
Chương 136. Tuyệt vọng
Lần này hội nghị quảng cáo quốc tế diễn ra rất náo nhiệt, quy tụ nhiều nhân tài xuất sắc trong ngành, Sầm Khê cũng là một trong số đó.
Trong chiếc váy lễ phục màu đen thanh lịch, cô ngồi ở hàng ghế quý khách đã đủ thu hút mọi ánh nhìn. Khi lên sân khấu phát biểu, thái độ bình tĩnh và khí chất thanh cao xuất trần của cô càng khiến không ít người hâm mộ phải trầm trồ, các phóng viên truyền thông cũng đều hướng ống kính về phía cô.
Phía sau màn hình lớn trưng bày lý lịch cùng những tác phẩm đoạt giải của cô. So với vẻ ngoài xuất sắc, chính những thành tựu này mới là nguồn tự tin giúp cô đứng ở vị trí này hôm nay.
Trong làn vỗ tay nhiệt liệt, cô duyên dáng bước xuống sân khấu cùng chiếc váy ưu nhã, tiếp nhận hai cuộc phỏng vấn của truyền thông. Daisy vội vàng đón lấy áo khoác và túi xách, đồng thời nhắc nhở: "Giám đốc Lynn, khoảng hai mươi phút trước có người gọi điện cho chị, em thấy là số riêng của chị nên không dám nghe thay."
"Được rồi." Sầm Khê nhận lại túi xách, lịch sự từ chối lời mời của các truyền thông khác, dẫn Daisy đến phòng nghỉ bên cạnh rồi lấy điện thoại ra xem.
Là cuộc gọi từ An Đông, hơn nữa chỉ vang có vài tiếng thì bên kia đã tự tắt máy.
Sầm Khê cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cô và An Đông hiếm khi gọi điện cho nhau, thường chỉ nhắn tin WeChat thôi.
Chẳng lẽ có chuyện gấp? Cô tức khắc cảm thấy bồn chồn, không còn tâm trí uống nước, lập tức bước đến bên cửa sổ gọi lại.
Mới vang được vài tiếng thì đối phương lại tắt máy.
Gió ấm mùa xuân thổi qua cửa sổ, mang theo hương thơm của những bông hoa đầu mùa, nhưng Sầm Khê chẳng có tâm trí ngắm nhìn trung tâm triển lãm bên ngoài có trồng hoa sớm hay không. Thần sắc căng thẳng, cô liên tục gọi lại cho An Đông.
Có khi bị tắt máy, có khi không ai nghe.
Là đang bận sao?
Nhưng An Đông là lão cán bộ từ trước đến nay luôn có lối sống rất điều độ, ngủ sớm dậy sớm. Thời gian này hàng ngày, chắc chắn cô ấy đều đang chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.
Cô đã gửi vài tin nhắn WeChat, cố gắng kìm nén cảm giác bất an mạc danh trong lòng, tự an ủi rằng An Đông chắc đang chăm sóc An Tú Anh, chờ chút nữa sẽ gọi lại cho cô.
Cô đứng bên cửa sổ, nhận ly nước Daisy đưa, tâm thần bất an mà uống vài ngụm.
Vài phút sau, cô lại gọi thêm một lần nữa, lần này cuối cùng cũng có người nghe máy.
Tảng đá trong lòng rơi xuống một nửa, nhưng chưa kịp cô mở miệng hỏi thăm, bên kia đã truyền đến một giọng nữ không kiên nhẫn và có chút cộc cằn: "Sầm Khê à? Cậu có chuyện gì?"
"Cô là ai?" Lòng Sầm Khê lại nhấc lên, nhíu mày hỏi, "An Đông đâu?"
Người phụ nữ bên kia càng thêm không kiên nhẫn: "Tôi là Ngưu Lâm, cậu gọi hoài làm gì? An Đông bây giờ rất nguy hiểm, tôi còn chưa đóng xong viện phí đây. Thôi, không nói chuyện với cậu nữa."
Sầm Khê như bị sấm rền đánh trúng, tim đập dồn dập, sắc mặt tái đi vài phần, hỏi vội: "Cậu nói gì? An Đông rất nguy hiểm? Cậu ấy làm sao vậy?"
Ngưu Lâm hít sâu một hơi: "Cậu ấy tự đâm mình hai dao, hiện tại đang trong phòng phẫu thuật cấp cứu. Cậu không có việc gấp gì thì đừng gọi nữa được không? Tôi đây đang vội đây."
Những câu nói ngắn gọn và sắc bén của Ngưu Lâm như những mũi dao thẳng đâm vào ngực Sầm Khê, cơn đau như sóng thần cuộn trào lan tràn.
Chỉ hai tiếng trước thôi, cô còn video call với An Đông, lúc đó An Đông vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao lại...
"Bệnh viện thành phố phải không?" Sầm Khê cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, không hỏi thêm về nguyên nhân, lập tức đứng dậy bước ra ngoài, "Tôi lập tức lái xe qua. Ngưu Lâm, phiền cậu xong việc rồi gọi lại cho tôi, An Đông nhờ cậu rồi."
Nói xong cô tắt điện thoại, lấy chìa khóa xe từ túi ném cho Daisy phía sau: "Phiền em hôm nay làm tăng ca với tôi, sẽ có phụ cấp tăng ca."
Daisy hơi ngớ người, nhưng vẫn vội vàng theo sau: "Giám đốc Lynn, đi đâu vậy ạ? Tối nữa còn có tiệc tối cần tham dự, chị định..."
"Tôi phải về nhà, em lái xe giúp tôi." Giọng Sầm Khê bình tĩnh như AI, "Nhanh lên, tôi muốn đuổi kịp thời gian."
"Dạ, được ạ." Daisy cũng chú ý thấy sắc mặt cô vô cùng khó coi, là kiểu khó coi mà cô nàng chưa từng thấy, không dám hỏi thêm, vội chạy lên xe rời khỏi trung tâm triển lãm.
"Không thể hiểu được..." Phát hiện đối phương tắt máy, Ngưu Lâm mới lầm bầm nhét điện thoại vào túi, đúng lúc người nhà bệnh nhân tai nạn xe phía trước tránh ra, cô vội chạy lên đóng viện phí.
Sau khi đóng phí, Sầm Khê lại gọi điện cho An Đông, hỏi tiền có đủ không, không đủ thì cô chuyển tiền qua.
Ngưu Lâm thật sự chịu không nổi, bực bội mà nói: "Này Sầm Khê, cậu coi thường ai vậy? Hai vạn tệ mà tôi đến nỗi không lấy ra được sao?"
Bên kia dường như hoàn toàn không để ý đến thái độ của Ngưu Lâm, tiếp tục giọng vẫn run run hỏi: "Cậu ấy thế nào? Bác sĩ nói sao?"
"Làm sao tôi biết được? Mới vừa đẩy vào phòng cấp cứu." Ngưu Lâm cũng đang lo lắng cho An Đông, giọng càng không tốt, "Cậu về cũng vô ích thôi, cậu đâu có biết chữa bệnh."
Ngưu Lâm chính là cảm thấy Sầm Khê không thể hiểu được.
Còn chuyện chuyển tiền... làm như cô thân thiết với An Đông lắm vậy.
Đúng là gần đây An Đông và Sầm Khê thân đến mức có thể mặc chung một cái quần, nhưng Ngưu Lâm tự nhận mình và An Đông cũng không kém cạnh gì, chi phí cấp cứu này, làm bạn bao nhiêu năm như vậy... lại không xứng đáng lo viện phí sao?
Hơn nữa Sầm Khê ở Bắc Kinh, An Đông ở Bạch Thạch trấn, giữa hai nơi cách nhau năm sáu trăm km, cũng không biết Sầm Khê một hai chạy về làm gì.
Thật ra An Đông cũng rất kỳ lạ, còn lưu Sầm Khê là người liên hệ đầu tiên, đặt tên "AA Sầm Khê~", nghe buồn nôn không chịu được, không biết còn tưởng là tên người yêu trong điện thoại đây.
Nhưng mà thôi, chuyện đó giờ không quan trọng nữa. Ngưu Lâm hiện tại chỉ hy vọng An Đông không sao. An Đông khỏe thì cô mới có thể hỏi tội An Đông, tại sao lại lưu điện thoại Sầm Khê đầu tiên mà không phải cô. Rõ ràng cô và An Đông cùng ở Bạch Thạch trấn, bà con xa không bằng láng giềng gần mà!
Bất quá Sầm Khê có vẻ thật sự rất lo lắng, còn đặc biệt lái xe về, xem ra cũng có lòng. Ngưu Lâm cũng không so đo những hiềm khích trước đây nữa, chủ động giải thích với cô: "Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, dì Từ cũng bị dọa đến hoảng hốt lắm, mẹ An Đông cũng không nói chuyện với tôi, chỉ biết hai mẹ con cãi nhau một trận, ồn ào đến mức rất dữ dội, An Đông... tâm lý rối loạn..."
Vốn dĩ Ngưu Lâm sắp đi ngủ rồi, là dì Từ gọi điện cho cô, khóc nháo nói An Đông tự tử, đã gọi 120 rồi, nhờ cô nhanh tới giúp.
Còn chuyện gọi cho Sầm Khê, là do dì Từ hoảng quá. Dùng vân tay của An Đông, khi ấy đã bất tỉnh, để mở khóa điện thoại, bấm vào liên hệ đầu tiên, không ngờ lại là Sầm Khê. Gọi xong mới biết nhầm, vốn dĩ là muốn gọi thẳng 120.
Thành phố nhỏ này không có nhiều ca cấp cứu, xe cứu thương đến rất nhanh, Ngưu Lâm trực tiếp đuổi theo đến bệnh viện, vừa đến đã thấy An Đông đang được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cô chưa bao giờ thấy An Đông trông như vậy, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, khóe miệng còn vết máu khô lại, ngực bị máu thấm ướt một mảng lớn qua lớp băng gạc, đôi mắt nhắm chặt, nằm đó mặc cho nhân viên y tế xử lý, cả người không chút sinh khí...
"Nghe dì Từ nói, An Đông tự đâm mình hai dao." Ngưu Lâm vừa nói, vừa thấy mắt cay xè, "Nếu không phải bà ấy kịp thời ngăn cản, có thể còn có dao thứ ba... Nghe y tá bên ngoài nói, cậu ấy bị thương rất nặng, có thể... nguy hiểm đến tính mạng."
Sầm Khê ngồi trên ghế phụ, môi dưới bị chính mình cắn ra máu, những ngón tay thon dài nắm chặt điện thoại, tay còn lại nắm thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tại sao... An Đông lại không muốn sống đến vậy?
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy tuyệt vọng đến mức đó...
"...Tôi biết rồi." Giọng Sầm Khê khó khăn, "Ngưu Lâm, làm phiền cậu chăm sóc cậu ấy."
Cô không tính nhờ Ngưu Lâm báo kết quả cho mình.
Kết quả nhất định phải tốt. Không thể có kết quả xấu, không thể.
Nghe giọng nói của Sầm Khê như mất hồn vậy, Ngưu Lâm không hiểu nổi đồng thời, lại có chút không đành lòng, nói thêm một câu: "Bất quá, bệnh viện đã liên hệ với bác sĩ ở Tùng Thành, họ sẽ nhanh chóng chạy tới, phòng trường hợp xấu nhất."
Sầm Khê: "Ừm, Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu."
Từ khi Ngưu Lâm gọi điện, cô đã gọi cho Trần Tuệ, giải thích đơn giản tình hình của An Đông, nhờ bà hỗ trợ liên hệ với một phó chủ nhiệm khoa ngoại ở bệnh viện thành phố.
Vị phó chủ nhiệm đó từng là học trò cũ của Trần Tuệ, kém bà không nhiều tuổi, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt.
Trần Tuệ ban đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức nhận lời.
Ngồi trên xe nửa tiếng đầu, điện thoại của Sầm Khê không ngừng reo. Cô giữ bình tĩnh, liên hệ tất cả những mối quan hệ có thể nhờ vả, không chỉ ở Bạch Thạch trấn mà còn cả bệnh viện ở Tùng Thành...
Cô còn cách Bạch Thạch trấn ít nhất năm tiếng lái xe, còn bác sĩ Tùng Thành qua đó chỉ cần hai tiếng.
Sầm Khê chỉ mất mười lăm phút là liên hệ khắp nơi, sắp xếp được một phó chủ nhiệm khoa tim mạch bệnh viện Tùng Thành, trả giá cao mời ông "xuất thủ" khẩn cấp, đối phương lập tức mang trợ thủ xuất phát.
Cho dù sau cùng có cần đến hay không, Sầm Khê vẫn muốn chuẩn bị sẵn sàng mọi phương án...
Lúc này, Ngưu Lâm đang đứng chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, dì Từ thì nép bên tường gọi điện cho con trai, còn An Tú Anh ngồi đờ đẫn trên ghế.
An Tú Anh mái tóc hoa râm xơ xác, nét mặt hằn rõ những nếp nhăn sâu, cả người co rúm lại như vừa già đi cả chục tuổi.
Đối với tình trạng này của bà, Ngưu Lâm đã thấy nhiều không lạ, đặt chai nước khoáng mua được bên cạnh bà và dì Từ, cũng ngồi xuống, hồi hộp chờ người bên trong ra.
Giữa chừng cửa phòng phẫu thuật mở một lần, nhưng An Đông vẫn chưa được đưa ra, ngược lại là hai bác sĩ vội vàng đi vào, sau đó lại có người ra kêu An Tú Anh ký tên.
Quãng đường lẽ ra phải mất hơn sáu tiếng, vậy mà Sầm Khê chỉ dùng hơn năm tiếng đã đến nơi.
Đoạn cuối cô tự lái, xe bay như xé gió, lao vút trên đường, Daisy cũng nhắc nhở nhưng cô hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.
Qua Kiến Thành, một số điện thoại lạ gọi cho cô, cô đoán có thể là Ngưu Lâm, nhưng cô không nghe.
Nói thật là cô không dám nghe.
Cô muốn tận mắt nhìn thấy. Cô chỉ chấp nhận một kết quả duy nhất thôi là... An Đông phải còn sống.
Một cú phanh gấp đến nghẹt thở. Chiếc xe lấm lem phong trần, không còn một chút dáng vẻ gọn gàng ban đầu, cuối cùng dừng lại trước cửa bệnh viện thành phố.
Sầm Khê xuống xe quá vội, chân phải bị trẹo một chút, nhưng cô không rảnh lo, chỉ một mạch lao vào khu cấp cứu. Cô gấp gáp hỏi nhân viên lễ tân, nhận được câu trả lời "Bệnh nhân đó được chuyển đến Phòng chăm sóc đặc biệt ICU."
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU...
Vừa là kết quả tốt, vừa là kết quả xấu.
Tầng 3, trước cửa ICU, Ngưu Lâm đang ngủ gà ngủ gật ở hành lang, tiếng bước chân dồn dập bỗng đánh thức cô, ngẩng đầu vừa thấy Sầm Khê đang từ thang máy đối diện chạy tới.
Người phụ nữ trước mắt mặc một chiếc váy lễ phục màu đen cao quý đến khoa trương, như minh tinh điện ảnh vậy, trời lạnh chỉ khoác chiếc áo blazer mà còn không cài cúc, mái tóc dài vốn cài gọn giờ hơi tản loạn, đôi mắt sưng đỏ, tiều tụy bất kham.
"Cậu ấy thế nào?" Sầm Khê thở hồng hộc đứng trước mặt cô, giọng run rẩy hỏi.
Ngưu Lâm đứng dậy, vừa muốn nói gì thì thấy An Tú Anh bên cạnh vụt đứng lên, giơ tay tát Sầm Khê một cái dữ dội, trong miệng còn mắng: "Đồ hồ ly tinh! Cô còn có mặt mũi đến đây sao! Đều do cô hại con tôi!"
Ngưu Lâm hoàn toàn sững sờ.
An Tú Anh lúc trẻ từng là thợ làm việc nặng, dù bệnh tật nhưng sức lực không phải dạng vừa, một cái tát khiến Sầm Khê loạng choạng lùi lại một bước, mặt nghiêng sang một bên, làn da trắng nõn lập tức hằn lên một dấu tay đỏ bừng.
Sầm Khê đưa tay ôm má, phải tựa vào tường để đứng vững.
Cô trong đời này chưa từng bị ai tát bao giờ. Gương mặt nóng rát đau đớn, tai cũng phát ra tiếng vo vo, vốn đã choáng váng vì thức đêm lái xe, giờ càng thêm trời đất quay cuồng.
Ngưu Lâm cuối cùng cũng kịp phản ứng, lập tức nhào tới muốn kéo An Tú Anh ra, nhưng chưa kịp mở miệng nói gì, Sầm Khê đã ngẩng đầu, bước tới trước một bước không chút do dự, hung hăng cho An Tú Anh một bạt tai.
Ngưu Lâm trợn tròn mắt: ...
Sầm Khê nhìn xuống An Tú Anh từ trên cao, đôi mắt vốn kiêu ngạo lúc này lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô cắn từng âm tiết thật nặng: "Cái tát này là... thay An Đông đánh bà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro