
Chương 2
Liên tiếp bị đối xử thô bạo, cho đến khi trên trán phủ lên một tầng mồ hôi lạnh, tiếng thở dốc dồn dập của Diệp Tri Thanh mới hơi chút dịu xuống.
Kết hợp với việc mấy ngày chưa uống một giọt nước, Diệp Tri Thanh có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể vốn đã suy yếu của mình giờ phút này đã kiệt sức. Để chu toàn với Nữ vương Ai Cập có khuynh hướng công kích rõ ràng và hỉ nộ thất thường.
Nàng chủ động nhượng bộ: "Thợ thủ công của Vương thất Pontus đã được đào tạo riêng qua nhiều năm, thợ thủ công dù tài nghệ tinh vi ở các nước khác cũng không thể thay thế được trong vòng bảy đến tám năm."
Idis đứng dậy, nhướng mày, trong đôi mắt màu hổ phách trầm tĩnh ánh lên một tia thấu hiểu. Nàng ấy cất bước đi về phía ngoài cửa: "Pontus đã bị hủy diệt." lời trần thuật bình đạm lại như cơn cuồng phong tàn phá trên biển cát, sau cơn lốc, là nỗi đau đớn thô ráp và rõ ràng.
Idis bước ra ngoài cửa, nghe thấy tiếng ho khan từ bên trong cánh cửa, ánh mắt nàng ấy hơi ảm đạm, quyết định từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.
Diệp Tri Thanh lảo đảo đi về phía chiếc bàn bên cạnh. Tiếng dây xích va chạm lanh lảnh vang lên. Diệp Tri Thanh uống cạn một bát lớn nước lọc, cảm giác nóng rát, đau đớn trong cổ họng mới hơi chút được dịu xuống. Nàng nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh hồ quang lung linh trên mặt nước, thất thần.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, tính tình thô bạo khó lường của Idis vẫn khiến Diệp Tri Thanh bất ngờ. Khoảnh khắc vừa rồi, cảm giác sợ hãi cái chết sắp đến đã bò dọc theo xương sống lưng, các mạch máu ẩn dưới thái dương đập điên cuồng, khiến nàng vẫn còn hoảng sợ.
Khép lại đôi mắt khô khốc, Diệp Tri Thanh nghiêng người tựa vào bàn, nỗi sầu muộn tựa như cơn gió lạnh thình lình ập đến, bao trùm lấy khuôn mặt nhu hòa mà không tan đi. Cảm giác vô lực và mệt mỏi khắc cốt ghi tâm đang điên cuồng gào thét ở khắp mọi ngóc ngách cơ thể.
Trong đầu mơ mơ màng màng, một mảnh hỗn độn. Nàng tự hỏi, mình đã bị đánh ngất ở ngoài thành rồi trực tiếp đưa lên thuyền, vậy Virgil và những người khác rốt cuộc đã trốn thoát thành công hay đã bị đưa đến Mastaba? Khi chỉ còn lại một mình, Diệp Tri Thanh liền có chút không thể kiềm chế được, cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết trong ngày thành bị thất thủ.
Đô thành Pontus bị công phá ngày ấy....
Cánh cổng thành dày nặng cổ xưa từ từ mở ra. Nhân lúc hỗn loạn, Diệp Tri Thanh để Virgil theo kế hoạch dẫn vương thất bí vệ trốn trước, còn mình chỉ vừa kịp nhìn thấy bóng dáng họ lẫn trong đám đông hỗn loạn, thì đã bị binh lính Ai Cập trói lại, áp giải tới trước ngựa của nữ vương.
Lưỡi đao lạnh buốt trượt từ mông lên đến eo, chiếc áo ngắn vắt trên sống dao cuộn lại thành những nếp gấp lộn xộn, làm lộ ra làn da trắng nõn mà vùng cát vàng khô cằn này khó lòng nuôi dưỡng nổi.
Ánh mặt trời chói chang mang theo sự khoái trá bỏng rát, tha hồ liếm láp mỗi một tấc da thịt trần trụi của Diệp Tri Thanh.
Lưỡi đao dán sát vòng eo, chầm chậm cọ xát, thoắt bổng thoắt trầm, dường như chỉ một giây tiếp theo, lưỡi dao sắc bén kia liền sẽ chặt đứt ngang vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của Diệp Tri Thanh.
Xung quanh tĩnh mịch, đội quân đứng thẳng tắp, nghiêm cẩn lặng lẽ sừng sững phía sau Nữ vương Idis, phảng phất như những bức tượng đá tay cầm lưỡi đao sắc bén. Ý vị sát phạt rợn người không tiếng động lan tràn bên ngoài thành đô Pontus, thấm đẫm mọi ngóc ngách, mặc sức nghiền ép thần kinh yếu ớt của nhóm tù binh.
Sự kinh hãi, chỉ còn lại sự kinh hãi.
"Quy phục hoặc chết." dưới chiếc mặt nạ hoàng kim, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy vài lần, giọng điệu lạnh lùng, kiêu căng vô tình.
Đó là lần đầu tiên nàng gặp mặt Nữ vương Ai Cập.
Xích sắt trên tay trên chân còn to hơn cả cánh tay mình, quá mức cồng kềnh, Diệp Tri Thanh đã phải tốn một phen sức lực không nhỏ mới ngồi ngay ngắn được trên lưng ngựa, nhìn xuống rõ ràng Nữ vương Ai Cập từ trên cao.
Hơn phân nửa khuôn mặt bị mặt nạ che khuất, phần còn lại tựa như được đao khắc búa đẽo mà thành, đường nét sâu sắc và góc cạnh, lạnh lùng cứng rắn lại kiêu ngạo.
Đôi con ngươi màu hổ phách nhìn về phía nàng, toát ra ý vị bạo ngược nồng đậm khiến người ta kinh hãi.
Trong những lời đồn lan truyền dọc hai bờ sông Nile, vị Nữ vương Ai Cập trẻ tuổi này tàn ngược thích giết chóc, ngang ngược độc đoán, hoang dâm vô độ...
Vào khoảnh khắc vị Pharaoh tiền nhiệm bệnh nặng hấp hối, Idis năm ấy 16 tuổi đã mang theo quân đội quay trở lại đô thành Thebes của Ai Cập phát động chính biến, nhanh chóng bước lên vương tọa Ai Cập, đày người em trai cùng cha khác mẹ mới 6 tuổi là Ihotep đến vùng biên thùy hoang vu cằn cỗi.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, thủ đoạn sắt máu của tướng soái được phô bày trọn vẹn, bất luận là giới quý tộc hay quan viên thần chức của đền thờ, tất cả đều chỉ có thể cúi đầu phục tùng dưới thủ đoạn sấm rền gió cuống của nàng ấy.
Trong suốt mười năm chấp chính sau đó, nàng ấy không ngừng phát động các cuộc chiến tranh thôn tính, sáp nhập những quốc gia nhỏ xung quanh, mở mang bờ cõi. Cho đến nay, Ai Cập dưới sự dẫn dắt của Idis đã đặt bán đảo Sinai dưới gót sắt, không ngừng tiến sát về phía bờ biển Đông Hải.
Quân đội dưới trướng Idis vốn nổi danh với biệt hiệu Kỵ binh Hoàng kim Bất bại.
"Bệ hạ Idis, sau khi thực hiện ước định, những lương thực và tài phú mà ngài muốn, Fugara toàn bộ sẽ dâng lên." Hắn khó khăn ngẩng đầu, hai gò má dưới cái nắng chói chang ửng lên màu hồng phấn quyến rũ, ngữ khí không hề kiêu căng cũng chẳng hề nịnh hót.
Thần dân Hittites quỳ hàng phía sau, còng hẳn nửa người trên, đầu dán sát xuống mặt đất, cực kỳ sợ hãi kinh sợ.
Bọn họ, cứ như những con kiến trên tay Nữ vương Ai Cập, nghiền chết họ chỉ trong một ý niệm.
Cái cổ yếu ớt dường như ngay lập tức sẽ khiến đầu lìa khỏi thân thể, vết máu tanh hồng lặng yên rải ra.
Còn quốc vương của những quốc gia bại trận, hoặc là bị treo cổ trước mặt mọi người, hoặc là bị hành hạ và đùa bỡn như một nô lệ rồi mới bị xử tử.
Khác biệt với những người khác, Diệp Tri Thanh có tư thái ung dung, hoàn toàn không hề sợ hãi trước vận mệnh chưa biết, đôi mắt đen trầm tĩnh không hề e ngại, sự cao quý và tao nhã của Nữ vương Pontus không hề suy suyển dù chỉ một chút vì những xiềng xích trên tay chân.
Vị Nữ vương Ai Cập, tuyệt đối không phải tàn ngược bất kham như trong lời đồn. Ngược lại, các nàng đều là những người thông minh, mà người thông minh đánh cờ với người thông minh thì chỉ cần chạm nhẹ là hiểu ý.
Ngoại trừ sự chật vật một chút do bị binh lính Ai Cập thô lỗ mang xiềng xích kéo đến trước mặt Nữ vương khi đầu hàng, Idis không thể không thừa nhận, người phụ nữ này cơ trí và quyến rũ đúng như nàng ấy đã tưởng tượng.
Idis còn rõ ràng hơn cả Fugara, giá trị tiềm ẩn của nàng chỉ khiến người ta phải kinh ngạc thán phục một cách khoa trương hơn mà thôi.
Idis không nói lời nào, đôi con ngươi màu hổ phách bình tĩnh nhìn Fugara, trong ánh mắt ẩn chứa sự tàn ngược cùng với vài phần đánh giá vô danh và hứng thú khi tìm thấy con mồi mới.
Nửa thân trên được ăn mặc gọn gàng, phác họa đường cong mềm mại đến vô cùng tinh tế. Nàng có ngũ quan hoàn toàn không giống người Pontus, trái lại giống như người đến từ phương Đông xa xôi bí ẩn mời gọi người ta đi tìm kiếm. Mái tóc dài màu đen ẩm mượt hơi xoăn nhẹ, màu da trắng ngần mà ngay cả thị nữ trong đền thờ cũng không thể sánh bằng. Ngũ quan tinh xảo nhưng không mất đi sự đại khí, đôi mắt đen thuần khiết như ngôi sao Bắc Cực treo trên bầu trời cao.
Thần bí, lại mê hoặc.
Idis khẽ hé môi liếm nhẹ môi trên, trong lòng dâng lên một tà niệm không tên. Nàng ấy muốn nhìn nữ nhân này cầu xin dưới thân mình, khóc lóc thút thít. Nàng ấy muốn từng chút một nghiền nát sự kiêu ngạo, tự tôn của nữ nhân này, xé rách vẻ bình tĩnh trên gương mặt nàng, để nàng chỉ có thể run rẩy phủ phục dưới chân mình, thể xác và tinh thần đều phải thần phục mình.
Không hề có báo trước, phía sau lưng truyền đến tiếng lưỡi dao sắc bén xé rách quần áo. Cùng lúc Fugara cảm nhận được hơi lạnh lẽo lan ra từ sau lưng, một cơn đau nhức truyền đến từ cổ, trước mắt nàng tối sầm lại, không thể giãy giụa, ngã nhào về phía trước, dán sát vào thân ngựa rồi chậm rãi quỳ rạp xuống đất.
Khi mở mắt ra lần nữa, chính là tình cảnh hiện tại này.
Diệp Tri Thanh đỡ trán, đã 23 năm trôi qua kể từ khi nàng từ thế kỷ 21 lưu lạc đến dị thế giới này. Bất kể Diệp Tri Thanh suy nghĩ thế nào, nàng cũng chỉ cảm thấy thật vô lý, nhưng sự thật vẫn chói lọi bày ra trước mắt, không cho phép nàng không tin.
Là một nhân tài kiệt xuất trong số các nghiên cứu sinh Tiến sĩ của Khoa Khảo cổ thuộc Đại học Bắc Kinh, Diệp Tri Thanh đã nổi danh lừng lẫy khi mới 23 tuổi. Cha nàng là Viện trưởng Viện Nghiên cứu Văn vật Quốc gia, nhờ vậy nàng có được những điều kiện trời phú để nghiên cứu văn vật lịch sử. Đồng thời, thiên phú khác thường của Diệp Tri Thanh trong lĩnh vực lịch sử học đã giúp nàng thành công tham gia vào nhiều dự án khảo cổ quốc tế trọng đại.
Và chính trong một lần tham gia dự án quốc tế nghiên cứu Ai Cập cổ đại, một cây quyền trượng vàng được chế tạo hoàn toàn từ ngọc tủy không rõ nguồn gốc đã đảo lộn tất cả mọi thứ của Diệp Tri Thanh ở thế kỷ 21.
Ánh hào quang vàng nhạt lộng lẫy, cùng lốc xoáy vặn vẹo quỷ dị. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đó chính là một dị quốc nằm ở mấy ngàn năm về trước.
Càng vô lý hơn nữa là việc Diệp Tri Thanh không thể xác định được mình đang ở vương triều nào. Ai Cập vẫn gọi là Ai Cập, Pontus vẫn là Pontus. Sông Nile hùng vĩ, phẳng lặng ngày qua ngày bồi đắp cho nhân dân hai bên bờ sông, mọi thứ đều dường như không hề thay đổi.
Tuy nhiên, Diệp Tri Thanh đã lật giở tất cả các sách sử có thể tìm đọc, nhưng từ đầu đến cuối không một cái tên quen thuộc nào xuất hiện. Dường như lịch sử đã lặng lẽ, không tiếng động thay đổi và được viết lại bởi một nhóm người hoàn toàn khác.
23 năm trước, Diệp Tri Thanh đã tái sinh dưới hình thái trẻ sơ sinh trong Hoàng tộc Pontus. Là người thừa kế duy nhất đã được định sẵn của Hoàng tộc, Diệp Tri Thanh được hun đúc bởi nền giáo dục chất lượng nhất. Thêm vào đó là hệ thống tri thức bề bộn đã được xây dựng ở thế giới hiện đại, sau khi quốc vương và vương hậu già mất tích, Diệp Tri Thanh đã kiểm soát thành công Pontus. Đồng thời, nàng đã vận dụng tri thức hiện đại để cải tiến điều kiện trồng trọt và nhiều mặt khác, giúp Pontus tích lũy được từng khoản tài phú hữu hình hoặc vô hình.
Đối với người Pontus, Nữ vương Fugara đoan chính uy vũ nhưng không kém phần nhân từ rộng lượng. Pháp điển khắc nghiệt đến bất cận nhân tình đồng thời mang đến trật tự xã hội công chính, ngay ngắn, cùng với đó là lương thực dự trữ tăng trưởng gấp bội và binh khí có độ tinh khiết cao hơn... Vương quốc Pontus vốn đã đi đến suy bại lại một lần nữa cường thịnh lên với tốc độ khiến người ta líu lưỡi.
Cùng lúc đó, uy vọng của Nữ vương Fugara trong lòng người Pontus tăng vọt chưa từng có.
Mọi thứ dường như đều đang phát triển theo hướng tốt, thế nhưng quỹ đạo lịch sử lại trùng hợp quỷ dị tại một số thời điểm đặc biệt, khiến Vương quốc Pontus cuối cùng hủy diệt dưới tay Ai Cập.
Giữa Pontus và Ai Cập đã sớm tồn tại một hố sâu không thể vượt qua.
Diệp Tri Thanh đã thực hiện mọi khả năng thử nghiệm, với ý đồ kéo chậm bước chân viễn chinh của Ai Cập, thoát khỏi nút thắt của vận mệnh hủy diệt.
Sau khi dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nàng chỉ thấy sự vô ích đầy tuyệt vọng.
Những cuộc chiến tranh ngày càng thường xuyên, càng ngày càng nhiều quốc thổ bị xâm chiếm, cho đến khi tin tức từ tiền tuyến truyền về rằng Nữ vương Ai Cập tự mình thân chinh đã đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Diệp Tri Thanh. Phòng tuyến biên giới của Pontus tan vỡ, rã rời với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Không kịp suy nghĩ thêm, những suy nghĩ hỗn loạn bị tiếng bước chân nhẹ nhàng cắt ngang. Nữ thị vệ nhu mì, an tĩnh cúi thấp người một cách thuận theo, không hề tỏ ra nửa phần khinh miệt dù Diệp Tri Thanh lúc này quần áo bất chỉnh, hiển nhiên không đối đãi Diệp Tri Thanh như một tù binh.
"Xin ngải dời bước đi tắm rửa chải chuốt, Vương đang đợi ngài cùng dùng bữa tối" ngữ điệu vừa không nhiệt tình cũng không xa cách, đoan chính đúng mực nhất.
Diệp Tri Thanh nhìn mấy người đang quỳ sát ở đằng xa, trong mắt trào ra mấy phần tán thưởng. Nữ thị vệ của tên bạo quân kia ôn hòa, khéo léo hơn nàng tưởng nhiều. Nàng bật cười khe khẽ như thể bất đắc dĩ, rồi lắc nhẹ xiềng xích trên chân.
Tiếng va chạm giòn giã nhắc nhở các nàng rằng, Diệp Tri Thanh không thể tự mình bước qua cánh cửa kia.
Nữ quan dẫn đầu thấy thế, cung kính tiến lên quỳ một gối, lấy ra chìa khóa mở khóa ở mắt cá chân: "Nước ấm đã được chuẩn bị xong, xin ngài dời bước."
Bên ngoài nhìn vào, Nữ vương của quốc gia bại trận này bước đi nhàn nhã theo sau nữ quan, lười biếng tùy ý như đang dạo hậu hoa viên nhà mình, hoàn toàn không hề để tâm đến Nữ vương Idis đang chờ đợi.
Thế nhưng sự thật lại là, Diệp Tri Thanh đói đến hoa mắt chóng mặt, bước chân chênh vênh, lại không thể để lộ ra mảy may nào. Nàng khổ không nói nên lời, chỉ cố hết sức duy trì tư thái ưu nhã cho đến khi vào đến phòng tắm, lúc đó nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước mật ong ngọt thanh dễ chịu cái dạ dày khô cạn. Đôi tay trắng nõn mềm mại gạt những cánh hoa trong bồn tắm, Diệp Tri Thanh rũ mi mắt tùy ý cho dòng nước ấm áp mơn trớn toàn thân, xua tan sự mệt mỏi trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro