Chương 20: Tôn Cẩm Hà
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng... Ngài... Nô tài lập tức đi thỉnh ngự y..." Phúc công công nhìn Hoàng Thượng ho khan một trận kinh thiên động địa, khăn lụa trên tay thấm toàn vết máu, sợ đến nỗi mặt mày trắng bệt...
"Đừng... Khụ khụ... Đừng..." Hoàng Thượng tựa lưng vào long tháp, xua tay ngăn cản.
"Như vậy làm sao mà được... Hoàng Thượng, thân thể quan trọng hơn!" Phú công công vội vàng nâng tay vì Hoàng Thượng vuốt lưng cho thuận khí, chỉ thấy Hoàng Thượng sắc mặt tái nhợt, sau khi ho khan ửng hồng một cách quỷ dị, thở dốc.
Hoàng Thượng nhắm mắt nghĩ ngơi một lúc, hơi thở dần bình tĩnh lại, mới hơi hơi giương mắt hướng Phúc công công nói: "Phúc Qúy a... Ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy, cũng nên biết thân thể của trẫm không phải là chuyện ngày một ngày hai... Người của Ngự y phủ nếu có biện pháp thì trẫm cũng không thành ra thế này. Bệnh này, trong lòng trẫm là rõ nhất, lâu thì từ hai đến ba năm, ngắn thì chưa đến một năm rưỡi..."
"Hoàng Thượng dừng nói điềm gở... Bệnh này sẽ trị được... Hoàng Thượng ngài còn trẻ..." Phúc công công vội vàng quỳ xuống nói, Hoàng Thượng bất quá chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, vẫn là tuổi tráng niên...
Hoàng Thượng phất tay áo, cho Phúc công công đứng lên, sau đó cười khẽ, đối với Phúc công công nói: "Sống chết do trời định, cho dù trẫm là Hoàng đế, nhưng dù sao cũng là thiên tử, trời muốn trẫm chết, trẫm đương nhiên phải chết... Chính là Phúc Qúy a... Ngươi cũng biết, trẫm không thể không quan tâm đến cái gì?"
"Thái tử điện hạ!" Phúc công công đứng lên, khoanh tay đứng bên người Hoàng Thượng. Thái tử năm nay bảy tuổi, được Hoàng Thượng sủng ái, có điều tuổi còn quá nhỏ, không thể chỉnh lý quốc sự.
Hoàng Thượng gật gật đầu, thở dài một tiếng nói: "Là đứa nhỏ đáng yêu, đáng tiếc tuổi còn quá nhỏ... Bảy tuổi! Nếu có một ngày trẫm không còn, ai có thể bảo hộ được hắn?"
"Hoàng Thượng..."
"Ngươi nói, nếu như ngày đó đến, trẫm có thể nhắm mắt được sao? Thái tử ở thế yếu a!" Hoàng Thượng có chút bi thương mở miệng.
"Thời gian trước không phải đã chiêu Võ thị vệ vào Thái tử cung? Việc đó xem như đã ủy thác cho Võ gia, cũng là vì Thái tử mà tìm ra chỗ dựa. Võ tướng quân là trọng thần, Võ Sách ở Thái tử cung như vậy có thể nói Võ gia chính là thế lực của Thái tử... Mà Võ gia nắm Tứ Phương quân đoàn, là đại binh đoàn gần kinh thành nhất!" Phúc công công hơi cong lưng nhẹ giọng nói.
"Haha... Một cái Võ gia có thể dùng được vào việc gì? Nếu luận về võ, được quan tâm nhất, có thế lực nhất chính là Tất gia, nếu luận về văn, văn thần đứng đầu thiên hạ chính là Tôn Yến. Hai người này có thể bình an thiên hạ. Tuyển Võ Sách làm Thái tử thị vệ bất quá là do bất đắc dĩ, nếu như hai người con của Tất gia không có biểu hiện như vậy, khả năng làm Thái tử thị vệ như thế nào có thể tới phiên Võ gia?" Hoàng Thượng lại thở dài.
"Tôn, Tất hai nhà có nhiều thế hệ trung lương, Tôn Yến cùng Tất Trạch Việt hai người đối với triều đình là trung thành và tận tâm, Hoàng Thượng nếu lập Thái tử, hai người này đương nhiên sẽ dụng tâm phụ trợ, Hoàng Thượng đừng lo."
"Haha..." Hoàng Thượng cười cười, lại đột nhiên vòng sang chủ đề khác: "Ngươi cũng biết hôm nay lâm triều, trẫm nhận được quân báo, Tiếu Trí Lực đêm tập kích Tây Phượng Quan, vừa mới đắc thủ lại thừa thắng xông lên, sau khi đuổi theo hơn tám mươi dặm, bị mai phục sau đó mới quay lại trấn thủ Tây Phượng Quan. Nay Tây Phượng Quan đã trở lại trong tay chúng ta."
"Chúc mừng Hoàng Thượng! Có được Tây Phượng Quan rồi, bắt trọn Xích Châu Thanh Hà chỉ là vấn đề thời gian!"
"Đúng vậy, có được cửa Tây Phượng Quan này thủ hộ, sau này Xích Châu có muốn tới nhiễu ta cũng là không dễ. Vậy ngươi cũng biết, trận chiến ở Tây Phượng Quan chỉ chết hơn trăm người quân ta đã thành công? Phượng Linh ta cùng Xích Châu ở Tây Phượng Quan giành co nhiều năm như vậy, có bao giờ thành công được một lần?" Hoàng Thượng tựa hồ lầu bầu.
"Tiếu Trí Lực tướng quân quả nhiên trí dũng song toàn!" Phúc công công khen.
"Ngươi cũng biết, quân ta trong sơn cốc gặp mai phục, một vạn người bị địch tập kích vây sát, tuy quân ta thương vong hai ngàn người nhưng quân ta vẫn toàn thây thoát ra?" Hoàng Thượng tiếp tục nói.
"Tiếu Trí Lực tướng quân chỉ huy thích đáng, Hà Tây quân đoàn dũng mãnh phi thường!" Phúc công công vội vàng cảm khái.
"Không! Ngươi sai lầm rồi!" Hoàng Thượng đột nhiên cười lạnh: "Ngươi cũng có biết trong trận chiến chiếm Tây Phượng Quan, chính là Tất Quyền Ngọc vũ dũng mọi người vững vàng chiếm đầu tường, rồi sau đó một mình đánh lại thiên quân vạn mã quân địch mở ra cửa thành? Ngươi cũng có biết trận chiến trong sơn cốc, là hắn dẫn hơn trăm quân phá vòng vây, giải vây cho toàn bộ đại quân?"
"Lợi hại như vậy sao? Qủa không hổ là con cháu Tất gia!" Phúc công công há to miệng, cảm thấy khó có thể tin được.
"Trẫm nhìn quân báo, căn bản cũng không thể tin được Tất Quyền Ngọc mấy tháng trước ở trong cung biểu hiện bình thường như vậy lại có thể đạt được chiến tích to lớn. Ta cứ nghĩ rằng do giao hảo giữa Tiếu Trí Lực và Tất Trạch Việt, muốn hư báo quân công, cấp Tất Trạch Việt tí giao tình, sự tình như vậy, không phải là chưa có qua." Hoàng Thượng ho khan một trận, chậm rãi nói.
"Cái này... Nó là hư báo quân công a..." Phúc công công ngập ngừng, hư báo quân công chính là tội lớn!
"Nếu là hư báo quân công thật, như vậy chứng tỏ, Tất Quyền Ngọc cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng dựa vào mật báo của ta từ Hà Tây quân đoàn, so theo quân báo cũng kể ra nhiều phần giống, Tất Quyền Ngọc này dũng mãnh ra sao, vượt xa tầm tưởng tượng của ta. Quân báo đặc biệt đề cập đến công tích của Tất Quyền Ngọc cũng không có nửa điểm khoa trương!" Hoàng Thượng vẻ mặt thâm trầm. Phúc công công đem đến cho hắn một chén nước.
"Con cháu Tất gia quả thật không hề tầm thường!" Phúc công công nói.
"Nhưng là mấy tháng trước vào thời điểm tuyển thị vệ, ở văn khảo thì ngủ, ở võ khảo thì phát huy tầm thường. Phương diện này là có ý tứ gì?" Hoàng Thượng nói có chút nhanh, nhịn không được lại ho khan.
Phúc công công vội vàng giúp hắn thuận khí trong miệng lại không dám nhiều lời: "Việc này..."
"Chỉ mới qua vài tháng, Tất Trạch Việt liền đưa hắn đi tới Hà Tây quân đoàn, việc này chứng minh cái gì? Chứng minh Tất gia căn bản không muốn chức danh Thái tử thị vệ, người như vậy, như thế nào có khả trở thành thế lực của Thái tử?" Hoàng Thượng giận dữ, sắc mặt khó coi.
"Kia... Kia Hoàng Thượng muốn đánh áp Tất gia?" Phúc công công hỏi. Hoàng thành này, không có ai đáng tin cậy, không có bằng hữu vĩnh viễn. Mà Hoàng Thượng một khi hoài nghi ai đối với hoàng gia bất trung, không lâu sau sẽ là tận thế của người đó. Dù sao hoàng quyền tối thượng, là cái mà quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung...
Hoàng Thượng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Phúc Qúy a, những lời này trẫm không thể đối với bách quan nói, không thể đối với phi tần nói, chỉ có ngươi đi theo trẫm nhiều năm như vậy, trẫm mới lải nhải với ngươi một chút. Ngươi cũng biết, nếu thân thể trẫm không như vậy, nếu trẫm có thời gian thêm hai mươi năm, trẫm nhất định sẽ làm như vậy, quân quyền tập trung quá nhiều vào tay Tất gia, Tất gia ở trong Phượng Linh quân có quá nhiều uy vọng, đã sớm uy hiếp đến hoàng quyền. Một khi có chuyện gì, chính là nuôi ong tay áo..."
Tronh ánh mắt Hoàng Thượng có lãnh ý: "Nhưng trong thời gian ngắn, muốn chế phục Tất gia, làm thế nào có khả năng? Không những ảnh hưởng đến quân đội đến bách quan, lỡ khiến xảy ra binh biến, Phượng Linh mấy trăm năm giang sơn liền không có tương lai. Cho dù có xử lí, Tất gia là con cờ lớn của Phượng Linh, một khi không còn Tất gia sẽ xảy ra khả năng Viêm Sa tấn công. Đến lúc đó, Đông tuyến chỉ có một mình Thiết Thạch Khoan thì đối đầu như thế nào? Khi đó cân bằng năm quốc gia bị phá hủy, Tây tuyến Xích Châu Thanh Hà thừa nước đục thả câu, Phượng Linh ta phải đối phó như thế nào? Tất gia này không thể đánh áp chỉ có thể dùng... Bởi vì vận mệnh Phượng Linh ta cùng vận mệnh Tất gia được trói cùng một chỗ, chỉ có thể trấn an mượn sức..."
"Ý tứ Hoàng Thượng là?" Phúc công công vừa nghe, liên lụy trong chuyện này rất lớn, làm sao có thể làm.
"Ban chỉ, khen ngợi chiến tích của Tât Quyền Ngọc ở Tây Phượng Quan, đến binh khí khố trung của trẫm, đem 'Phượng Viêm thương' ban cho hắn, bảo là hoàng ân ta mênh mông cuồn cuộn."
"Là! Hoàng Thượng!"
"Còn nữa, bệnh tình trẫm tuy rằng nặng thêm nhưng việc này không được để lan ra ngoài, từ văn võ đại thần đến hậu cung phi tần cũng không được tiếc lộ. Chỉ cần nói là thân thể hơi kém chút, Thái y nói trẫm do thời điểm biến hóa nên làm cho không khỏe, rất nhanh sẽ qua. Trẫm a, còn cần vì Thái tử làm thêm chút chuyện." Hoàng Thượng cười nói.
"Hoàng Thượng muốn làm cái gì?"
"Trẫm năm nay ba mươi bảy tuổi, đang lúc tráng niên, dưới gối tam tử hậu cung cần được bổ sung, cho Phượng Linh ta thêm nhiều con nối dòng. Ngươi đi thu xếp cho ta một chút."
"Hoàng Thượng muốn chọn phi?" Phúc Công công kinh ngạc nói, Hoàng Thượng đã nhiều năm nay không có tuyển phi.
"Tuyển! Ngươi đi thu xếp, tháng tam liền tuyển, hết thảy đều dựa theo quy củ. Bất quá trẫm cũng đã định sẵn người rồi. Trẫm nghe nói tả tướng Tôn Yến có nữ nhi nay đã muốn mười lăm. Trẫm ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy nàng liền yêu thích muốn nạp nàng làm phi. Việc này, cũng vào tháng tám định đoạt." Hoàng Thượng mỉm cười, trong mắt lại không có ý cười.(Editor:Mọi tình huống ngược của chuyện bắt đầu từ đây mà ra :3)
"Hoàng Thượng... Này... Tôn đại nhân nữ nhi..." Phúc Qúy cả kinh.
"Nếu không phải thời kì nhạy cảm, trẫm cũng sẽ không ra hạ sách như vậy. Tôn Yến là văn thần đứng đầu, là người mưu trí. Trẫm muốn nữ nhi của hắn, hắn nhất định hận trẫm nhưng sẽ không thể cự tuyệt trẫm, bởi vì trẫm là quân, hắn là thần. Về chuyện sau này, trẫm tự nhiên biết nên làm thế nào. Tất nhiên sẽ làm cho hắn cảm kích trẫm! Thời điểm trẫm có chuyện, trẫm sẽ cấp cho Thái tử một con đường tốt. Nếu không hắn còn quá nhỏ, thế lực quá nhỏ a..." Hoàng Thượng cảm khái nói.
"Nhưng Hoàng Thượng..." Phúc Qúy còn muốn hỏi, Hoàng Thượng phất tay ngăn trở hắn.
"Đừng hỏi, trẫm cũng mệt mỏi, nhanh chóng đi làm, về chuyện sau này, trẫm cũng đã an bài..." Hoàng Thượng nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phúc công công nhẹ nhàng lên tiếng: "Là!" liền đi ra cửa.
Hành động của Hoàng Thượng lần này, haizz... Phúc công công thở dài một tiếng, không biết làm như vậy là đúng hay sai. Cưới Tôn Yến chi nữ là như thế nào? Có thể nào có được Tôn Yến hậu thuẫn? Rồi sau đó thiên hạ văn thần phụ tá Thái tử ra sao? Nhưng làm cho con gái bảo bối của Tôn Yến vào cung, rốt cuộc là chiếm được hậu thuẫn từ Tôn gia hay sẽ đắc tội Tôn gia? Huống chi Hoàng Thượng không còn sống được bao lâu, vậy toàn hậu cung phi tần đều chỉ có thể ở trong cung chết già...
Một khi như thế, Tôn gia như thế nào có thể không hận?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro