Chương 21: Vận mệnh?
Tháng tám, mùi cây hoa quế toả hương khắp hoàng thành. Những đóa hoa màu vàng này tinh tế nở rộ, hương thơm mật ngọt dìu dịu lan xa khắp thành. Mà hoàng thành vào tháng tám thật là đặc biệt náo nhiệt.
Khắp nơi vì Hoàng Thượng mà mỹ nhân tuyển đến đã vào trong dịch quán nghĩ ngơi. Hai ngày trước đã có họa sĩ cung đình đến họa chân dung đưa vào Hoàng cung, các mỹ nhân này chỉ còn đợi đến sáng mai liền vào cung diện thánh.
Bất quá mấy việc này là do Lễ bộ và Nội thị lo liệu, dù sao cũng không có liên quan gì tới Tôn Yến cho nên hai ngày này hắn rơi vào thanh nhàn. Nhưng thực ra trong khoảng thời gian này, số người tìm đến cầu hôn Cẩm Hà lại tăng lên. Trong hoàng thành, các cậu ấm từ mười lăm tới mười sáu tuổi muốn định hôn nhân đương nhiên là tìm đến những người có trí thức lại hiểu lễ nghĩa, gương mặt lại phải xinh đẹp như vậy liền có nghĩa là tìm đến thiên kim của Tôn phủ...
Buổi trưa vừa qua, một bà mối đã tới đêm theo lễ vật của Võ gia tới đứng trước cửa. Nói ra thì cũng thật phiền, Võ gia từ khi bắt đầu có ý tứ kết thân Tôn Yến đã muốn cự tuyệt, không nghĩ hôm nay bà mối lại đến trước cửa còn đem theo cả sính lễ. Thật là không biết tốt xấu.
Bất quá việc này Tôn Yến cũng lười quản, liền đem mọi việc giao hết cho phu nhân giải quyết là được, còn chính mình thì lui về thư phòng đọc sách.
Tôn Yến xem thư chưa được bao lâu liền có người đến bẩm báo: "Đại nhân, Phúc công công đến..."
"Nga? Mau mời!" Tôn Yến vội vàng đứng dậy, Phúc công công này không thể so với người khác, chính là Hoàng cung đại thái giám, đi theo Hoàng Thượng đã hai mươi năm. Tuy rằng hoạn quan không tham gia chính sự nhưng hắn cũng là người tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng.
Tôn Yến đứng dậy định đi ra cửa nghênh đón, Phúc công công đã dùng cái giọng nói mảnh khảnh kia cười một tiếng bước vào cửa thư phòng.
"Không biết Phúc công công giá lâm, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội..." Tôn Yến chấp tay chào sau đó sai người thượng trà.
"Đại nhân quá khách khí... Ta đến đây bất quá là có đại hỷ sự muốn nói với đại nhân." Phúc Qúy cười ha ha ngồi xuống bên cạnh Tôn Yến.
"Nga? Hỷ từ đâu tới?" Tôn Yến chưa rõ,vội vàng hỏi.
"Việc này nói ra có hơi dài dòng, bất quá ta trước hết chúc mừng Tôn Yến đại nhân sẽ được trở thành Quốc trượng đại nhân!" Phúc Qúy nói xong ôm quyền hướng Tôn Yến hành lễ.
"Phúc công công đừng đùa giỡn lão phu a..." Tôn Yến nghe xong hai chữ Quốc trượng, trong lòng liền căng thẳng, thầm kêu không ổn. Đột nhiên nhớ tới chuyện tuyển phi mấy hôm nay náo nhiệt trong kinh thành, đừng nói là...
"Ta làm sao dám nói bậy. Tôn đại nhân cũng biết, Hoàng Thượng chỉ có ba người con, hậu cung cũng đã nhiều năm chưa tuyển phi, ta đây liền khuyên Hoàng Thượng nạp phi, vì Hoàng thất sinh thêm con trai, cũng là trách nhiệm quan trọng nhất, vì thế Hoàng Thượng cũng đã đáp ứng. Tôn đại nhân cũng biết, các giai nhân được khắp nơi tuyển đến cũng đã vào tới dịch quán..." Phúc Qúy bưng trà thổi thổi, sau đó uống một ngụm.
"Tuyển phi chính là đại sự, mặc dù Tôn Yến không quản đến nhưng cũng biết đến."
Phúc Qúy gật gật đầu: "Họa sĩ đã đem cái bức họa đến cho Hoàng Thượng, ngày mai liền vào cung, có điều, Hoàng Thượng đối với các bức họa cũng không thèm nhìn tới..." Phúc Qúy thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy sầu lo.
"Đó là vì sao?"
"Ta cũng không hiểu được a, hỏi đến tột cùng Hoàng Thượng chính là thở dài, nói là ngày trước ở trong thành nhìn thấy một nữ tử, trong lòng đều tràn đầy hình ảnh của nàng, các nữ tử tiến cử ngày hôm nay dù xinh đẹp ra sao cũng không lọt được vào mắt Hoàng Thượng. Chúng ta là hạ nhân nên vì chủ tử phân ưu. Hỏi xong Hoàng Thượng cũng không biết nữ tử kia là tiểu thư nhà nào ,chỉ lấy giấy bút vẽ một bức chân dung... Ta vừa nhìn thấy, đúng là thiên kim của Tôn đại nhân, Cẩm Hà tiểu thư..." Phúc Qúy nói đến đây liền tỏ ra bộ dáng bất ngờ.
"Có chuyện như vậy sao? Nhưng Cẩm Hà nhà ta..." Tôn Yến chưa nói xong liền bị Phúc Qúy đánh gãy lời nói.
"Hoàng Thượng chính là vua của một nước, vì Cẩm Hà tiểu thư đã nhiều ngày cơm nước không đụng đến. Ta làm nô tài làm sao có thể không vì Hoàng Thượng phân ưu? Bất quá, đây cũng là việc vui, vì thế ta tới đây báo với Tôn đại nhân." Phúc Qúy vui vẻ cười nói: "Hoàng Thượng đối với Tôn tiểu thư dụng tình thâm hậu, sau khi vào cung sẽ được sủng ái, Tôn gia là đế quốc trọng thần, nay lại được vinh sủng. So với trước kia đương nhiên là không thể so sánh nổi..."
"Công công chờ đã!" Tôn Yến trên trán đầy mồ hôi. Cái gì tuyển phi, cái gì được Hoàng Thượng yêu mến. Nếu là một nữ tử bình thường, tất nhiên sẽ cảm động đến rơi cả nước mắt, chờ bay lên trời làm phượng hoàng. Nhưng Tôn gia nhiều đời con cháu là hậu duệ quý tộc của Phượng Linh. Việc tranh đấu trong hậu cung cũng biết đến. Bản thân mình làm sao có thể đưa Cẩm Hà tới một nơi như vậy?
"Nga? Tôn đại nhân có chuyện gì mời nói." Phúc Qúy vẫn như cũ mặt đầy hòa khí.
"Có thể được Hoàng Thượng nhớ nhung đó là phúc khí đã tu luyện mấy đời của tiểu nữ nhà ta, quấy nhiễu thành giá, làm cho Hoàng Thượng tưởng niệm cũng là khuyết điểm của tiểu nữ nhà ta. Việc tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng cũng là việc nên làm nhưng tiểu nữ nhà ta cách đây vài ngày đã có hôn ước!" Tôn Yến lấy lại bình tĩnh, lúc này lại phải nói dối Hoàng Thượng, cũng là do bất đắc dĩ...
"Nga? Cùng ai có hôn ước?" Phúc công công phát ra âm thanh tinh tế.
"Cùng Tất gia nhị tử Quyền Sinh đính ước!" Tôn Yến uống một ngụm trà, ổn định cảm xúc. Nay tình huống nguy cấp, chính mình nghĩ tới người mình ưng ý nhất là Tất Quyền Ngọc nhưng hắn đã đính hôn, đương nhiên sẽ không có khả năng, nhưng Tất gia Quyền Sinh chính mình tuy rằng không để ý nhưng dù sao cũng là một đứa nhỏ có phẩm hạnh. Tất Trạch Việt cũng là có ý tứ này, hôm nay chỉ cần đuổi được Phúc công công đi, liền sẽ chạy đi tìm Tất Trạch Việt, đem hôn nhân định ra. Sau này làm hôn sự cũng sẽ không bị coi là khi quân.
Chính là Cẩm Hà tưởng nhớ Quyền Ngọc, mấy tháng nay trở nên gầy yếu, cho dù có nói như thế nào cũng không nghe. Haizz... Có lẽ vận mệnh đã an bài như vậy, gả cho Tất Quyền Sinh thì so với vào cung làm phi còn tốt hơn rất nhiều.
Lịch sử của Tôn gia không phải là không có vài người trở thành Hoàng Hậu phi tần, trong thời gian ngắn đưa Tôn gia trở thành người đứng đầu cả triều văn võ, được Hoàng gia coi trọng. Nhưng mà bây giờ, Tôn gia đã muốn vị cực nhân thần, có thêm nhiều thù nhân thì vinh hạnh cũng có như không. Huống chi lần vinh sủng này là dùng hạnh phúc cả đời của Cẩm Hà mà đánh đổi, Tôn Yến đương nhiên ngàn vạn lần không đồng ý.
"Khi nào thì đính?" Phúc công công hỏi lại, trong mắt có điểm lạnh.
"Cách đây vài ngày!" Tôn Yến vội vàng nói.
"Tôn Yến! Khi quân chi tội, ngươi có thể đảm đương sao?" Phúc Qúy hô một tiếng liền đứng lên, cây phất trần vung lên liền chỉ vào Tôn Yến, lời nói như hóa thành đao làm người khác có cảm giác khó chịu.
"Phúc công công nói vậy là có ý gì?" Tôn Yến thầm nghĩ không ổn, nếu không như thế nào lại xảy ra vấn đề.
"Thời điểm ta vừa bước chân đến Tôn phủ liền đụng phải bà mối từ Võ gia đến cầu hôn... Ta có hỏi qua, được nghe nói là phu nhân nhà ngươi cự tuyệt Võ gia, ta liền hỏi bà mối, nữ nhi ngươi có cùng ai đính hôn chưa, nàng nói phu nhân ngươi khi sáng chính mồm nói là không có! Tôn Yến, ngươi khi quân chi tội, là đang có ý đồ gì?" Phúc công công quả quyết quát.
Tôn Yến nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, Võ gia kia đã bị chính mình cự tuyệt, hôm nay lại tới cầu hôn, quả quyết nếu không phải do Võ Chiêu thực hiện cũng là do được Hoàng Thượng ám chỉ, chính là chặn đường lui của mình.
Chính là chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể mạnh miệng mà nói: "Có thể vào cung, làm người bên cạnh Hoàng Thượng cũng là Cẩm Hà tu luyện mấy đời phúc khí, lịch sử Tôn gia cũng từng có người làm Hoàng Hậu phi tần, vinh sủng Tôn gia nhận được cũng khác với những người khác. Tôn Yến ta như thế nào có thể không chịu, hôn ước này cũng là chuyện vài ngày trước đây, phu nhân cũng không biết, nếu như công công không tin, liền nhờ công công đi với ta một chuyến, tự mình cùng Tất Trạch Việt đối chứng, công công thấy thế nào?"
Tôn Yến đâm lao phải theo lao, nữ nhi mình đương nhiên phải cứu, kia thâm cung lãnh viện một khi bước chân vào thì cả đời xem như bỏ đi, Tôn Yến như thế nào có thể chấp nhận. Bây giờ liền muốn dùng Tôn gia mấy trăm năm trung thành cá cược một phen, xem Hoàng Thượng có hay không vì chình mình mà buông tay. Lịch sử Tôn gia là trung lương, là văn thần đứng đầu, là cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng. Cùng lắm là Hoàng Thượng giận chính mình nhưng chỉ cần hắn là minh quân sẽ không vì một nữ nhân mà tiêu diệt cả Tôn gia.
Mà nếu Hoàng Thượng anh minh, không đem Tôn gia nhổ cỏ tận gốc như vậy chính mình sẽ đảm bảo chuyện giữa Cẩm Hà và Quyền Sinh, Hoàng Thượng cũng sẽ từ bỏ. Đến lúc đó cho dù Hoàng Thượng có đi tìm Tất Trạch Việt, thì đối với bản tính Tất Trạch Việt sẽ biết làm như thế nào, coi như là cấp cho Hoàng gia một bậc thang lui xuống.
Phúc công công cười lạnh một tiếng: "Tôn Yến, ngươi còn muốn mạnh miệng. Nói thật cho ngươi biết cũng được, nếu như đã không nắm rõ mọi việc, ta như thế nào có thể tùy tiện đến? Ngươi muốn dựa vào ta, dựa vào Hoàng Thượng chính là tự đi tìm đường chết! Khi quân chi tội có thể cho ngươi cởi xuống quan bào, lưu đày phương Bắc! Chẳng những vậy, Tôn gia của ngươi cũng có nguy cơ sẽ biến mất trong tay ngươi!"
Tôn Yến nghe công công nói lời này, cảm thấy hôm này đúng là Hoàng Thượng quả quyết không muốn buông tha chính mình, lộ vẻ sầu thảm cười: "Như vậy thì làm sao?" Đang định tiếp tục nói chuyện, cửa phòng lại chi nha một tiếng đẩy ra.
Người đến không phải là ai khác, chính là Tôn Cẩm Hà. Sau giờ cơm, nghe nói Võ gia tới cầu hôn đang muốn đi tìm phụ thân nói chuyện. Đứng ở trước cửa lại tình cờ nghe được chuyện này...
Cẩm Hà chỉ cảm thấy cả đời mình như vậy là xong rồi, phụ thân dốc hết sức để bảo vệ mình không phải nhập cung. Lấy Tất Quyền Sinh làm bia đỡ, nay bại lộ, thế nhưng lại không để ý đến khi quân chi tội, phụ thân đối với mình tình phụ tử thiêng liêng, không thể dùng ngôn ngữ nào tả hết được.
Phụ thân cũng chỉ vì muốn tốt cho chính mình. Nhưng nếu không thể gả cho Tất Quyền Ngọc, đi theo ai cũng không phải do chình mình định đoạt. Nay nghe phụ thân cùng Phúc công công nói, tương lai mình cũng chỉ còn hai khả năng, một là gả cho Tất Quyền Sinh, hai là vào cung làm phi.
Vào cung đương nhiên mình vạn phần không muốn, nhưng nếu không vào cung là đắc tội với Hoàng Thượng, làm phiền người nhà, hơn nữa đâm lao phải theo lao, bản thân mình sẽ phải gả cho Tất Quyền Sinh, nếu không Tất gia cùng Tôn gia chỉ sợ rất nhanh se bị trừng phạt tội khi quân...
Chính mình cực khổ chờ Tất Quyền Ngọc, cho dù hắn trở về, cho dù hắn bỏ hôn ước về tìm chính mình, cả hai vẫn không có khả năng ờ cùng một chỗ. Bởi nếu như hai người ở cùng một chỗ, như vậy phụ thân sẽ bị tội khi quân!
Cẩm Hà chỉ cảm thấy cuộc đời mình thật vô nghĩa... Một người không bao giờ dừng chờ đợi người kia. Đợi không được người kia, liền xem như vì phụ thân, vì Tôn gia làm một việc nhỏ, góp chút sức! (Editor: Cẩm Hà a!!! Đây không phải là việc nhỏ a! Là chung thân đại sự a!!! Sau này ngươi và Quyền Ngọc ngược lên ngược xuống thì độc giả phải sống sao a!!!)
Cẩm Hà đẩy cửa thư phòng, sắc mặt tái nhợt, xem cũng không thèm xem Phúc công công, liền quỳ dưới chân Tôn Yến: "Phụ thân cùng Tất tướng quân dù sao cũng là ước định bằng miệng, cũng chưa từng trao đổi tính vật. Hoàng Thượng vì nước mà vất vả, nếu như Cẩm Hà có thể hầu hạ Hoàng Thượng, kia cũng là Cẩm Hà phúc khí, Tất tướng quân cũng sẽ không trách cứ!"
"Có thế chứ, Tôn đại nhân a, ngươi xem, tiểu thư như thế quả nhiên là có khí độ mẫu nghi thiên hạ. Ta đây hồi cung bẩm báo với Hoàng Thượng, ngày mai lễ bộ sẽ đến đón..." Phúc Qúy lúc này mới thả được tảng đá trong lòng, cáo từ rời đi. Hôm nay đi một chuyến, kết quả thu được rất tốt, nếu làm không tốt, không biết Hoàng Thượng sẽ như thế nào xử phạt.
Tôn Yến suy sụt ngồi trở lại ghế, nhìn Tôn Cẩm Hà đang quỳ gối trước mặt nhất thời bi ai, lệ không kìm được mà rơi...
"Phụ thân!" giọng Cẩm Hà run run: "Sao nữ nhi có thể vì bản thân mình mà hãm hại toàn bộ Tôn gia?"
"Cẩm Hà a! Ngươi đây là tội gì. Ngươi cũng biết, ta tình nguyện phạm khi quân chi tội cũng không nguyện cho ngươi tiến cung. Huống chi nếu ta kiên quyết không đồng ý, Hoàng Thượng sao có thể cho ta đi lưu đày, sau đó đoạt ngươi đi! Nếu Hoàng Thượng đã bất nhân tới như vậy, Tôn Yến ta còn làm quan để làm gì, Thánh Thượng như vậy sao đáng giá Tôn Yến ta đi theo phụ tá. Đó là lưu đày thì cũng có quan hệ gì?" tay Tôn Yến phù Cẩm Hà đứng lên, chợt cảm thấy mình như già đi thêm mười tuổi. Từng cùng Hoàng Thượng nói chuyện, cùng Hoàng Thượng đánh cờ nhưng cuối cùng chính mình lại thua, bị bắt đi lưu đày, Hoàng Thượng còn muốn quy tội khi quân, chém giết trung thần lương tướng! Hắn sau này cũng sẽ gánh lấy hậu quả.
"Nếu không thể cùng Quyền Ngọc ở cùng một chỗ, như vậy cho dù gả cho ai cũng có gì khác nhau? Nếu như ta vào cung mọi chuyện liền ổn thỏa, ta vào cung cũng được!"Cẩm Hà nói.
Thật bi thương, cuộc đời này nếu như không thểcùng ngươi ở cùng một chỗ, như vậy ta ở nơi nào, ở cùng một chỗ với ai, phải đốimặt với cái gì còn gì đáng giá để chờ đợi? Còn cái gì đáng giá để sợ hãi? Còncái gì có thể khiến lòng ta dâng lên gợn sóng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro