
Chương 1
Diệp Tri Thanh mở mắt ra lần nữa, thứ nàng nhìn thấy là khung cảnh ráng chiều tím biếc rực rỡ, thỉnh thoảng có vài con chim nước lướt qua mặt hồ, sóng nước lăn tăn lan rộng ra xa từng lớp.
Dưới thân truyền đến cảm giác chao đảo không thật, bên cổ vẫn còn cảm giác đau nhức chưa kịp tan. Diệp Tri Thanh nhìn quanh một vòng, đây là ở trên thuyền.
Vừa mới cử động nhẹ, cuối giường đã vang lên tiếng kim loại lạnh lẽo va chạm. Hất tung tấm chăn lụa mỏng như cánh ve, Diệp Tri Thanh ngây người một thoáng, đây là sở thích quái gở của vị Pharaoh này sao?
Nàng đã bị thay một bộ áo choàng màu trắng, gần như trong suốt, chẳng che đậy được gì, hai điểm chu sa trước ngực theo cử động của nàng ấp e hiện ra. Ở mắt cá chân phải bị khóa lại bằng một sợi xích vàng nhỏ nhắn, tinh xảo.
(Cho ai không biết, đỡ mất công phải chạy lên gu gồ thì hai điểm chu sa là cách nói văn vẻ, ẩn dụ để chỉ hai đầu nhũ hoa.)
Sợi xích buông thõng trên mặt đất, kéo dài ra ngoài tấm màn giường mờ ảo, mông lung.
Lúc này, ngoài rèm che, Idith đang nhấp một ngụm rượu chà là trong veo. Rất hứng thú nhìn Fugara nằm trên giường, nữ nhân này thật thú vị.
Không hề tỏ ra hoảng loạn như nàng ấy dự đoán, chỉ ngỡ ngàng một lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Sợi xích được chế tác từ vàng nguyên chất bởi những thợ thủ công xuất sắc nhất Ai Cập, dây xích không hề cồng kềnh, các họa tiết chạm khắc cổ kính phức tạp thể hiện lên sự tinh xảo của nó.
Rượu chà là trượt dọc theo vai và cổ của Idith xuống chiếc cổ màu mật ong của nàng ấy, rồi biến mất trong đường viền cổ áo. Chiếc vương miện rắn hổ mang vương giả thanh lịch tô điểm giữa mái tóc đen mượt mà, những viên ngọc hồng mã não hình thoi được khảm làm mắt của rắn hổ mang.
Hoàng hôn buông xuống, dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh sáng đỏ u ám, ma mị lảng vảng trong tẩm điện, khiến người ta lạnh toát sống lưng.
Diệp Tri Thanh dùng tấm chăn mỏng manh như lụa quấn quanh người một vòng, khó khăn lắm mới che được những chỗ cần che. Dọc theo hướng đi sợi xích, nàng bước xuống giường, vén chiếc màn trướng đang lay động lên.
Ánh mắt nàng chợt đanh lại, thần sắc nửa cười nửa không của Idith, cùng ánh nhìn đầy tính xâm chiếm lọt vào tầm mắt.
Đầu kia của sợi xích được nối vào chiếc ghế Idith đang ngồi dưới thân. Chiếc ghế gỗ mun khảm các loại đá quý nhiều màu sắc, phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ lên xiềng xích, mông lung mờ ảo, khiến cả gương mặt Idith dường như cũng có vài phần không chân thực.
Chiếc mặt nạ vàng bí ẩn đã được tháo xuống, đường nét ngũ quan không rõ ràng trong ánh sáng lấp lánh, nhưng điều khiến Diệp Tri Thanh sững sờ lại là đôi mắt màu hổ phách nhạt không thể phân biệt được hỉ nộ.
Những đốm sáng lấp lánh trong mắt mang vẻ đẹp đầy tính xâm lược, đó là một vẻ đẹp bao la, rộng lớn bao trùm vạn vật, dường như vũ trụ và các vì sao đều đã hội tụ trong đôi mắt ấy, lãnh đạm đến cực điểm, không chứa bi thương hay niềm vui.
Diệp Tri Thanh dừng bước, đứng cách Idith một cánh tay, cúi nhìn nàng ấy, lưng quay về phía ánh sáng, tạo thành một bóng bán nguyệt mờ ảo, nông cạn bên má, khiến người ta không thể nhìn rõ thần sắc.
Sự đối diện trong tĩnh lặng...
Khóe môi Idith đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười càng lúc càng mãnh liệt, khóe mày hơi nhếch lên đầy sắc bén, nàng ấy dời ánh mắt đi, giọng nói lạnh nhạt tựa ánh dương xuyên qua từng tầng mây trên bầu trời.
"Những tù binh khác trong chiến dịch lần này, đang trên đường đến Mastaba." Hàm ý là, vương thất Pontus, thợ thủ công, thường dân, hay thậm chí là tư tế đền thờ, không một ai là ngoại lệ.
Uy nghiêm nhưng không kém phần mê hoặc, sự yên tĩnh trên mặt nước ngầm liền dễ dàng bị xé toạc.
Mastaba, tọa lạc ở bờ Tây thượng nguồn sông Nile, chuyên dùng để khai thác vật liệu đá hoặc xây lăng mộ cho vương thất Ai Cập, được mệnh danh là Thành phố nô lệ, hay còn gọi là Thành phố bị thần lãng quên. Nô lệ ngoại tộc ở đó, đều không thoát khỏi vận mệnh gặp gỡ thần Anubis, vị thần cai quản địa ngục.
Từ thủ đô Pontus đến Mastaba, đi thuyền xuôi dòng, nhiều nhất cũng chỉ mất ba ngày.
Diệp Tri Thanh đứng tại chỗ không động đậy, thần sắc khó dò, ánh mắt trong trẻo u tĩnh, không hề lay chuyển.
Idith thấy vậy, lắc lư ly rượu chà là trong tay, khẽ cười một tiếng: "Nữ hoàng Fugara, đến lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi. Nói cho ta, tài sản và khoáng sản của Pontus nằm ở đâu?"
(Fugara là tên của Diệp Tri Thanh ở thời đại này, hiện tại chưa ai biết tên thật là Diệp Tri Thanh hết.)
Ai Cập liên tục chinh chiến liên miên, đội kỵ binh sắt mang lại chiến thắng và vinh quang trong khói lửa cần nguồn tài chính khổng lồ để duy trì. Cuộc chiến đã kéo dài mười năm, hiện giờ Ai Cập đang rất cần một lượng lớn vàng bạc, châu báu và lương thực để giải quyết khó khăn hiện tại trên bán đảo Sinai.
Mười năm qua, các quốc gia lớn nhỏ quanh Pontus đều bị hủy diệt dưới kỵ binh sắt của Ai Cập, chỉ còn lại một Pontus vẫn cố thủ. Dù Pontus nhỏ hơn Ai Cập rất nhiều, khoáng sản phong phú và đất đai màu mỡ đã mang lại cho Pontus vô số lương thực và tài sản.
Có thể kiên trì dưới vó ngựa sắt của Ai Cập bấy lâu nay, Idith khẽ cụp mi, một tia sáng sắc bén lướt nhanh qua người Diệp Tri Thanh, như có điều suy nghĩ nhìn nữ nhân trước mắt: Chiến thuật xảo quyệt chưa từng nghe thấy trên chiến trường, hệ thống thủy lợi tinh vi, binh khí còn sắc bén hơn cả vương kiếm... Mỗi thứ đều khiến nàng ấy không khỏi kinh ngạc thán phục.
Những điều này đều xuất hiện sau khi nữ nhân trước mắt này lên ngôi. Idith thản nhiên lắc lư ly rượu vang đỏ, miệng ngậm nụ cười nhạt, nữ hoàng Fugara này đáng giá hơn cả tài sản của Pontus.
"Bệ hạ Idith, ngài đang vi phạm giao ước giữa chúng ta. Thường dân và thợ thủ công không liên quan đến cuộc chiến này."
Giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo sự lạnh lẽo thấu xương không thể xem thường, hệt như làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt nước sông Nile.
"Nữ hoàng Fugara, giờ đây ngươi không có tư cách đàm phán với ta." Đồng tử hổ phách của Idith tràn đầy sự châm chọc, ngón tay út cong lên đủ để biểu lộ sự khinh miệt của nàng ấy.
Nữ hoàng Fugara thông tuệ cao quý, giờ khắc này bất quá chỉ là tù nhân chiến bại dưới bậc thềm, là tên tù binh không có tôn nghiêm nào đáng nói mà thôi.
Trận chiến cuối cùng giữa Ai Cập và Pontus, nữ hoàng Pontus Fugara đã gửi cho Idith một bức thư xin đầu hàng, nguyện ý dùng hệ thống thủy lợi đã được cải tạo, phương pháp tinh luyện đồ sắt và đồ đồng... Đương nhiên còn có khoáng sản và tài sản mà Idith muốn làm điều kiện đàm phán. Trận chiến cuối cùng không đánh mà đầu hàng, đổi lấy sự tự do cho những thường dân và thợ thủ công vô tội.
Có thể tránh khỏi những tổn thất không cần thiết, Idith vui vẻ đồng ý, chỉ là điều khoản trên hiệp nghị có tuân thủ hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc nàng ấy có muốn thực hiện hay không.
Trong chiến tranh, trong mắt Idith chỉ có thắng lợi và thất bại, vinh quang và sỉ nhục, sống còn và chết chóc. Cái gọi là giao ước hiệp nghị buồn cười kia chẳng khác gì hạt cát nhỏ bé, không đáng kể.
Diệp Tri Thanh thu trọn sự khinh miệt ngông cuồng của Idith vào mắt, một tiếng cười nhạo châm biếm khẽ thoát ra khỏi môi: "Bệ hạ Idith, nếu ngài nguyện ý dùng những binh lính đang vì ngài mà chinh chiến ở bán đảo Sinai cùng chôn với chúng ta, thì đó là một vinh hạnh."
Khá hài lòng với sự kinh ngạc ẩn hiện trong đáy mắt Idith, Diệp Tri Thanh dừng lại một chút, giọng điệu hòa hoãn bình tĩnh tiếp tục vang lên: "Đế quốc quân sự Hittite duy nhất có thể đối kháng với ngài, lúc này đang tăng cường binh lực về phía bờ biển Trung Hải. Ngài hiểu rõ, nếu mất đi lương thực và tài sản của Pontus sẽ có ý nghĩa gì."
Bán đảo Sinai và Trung Hải, nếu nhất thiết phải từ bỏ một bên, Ai Cập sẽ và chỉ có thể lựa chọn từ bỏ bán đảo Sinai.
Sự mỉa mai giữa hai hàng lông mày dần biến mất, Idith đứng dậy, cao quý, tao nhã, với bước đi thong dong tiến đến trước mặt Fugara, duỗi hai ngón tay, kẹp lấy chiếc cằm có đường cong tuyệt đẹp của Diệp Tri Thanh, nâng mạnh lên.
Cảm giác đau đớn rõ ràng, không thể từ chối nở rộ nơi cằm, Fugara nhíu mày, theo lực đạo ngẩng đầu nhìn Idith với vẻ bất mãn.
Kết quả tồi tệ nhất của cuộc đối đầu này không gì hơn ngoài cả hai bên đều bị tổn thương, và đây chính là kết quả mà cả hai người họ đều không muốn thấy, đồng thời cũng là con át chủ bài duy nhất mà Diệp Tri Thanh có thể nắm giữ trong tay.
Đột nhiên, sợi dây xích khóa ở mắt cá chân truyền đến một lực kéo lớn, Diệp Tri Thanh không hề phòng bị ngã nhào xuống thảm, chiếc chăn lụa mỏng bao bọc thân hình bị lật lên một góc, lộ ra phần da trắng nõn gợi người mơ màng.
Idith nửa quỳ bên cạnh Diệp Tri Thanh, mở bàn tay giữ chặt lấy quai hàm của nàng, thô bạo và hung hãn.
"Ưm."
Không khí dần bị tước đoạt khỏi phổi, tiếng thở dốc bỗng nhiên trở nên kịch liệt.
Vì dùng lực quá mạnh, trên cổ Diệp Tri Thanh hằn rõ những vết ngón tay sâu, từ trắng chuyển sang hồng rồi tím bầm, loang ra từng lớp như mực tàu.
Một cảnh tượng đẹp đẽ đến không đúng lúc, Idith nheo mắt, liếm sạch vết rượu trên khóe miệng, đưa nửa ly rượu còn lại đến bên miệng Diệp Tri Thanh: "Ngươi uống hết nó, ta có thể suy xét kỹ việc có thực hiện giao ước giữa chúng ta hay không."
Có thể nói là bị người khác đổ rượu trực tiếp vào họng, màng nhầy ở cổ họng không ngừng bị vị cay nồng của rượu kích thích, dội ngược lên khoang mũi khiến nàng nghẹt thở.
"Khụ khụ..." Tiếng ho khan không ngừng vang vọng trong tẩm điện.
Chất lỏng trong suốt mang theo hương thơm chảy dọc theo chiếc cổ dài và trắng nõn của Diệp Tri Thanh, biến mất nơi cổ áo, chiếc áo choàng gần như trong suốt dán vào trước ngực, thoắt ẩn thoắt hiện, càng thêm cám dỗ.
Bàn tay thon dài của Idith trượt dọc theo quai hàm của Diệp Tri Thanh lướt xuống cổ, trượt đến trước ngực, dừng lại. Nữ nhân này không nghi ngờ gì là rất đẹp.
Cao quý, tự chủ, thông tuệ, đẹp như vị thần cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, một vẻ đẹp cấm dục.
Một vẻ đẹp đầy mê hoặc, dễ dàng dụ dỗ người ta phạm tội.
Cổ họng Idith như có một cơn ngứa ngáy khó chịu, dường như có thứ gì đó đã thoát ra khỏi phạm vi tự chủ của nàng ấy.
Tất cả là vì sự tê dại hoàn toàn xa lạ, đang gặm nhấm tứ chi điên cuồng.
Sự rung động và rạo rực đã trầm lắng sâu trong đáy lòng bấy lâu, giờ đây như một mãnh thú rình rập trong bóng tối, tùy ý xâm chiếm từ xương cụt lên đến gáy.
Một cảm giác chán ghét nhẹ nhàng. Idith rõ ràng ghét trạng thái mất kiểm soát này, cũng có thể nói là sợ hãi, sợ hãi tình cảm không thể đoán trước sẽ đưa mình vào một chiếc lồng giam không thể giải thoát.
Nhíu mày cúi nhìn Nữ hoàng Pontus, người đang rên rỉ yếu ớt, đuôi mắt đã nhuốm màu hồng nhạt, thân hình mềm mại gục xuống tấm thảm lông cừu mịn, vẻ mặt ngơ ngác như chưa hoàn hồn sau khi bị sặc rượu.
Ngón tay lạnh lẽo của Idith lướt trên làn da nóng bỏng, cảm giác xúc chạm rõ ràng từ trước ngực quay lại nơi vai và cổ tinh tế, xoa xát qua lại, tận hưởng khoái cảm khi người dưới thân mình run rẩy trong tay nàng ấy.
Đột nhiên, nàng ấy vươn tay nắm lấy chiếc cổ mỏng manh, dài đẹp và yếu ớt kia, bất ngờ dùng lực.
Những thứ không thể kiểm soát, vậy thì hãy hủy hoại nguồn cơn gây ra nó.
Ánh mắt chuyển thành màu đen đặc, vô biên vô tận, những khao khát méo mó đang hoành hành trong đó.
Khoang thuyền tĩnh lặng bỗng chốc bị bao trùm bởi sát ý cuộn trào, Fugara khó khăn ngửa đầu ra sau, cố gắng làm nới lỏng sự kềm kẹp nơi cổ, nhưng mọi thứ đều vô ích.
"Bệ hạ Idith..."
Giọt nước mắt bắn lên mu bàn tay nóng bỏng, Idith chợt hoàn hồn, ánh mắt trống rỗng dần tập trung lại trên khuôn mặt Fugara, bàn tay nàng ấy từ từ buông lỏng.
"Nữ hoàng Fugara, bây giờ ngươi là tù binh của ta." giọng điệu lạnh nhạt thường thấy, tù binh chỉ có thể vô điều kiện phục tùng để cầu xin được sống sót, Idith mặt không cảm xúc thuật lại tình cảnh khó khăn hiện tại của Diệp Tri Thanh, khí tức bạo ngược bao trùm xung quanh nàng ấy lập tức thu lại, bình thản như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro