Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49. Tuỳ duyên

Mưa không ngừng rơi, chẳng biết sẽ kéo dài tới bao giờ. Trên đường gần như không một bóng người, chỉ còn lại khung cảnh hỗn loạn và tĩnh mịch.

Trong xe, hai người im lặng nhìn ra ngoài, ánh mắt vô thức cùng hướng về một phía. Cả hai đều trầm mặc, dường như bất kỳ lời nào thốt ra lúc này cũng đều thừa thãi.

Vương Tử Hiền ngồi không được tự nhiên ở ghế phụ, quần áo hơi ướt khiến cô thấy khó chịu, nhưng lại cố gắng che giấu.

Dù mắt vẫn nhìn ra ngoài, Lâm Vân Chi không hề bỏ qua trạng thái của Vương Tử Hiền. Bản thân cô cũng thấy khó chịu vì quần áo ướt, tự nhiên sẽ nghĩ đối phương cũng chẳng khá hơn. Nhưng tình huống hiện tại, ngoài chờ đợi trong im lặng thì chẳng còn cách nào.

Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, tinh thần dễ suy sụp. Lâm Vân Chi chủ động bắt chuyện, mong xua đi bầu không khí nặng nề:
"Khăn tay, ta giặt sạch rồi sẽ trả lại cho ngươi."

Vương Tử Hiền khẽ cong khóe môi như phản xạ, nhẹ nhàng đáp:
"Ừm." Rồi chậm rãi nói thêm:
"Hôm nay, chúc mừng ngươi – đã vinh dự nhận được Huân chương Quốc gia."

Lâm Vân Chi không khiêm nhường, chỉ gật đầu:
"Cảm ơn."
Sau đó, cô chống tay lên cửa kính, nghiêng đầu ra ngoài như chẳng để tâm, thản nhiên nói:
"Với ta mà nói, danh hiệu đó chẳng có ý nghĩa gì nhiều."

"Huân chương Quốc gia mà còn không lớn?" Vương Tử Hiền kinh ngạc bởi tham vọng của cô, khẽ lắc đầu:
"Vậy thì, rốt cuộc phải ở vị trí nào ngươi mới thấy có ý nghĩa?"

Tổng thống chăng?

Trời ạ, thật khó tưởng tượng!

Lâm Vân Chi mỉm cười, khẽ lắc đầu, rồi tháo huân chương khỏi quân phục, đặt ngay ngắn trong tay, nói rõ ràng:
"Ta bước vào vị trí này không phải vì muốn làm quan to. Thứ này, đối với ta, tự nhiên chẳng mang nhiều ý nghĩa."

Vương Tử Hiền càng nghe càng không hiểu:
"Vậy rốt cuộc là vì điều gì? Nếu không thích, sao còn phải gượng ép bản thân làm?"

Lâm Vân Chi bỗng siết chặt huân chương trong tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, ánh lạnh toát ra từ sâu trong đáy mắt:
"Nếu ngươi là ta, tận mắt chứng kiến hai người thân thiết nhất uổng mạng, thì cho dù phải bò lên bằng mọi giá, ngươi cũng sẽ không do dự."

Kẻ chủ mưu cuối cùng cũng phải đền mạng.

Lúc này, Vương Tử Hiền hoàn toàn hiểu rõ — tất cả là vì báo thù. Tất cả là để kẻ có tội phải trả giá đắt nhất. Cô bất chợt nhớ về người anh trai vô tội đã chết oan, một con người đáng thương đến nhường nào... Một nỗi phẫn nộ sâu sắc dâng lên trong tim cô.

Vì báo thù, Lâm Vân Chi không ngừng cố gắng. Còn cô, đối diện với cái chết của anh trai, lại bất lực đến mức chẳng làm được gì.

"Ta từng nói, ta sẽ thay ca ca ngươi báo thù — lời ta nói, nhất định sẽ làm được."
Lâm Vân Chi nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt kiên định không gì lay chuyển được.

Vương Tử Hiền xúc động. Làm sao cô có thể quên được lời hứa đó? Làm sao quên được những tháng ngày tăm tối, những khúc mắc sâu dày – phụ thân, ca ca, Lâm Vân Chi...

Đối mặt với ánh nhìn ấy, Vương Tử Hiền lặng lẽ cúi đầu, lòng đầy xót xa, thì thầm:
"Vậy ngươi nhất định phải làm được."

Là một công dân bình thường, một người con gái không quyền không thế, đối mặt với mối thù sâu như biển máu, cô dù có tấm lòng cũng đành lực bất tòng tâm. Nhưng Lâm Vân Chi có thể. Cô đặt tất cả hy vọng vào người ấy.

Ca ca đã chết, Lâm Vân Chi cũng không hoàn toàn vô can. Vì vậy, cô giết Hạ Lôi – là điều đương nhiên. Vương Tử Hiền mang trong lòng mối hận sâu, nhưng không thể hành động. Còn Lâm Vân Chi có thể. Nếu cần, cô sẵn lòng dốc toàn lực giúp đỡ.

Nhưng báo thù chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Hôm nay, cô tận mắt chứng kiến Hạ Lôi nhận huân chương. Điều đó chứng tỏ hắn giờ đây cũng có quyền có thế, nếu Lâm Vân Chi muốn ra tay, e là khó như lên trời. Sơ sẩy một chút, người mất mạng lại là chính cô.

Nghĩ tới đây, một nỗi lo lắng len lỏi trong lòng cô. Cô lén liếc nhìn Lâm Vân Chi, giọng nhẹ nhàng:
"Nhưng trước hết, phải tự bảo vệ chính mình đã."

Lời nói có vẻ quá quan tâm? Cô vội bổ sung:
"Ta không muốn... chưa trả được thù thì ngươi đã xảy ra chuyện."

Thấy bộ dạng này của Vương Tử Hiền, Lâm Vân Chi thấy buồn cười, nhưng cũng nghiêm túc hứa hẹn:
"Đương nhiên, yên tâm."

Vương Tử Hiền liếc cô một cái, không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Tựa như đã nhận được một lời hứa chắc chắn, khiến trái tim cũng bình ổn trở lại. Thù có thể chậm trả, nhưng người phải còn sống để trả.

Nhìn ra phía trước, nơi mưa bụi đang che phủ những bức tường thành xa hoa, Vương Tử Hiền bỗng nhớ đến cuộc chạm mặt Kim Nhược Quân khi nãy, nhớ đến những lời cô bé đó nói, ngập ngừng mở lời:
"Tiểu Quân... hình như thật sự thích ngươi đấy."

Nghe đến Kim Nhược Quân, Lâm Vân Chi như đang nói về một đứa trẻ, thản nhiên:
"Chỉ là cô bé con còn chưa hiểu chuyện thôi. Có gì đâu mà bận tâm."

Nhưng Vương Tử Hiền không nghĩ đơn giản vậy. Dù gì cũng từ nhỏ đã thân thiết với Tiểu Quân, rất hiểu tính cách cô. Dựa vào những gì cô bé thể hiện mấy ngày gần đây, nhất là hôm nay, rõ ràng là... xuân tâm đã động rồi.

"Ta thì không nghĩ vậy." Cô nhún vai, "Tuy Tiểu Quân còn nhỏ, nhưng đúng vào cái tuổi dễ rung động. Đối với ngươi lại là hết mực quan tâm tìm hiểu, hôm nay còn..."

Nói đến đây, cô khó mà thốt nên lời.

"Gì cơ?" Lâm Vân Chi tò mò hỏi, muốn biết chuyện gì cô chưa biết.

"Hôm nay..." Vương Tử Hiền nói một cách nghiêm túc, "Tiểu Quân đã... tuyên chiến với ta!"

"Tuyên chiến?" Lâm Vân Chi cau mày khó hiểu – cái gì mà tuyên chiến? Vì sao?

"Tiểu Quân hiểu lầm giữa ta và ngươi quá sâu. Cho rằng chúng ta..." Vương Tử Hiền đỏ mặt, dù chẳng có gì thật sự xảy ra.

"Cho rằng ta với ngươi có quan hệ?" Lâm Vân Chi thẳng thừng nói ra, chẳng chút ngại ngần. Dù sao cũng không phải thật, cần gì giấu giếm?

"Ừm." Vương Tử Hiền tránh ánh mắt cô.

"Ha ha..." Lâm Vân Chi cười nhẹ, "Trẻ con nói bậy thôi, đừng bận tâm. Hơn nữa, ta với ngươi quang minh chính đại, có gì phải sợ người khác nghi ngờ?"

Phải, họ thanh bạch rõ ràng! Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng Vương Tử Hiền chợt siết lại, một nỗi buồn man mác len vào đáy tim. Cô nói lảng đi:
"Tiểu Quân còn nhỏ, cảm xúc mãnh liệt, dễ xúc động, lại càng dễ suy nghĩ nhiều. Ngươi và nàng..."

Lâm Vân Chi dứt khoát:
"Không thể nào! Ngươi yên tâm."

"Ta chẳng cần yên tâm hay không yên tâm, vốn không liên quan đến ta." Vương Tử Hiền vội phủi sạch, "Chỉ là, dù gì ngươi cũng là nữ nhân, ta sợ đến lúc đó nàng không chịu nổi sự thật."

Lâm Vân Chi nhún vai, thản nhiên tựa người vào ghế:
"Đúng vậy, ta là nữ nhân."

Nhưng từng có một người con gái yêu cô đến tận xương tủy, yêu đến mức dù biết cô là nữ nhân cũng chẳng bận tâm. Vẫn một lòng một dạ, từ đầu đến cuối, yêu đến chết cũng không đổi thay.

Đó là một người con gái khiến lòng cô đau đớn khôn nguôi. Nếu người ấy còn sống, thì tốt biết mấy...

Trên thế gian này, e là không thể tìm được người thứ hai như Nữu Nhi – chân thành, dịu dàng, một lòng vì cô.

Lâm Vân Chi lòng chợt lạnh buốt, trước mắt chập chờn vết thương cũ chưa lành.

Dường như lời vừa rồi đã chạm vào nỗi đau trong lòng cô, Vương Tử Hiền len lén nhìn nét mặt cô, thầm hối hận. Sao cô có thể quên được... mối quan hệ mờ ám giữa Lâm Vân Chi và Chung Ngọc?

Cô cảm thấy áy náy, liền nói bù lại:
"Nhưng mà, mọi chuyện vẫn nên để tùy duyên."

Dẫu sao, tình cảm trên đời, chẳng ai nói trước được điều gì. Người là người ấy – ai cũng không thể thay đổi được.

Chỉ là... có những cảm xúc, những chân tình, một khi đã sinh ra — không gì có thể thay thế.

Chỉ là một phần tình cảm kia, không thể nào so sánh được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro