Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 23

Ngoại truyện: Chương Địa Phủ


Năm Thừa An thứ hai mươi hai, mùa đông, tôi thắt cổ tự vẫn nơi thiên lao.

Khi từ chốn ngục tù bước vào địa phủ, tôi biết mình đã thành một hồn ma. Điều này khiến nỗi sầu muộn trong tôi vơi đi đôi chút, thay vào đó là cảm giác ngỡ ngàng. Hóa ra những chuyện ma quỷ thần thánh trong sách vở đều là thật.

Vì thế, tôi không khỏi đưa mắt nhìn quanh.

Nơi ấy có một cây cầu đá, dưới cầu là mười tám cổng vòm. Nghe các hồn ma khác nói, chúng tượng trưng cho mười tám tầng địa ngục. Bên dưới là một dòng sông dài, có lẽ chính là sông Tam Đồ trong truyền thuyết.

Đôi bờ sông mọc đầy những cây hợp hoan. Dường như mỗi hồn ma đều có người thương nhớ khôn nguôi, họ không muốn đầu thai nên cứ quanh quẩn trên cầu đợi chờ. Mạnh Bà bèn tặng cho họ một hạt giống hợp hoan, họ gieo xuống ven sông, rồi từng cây, từng cây hợp hoan cứ thế mọc lên.

Tôi đứng trên cầu, cũng như bao hồn ma khác, đi từ đầu cầu đến cuối cầu. Nhưng cũng có nhiều hồn ma không chịu đi tiếp, có lẽ vì còn vướng bận điều gì chưa thể buông bỏ.

Trong những ngày ở địa phủ, tôi thấy những cây hợp hoan ấy lớn dần, hoa nở rộ chưa từng tàn lụi. Có lẽ vì nỗi nhớ chưa bao giờ dứt, khiến lòng tôi không khỏi trĩu nặng.

Mạnh Bà là một cụ bà tóc trắng phơ, ngồi ở cuối cầu đưa canh cho những linh hồn đi qua. Bà không ép buộc, chỉ lặng lẽ nhìn những hồn ma qua lại trên cầu. Tôi may mắn được trò chuyện với bà vài câu, nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ đứng trên cầu chờ đợi.

Địa phủ không thấy được cảnh sắc nhân gian, cũng chẳng phân ngày đêm. Tôi đếm thời gian trôi qua, thầm nghĩ không biết dòng chảy thời gian ở địa phủ có giống với ở trần thế không.

Cũng đứng trên cầu chờ đợi như tôi, còn có một người phụ nữ với gương mặt hốc hác, tiều tụy. Nhưng bà ấy thì ngóng về phía cuối cầu, còn tôi lại trông về phía đầu cầu.

Tôi khao khát được gặp lại Công chúa một lần nữa, bởi khi ấy tôi đã có phần hối hận vì chưa kịp hỏi nàng, tại sao lại muốn giết tôi. Tôi nghĩ rằng, đợi đến khi Công chúa trút hơi thở cuối cùng, nàng sẽ giải đáp những khúc mắc và tiếc nuối trong lòng tôi.

Ở địa phủ lâu ngày cũng thấy nhàm chán, tôi thường trò chuyện vài câu với những hồn ma qua lại. So với khi còn ở nhân gian, mọi người cởi mở hơn nhiều, vì ai cũng đã chết rồi nên chẳng còn gì phải e dè.

Người tôi hay trò chuyện nhất vẫn là người phụ nữ kia. Bà họ Quách, là trưởng nữ trong nhà, còn tên thì bà cũng không nhớ nữa. Tôi từng hỏi: "Sao bà không đi?"

Bà ấy cười, có chút bẽn lẽn: "Ta đợi con gái thành thân, mang thai, rồi sinh ta ra. Ta với nó đã hẹn ước rồi."

Tôi vô cùng ngạc nhiên, không hiểu nổi mối duyên tình này là thế nào.

Bà ấy thấy tôi ngơ ngác, bèn giải thích: "Thân thể ta yếu ớt, lúc mang thai sinh nó đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bà mụ bảo, chưa thấy đứa trẻ sơ sinh nào to như vậy, mãi mà không sinh ra được. Ta đau đớn suốt một ngày một đêm, kiệt sức, máu chảy ra phải dùng chậu mà hứng. May mà cả hai mẹ con đều bình an, nhưng ta cũng vì thế mà mang bệnh trong người."

Bà cúi mày, vẻ mặt khổ sở, dường như cơn đau ngày ấy vẫn còn dai dẳng đến tận bây giờ. Tôi thấy mà không khỏi xót xa, tại sao việc sinh nở của nữ tử lại gian nan đến thế, mà chẳng được người đời coi trọng.

Quách nương tử thở dài một hơi, nét mặt giãn ra đôi chút, bà cười nói: "Nhưng may là con bé nhà ta ngoan ngoãn lắm. Tuy ăn nhiều hơn người khác, nhưng lại khỏe mạnh hơn cả đàn ông, giúp ta được rất nhiều việc. Chỉ tiếc là nó ít nói, ta đôi lúc thấy nó trầm tính quá, sau này lấy chồng không khỏi bị bắt nạt. Vậy mà nó lại bảo không muốn lấy chồng, muốn ở với ta cả đời. Cô nói xem có buồn cười không, lúc đó nó mới bảy tuổi thì hiểu sao được, phận nữ tử rồi cũng phải lấy chồng thôi."

Tôi chỉ im lặng mỉm cười, không đáp lời.

Bà lại nói: "Về sau ta đổ bệnh, thầy thuốc bảo mạng chẳng còn dài. Con bé không biết nghe ai nói là vì sinh nó nên ta mới mang bệnh, nó cứ khóc mãi trước mặt ta. Ta chưa bao giờ thấy nó nói nhiều như thế, nó cầu xin ta hãy khỏe lại, còn nói nếu ngày nào đó ta xuống địa phủ thì đừng vội đầu thai, cứ đợi nó, đợi nó thành thân mang thai rồi hãy vào bụng nó. Cô nói xem, con bé ngốc nghếch làm sao."

Tôi không khỏi xúc động: "Con gái bà chắc hẳn muốn bà làm con của cô ấy, để có thể che chở, chăm sóc cho bà."

Nơi khóe mắt Quách nương tử rịn ra vài giọt lệ, bà nâng tay áo lau đi: "Ta cũng không biết có nên đợi không nữa, nó lại chẳng muốn thành thân, hà tất phải vậy."

Nhưng bà vẫn đợi.

Tôi não nề thở dài: "Mẹ sinh ta trong chuồng lừa, cũng chẳng có ai hay biết, một mình mẹ đã sinh ta ra. Tiếc là ta bất hiếu, đối xử với bà chưa đủ tốt. Ta chỉ mong bà được đầu thai vào một gia đình tốt, kiếp sau đừng gặp phải đứa con vô dụng như ta nữa."

Quách nương tử nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, hỏi: "Cô cũng là người đáng thương, sao còn trẻ vậy đã mất rồi?"

Tôi ngẩn người, cười khổ: "Chuyện dài lắm."

Quách nương tử nhìn tôi đầy ân cần, có lẽ thấy tôi có nỗi niềm khó nói nên cũng không hỏi thêm, chỉ bảo: "Kiếp sau chưa chắc đã tốt hơn kiếp này, tiếc rằng qua cây cầu này rồi, chuyện cũ người xưa đều sẽ quên hết. Ta cũng không nghĩ sau này thực sự đầu thai vào bụng con gái mình thì có gì khác kiếp này, chỉ là nó nhớ ta, ta cũng thương nó, thành thử không nỡ buông tay."

"Có những chuyện, thật khó mà buông bỏ," tôi gượng cười, "Nhưng lòng không thông, thì biết làm sao."

Quách nương tử lắc đầu, xoa đầu tôi: "Ta thấy cô cũng là một đứa trẻ ngoan, kiếp sau chắc chắn sẽ giống như mẹ của cô, đầu thai vào một gia đình tốt, sống một đời vui vẻ."

Tôi mỉm cười đón nhận sự quan tâm của bà. Sau đó, tôi cũng thường kể cho bà nghe nhiều chuyện xưa, nhưng hầu hết đều lược bỏ phần về Công chúa, còn bà cũng không bao giờ hỏi đến, chỉ kể cho tôi nghe về cô con gái của bà, nói cô bé ấy đáng yêu ra sao, trầm lặng mà mạnh mẽ thế nào.

Mỗi khi nhắc tới, nét mặt bà lại rạng ngời ý cười. Tôi không khỏi chạnh lòng, chưa từng hỏi mẹ xem mẹ nghĩ về tôi như thế nào. Mẹ luôn lo lắng cho tôi đủ điều, khiến tôi vừa cảm động lại vừa đau lòng. Dường như những người làm mẹ luôn lo sợ cho con mình như vậy, liệu họ có bao giờ sống cho chính mình không?

Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, bà ấy vẫn chưa đầu thai, còn tôi cũng quên mất mình đã đợi bao lâu. Khi tôi gần như sắp lãng quên thì lại bất ngờ gặp được Công chúa.

Khi đấy, những cây hợp hoan ven sông rung động, hoa không gió mà lay. Công chúa đứng ở đầu cầu, thân hình gầy gò, gương mặt tiều tụy, song dung mạo không hề già nua. Đôi mắt nàng sưng đỏ, giăng đầy tơ máu, trông như đã mấy ngày không ngủ.

Tôi có chút ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình chỉ mới ở chốn địa phủ này một khắc ngắn ngủi, ánh mắt tôi chẳng thể nào dời đi, ngỡ rằng đó là ảo giác, nhưng vẫn bước về phía nàng như bị bỏ bùa.

Cùng lúc ấy, tôi thấy Công chúa loạng choạng chạy về phía mình. Tôi chưa bao giờ thấy nàng hoảng hốt, bối rối đến thế, dường như sợ rằng tôi sẽ tan biến ngay tức khắc, sợ rằng tôi sẽ rời đi.

Đó là lần đầu tiên trong đời, nàng lao đến ôm chầm lấy eo tôi, vùi mặt vào lòng tôi, siết ngày một chặt, như muốn khảm tôi vào thân thể nàng.

Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Tôi không biết hồn ma có còn cảm giác không, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi thực sự cảm nhận chỗ trái tim đau như muốn vỡ ra.

Giọng nàng khản đặc, khiến tôi hoảng hốt, lời nói không rõ ràng nhưng từng câu từng chữ lại rơi vào tai tôi, gõ vào tim tôi, đánh sập mọi phòng tuyến trong lòng—

"Phạm Bình, đừng đi."

Trong phút chốc, tôi bỗng thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Nàng muốn tôi chết, vậy thì tôi chết vậy.



---

Tác giả: Thiết lập là, Phạm Bình sau khi sống lại ở phần chính truyện vì nhập hồn vào thân xác của Bình Nhi nên không nhớ những chuyện đã xảy ra ở phần ngoại truyện Địa Phủ, cho nên... (╥╯^╰╥)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro