Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21

Biệt viện Phò mã không thắp đèn, cũng chẳng có ai canh giữ. Tôi một lần nữa bước vào, ngỡ như đang đi ngược về một khoảng thời gian đã qua. Khác với đêm đó trông thấy Công chúa say rượu, người tôi muốn gặp hôm nay là một nàng tỉnh táo và đã nhuốm màu thời gian.

Tôi tìm thấy nàng bên cây bào đồng ở Thanh Vân Đình. Nghĩ bụng, chắc là sau cung yến, nàng đã đến đây rồi. Bộ cung phục lộng lẫy càng tôn dáng hình có phần mảnh mai của nàng, giữa tiết trời cuối xuân thế này trông lại hơi chút đìu hiu. Tôi bỗng thấy đau lòng, rồi tự giễu, đến tận bây giờ vẫn còn lo lắng cho nàng.

Gió thổi qua, những cánh hoa tim tím trắng muốt xào xạc rơi, tựa như một trận tuyết tháng năm, đáp xuống vai nàng. Nàng dường như cảm nhận được điều gì, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt có vẻ sáng lên, rồi nàng gọi tôi: "Lại đây."

Tôi bị cảnh tượng này mê hoặc, chưa kịp suy nghĩ đã bước đến bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm những cánh hoa bào đồng đang rơi. Điều đó khiến tôi bàng hoàng, dường như nhớ lại một ngày xuân nào đó, có bóng hình mông lung của Công chúa.

Thật ra tôi không thích hoa bào đồng, năm ấy trồng cây bào đồng trong viện cũng chỉ để học đòi văn nhân làm sang, tùy tiện chọn bừa mà thôi. Nhưng sau này lại chìm đắm trong ảo ảnh do nó tạo nên, không thể thoát ra, từ đấy đối với nó nảy sinh nhiều yêu thích.

Tôi nghĩ có lẽ Công chúa đã quên mất khoảng thời gian ấy, còn tôi cũng chẳng có cơ hội nào để nhắc với nàng về những tơ vương mà hoa bào đồng và nàng đã khắc sâu trong tim tôi ở Thanh Vân Đình.

"Nguyệt hạ hà sở hữu, nhất thụ tử đồng hoa, đồng hoa bán lạc thời, phục đạo chính tương tư [1]."

[1] Đây là câu thơ của Bạch Cư Dị. Tạm dịch nghĩa: Dưới trăng có gì đâu, Một cây bào đồng tím. Hoa bào đồng rụng nửa, Lại trào nỗi tương tư.

Công chúa bên cạnh bỗng dưng cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, chẳng có cảm xúc gì, nhưng tôi lại thấy hơi thở tắc nghẹn, gần như không thở nổi.

Nàng quay đầu nhìn tôi, chậm rãi hỏi: "Ngươi đã đọc bài thơ này chưa?"

Cơ thể tôi hơi cứng lại, gượng cười, rồi lắc đầu đáp: "Nô tỳ chưa từng đọc."

Sao lại chưa từng đọc được chứ, Công chúa còn từng hỏi tôi tại sao mà thích bào đồng đến vậy, câu trả lời của tôi chính là bài thơ này.

Lúc đó nàng còn hỏi tôi: "Phạm Bình, ngươi có người tương tư sao?"

Tôi không dám nói cho nàng biết, thế nên chỉ đáp: "Có Công chúa ở đây, Phạm Bình sao dám có người tương tư nào khác."

Công chúa không tỏ ý kiến, tôi nghĩ nàng thực ra chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, nên cũng chẳng màng người tôi nhớ mong là ai.

Mà lúc này Công chúa lại dùng câu ấy để hỏi, khiến tôi hoàn toàn không gượng đỡ nổi, càng không dám trả lời, không dám thừa nhận mình chính là Phạm Bình.

Công chúa im lặng một lát, lại giục tôi vào Thanh Vân Đình, trên bàn đá đặt một hộp thức ăn, nàng ra hiệu cho tôi mở ra, nhấc nắp hộp lên mới phát hiện chỉ có hai chiếc bánh ú.

Nàng cất tiếng: "Trong cung ban thưởng, cho ngươi đó."

Ánh mắt nàng nhìn tôi, dường như đang mong chờ phản ứng của tôi, tôi hơi đừ ra, cúi đầu đáp: "Nô tỳ vô cùng hoảng sợ, không dám nhận."

Công chúa ngồi xuống ghế đá, có vẻ hơi mệt, tay chống trán, mắt cụp xuống che đi cảm xúc, chẳng để tâm đến lời từ chối của tôi: "Bóc ra đi."

Tôi đứng yên một chốc, rồi vẫn làm theo lời nàng, bóc bánh ú đặt trước mặt nàng, bánh vẫn còn bốc hơi nóng, từ trong cung đến phủ Đại công chúa, không biết tại sao nàng lại mang theo hai chiếc bánh này, cũng không biết nàng làm cách nào để giữ ấm.

Có lẽ do tôi không động đũa, nàng dùng đũa gắp một miếng đưa đến trước mặt tôi, nhưng không đưa tới nữa mà chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm, như thể chỉ cần tôi không ăn thì chúng tôi sẽ cứ giằng co thế này cả đêm.

Tôi đành chịu thua, gắp miếng khác bỏ vào miệng, song chả nếm được vị gì cả, lồng ngực chỉ có đầy nghi vấn, ấm ức, cùng với nỗi tủi thân không tên do hành động này của nàng mang lại.

Công chúa thấy tôi tự ăn một miếng, có vẻ không hài lòng, tuy vậy cũng không ép buộc, chỉ đặt đũa xuống rồi hỏi tôi: "Thế nào?"

Tôi cúi người hành lễ với nàng: "Vật Đại trưởng công chúa ban thưởng, tất nhiên là mỹ vị vô cùng, nô tỳ chưa từng được nếm món ngon như vậy."

"Ồ," nàng lười biếng đáp một tiếng, chẳng biết có ý gì, rồi nói, "Nhưng ta lại thấy không ngon."

Tôi không dám trả lời, nàng lại tiếp: "Không ngon bằng bánh Chất Nô mua ở phố Nam An."

Tim tôi thít lại, suýt nữa thì bật khóc, nàng vẫn nhớ, nàng rõ ràng vẫn nhớ, nhưng tại sao bây giờ lại dùng những lời này để dày vò tôi, nỗi cay đắng gần như chực trào từ tim lên tận cổ họng, khiến tôi chìm nghỉm ngay lúc đó.

Sau một khoảng im lặng thật lâu, nàng lại hỏi tôi: "Đêm nay ngươi đã làm gì?"

Tôi thật thà trả lời: "Nô tỳ cùng Ngô gia lệnh, Đào Đào và Triệu nương tử ăn bánh ú uống rượu ở trong viện, nói chuyện một lúc."

"Nói gì thế?" Công chúa hỏi dồn.

Tôi không biết rốt cuộc nàng muốn biết điều gì, đành đáp: "Nói về lòng nhân từ và rộng lượng của Đại trưởng công chúa, Ngô gia lệnh dặn nô tỳ phải luôn ghi lòng tạc dạ."

Công chúa lặng thinh, gẩy gẩy hai chiếc bánh ú trong hộp, trông bộ dạng đó, nàng thật ra không muốn ăn, mà sự từ chối của tôi khiến chiếc bánh ú kia càng thêm trớ trêu. Nàng bẵng tiếng hồi lâu, khi lưng tôi đã dần cứng đờ thì mới hỏi: "Ngươi thà ở cùng Đào Đào hơn sao?"

Tôi giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng. Công chúa không nhìn tôi, chỉ có vẻ uể oải và lạnh lùng. Rốt cuộc là ý gì? Tôi suy nghĩ một lúc rồi thưa với nàng: "Nô tỳ được Đào Đào chăm sóc, hiển nhiên cũng nên đối tốt với cô ấy."

Bàn tay cầm đũa của nàng khựng lại giữa không trung, hồi sau nhẹ nhàng đặt xuống, tiếp đến đứng dậy đi đến bên cạnh, thân hình hơi loạng choạng, càng toát lên vẻ mảnh mai hơn cả. Nàng quay lưng về phía tôi, giọng điệu đầy băng giá: "Không ăn thì vứt đi."

Tôi cúi đầu thật sâu: "Vật Đại trưởng công chúa ban thưởng, nô tỳ không dám vứt."

Công chúa hơi chau mày, phất tay áo đi ngang qua tôi, một lát sau, nàng dừng lại giữa sân, từng câu chữ rét buốt sượt qua cây bào đồng bay vào tai tôi: "Ta muốn ăn bánh ú thịt mỡ táo đỏ trên phố Nam An."

Tôi ngẩn ngơ, quay lại nhìn nàng, Công chúa nghiêng đầu, hàng mi dài che đi mọi cảm xúc trong mắt, chỉ hơi ra lệnh một cách cứng rắn: "Ngươi đi mua cho ta."

Sau đó, nàng ngoảnh mặt bỏ đi, không hề ngoái lại. Những cánh hoa bào đồng rơi tả tơi đầy đất, lý trí của tôi hoàn toàn bị nàng đánh gục, cả thân hình đột nhiên mất sức mà khuỵu xuống, chỉ có thể vịn vào bàn đá bên cạnh để giảm bớt cảm giác chới với.

Từ đầu đến cuối, mọi thứ tôi khao khát và vui mừng, nàng dường như đều nhớ, nhưng trong hoàn cảnh này, lại khiến tôi một lần nữa rơi vào đau đớn. Tôi không hiểu rốt cuộc nàng muốn gì, là muốn tôi thừa nhận mình là Phạm Bình rồi lại xử tôi tội chết, hay là sau khi tôi thừa nhận sẽ chế giễu mong ước hão huyền của tôi?

Vùi đầu vào giữa hai gối, tôi ôm chặt lấy mình, toàn thân như bị cái lạnh bao bọc, chỉ có trên đùi là còn vương hơi ấm ẩm ướt.

Trái tim chân thành của tôi, sớm đã trao cho nàng, nhưng khi tôi thú nhận thân phận nữ nhi của mình, nói với nàng hy vọng nàng được bình an nên dâng lên đơn hòa ly [2], thứ nàng ban lại cho tôi, lại là gương mặt lạnh lùng trong thiên lao cùng một ly rượu độc. Ngoài oán hận và phẫn nộ đối với tôi, tôi không nghĩ ra được lý do nào khác.

[2] Là một loại văn bản thỏa thuận ly hôn trong xã hội xưa, mang tính chất đồng thuận, khác với việc người chồng ruồng bỏ vợ (hưu thê). Việc "hòa ly" giúp người phụ nữ giữ được thể diện, có thể tái giá và thường không bị xem là một điều ô nhục.

Những chuyện đã qua, đáng lẽ nên theo cái chết của tôi mà chôn vùi, lẽ ra tôi nên đi qua sông Tam Đồ, uống canh Mạnh Bà, quên hết tất cả, bắt đầu một kiếp người mới, hoặc làm một cái cây, một ngọn cỏ, chứ không phải trong tình cảnh này, vẫn cam tâm tình nguyện, không nỡ từ chối nàng.

Tôi ở lại Thanh Vân Đình cho đến rạng sáng, thậm chí không xin phép Ngô gia lệnh, chỉ nói với người gác cổng rằng tôi vâng lệnh Công chúa ra ngoài một chuyến. Hắn không ngăn tôi, có lẽ địa vị của tôi trong phủ, qua lời truyền miệng, đã chẳng khác gì Đinh Lan.



---

Tác giả: Chương này hơi ngắn một chút, cứ coi như là một chương chuyển tiếp nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro