Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người tự sát không được vào Thiên Đường

Chương 1 : Có người nhảy lầu

Trường Trung học trọng điểm Vân Thị.

"Đinh linh linh –"

Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên , đánh thức cả khuôn viên trường đang chìm trong yên tĩnh. Sự yên bình ban đầu như mặt biển lặng bắt đầu dậy sóng, tiếng đồ đạc va chạm, tiếng bước chân, tiếng học sinh nói chuyện hòa lẫn vào nhau, ồn ào và náo nhiệt.

Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa kết thúc. Dù đã sang tháng mười nhưng thời tiết vẫn nóng bức đến mức khó chịu.

Một biển người chen chúc ùa về phía cổng trường cùng lúc với tiếng chuông tan học. Bên đường đậu kín đủ loại xe cộ, ánh đèn xe chói mắt cùng tiếng còi vang liên tục, khiến con đường hẹp lại càng thêm chật như nêm.

"Nóng chết mất, sao trời còn nóng như thế."

Hoàng Hiểu Mẫn thấp giọng oán trách một câu, đưa tay lau mồ hôi đầy trên trán.
Thân hình của cô hơi tròn người, những khi bình thường sợ nhất là sợ nóng, vừa ra khỏi cửa, cảm giác hơi nóng lẫn mùi người đông đúc ập vào, trong lòng có chút bực bội. Cô liếc sang bên cạnh, thấy Phương Diệp vẫn đang cắm cúi viết bài thi, nhịn không được liền gõ gõ bàn học : "Còn viết nữa à? Thời tiết nóng như thế này, không chừng một lát nữa trời sẽ đổ mưa."

"Để tôi làm xong cái đề này đã." Phương Diệp cũng không ngẩng đầu lên, "Đoạn vừa rồi suy nghĩ không mạch lạc nên chưa làm tốt."

Hoàng Hiểu Mẫn liếc sang bài thi của đối phương — Bộ đề luyện thi Hoàng Cương.

Chỉ là nhìn một chút liền cảm thấy não bắt đầu căng ra.

Cô cũng không thúc giục Phương Diệp, sớm đã quen với việc ngồi cùng bàn học bá mỗi ngày, đưa tay lấy cặp sách, liền xông ra ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngòi bút cứ rê qua rê lại. Phương Diệp nhíu mày, mực đen trên giấy nháp nhanh chóng đầy lên từng dòng. Nàng đang cố nghĩ cho ra cái ý tưởng vừa nãy bị cắt ngang.

Nhanh.

Có cái gì đó trong đầu nàng vô cùng sống động.

"Trời mưa rồi!" Trong phòng học vang lên thanh âm mơ hồ của bạn cùng lớp, "Vậy phải làm sao bây giờ, tôi cũng không mang dù"

Phương Diệp không để ý đến, đau khổ trầm tư suy nghĩ, ngòi bút đang viết cũng chậm lại. Giống như là thể hồ quán đỉnh , đôi mắt nàng ngay lập tức sáng bừng lên.

Có rồi!

Ngay lúc vừa đặt bút xuống, bên tai nàng vang lên một tiếng vang trầm.

Ngay sau đó, là tiếng rít chói tai, xuyên thẳng qua màn đêm tĩnh lặng, như thể muốn đâm thẳng vào đầu, khiến tai nàng đau nhức.

Tiếng chói tai kia liên tiếp thét lên, như móng vuốt sắc nhọn cào mạnh vào não. Phương Diệp giật mình, bàn tay run lên, đầu bút lập tức đâm mạnh xuống tờ bài thi, để lại một vệt rách rõ rệt.

Nàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hoàn toàn không hiểu vì sao bên ngoài cửa sổ lại như vậy.

Trong phòng học, ngoại trừ Phương Diệp ra, chỉ còn lại năm người bạn học, lúc này ai nấy đều tụ lại ở cửa sổ, có hai nữ sinh đi ra bên ngoài nhìn xem thử một cái, đều bị dọa đến mức thụt lùi hai bước, sắc mặt tái nhợt hét lên.

Không đợi Phương Diệp hỏi thăm, đã có liên tiếp tiếng bối rối vang lên:

"Chết... có người chết!"

"Có người nhảy lầu!"

Bút trong tay rơi ra, một đường dọc theo bài thi mà rơi xuống, bởi vì không ai giữ lại, nhanh chóng rơi ra đất, phát ra một tiếng động nhỏ, nhưng rất nhanh cũng bị che bởi sự hỗ loạn bên ngoài.

Phương Diệp kinh ngạc nhìn tới, nhất thời hoài nghi là tai mình đau nhức nên nghe nhầm.

Mưa càng lúc càng lớn.

Nước mưa ập vào cửa sổ, có không ít học sinh không mang dù, lo lắng chạy ở trong màn mưa.

"Chú ý an toàn! Đừng để giẫm đạp lên nhau"

"Mời các bạn học chú ý trật tự rời đi"

...

Các lão sư dều đã ra đến nơi, khàn cả giọng chỉ huy một bầy học sinh đang loạn cả lên, trong đó không ít phụ huynh nghe động tĩnh cũng vội chạy đến, bị kẹt giữa dòng người, cố gắng tìm con mình, sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Phương Diệp không quay lại nhặt bút, mà bước đến bên cửa sổ.

Lý Sư Phong cùng Lục Khải cũng không rời đi. Giữa hàng lông mày của họ, dù mang theo chút sợ hãi, nhưng vẫn cố trấn tỉnh bản thân để ở lại bàn luận.

"Giống như là một nữ sinh"

"Là học sinh lớp mười hai à? Nhảy xuống từ tòa Trạng Nguyên Lâu đấy"

"Dọa người thật.. Thế này còn sống nổi không?"

"Chắc là không, nhiều máu như vậy mà"

"Sao lại chọn đúng lúc vừa kết thúc giờ tự học tối để nhảy? Có đè trúng ai không?"

"Không biết, chứ mà đè trúng người khác thì thảm thật"

Mưa tạt qua khung cửa sổ, làm ướt cả bức tường.

Ánh mắt Phương Diệp xuyên qua màn đêm, nhìn ra bên ngoài.

Đám đông hỗn loạn đang chen lấn đổ về phía cổng trường, rối ren như kiến bò trên chảo nóng.

Mà cách Trạng Nguyên Lâu không xa, trống bỏ một mảng lớn, mọi người đều đứng cách thật xa. Mưa quá lớn, những vết máu trong bóng đêm cũng không rõ, ngược lại, toàn thân áo trắng đồng phục của người kia nổi bật, sáng mắt hơn.

Phương Diệp thị lực rất tốt, mơ hồ nhìn thấy đối phương nằm sấp trên mặt đất, mặt hướng xuống, sau gáy ghim một chiếc kẹp tóc dài đuôi ngựa, quả thật là nữ sinh.

Sắc mặt của nàng có chút hơi tái, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.

Trạng Nguyên Lâu nằm cạnh tòa dạy học lớp mười hai

"Phương Diệp, gan cậu cũng quá lớn đi" Lý Sư Phòng thấy nàng bình tĩnh đứng đó, mở miệng trêu để giảm bầu không khí căng thẳng. "Những nữ sinh khác đã sớm chạy hết rồi"

Lục Khải hơi lưỡng lự, hạ tay nhấc đai an toàn, rồi mở miệng: "Muốn tôi đưa cậu về phòng ngủ không?"

"Khá lắm, hộ tống nàng đi" Lý Sư Phong nháy mắt ra hiệu.

Lục Khải mặt hơi ửng đỏ, không để ý đến lời trêu, chỉ nhìn Phương Diệp.

"Không sao, phòng ngủ cũng gần thôi, đám người cũng đã giải tán, thầy cô đều ở đây" Phương Diệp nói, không nhìn ra ngoài nữa, quay người rời cửa sổ, trở lại chỗ ngồi bắt đầu sắp xếp.

"Đừng nhìn nữa," Lý Sư Phong nói nhỏ, "Người ta học bá, một lòng học tập, nào có thời gian yêu đương, nước chảy hoa rơi vô tình thôi." Nói xong, đưa tay đẩy đẩy "Chúng ta cũng quay về đi."

Lục Khải nhìn Phương Diệp nửa ngày, mới quay đầu nói: "Nếu không, hay là cậu đi về trước, cậu ấy... có khả năng sẽ ngượng ngùng nếu để người khác đưa. Dù không nói ra, những cô nữ sinh này chắc chắn sẽ sợ. Lúc này đã khuya, lại còn mưa, không an toàn."

Lý Sư Phong liếc mắt một cái, ánh nhìn lướt qua Phương Diệp không xa, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt thanh tú, tinh xảo hơi run nhẹ. Cậu bỗng nói:
"Được rồi, người tốt làm đến cùng, tôi bồi cậu cùng đi."

"Không sao đâu, các cậu cứ trở về" Phương Diệp vừa nói vừa sắp xếp xong đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài. Lục Khải vội vàng đi theo, nói: "Cha cậu không phải còn đứng ngoài chờ sao? Tình huống hôm nay, chắc chắn ông ấy không yên lòng."

Khi nói chuyện, ba người một trước một sau đã đi xuống lầu dưới.

Lý Sư Phong nói chậm, hơi có chút không tình nguyện, đá bay một hòn đá bên chân, không nói thêm gì.

Phương Diệp tự nhiên biết có người đi theo phía sau, nhưng không quay lại trả lời, cũng không để ý, cứ thế đi vào mưa.

Lúc này, trong sân trường, đám người đã tản ra gần hết, chỉ còn lại vài thầy cô duy trì trật tự. Lúc này họ mới có thể nói chuyện phiếm, lời nói vọng đến một cách mơ hồ: "Đáng tiếc, là một đứa trẻ ngoan."

"Đoán chừng là áp lực quá lớn... Vương Giác đứa nhỏ này bình thường vốn chẳng thích nói chuyện, học lớp chọn mà thành tích hơi theo không kịp, đoán chừng nhất thời nghĩ quẩn, haizz"

"Phan lão sư bây giờ đoán chừng cũng muốn phát điên, chuyện trong lớp có học sinh nhảy lầu, trong khi hôm nay thanh tra chuẩn bị từ lâu để đánh giá lớp, chắc cũng bị bất ngờ."

"Cái đó từ năm nay thôi, đoán chừng mấy năm gần đây cũng đều không vui vẻ gì."

"Muốn nói cũng chỉ là xui xẻo thôi, lớp này hơn bốn mươi học sinh, giáo viên cũng phải để ý đến từng người."

"Cũng không phải..."

Khi họ đang nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.

"Cảnh sát đến rồi!"

.....

Lời nói dần bị văng ra phía sau. Phương Diệp đi qua Trạng Nguyên Lâu, vô thức dừng bước.

Cảnh sát dường như vừa chạy tới, ngay tại ranh giới đường, một người vội vã bước ngang qua, lẩm bẩm vài lời nhỏ:
"Trời đất, thời tiết rách thế này... sao lại phải vào lúc này cơ chứ..."

Cách xa đó, Phương Diệp không nhìn thấy thi thể nữ sinh kia, chỉ thu hồi ánh mắt, cúi xuống, trong đáy mắt thoáng một tiếng thở dài.

Đối với người khác, chỉ là một người xa lạ đã chết.

Nhiều nhất, họ có thể biết một chút thông tin, hoặc có lúc thoáng qua cùng người đó, nhưng chẳng mấy ai thực sự hiểu hay quen biết sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro