Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94

Sáng hôm sau, Thẩm Dĩnh dậy rất sớm. Cô đi vòng ra bếp, pha một ly nước mật ong để giúp Cung Trĩ giải rượu. Khi bưng ra ngoài thì vừa khéo chạm mặt Cung Chính Kỳ.

Cung Chính Kỳ mặc bộ đồ tập luyện, trên trán còn vương chút mồ hôi. Khi nhìn thấy Thẩm Dĩnh, ánh mắt ông thoáng dao động, rồi dừng lại trên ly nước mật ong trong tay cô: "Đây là gì vậy?"

"Là nước mật ong ạ. A Trĩ tối qua uống hơi nhiều." Thẩm Dĩnh đáp.

Cung Chính Kỳ gật đầu: "Được rồi, mang cho con bé uống đi. Sau đó, cô sang thư phòng của tôi một chuyến. Ngay tòa nhà kế bên."

Thẩm Dĩnh khẽ dạ một tiếng, nhìn Cung Chính Kỳ chắp tay sau lưng, thong thả đi xa. Kiếp trước, Cung Chính Kỳ vốn không có thói quen dậy sớm luyện công. Có lẽ sự thay đổi này cũng là do cánh bướm Cung Trĩ tạo ra. Thẩm Dĩnh nhận ra bản thân ngày càng không thể lẫn lộn giữa những người của kiếp trước và những người trong kiếp này. Cô khẽ thở ra một hơi.

Dường như trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Người đã khác, cuộc đời cũng khác.

Thẩm Dĩnh cúi đầu, mỉm cười khe khẽ.

Cung Trĩ vẫn còn đang ngủ. Tối qua nàng có vẻ rất vui, lúc ngủ trông chẳng khác nào một đứa trẻ, hai tay cuộn lại đặt hai bên má, gò má phồng lên, khiến khuôn mặt vốn nhỏ bằng bàn tay trông tròn trịa hẳn, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Dĩnh khẽ hôn lên khóe môi Cung Trĩ rồi mới quay người ra ngoài.

Ngoài cửa đã vương mùi khói bếp của bữa sáng, hương thơm dịu ngọt lan trong không khí, mang đến một cảm giác bình yên.

Thẩm Dĩnh im lặng, lấy lại bình tĩnh, đi đến thư phòng tìm Cung Chính Kỳ.

Cung Chính Kỳ đang pha trà. Thấy Thẩm Dĩnh, ông khẽ phất tay: "Biết pha trà chứ?"

"Cũng biết đôi chút ạ."

Thẩm Dĩnh đáp, tiến lên, cô chia trà, hâm ấm lò, động tác liền mạch trôi chảy. Cung Chính Kỳ chắp tay sau lưng đứng nhìn, cuối cùng gật đầu: "Còn thành thạo hơn cả A Trĩ. Phải để con bé học theo cô mới được."

"Cháu biết pha là được rồi, em ấy muốn uống thì cháu pha cho em."

Thẩm Dĩnh nói xong, cô rót một chén trà từ ấm chia trà, hai tay nâng lên, dâng cho Cung Chính Kỳ.

Cung Chính Kỳ nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống, nhìn Thẩm Dĩnh. Sắc mặt ông trầm xuống, từ cha của Cung Trĩ trở thành gia chủ nhà họ Cung: "Tôi đã cho người điều tra cô, mong cô đừng để bụng."

Thẩm Dĩnh chỉ khẽ lắc đầu. Người bên cạnh con gái mình, lại là người bên gối, việc ông cẩn trọng cũng là điều bình thường. Hoặc đúng hơn, giờ ông mới thật sự giống một người cha biết lo nghĩ, mong muốn loại bỏ hết những kẻ xấu quanh con gái, chứ không như kiếp trước, chỉ biết chiều chuộng vô điều kiện, cuối cùng nuôi ra một con quái vật kiêu căng ngang ngược, không biết thỏa mãn.

"Hoàn cảnh nhà cô không tốt, mà có thể đi đến hôm nay, không dễ dàng." Cung Chính Kỳ nói, ông nhìn Thẩm Dĩnh.

Trên mặt Thẩm Dĩnh không hề lộ ra vẻ tự đắc hay tự mãn, ngược lại còn khiêm tốn cúi đầu: "Nếu không phải A Trĩ cho cháu cơ hội, cháu không thể tự mình đi đến hiện tại được."

Cung Chính Kỳ gật đầu. Ông vừa tán thưởng sự biết điều ấy, vừa lo lắng liệu Thẩm Dĩnh có rắp tâm hại người không, nhỡ cô ta giả vờ thâm tình để lừa con gái mình thì sao?

Nói cho cùng, Thẩm Dĩnh giống kiểu phượng hoàng nam, xuất thân không tốt, dựa vào vợ và nhà vợ mà một bước bay lên trời.

Nhưng phượng hoàng nam dù sao cũng là đàn ông, ít ra còn có thể để lại cho vợ máu mủ để an ủi sau này. Dù có ngày chia tay, Cung Chính Kỳ cũng tự an ủi là con gái mình tìm được con heo giống.

Còn Thẩm Dĩnh là phụ nữ, có sinh con nổi đâu.

Nếu một ngày nào đó, Thẩm Dĩnh thành đạt rồi bỏ rơi con gái ông... chỉ nghĩ đến thôi, Cung Chính Kỳ đã thấy mình sắp bạc đầu vì lo. Con gái nhỏ đáng thương của ông...

Thẩm Dĩnh thấy Cung Chính Kỳ im lặng, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cháu sẽ không tiêu tiền của A Trĩ. Tiền của cháu, và toàn bộ giấy tờ tài sản, đều có thể đưa cho em ấy giữ. Cháu có thể làm công chứng."

Lần này Cung Chính Kỳ hoàn toàn câm nín, lòng chân thành thì thấy rõ, nhưng sao ông lại có cảm giác như bị nhét cho ăn cơm chó vậy? Cả trà cũng chẳng còn thấy ngon nữa.

Sau một lúc, ông mới gượng gạo nói: "A Trĩ là con gái nhà họ Cung. Tôi chỉ có mỗi đứa con gái này. Nếu cô dám bắt nạt nó..."

"Thì cháu chặt đầu mình dâng cho ngài!" Thẩm Dĩnh nghiêm túc đáp, mắt nhìn thẳng.

Cung Chính Kỳ: ... Cái này thì cũng không cần thiết đâu.

Ông ho khan, cố giữ vẻ nghiêm nghị: "Cô biết là được. Đi đi."

Thẩm Dĩnh gật đầu, đứng lên. Khi cô vừa nắm tay nắm cửa, chợt nghe một câu.

"Đúng rồi, suýt quên, chúc mừng năm mới. Bảo con bé Cung Trĩ xem dưới gối đi."

Giọng nói mang chút gượng gạo, không được tự nhiên. Thẩm Dĩnh im lặng, sau đó mỉm cười, khẽ nói cảm ơn rồi rời đi.

Về đến phòng, Cung Trĩ đã dậy, đang ngồi đầu giường đọc sách. Thấy Thẩm Dĩnh vào, nàng cười: "Cảm ơn chị vì nước mật ong."

Thẩm Dĩnh cũng cười: "Em thử xem dưới gối đi."

Cung Trĩ tò mò thò tay sờ, bật lên một tiếng reo vui: "Là lì xì à!! Để em xem của chị có không!"

"Chị thì làm gì có..."

"Nhìn xem, lì xì!"

Cung Trĩ nhảy xuống giường, cầm hai bao lì xì cùng đưa cho Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh cúi nhìn, bao lì xì mỏng tang, nhưng đỏ thắm, mang theo một cảm giác ấm áp. Cung Trĩ cười tít mắt: "Để em xem có bao nhiêu tiền nào."

Mỏng thế này, chắc chỉ là lấy may thôi.

Cung Trĩ mở ra, bên trong là hai chiếc thẻ ngân hàng mảnh dẹt.

Thẩm Dĩnh: ... Cô đã đánh giá thấp người giàu rồi.

Những ngày sau đó trôi qua rất vui vẻ, mà những ngày vui thì luôn trôi nhanh. Nhà họ Cung gần đây nhận được một dự án lớn, vốn đầu tư rất cao. Cung Dực chỉ ở lại nhà đúng hôm Cung Trĩ về, hôm sau lại tất bật chạy đến công ty làm thêm.

"Gần đây nó bận, nên mua luôn căn hộ gần công ty cho tiện." Cung Chính Kỳ nói, nhìn con gái rảnh rỗi mà cáu: "Con còn ở đây làm gì? Không bận đi làm, cũng chẳng bận học à?"

Thế là Thẩm Dĩnh và Cung Trĩ sớm thu xếp về nhà. Chỉ thêm dăm ngày nữa kỳ nghỉ sẽ kết thúc, hai người sẽ lại quay trở về với nhịp sống bận rộn của công việc và học tập.

Chỉ là lần này, mọi thứ đã khác. Vì họ có nhau.

"...Tôi cảm thấy mình không nên có mặt ở đây, tôi nên ở bên ngoài."

Đổng Thanh thở dài, cắt một miếng bít tết cho vào miệng. Thịt thơm ngậy, béo mềm, mùi hương lan tỏa khắp nơi, nhưng đầu lưỡi lại đắng ngắt. Ai bảo hai người ngồi trước mặt lại thân mật đến mức cắt thịt bò cho nhau cơ chứ.

"Tôi thật không hiểu nổi, hai người cắt xong rồi lại đổi cho nhau, vậy khác gì tự mình cắt bít tết ăn đâu chứ?"

Thẩm Dĩnh chẳng buồn ngẩng đầu: "Đó chính là lý do vì sao anh chỉ có bạn trên giường mà không có bạn gái."

Đổng Thanh: "...Câu này là tấn công cá nhân rồi đấy."

Thẩm Dĩnh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ: "Anh ta là như thế, nói nhiều lắm, bình thường đừng để ý."

Cung Trĩ ừm một tiếng, liếc nhìn Đổng Thanh. Đổng Thanh vuốt tóc, cố lấy lại phong độ: "Cung tiểu thư, lại gặp rồi. Xin chào."

"Xin chào, cảm ơn anh đã chăm sóc Thẩm Dĩnh nhà tôi."

Sao lại có cảm giác như chính thất đang ép cung thế này nhỉ? Đổng Thanh mơ hồ chẳng hiểu gì, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ dịu dàng đến mức như sắp nhỏ ra nước vậy.

Đổng Thanh: ...

Với tư cách là một con chó độc thân, đồng thời là cấp dưới trực tiếp và người phát ngôn của Thẩm Dĩnh, Đổng Thanh đành phải cứng rắn nuốt miếng cơm chó này xuống. Ngừng một lúc lâu mới đáp: "Là cô ấy chăm sóc tôi. Tôi mang ơn cô ấy."

Một lúc sau mới nâng ly: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Cung Trĩ nhìn Đổng Thanh như vậy, cũng xác định rằng anh ta thật sự không có chút tình cảm nam nữ nào với người yêu của mình. Nàng mỉm cười thoải mái, hai người cụng ly.

Rượu trôi xuống bụng, hơi nóng dâng lên, khoảng cách giữa người lạ dường như cũng gần gũi thêm vài phần.

Đổng Thanh đặt ly xuống, không nhịn được mà cảm thán: "Lúc đầu tôi còn tưởng cô định đối phó với nhà họ Cung, trong lòng lo mãi. Sau lại thấy cô quan tâm đến cô Cung như thế, còn tưởng cô định chơi cái kiểu cưỡng đoạt ấy chứ. Làm tôi sợ quá, phải thức cả đêm đọc mấy bộ truyện, chỉ sợ sau này vô tình chạm vào cấm kỵ của cô, rồi cô buông một câu trời lạnh rồi, để Đổng Thanh chết đi!"

Thẩm Dĩnh liếc nhìn gương mặt diễm lệ của Đổng Thanh, thấy trên đó vẫn còn vương nét sợ hãi, khẽ nói: "...Những chuyện anh vừa nói, đều là phạm pháp đấy."

Đổng Thanh bật cười khẽ: "Tôi còn tưởng cô chẳng để tâm đến chuyện đó cơ."

Thẩm Dĩnh không đáp. Khi vừa trùng sinh, cô thật sự chẳng sợ gì nữa, thậm chí từng muốn kéo mọi người cùng xuống vực. Nhưng giờ thì mọi thứ đã khác. Cô liếc nhìn Cung Trĩ, em ấy cũng đang cười, bị những lời đùa của Đổng Thanh chọc cho bật cười vui vẻ. Bỗng nhiên Thẩm Dĩnh lại thấy hơi không vui, đưa tay bóp nhẹ má Cung Trĩ: "Buồn cười thế à?"

"Rất thú vị mà." Cung Trĩ đáp, quay sang nhìn Đổng Thanh: "Hai người quen nhau thế nào vậy?"

Đổng Thanh cười nhạt: "Hồi đó tôi sống chẳng ra sao, là Thẩm Dĩnh giúp tôi, cho tôi... một giấc mơ." Nói xong, anh cúi đầu, tự rót cho mình thêm một ly rượu.

Đều là người quen, họ uống rượu vang đỏ. Chỉ cần khẽ lắc, trên thành ly liền đọng lại lớp rượu đỏ tươi, trông như máu vậy. Đổng Thanh nhìn mọi thứ dưới ánh đèn, bóng dáng của Thẩm Dĩnh và Cung Trĩ phản chiếu trong ly rượu, lại được ánh sáng phủ lên một tầng sáng lấp lánh. Hai người họ nhìn nhau mỉm cười, như thể cả hai đều đang tắm mình trong ánh sáng, vô ưu vô lo.

Đổng Thanh khẽ bật cười, ngửa cổ uống cạn ly: "Lúc đó, tôi sa sút đến mức suýt phải bán thân. Là kiểu phú bà có chút sở thích kỳ quặc nhưng lại nhiều tiền, chịu chi. Thật ra đàn ông tôi cũng từng nghĩ đến. Tôi muốn tiền, muốn thật nhiều, thật nhiều tiền..."

Đổng Thanh đôi mắt mơ màng vì men say, còn Cung Trĩ thì không kìm được mà nhìn sang Thẩm Dĩnh, cái vẻ tuyệt vọng sâu thẳm ấy, cảnh ngộ bị dồn đến đường cùng phải bán rẻ chính mình, khiến nàng nhớ đến Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh giữ tay Đổng Thanh đang định cầm chai rượu lên lần nữa, ánh mắt không tán đồng: "Đừng uống nữa, anh say rồi."

"...Được thôi." Đổng Thanh lặng lẽ nhìn Thẩm Dĩnh, chợt nở nụ cười, đặt chai rượu xuống. Anh quay sang nhìn Cung Trĩ: "Cô Cung à, Thẩm Dĩnh vốn là người giống tôi. Nhưng cô ấy may mắn hơn, vì gặp được cô. Tôi nhìn ra được, cô ấy thật lòng thích cô. Mong cô đừng phụ cô ấy. Dù cô ấy ở trong hoàn cảnh nào, tôi tin, tình cảm ấy vẫn không thay đổi."

"Cảm ơn. Tôi biết. Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Cung Trĩ đáp, nắm lấy tay Thẩm Dĩnh, như thể đang chân thành hứa hẹn điều gì đó với bạn của Thẩm Dĩnh.

"Dù Đổng Thanh thường nói năng linh tinh, nhưng lần này chị rất đồng ý với anh ấy." Thẩm Dĩnh nói.

Đổng Thanh lắc đầu, nhìn hai người, cuối cùng vẫn rót thêm một ly, nâng lên: "Tôi coi Thẩm Dĩnh là người bạn vô cùng quan trọng. Chúc hai người hạnh phúc."

Cả ba cùng nâng ly. Đến khi chia tay, Đổng Thanh từ chối để Thẩm Dĩnh đưa về, chỉ đứng đó, nhìn hai người dần đi xa.

Cung Trĩ quay đầu lại, nhìn thấy Đổng Thanh vẫn đứng yên ở đằng xa. Anh gầy và cao, thực ra anh nói không sai, trên người anh có một cảm giác rất giống Thẩm Dĩnh. Hai người họ, đúng là có vài phần tương tự thật.

"Em thấy anh ấy có vẻ buồn."

"Thế à?" Thẩm Dĩnh thờ ơ đáp, "Kiếp trước khi chị quen anh ấy, anh ấy từng trải qua nhiều đau khổ, đối xử với ai cũng theo kiểu đôi bên cùng chết, như người điên vậy. Lần này... có lẽ anh ấy cũng đã thay đổi phần nào rồi."

"Nhưng mà, chuyện đó đâu liên quan đến chúng ta. Quan trọng nhất vẫn là hai chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro