Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108

Edit: phuong_bchii

_________________

Khương Nghiêm cầm bản thỏa thuận rời đi, đến tối cũng không trở về. Hạ Y Ninh nhìn phòng ăn và phòng khách trống rỗng, cố gắng thuyết phục mình phải bắt đầu quen dần.

Khương Nghiêm tức giận đến mức đi trên đường khoảng gần một giờ mới xuôi xuôi được một chút, cô cũng không biết thì ra mình nổi giận lâu như vậy. Hứa Tri Dao đúng lúc gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết vừa hoàn thành một khoản nợ nước ngoài của Hạ thị, Khương Nghiêm trực tiếp đến nhà cô ấy.

Hứa Tri Dao được bạn tốt đạp Phong Hỏa Luân đến thăm làm cho hoảng sợ, nói đùa: "Sao vậy, cãi nhau với vợ à?"

Khương Nghiêm sắc bén liếc cô ấy một cái, Hứa Tri Dao khiếp sợ suýt nữa quên đóng cửa.

Rót cho Khương Nghiêm một ly nước đá, lại nhìn sắc mặt hiếm thấy lại khó coi kia, Hứa Tri Dao liều chết lần nữa cầu đáp án: "Cậu đây là... bị đại tiểu thư họ Hạ đuổi ra ngoài?"

Gần đây vụ án của Hạ Lang Ngôn, còn có tình huống người Hạ thị kia vội vàng đi giẫm một cước, tính tình Hạ Y Ninh nóng nảy rất hợp tình hợp lý. Khương Nghiêm nhất định là chịu khổ, chỉ có thể tới tìm cô ấy cầu an ủi.

"Tâm trạng cô ấy không tốt, cậu đừng so đo với cô ấy. Bình tĩnh vài ngày sau cô ấy đến xin lỗi cậu, cậu lại trở về." Hứa Tri Dao đã rất tự giác chuẩn bị đến phòng cho khách trải giường.

Khương Nghiêm yên lặng nhìn cô ấy bận rộn một lúc, chờ cô ấy ngồi trở lại, mới nói cho cô ấy biết: "Cô ấy định ly hôn với mình."

Hứa Tri Dao uống được một nửa, bị sặc đến ho sặc sụa: "Cô ấy nói á?"

Khương Nghiêm vẫn còn giận, rầu rĩ gật đầu.

"Mình thật sự không nghĩ tới, như vậy xem ra cô ấy cũng coi như có chút tình nghĩa với cậu."

Khương Nghiêm nhìn với ánh mắt hình viên đạn, Hứa Tri Dao sờ sờ cổ, thuận khí nói: "Loại chuyện này mình thấy nhiều rồi, lúc này ly hôn đối với cậu thật sự có lợi."

Lời này Hứa Tri Dao vẫn không nói, nhưng trong lòng nghĩ tới vài lần. Cô ấy cho rằng Hạ Y Ninh lúc này chắc chắn sẽ không buông tay, lại thấy Khương Nghiêm rất nhiệt tình bận rộn lật tẩy cho Hạ thị, cho rằng hai người có ăn ý.

"Loại chỗ tốt này, mình tạm thời không suy xét qua."

Hứa Tri Dao sao có thể không nghe ra thái độ của Khương Nghiêm, lại nhìn cô đang nổi giận, không dám nói đùa lung tung, yên lặng đi dọn phòng. Khương Nghiêm vốn định nói xong chính sự liền đi thì bị Hứa Tri Dao giữ lại.

"Cậu cũng đừng về căn hộ nhỏ, cứ ở chỗ mình, chờ vợ cậu tới đón rồi về."

Lửa giận của Khương Nghiêm đã đè xuống, hiện tại ngoại trừ đối mặt với Hạ Y Ninh, đã không ảnh hưởng đến người khác.

"Không cần khoa trương như vậy chứ."

"Cần chứ sao không, nếu không cô ấy nói ly hôn thì ly hôn còn ghê gớm! Cứ như vậy, cậu cứ ở vài ngày trước, sẵn tiện giải thích cho cậu làm thế nào để trở thành chủ nợ của vợ cậu."

Hôm đó Khương Nghiêm đi vội vàng, gần như hai tay trống trơn chỉ cầm bản thỏa thuận đến nhà Hứa Tri Dao. Ở hai ngày ngoại trừ đồ dùng hàng ngày, có một số thứ thật sự không quen. Cô chuẩn bị trở về thu dọn một chút, lại mang tới đây.

"Cậu không đợi mình tan làm rồi cùng đi sao?"

Khương Nghiêm sợ sau khi tan làm sẽ gặp Hạ Y Ninh, vẫn là nhân lúc ban ngày tất cả mọi người đi làm trở về thì tốt hơn.

"Mình chỉ thu dọn đơn giản một ít quần áo, giờ này cô ấy không ở nhà."

Vốn dĩ lúc này Hạ Y Ninh quả thật là không ở nhà, nhưng tối hôm qua xã giao uống quá nhiều rượu, thế cho nên buổi sáng nàng đầu đau như búa bổ, căn bản không dậy nổi.

Khương Nghiêm mới vừa đi đến phòng khách, vừa lúc gặp được Hạ Y Ninh từ phòng bếp rót nước đi ra. Hôm trước sau khi cô đi, Hạ Y Ninh cũng không gửi tin nhắn cho cô.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào.

Khương Nghiêm thấy Hạ Y Ninh quầng mắt thâm đen, biết nàng nhất định là lý do sức khỏe nên mới không đi làm. Vốn định hỏi nàng cảm thấy thế nào, lời đến bên miệng lại sửa lại nội dung: "Em về thu dọn chút đồ."

Nghe ý tứ này, cũng không phải đơn thuần tức giận ở bên ngoài hai ngày. Khương Nghiêm trở về thu dọn đồ đạc, hẳn là muốn chính thức dọn ra ngoài. Trong lòng Hạ Y Ninh chua xót xen lẫn đau đớn, tay nắm chặt ly mới miễn cưỡng ổn định.

Có điều nàng vẫn cố gắng chống đỡ không mở miệng giữ lại, chỉ hỏi cô: "Em đến ở chỗ mẹ?"

Khương Nghiêm lắc đầu: "Em ở chỗ Hứa Tri Dao."

Hạ Y Ninh nhíu mày, nghĩ thầm Khương Nghiêm lại ở nhà bạn. Đồng thời lại có chút buồn bã, trước kia nếu mua cho Khương Nghiêm một căn nhà thì tốt rồi, cô cũng không đến mức phải ở chỗ người khác.

Thấy nàng không nói gì nữa, Khương Nghiêm vòng qua nàng trực tiếp trở về phòng. Cô thu dọn rất nhanh, đúng như vừa rồi nói, chỉ đơn giản cầm chút đồ dùng bên người. Khi cô mang theo một cái túi hành lý đi xuống, Hạ Y Ninh còn đứng tại chỗ, nước trong ly cũng chưa từng uống qua.

Khương Nghiêm đi qua trước mặt nàng, ngừng một chút, không biết là có lời muốn nói hay là đang chờ Hạ Y Ninh nói chuyện.

Hạ Y Ninh trước đó còn đang nhìn cô, chờ Khương Nghiêm thật sự đi tới trước mặt nàng thì ngược lại lại cúi đầu. Túi du lịch là lần trước đi châu Âu Khương Nghiêm đã dùng, cô hình như rất thích dùng đồ cũ, cái túi này tuy là hàng hiệu nhưng thật ra có chút góc đã tróc sơn.

Khương Nghiêm đợi một lúc, thấy Hạ Y Ninh không nói lời nào, chỉ có thể khẽ thở dài: "Vậy em đi trước đây, chìa khóa em để ở trên bàn."

Hạ Y Ninh rầu rĩ đáp: "Ừ."

Nói xong tiếng này, nàng như là đột nhiên mất đi năng lực cảm giác, mọi thứ đều mơ hồ, lại ngây ngốc, đứng ở nơi đó lại như chưa từng trải qua cái gì.

Cho đến khi Khương Nghiêm rời đi thì tiếng đóng cửa đánh thức nàng, nước trong tay cũng chảy ra. Hạ Y Ninh đặt ly xuống, đi vào phòng Khương Nghiêm. Vừa vào cửa đã nhìn thấy chìa khóa lẻ loi đặt trên bàn, những thứ lặt vặt khác đều được Khương Nghiêm dọn dẹp xong.

Chuyện Khương Nghiêm dọn ra ngoài, Hạ Y Ninh qua vài ngày mới nói cho Úc Uyển Nhu, hơn nữa còn là bà chủ động hỏi Tiểu Khương sao không tới ăn cơm mới nói.

Nghe xong, Úc Uyển Nhu ngây người một hồi lâu, nghiêm khắc gọi Hạ Y Ninh vào trong phòng.

"Ninh Ninh, con đây là vì cái gì hả? Thời điểm này lại đuổi Tiểu Khương đi, chẳng lẽ con muốn một mình đi con đường sau này?"

"Mẹ, bản thân những chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy, hà tất gì phải kéo cô ấy cùng đến phiền não chứ?"

"Sao lại nói không liên quan? Hai đứa kết hôn rồi thì chính là người một nhà, hai đứa là người phải chăm sóc nhau cả đời, sao lại phiền não chứ?"

Úc Uyển Nhu không hiểu, càng không thể chấp nhận. Suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng lắm, lại hỏi: "Con nói thật đi, rốt cuộc là con muốn ly hôn hay là Tiểu Khương con bé..."

Tâm trạng Hạ Y Ninh sa sút, bất luận chuyện trong nhà hay là chuyện công ty đều làm cho nàng sức cùng lực kiệt. Nhưng nàng cũng không hy vọng đến lúc này còn bị mẹ hiểu lầm, đành phải giữ vững tinh thần nghiêm túc giải thích: "Thật sự là con nói, khiến cô ấy tức giận đến mức đập cửa bỏ đi."

Vừa nghe Khương Nghiêm nổi giận, Úc Uyển Nhu không giận ngược lại vui mừng, than thở: "Tiểu Khương cũng có thể bị con chọc giận đến sập cửa, xem ra đúng là con nói."

Hạ Y Ninh miễn cưỡng cười cười, không muốn nói sâu hơn về việc này.

Úc Uyển Nhu giữ nàng ở nhà lớn, Hạ Y Ninh nói còn phải trở về xử lý chuyện công việc. Nhưng chờ nàng lẻ loi một mình từ nhà lớn trở về, trong nhà cũng yên tĩnh không tiếng động, không ai chờ không ai quan tâm, khó chịu trong lòng lại từng chút từng chút tràn ra.

Buổi chiều Úc Uyển Nhu hỏi nàng có phải tùy hứng hay không, hỏi nàng sau này nếu hối hận thì phải làm sao, hỏi nàng thật sự quyết định một mình đối mặt với những chuyện này, Hạ Y Ninh cũng có thể cười nói đã nghĩ rõ ràng.

Khi nàng ở một mình, nàng cũng không dám kiên định thừa nhận lần nữa như vậy. Đờ đẫn trở về phòng, nàng chuẩn bị xem tư liệu một lát, lại bị ma xui quỷ khiến mở album ảnh du lịch của hai người ở châu Âu ra.

Nàng và Khương Nghiêm chụp ảnh chung không nhiều, nhưng hiếm khi hòa hợp gần gũi. Hạ Y Ninh nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, nhịn không được đưa tay sờ mặt Khương Nghiêm.

Quen biết lâu như vậy, hình như nàng vẫn chưa nhìn kỹ cô như hôm nay. Đôi mắt bình thường luôn mang theo ý cười nhu hòa kia, hóa ra là hai mí, cái mũi thẳng tắp kia thật ra cũng có hơi cong cong, ở trên đôi môi không dày không mỏng của cô hài hoà lại cân đối.

Hạ Y Ninh trượt chuột, nhìn qua từng tấm một, bỗng nhiên nhìn thấy tấm ảnh hai người chụp chung khi ăn kem bên ngoài phòng triển lãm. Hai người cố gắng chen vào trong màn hình, lần so sánh này mới biết, khuôn mặt Khương Nghiêm còn nhỏ hơn nàng một chút.

Hạ Y Ninh tiện tay kéo khăn giấy, lau mũi, vẫn không chịu cho bản thân khóc lên. Nàng sợ mình một khi khóc lên, tất cả kiên trì mấy ngày nay sẽ khó có thể tiếp tục nữa.

Quá mệt mỏi, quá khó khăn.

Tin tức Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh ở riêng không biết như thế nào truyền tới chỗ Tần Ích San, thật ra Hạ Y Ninh cũng không cố ý giấu giếm, thậm chí cũng hy vọng có thể mau chóng cắt đứt với Khương Nghiêm, như vậy sẽ không bởi vì Hạ thị mà ảnh hưởng đến cô.

Nhưng nàng lại không chính thức nói với ai, người trong công ty cũng không dám hỏi. Thời điểm này cũng không ai có tâm trạng quan tâm hôn nhân của người khác, bát cơm cũng không chắc  giữ được, kết hôn ly hôn cũng không quan trọng.

Quản lý mấy bộ phận quan trọng của công ty lần lượt đề xuất từ chức, có một số cũng chủ động từ bỏ tiền thưởng, Hạ Y Ninh từng cố gắng giữ lại, nhưng cũng không muốn hủy hoại tiền đồ của người khác. Tần Ích San ngược lại thái độ rõ ràng, kiên trì ở lại công ty cùng Hạ Y Ninh đối mặt.

Hôm nay các cô lại bận rộn đến gần 10 giờ, hộp thức ăn chất đống ở góc bàn. Tần Ích San liếc nhìn bên ngoài, đã không còn ai, chỉ còn lại có hai người cô ấy và Hạ Y Ninh đang chỉnh sửa và kéo dài thời hạn trả nợ thỏa thuận cho ngân hàng.

Cô ấy đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Hạ Y Ninh, ấp ủ tìm từ. Trong lúc đó cô ấy nhìn Hạ Y Ninh vài lần, đối phương chăm chú nhìn báo cáo, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của cô ấy.

Tần Ích San cố lấy dũng khí, nhẹ giọng kêu lên: "Y Ninh."

"Hả?"

"Mình nghe nói, gần đây cậu và Khương Nghiêm chia tay, là thật sao?"

Động tác của Hạ Y Ninh dừng lại, nhưng không ngẩng đầu lên. Một lát sau, nàng mới nhẹ giọng đáp: "Ừ, bọn mình tạm thời tách ra."

Tần Ích San hừ nhẹ một tiếng: "Lúc này chuồn nhanh hơn ai hết, còn nói gì đến trách nhiệm và đảm đương."

Hôm qua Khương Nghiêm ra nước ngoài, Hạ Y Ninh không biết Tần Ích San có phải vì thế mới nhắc tới chuyện này hay không.

Nàng ngẩng đầu cười: "Đây là quyết định của hai bọn mình, không hợp thì tách ra, đều tốt cho cả hai."

Tần Ích San tràn đầy đau lòng nhìn nàng, cuối cùng cố lấy dũng khí đưa tay nắm lấy Hạ Y Ninh. Không đợi đối phương phản ứng, cô ấy đã nói: "Nếu không hợp, vậy để mình chăm sóc cậu nhé."

Hạ Y Ninh đầu tiên là bị hành động đột nhiên của cô ấy dọa sợ, lại nghe lời này, chỗ nào còn không rõ ràng lắm là có ý gì. Nàng nhanh chóng rút tay ra, trên mặt là kinh ngạc khiếp sợ chưa tiêu.

"Ích San, chúng ta là bạn bè, cậu biết cậu đang nói gì không?"

Tần Ích San đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, thâm tình nhìn nàng: "Trong khoảng thời gian này cậu rất khó, mình biết cậu vất vả và không dễ dàng. Khương Nghiêm bỏ lại cậu mặc kệ không sao, mình có thể ở bên cậu, chúng ta..."

"Đủ rồi!" Hạ Y Ninh lạnh lùng ngắt lời cô ấy, lui ghế dựa về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách.

Trong lòng Tần Ích San thấp thỏm, mặc dù biết lúc này thổ lộ có chút nóng vội, nhưng Khương Nghiêm vừa rời đi, lúc này nội tâm Hạ Y Ninh khẳng định yếu đuối nhất. Cô ấy sợ đợi thêm nữa, lại xuất hiện Khương Nghiêm thứ hai, thật sự là không dám chậm trễ.

"Mình vẫn coi cậu là bạn, mặc kệ Khương Nghiêm đi hay ở lại, chúng ta cũng không có khả năng."

"Nếu như chưa từng có Khương Nghiêm, cậu cũng sẽ không cân nhắc mình sao? Có lẽ cậu chỉ là chưa từng nghĩ tới phương diện đó mà thôi, tại sao Khương Nghiêm có thể, mình lại không thể chứ?"

Hạ Y Ninh thất thần một lát, bình tĩnh trả lời: "Nếu như không có Khương Nghiêm, mình có thể sẽ không yêu ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro