Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Cái kẻ này


"Thái tử đã gần năm tuổi, tuy rằng còn nhỏ, nhưng làm thái tử, cũng cần phân phối thị vệ, vừa bảo vệ an toàn, vừa dạy võ công, dựa theo lệ thường, hộ vệ sẽ do các thần sách trong quân chọn lựa, ngoài ra, còn có một cái danh xưng, dành cho đệ tử của chư vị ái khanh, ngày tuyển chọn, định năm ngày sau"

Đây chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, cách năm ngày lâm triều.

Thái tử Phượng Bác do Thục phi sinh, đáng tiếc Thục phi sau khi sinh, thân thể càng lúc suy nhược, bất quá sau khi sinh được vài giờ, liền qua đời, mà Hoàng Thượng có ba đứa con, ngoại trừ mẹ Phượng Bác Thục phi đã qua đời, có Phượng Tường con Tần phi,Phượng Chú con Đoan phi vì vị trí Thái tử đã tranh đấu gây gắt không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ vì Hoàng Thượng chán ghét việc hậu cung đấu đá, trong ba đứa con, hắn đều lấy Phượng Bác làm niềm vui, vì thế lập Phượng Bác làm Thái Tử.Cách đây một năm, tin này còn từng khiến cho cả cung chê cười, nhưng Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, quyết định của Hoàng Thượng không ai có thể thay đổi.

Nay Thái Tử đã gần năm tuổi,Hoàng Thượng chon ra Thái Tử thị vệ tất nhiên trở thành truyền thống,nhưng phía sau thật ra là âm thầm tượng trưng cho hướng phân phối quyền lực...

Nhìn chung vào lịch sử, thường là các đệ tử của các Võ tướng trúng tuyển Thái Tử thị vệ, thường là người Thái Tử tin tưởng, cũng trở thành người đang nể trọng.

Bởi vì người đó không chỉ đại diện cho võ nghệ cao cường, cũng đại diện cho người xuất thân là quý tộc, nhiều thế hệ tổ tiên là Phượng Linh công thần, trung tâm khả biểu,như vậy công thần thế gia,bình thường đều có mối qun hệ phức tạp,mới có thể trở thành người của Thái Tử...

Trên thực tế, nguyên nhân Hoàng Thượng vì Thái Tử tuyển thị vệ cũng bởi vì tự chọn cho Thái Tử người bên cạnh.

Mà một khi Thái Tử đăng cơ,hắn sẽ dựa vào thị vệ,trở thành thần tử thân cận nhất của hoàng quyền,mà cả gia tộc của người đó,trở thành gia tộc Hoàng Thượng một bề tin tưởng.

Mà cuộc thi này,cho dù không chiếm được chức vụ Thái Tử thị vệ,không lấy được chức vụ lớn cũng phải đối đãi thật tốt.Bởi vì rất khó mới có cơ hội ở trước mặt Hoàng Thượng cùng chúng thần biểu hiện cơ hội.

Cho nên vì Thái Tử tuyển thị vệ, vô luận là đại thần nào, đều đã chú ý để bụng.

Tất Trạch Việt đương nhiên cũng không ngoại lệ.Tất gia theo Phượng Linh từ thời khai quốc đến nay,xuất hiện tầng tầng lớp lớp,bất kể là chinh chiến sa trường hay là hộ vệ hoàng thành,Tất gia,tuyệt đối là toàn bộ đế quốc công thần thế gia.

Mà vài năm trước, Tất Trạch Việt từng lĩnh hàm Tứ Phương quân đoàn, vì các quân đoàn mà đào tạo rất nhiều người mới, có thể nói trong các tướng quân, nhiều người nếu nhìn thấy Tất Trạch Việt, đều phải kêu một tiếng tôn sư.Mà bây giờ đang dẫn dắt Thần Sách quân, là đoàn hộ vệ quân tinh nhuệ nhất đế quốc.Có thể nói đây chính là địa vị cao nhất trong quân đội.

Mà Hoàng Thượng vì Thái Tử tìm hộ vệ, kỳ thật cũng phải là người võ công cao cường, bởi vì đối với mọi người, muốn xứng với chức vị thị vệ, phải là chân chính bảo vệ an toàn cho Thái Tử, là người sẽ dạy võ công cho Thái Tử.Mà này là tuyển võ, nếu như vậy,nhìn khắp cả kinh thành Tất gia chắc chắn là nằm trong sự lựa chọn.

Tất Trạch Việt lo lắng cũng vì vậy.

Con trai cả Tất Quyền Võ đã đi quân đội, đương nhiên không thể tham gia, con thứ hai Tất Quyền Sinh thì còn được, nhưng đứa này võ công không xuất sắc, quan trọng hơn là, đứa này tính cách ôn hoà, không giỏi mưu kế,mà gần vua như gần cọp,Tất Trạch Việt không muốn đẩy hắn vào nguy hiểm.

Con thứ ba đã gần mười ba tuổi, đương nhiên phù hợp tham gia nhất, nhưng đứa nhỏ này tuy rằng võ công không yếu, tính cách lại dị thường, hơn nữa thân phận thật của hắn...Một khi ở cạnh Thái Tử, có thể sẽ nguy hiểm bại lộ...Tất Trạch Việt không dám nghĩ đến.

Tất Trạch Việt thu xếp,Tất Quyền Sinh cùng Tất Quyền Ngọc đã chuẩn bị sẵn sang,tiến đến lĩnh mệnh.

Tất Trạch Việt giương mắt xem Tất Quyền Ngọc,một thân nho nhỏ mặc khôi giáp,trên lưng đeo một thanh trường thương,tuy rằng thấp bé nhưng hừng hực khí thế,xem nàng diện mạo,đã muốn trỗ mã mi thanh mục tú,tuy rằng non nớt nhưng dũng dũng khí đã muốn hơn nhị ca của nàng.Mà ánh mắt hiên ngang xen lẫn khinh thường.Khóe mắt cong cong như đang tươi cười,làm cho người ta nhớ đến tiểu hài tử thường xuyên chạy như điên ở kinh thành ngày trước....

Nay hắn đương nhiên không còn làm những chuyện như vậy,bởi vì gia đinh ở Tất phủ đã không còn ai có thể truy đuổi kịp hắn,mà hắn cũng đã lớn rồi.Tất Trạch Việt cho phép hắn có thể tự do ra vào,cho nên cứ như vậy chạy nhảy,liền mệt.

"Quyền Ngọc..." Tất Trạch Việt nhìn Tất Quyền Ngọc, muốn nói lại thôi.

"Con biết!" Tất Quyền Ngọc hơi hơi khom người, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân cười nói: "Chúng ta xuất phát đi,không nên đến muộn"

"Sao? Quyền Ngọc ngươi biết cái gì?" Tất Trạch Việt bị khuôn mặt tràn đầy tự tin của Tất Quyền Ngọc làm hắn cười.

"Thủy mãn tắc tràn đầy, ngày doanh tắc mệt.Bộc lộ tài năng, tất có tai họa.Lời của tiên sinh, Quyền Ngọc đương nhiên nhớ rõ..." Tất Quyền Ngọc cười nói.

Tất Trạch Việt gật gật đầu.Hảo tiểu tử, tự hiểu được bên trong hoàng thành không thể bộc lộ tài năng.Điểm này, rất nhiều quan lớn cả đời cũng không làm được.

Mười ba tuổi,Tất Quyền Ngọc bất quá mới mười ba tuổi mà thôi...Tất Trạch Việt cảm khái.Không khỏi nhớ tới ngày Tất Quyền Ngọc vừa sinh ra,lời nói của hai vị lão giả,nhất thời bật cười.

"Hoàng phách thiên hạ, thần nhập phàm trần" sao? Như vậy có ý nghĩa là gì? Đều là con cháu của Tất gia,đều là con của mình.

Tất Trạch Việt quay đầu hỏi Tất Quyền Sinh: "Hiểu được ý của đệ đệ ngươi chứ? Nếu hiểu hãy như vậy mà làm"

Tất Quyền Sinh nói: "Con hiểu được!"

Tất Trạch Việt nắm tay Tất Quyền Sinh cùng Tất Quyền Ngọc vừa cười vừa đi ra cửa.

Võ trường được lập bên trong hoang cung, vào thời điểm Tất Trạch Việt đem theo Tất Quyền Ngọc cùng Tất Quyền Sinh đến trước cửa hoàng cung, các đại nhân khác cũng đã lục đục vào cung.

Chính là lúc này, các đại thần thấy Tất Trạch Việt càng them cung kính.Dù sao lần này thái tử thị vệ, khả năng cao nhất, là người của Tất gia.Nay Tất Trạch Việt là võ tướng đứng đầu, ngày sau, Tất gia hậu đại cũng sẽ là đồ sộ.Người nào thông mình đều biết,thay vì sau này mới kết giao,không bằng bây giờ liền tạo mối quan hệ tốt...

Đến võ trường, sớm đã được chuẩn bị đầy đủ.

Chọn lựa thái tử thị vệ vẫn là phức tạp,tuy rằng là võ tướng,nhưng cũng có cuộc thi văn,rồi sau đó mới là thi võ,thi võ cũng phức tạp tí,phân khả năng,binh khí,ba loại võ.Thi văn cùng võ,thành tích cuối cùng,đứng đầu bảng,sẽ là thái tử thị vệ.

Kết quả cuộc thi có thể sẽ không được công bằng, bởi vì chọn thị vệ, Hoàng Thượng chỉ muốn cử những người trong nội bộ, mà thi đầu trận này, nếu bối cảnh gia đình không thâm hậu sẽ không thể trở thành người trợ lực cạnh Thái Tử.Tỷ thí võ công, tốt hay xấu mọi người đều có thể xem, duy việc thi văn, mọi người không ai nghĩ tới, giám khảo cũng là các quan văn địa phương.

Võ công tốt thì có thể văn vẻ sẽ kém,chỉ sợ không đủ để tham gia....Huông chi võ tướng đệ tử,nhiều dũng mãnh,lương tướng hậu đãi,nhân tài xuất hiện lớp lớp,cho nên bình thường không cần dụng chạm tay chân,chỉ cần động nhẹ tay cũng cco1 thể trở thành người bên Hoàng Thượng.

Điều này đối với các quan thần nhiều năm chìm nổi sớm đã biết rõ điều này.Chẳng qua là chờ ý tứ của Hoàng Thượng mà thôi.

Giờ thi còn chưa tới,mà các đại thần đã tụ họp đầy đủ,các quan văn,phần lớn không có con tham gia,bởi vì con của quan văn đa số không có tập võ,như Tả tướng Tôn Yến,có đứa con trai,cũng là người học văn,sẽ không có võ công.

Mà lúc này, các quan đại thần đều đang nói chuyện phiếm,đề tài đương nhiên là về cuộc tỷ thí.Đương nhiên hầu hết mọi người đều coi trọng hai đứa con của Tất gia.Dù sao trong tất cả các đại tướng quân tới tham gia trận đấu,thì chỉ có Tất gia cùng Võ gia mà thôi.mà nhà hắn,con trai lớn đã đi quân đội,đứa nhỏ thì vẫn còn mang tã lót,đương nhiên không thể tham gia.

"Hia vị tiểu công tử của Tất tướng quân, hôm nay sẽ được đại triển thân thủ!" Tôn Yến nghiêng cười, cùng Tất Trạch Việt đứng một chỗ tán gẫu.

"Bất thành bất thành,Quyền Sinh chất phác,khuyết thiếu ngộ tính,Quyền Ngọc bất hảo,khuyết thiếu định tính,không bằng đại ca của bọn họ,đáng tiếc Quyền Võ đã đi quân đội,nếu không bây giờ đã có thể đạt được vài thành tích,nếu dựa vào hai tiểu tử này,chỉ sợ làm trò cười..." Tất Trạch Việt vội vàng lắc đầu.

"Tất tướng quân quá khiêm nhượng,ta trước kia cũng thường xuyên gặp Quyền Ngọc,tướng quân ngươi xem hắn mặt mày anh khí bức người,cách nói năng rất có chiều sâu,đứa nhỏ này có khi bất hảo chút,nhưng tuyệt đối không phải khuyết thiếu định tính,ngày sau tất nhiên sẽ trở thành anh tài!" Tôn Yến nhìn Tất Quyền Ngọc, chỉ thấy càng xem càng thích.

"Kém tử tính tình bướng bỉnh, chỉ sợ thường xuyên đi phủ của ngài quấy rầy, mong rằng Tôn đại nhân tha thứ..." Tất Trạch Việt chấp tay.

"Làm sao làm sao, tướng quân rất khách khí, ngươi với ta hai người đồng hướng làm quan nhiều năm, sao lại còn xa lạ? Quyền Ngọc có khi là muốn tới nhà của ta để tìm Cẩm Hà,cả hai hay cùng nhau đi chơi,tình cảm rất tốt,mẫu thân Cẩm Hà cũng rất thích Quyền Ngọc,nhiều ngày rồi Quyền Ngọc không tới chơi,còn nhắc tới" Tôn Yến ha ha cười,ánh mắt nhìn Tất Quyền Ngọc.

Tất Trạch Việt một thân đổ mồ hôi lạnh,ý của Tôn Yến đương nhiên rõ ràng,là thích Quyền Ngọc,chỉ sợ nếu có nói thêm gì,sẽ là muốn đính hôn.Đến lúc đó thân phận nữ của Quyền Ngọc không biết như thế nào để che giấu.

Đang lúc Tất Trạch Việt long tràn đầy lo lắng, âm thanh thái giám truyền đến cứu nguy: "Hoàng Thượng giá lâm..."

Văn võ đều đứng lên, khom người chờ đón.Hoàng Thượng ngồi vào ghế giữa,còn nói vài câu khách sáo,rồi tuyên bố văn khảo.

Đề thi văn khảo là "Vô vi chi trì"

Tất Quyền Ngọc nắm bút,lung tung viết vài câu,suy nghĩ cực khổ,liền không viết nữa,Tất Quyền Sinh viết được không ít,đáng tiếc viết được một nửa,ngòi bút lan trang giấy,lấy tờ giấy khác,lại viết vài câu,giám khảo tuyên bố "Đã đến giờ!"

Làm cho mọi người há hốc mồm là tất cả mọi người đều đã đứng dậy nộp bài, duy chỉ có Tất Quyền nGọc vẫn ngồi bất động.

Giám khảo bất đắc dĩ,đi đến,hắn cư nhiên đã ngủ say,bài thi còn dính cả nước miếng khi ngủ chảy cả ra,nước miếng làm chữ viết chưa khô loan thành một hang,giám khảo lay gọi hắn,hắn tỉnh ra một chút,nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết dính vài vết mực đen...

Có người muốn cười nhưng không dám cười, bởi vì Hoàng Thượng sắc mặt thật không tốt.Coi trong Tất gia, trong khi Tất Quyền Sinh thì nộp giấy trắng, Tất Quyền Ngọc thì tùy tiện viết vài câu liền lăn ra ngủ, vài chữ được viết lên giấy cũng bị nước miếng làm nhuộm loan ra,trở thành một mảnh mơ hồ,làm sao còn nhìn ra chữ gì.

Tất Trạch Việt đưa ra nét mặt già nua đỏ bừng, hiển nhiên hai đứa con này đem mặt mũi mình đi mất hết...

Có người còn nghĩ việc này là như thế nào.Vẫn là muốn mấy đứa nhỏ của Tất gia sao? Hoặc là trước mắt mọi người, Hoàng Thượng thay đổi chủ ý?

Duy chỉ có Tôn Yến,nhìn Tất Trạch Việt cùng Tất Quyền Ngọc liếc mắt,tronh ánh mắt có thâm ý...Hắn đối với Tất Quyền Ngọc dù sao cũng có chút hiểu biết.Tất Quyền Ngọc tuyệt đối không phải là người như thế!

Đáng tiếc cả thiện hạ này ngoại trừ Tất Trạch Việt biết Tất Quyền Ngọc đang cố ẩn dấu ra chỉ có mình Tôn Yến,làm cho Tất Quyền Ngọc ai cũng không cần,cố ý để ý Tôn Cẩm Hà? Mà nét mặt của chính mình luôn tự nhiên hiện ra tướng mạo sẵn có, biểu hiện vĩ đại... Cho nên Tất Quyền Ngọc muốn lừa người khác, lại không thể nào qua mắt Tôn Yến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro