ninh cũng không dám cam đoan.

Toàn thân trở ra là không có cơ hội, vẫn là không nên liên lụy Khương Nghiêm.

Từ khi Hạ thị gặp chuyện không may, Hạ Y Ninh ngay cả điện thoại của Nhan Tư cũng không nghe. Lần này Nhan Tư vừa kết thúc quay phim trực tiếp ở cửa Hạ Y Ninh đợi hơn hai giờ mới nhìn thấy nàng người đầy mùi rượu trở về, vốn còn tức giận muốn hỏi nàng tại sao không nghe điện thoại, nhìn bộ dáng còn nhèm nhèm mắt say của nàng, làm sao còn để tâm những thứ này.

Cô ấy đỡ Hạ Y Ninh vào nhà: "Ninh Ninh, em tội gì phải như vậy! Một cô gái mỗi ngày đi xã giao đến đêm khuya, sức khỏe cũng không chịu nổi."

Tửu lượng của Hạ Y Ninh rèn luyện không ít, nhìn qua dọa người trên thực tế còn rất tỉnh táo.

"Thật ra vẫn ổn, bọn họ cũng chỉ uống rượu, em còn chịu được."

Nhan Tư vẻ mặt ưu sầu, cô ấy từng lăn lộn trong làng giải trí, làm sao không biết tình cảnh của một cô gái xinh đẹp.

Chờ Hạ Y Ninh rửa mặt trở về, cô ấy lấy chi phiếu từ trong túi ra đặt lên bàn: "Đây là thù lao đóng phim của chị, còn có tiền bồi thường ly hôn của anh hai em cho chị."

"Chị Tư, em không cần."

"Chị lại ký mấy bộ phim mới, có thu nhập liên tục có thể nuôi sống bản thân. Số tiền này tạm thời chị không dùng tới, nếu công ty hoặc trong nhà cần dùng tiền, tuy không nhiều nhưng cũng có thể chậm lại một chút."

Nhan Tư không biết kinh doanh, nhưng 50 triệu này ít nhất có thể giải quyết một ít dây dưa của các nhà cung cấp nhỏ.

"Chị Tư, em nói thật với chị, hiện tại công ty nhất định phải có một khoản vốn khổng lồ mới không hoàn toàn sụp đổ, bằng không là chuyện sớm muộn. Số tiền này chị giữ lại phòng thân, không nên lãng phí."

Hạ Y Ninh cố ý không chịu nhận, Nhan Tư thấy nàng giống như một đêm trưởng thành, hiểu được đau khổ khi bị ép trưởng thành. Cô ấy cũng nghe nói chuyện của Khương Nghiêm, nhưng không hỏi nhiều, buổi tối kiên quyết muốn ở lại với Hạ Y Ninh.

Ngày hôm sau Hạ Y Ninh xuống lầu, nhìn thấy Nhan Tư đã chuẩn bị bữa sáng xong. Thấy nàng xuống, cười chào nàng: "Ninh Ninh, lại đây ăn sáng."

Hạ Y Ninh vừa nhìn, thế mà lại là mì xào Hải Thành.

Nhan Tư thấy vẻ mặt nàng rùng mình, khóe miệng khẽ nhúc nhích, giả vờ bất giác.

"Đây là chị quấn lấy Tiểu Khương dạy chị làm, có đôi khi quay phim mệt mỏi không chịu nổi, phải dựa vào cái này để sạc pin."

Hạ Y Ninh ổn định tinh thần, vén tóc lên chậm rãi ăn. Mùi vị không khác nhiều so với bình thường, quả thật là được Khương Nghiêm truyền lại.

Nhan Tư ân cần hỏi nàng: "Em cảm thấy thế nào?"

"Khá tốt."

Nhan Tư thấy nàng cố gắng chống đỡ như không có việc gì, mím môi, bản thân cũng từ từ ăn.

Một lát sau, Nhan Tư đột nhiên cảm khái: "Chị nhớ lúc đó vừa định ly hôn, chị cực kỳ muốn ăn mì xào của Tiểu Khương."

Hạ Y Ninh cũng nhớ tới lần đó tình cảnh đáng thương của Nhan Tư ở bên ngoài nhà nàng, không nghĩ tới hiện tại tình cảnh hai người giống như là đối nghịch.

Thấy Hạ Y Ninh chỉ cười cười không nói lời nào, Nhan Tư còn nói: "Nghe nói lúc ăn đồ mình thích, nếu cảm thấy vui vẻ, vậy chứng tỏ quyết định không có sai."

Hạ Y Ninh ngừng lại, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

"Ninh Ninh, em cảm thấy mì này thật sự ngon sao?"

Không thể ăn, ngoại trừ miếng đầu tiên, sau đó gần như là ăn không ra mùi vị. Hạ Y Ninh đờ đẫn lắc đầu, tiếp tục chậm rãi ăn.

Nhan Tư không ngờ hiện tại nàng bướng bỉnh như vậy, nhưng nói đến nước này tin tưởng Ninh Ninh đều hiểu, chuyện hôn nhân người ngoài cũng không thể can thiệp quá mức.

Khương Nghiêm ra nước ngoài đã gần một tháng, mấy chủ nợ của Hạ thị lần lượt vi phạm hợp đồng. Kỳ lạ chính là bên chủ nợ nước ngoài lại không có phản ứng quá khích gì, chỉ trả lời một lần biết rồi, sắp tới sẽ hiệp thương phương án mới.

Điều này làm cho Hạ Y Ninh không hiểu, nhưng quản lý bộ phận tài vụ thở phào nhẹ nhõm. Từ ngày đó về sau, Hạ Y Ninh cũng chỉ cùng Tần Ích San bàn công việc, công việc kết thúc đến một chữ dư thừa cũng không có.

Đêm nay có một bữa tiệc quan trọng, là mặt mũi của ba Tần, mục đích là vì có thể chu toàn vụ án của Hạ Lang Ngôn. Vụ án kinh tế năm đó phán có thể nhẹ có thể nặng, ở giữa cứu vãn đường sống phải xem người có tâm nguyện ý giúp hay không.

Hạ Y Ninh đối mặt với những lãnh đạo tuổi tác tương đương với chú bác, vô cùng cung kính cũng rất khiêm tốn. Nhưng ánh mắt có vài người lại làm cho người ta không thế nào thoải mái, mấy vòng rót rượu xuống, cuối cùng vòng tới chủ đề, Hạ Y Ninh nhịn xuống cơn cuồn cuộn trong dạ dày, cố gắng duy trì mỉm cười.

"Chuyện này sao, cũng không phải không thể thao tác. Nhưng vất vả, làm không tốt còn gây phiền toái cho mình." Bàn tay mập mạp của trưởng phòng Lưu không biết từ lúc nào đã chậm rãi bò tới, tiếp theo thời gian rót rượu, đụng chạm Hạ Y Ninh.

Hạ Y Ninh nhanh chóng rụt tay, đè xuống chán ghét trong lòng, chủ động đáp lễ một ly: "Chính vì biết cực kỳ phiền toái, mới có thể tìm được trưởng phòng Lưu, ai cũng biết năng lực và mạng lưới quan hệ của ông không giống bình thường."

Trưởng phòng Lưu mặt đỏ bừng, khóe miệng còn bóng loáng, nghe được lời khen lại càng vui mừng hớn hở, tiếp tục men say muốn nói thêm chút gì đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Người còn chưa tiến vào, giọng nói lạnh lùng trầm ổn đã truyền vào trước: "Trưởng phòng Lưu hôm nay ở chỗ này uống rượu, sao không nói cho tôi biết một tiếng?"

Vừa dứt lời, người tóc dài búi lên, khuôn mặt xuất chúng nhưng ánh mắt hơi lạnh xuất hiện, trưởng phòng Lưu cùng mấy người khác lập tức tém lại.

"Ơ, Thẩm tổng à! Nghe nói cô ở nước ngoài, trở về từ bao giờ thế?"

Khóe miệng Thẩm Chi Băng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng quét một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Y Ninh: "Tôi tìm Y Ninh có việc, người tôi mang đi trước, bữa tối nay tính cho tôi." Cô ấy nói xong liền bảo nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người hai chai rượu X đã đóng gói kỹ.

Ánh mắt cô ấy ý bảo, Hạ Y Ninh đi theo cô ấy ra ngoài.

Đi chính là thông đạo đặc biệt, một đường không nói gì, Hạ Y Ninh đi theo Thẩm Chi Băng tới bãi đỗ xe chuyên dụng. Gió đêm thổi qua, mùi rượu đã tan, cảm giác khuất nhục vừa rồi càng thêm rõ ràng.

Hạ Y Ninh đoán được thân phận của cô ấy, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn Thẩm tổng đã giải vây."

Thẩm Chi Băng xua xua tay, cách đó không xa có một người bước xuống, cô ấy cười nói: "Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng là kinh doanh mà thôi."

Hạ Y Ninh quay đầu nhìn lại, người đứng trước đèn xe, rất quen thuộc.

Khương Nghiêm chậm rãi đi về phía nàng, đứng cách nàng hơn ba bước.

Tất cả uất ức và nhớ mong theo men say liền phát tiết ra, Hạ Y Ninh tiến lên ôm cô, khóc lên: "Khương Nghiêm!"

Khương Nghiêm giơ tay vỗ nhẹ lưng nàng, chờ nàng từ từ ổn định cảm xúc.

Chờ Hạ Y Ninh bình tĩnh lại, muốn hỏi rõ sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đột nhiên nghe Khương Nghiêm nói: "Cô Hạ, cô tùy tiện ôm tôi như vậy, không tốt lắm đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro