Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1

Quán bar JY

Trong căn phòng riêng được các thương nhân thuê.

Ánh sáng mờ ảo, trong không khí nồng nặc mùi thơm và mùi rượu, còn có chút mùi thuốc lá ngột ngạt.

Diệp Tinh cảm thấy khó chịu vì mùi vị hỗn hợp này, dạ dày một trận cồn cào, đầu đau như liền muốn nứt ra.

"Được chưa Diệp Tinh, Omega tươi mới gì đó mà cậu kêu đã tới chưa a?"

Nghe được có người nói chuyện.

Diệp Tinh cảm thấy người có chút nặng nề, chật vật mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi run rẩy thở một hơi: Mẹ kiếp, đây là Thiên Thượng Nhân Gian sao?

Trước mặt có một người phụ nữ đang cưỡi trên người nàng, những ngón tay thon dài chậm rãi mát xa huyệt thái dương của nàng, chiếc cổ chữ V gợi cảm tôn lên hoàn hảo hai khối trắng trên ngực.

Diệp Tinh có chút thở không nổi khi phải đối mặt với bộ ngực và hơi thở của người này quá gần.

Rốt cuộc bản thân đang ở đâu?

Rõ ràng nàng vừa tắt đèn đi ngủ không phải sao?

Là một cái tiểu cơ nhãi con , nàng cảm thấy mình không đủ dũng cảm để dám tìm một người phụ nữ như vậy.

Đang suy nghĩ, một giọng mũi nhỏ bé yếu ớt mang theo kiều suyễn thanh âm vang bên tai: "Diệp Tinh, sao chúng ta không đổi chỗ khác đi, tôi giúp chị mát xa thoải mái hơn."

Vừa nói, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào chóp mũi Diệp Tinh, khiến Diệp Tinh cảm thấy có chút phản cảm.

Nàng cau mày nói: "...Ừm, chị lớn à, chị có thể rời khỏi người tôi trước được không? Tôi sắp bị chị đè chết mất."

Nói xong, Diệp Tinh không thèm để ý sắc mặt của người phụ nữ đó như thế nào, trực tiếp đẩy người phụ nữ ra khỏi mình.

Có lẽ là động tác quá mạnh, đầu một trận choáng váng, ký ức liền dâng trào lên.

Chỉ trong vài giây, Diệp Tinh nhận ra mình đã xuyên thành kẻ cặn bã cùng tên trong cuốn tiểu thuyết lúc nàng đọc trước khi đi ngủ!

Trong truyện, Diệp Tinh là cái người qua đường mang vai phụ pháo hôi.

Với thân hình ưa nhìn, nàng được một người săn tìm tài năng phát hiện trên đường. Với một vài hình ảnh xinh đẹp, nàng nhanh chóng bứt phá khỏi làng giải trí và có được một lượng lớn người hâm mộ.

Thấy vậy, công ty đã đầu tư toàn bộ nguồn tài nguyên vào Diệp Tinh, đáng tiếc tính cách của Diệp Tinh quá nhỏ nhen, sau khi nổi tiếng khuyết điểm càng bị nói quá lên.

Chuyện tình cảm rối loạn, AO không kỵ, danh tiếng trong giới giảm mạnh, một quân bài tốt bị đánh tơi tả!

Sau đó, càng ngày biến thành kẻ ăn chơi và vì không kiềm chế nổi tin tức tố, nàng đã tổ chức một trò chơi, tìm một đám bằng hữu xấu, hẹn gặp người hâm mộ trên Wechat và cưỡng bức đánh dấu một Omega trong số người hâm mộ.

Có điều không hề biết, người hâm mộ này chính là cháu gái của Alpha Nữ Chủ Thẩm Úc Thư.

Còn về Nữ Chủ, Diệp Tinh ấn tượng khắc sâu...

Thẩm Úc Thư, là người cầm quyền của Thẩm gia, với vẻ ngoài minh diễm động lòng người, có khí chất riêng khiến vạn chúng Omega thèm nhỏ dãi, là đệ nhất Alpha giang thành.

Sau khi Nữ Chủ biết chuyện, cô là một kẻ tàn nhẫn, không nói nhiều, trực tiếp tóm lấy cặn bã Alpha này, moi tuyến thể ra, khiến nguyên chủ thanh bại danh liệt còn thành người tàn phế, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần tra tấn đến chết.

Cũng thật sự đồng ý câu kia, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng lãng mạn lắm...

Nghĩ đến đây, Diệp Tinh sau tuyến thể không khỏi thấy lạnh, nhưng lạnh hơn còn ở phía sau..

Quyển sách này, tác giả viết được nữa đường liền bỏ, Diệp Tinh cảm thấy cô đơn chỉ biết chính mình trong nhân vật này không sống tới chương 10 của tiểu thuyết vì đắc tội với nữ chủ liền ngủm củ tỏi.

Về sau nội dung như thế nào có quỷ mới biết!

Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại thì đêm nay chính là tình thế sinh tử của Diệp Tinh!

Khai cuộc cưỡi ngựa này là gì, bàn tay vàng ở đâu? Hệ thống ở đâu?

Là pháo hôi bộ không xứng có hả?

Cẩu tác giả, thiếu pháo hôi ngươi còn dùng tới cái gì thế mạng?

"Diệp Tinh, cậu làm gì vậy? Cậu đang làm đau Sở Sở đấy! Sở Sở mau đến đây mát xa cho tôi."

Bên cạnh, một giọng nói sắc bén vang lên từ nữ Alpha lúc đầu đã cười nhạo Diệp Tinh.

Diệp Tinh hoàn toàn tỉnh táo lại, ngước mắt đánh giá khung cảnh xung quanh.

Cái bàn trước mặt bày đầy các chai rượu thủy tinh đỏ, trắng, xanh. Mỗi một chai nhìn qua đều thấy xa xỉ, đáng giá rất nhiều tiền.

Trên tường treo những bức họa trừu tượng mang hương diễm làm kích thích giác quan của con người, sang hèn cùng hưởng.

Trên sofa có ba bốn nữ Alpha ngồi, trong lòng ngực mỗi người đều ôm một em Omega, hình ảnh dâm đãng không chịu được.

Căn cứ vào những ký ức mơ hồ, Diệp tinh nhận ra họ là một trong số bạn bè phú nhị đại nguyên chủ quen bên ngoài. Ngày ngày không có việc gì thì tụ tập chơi Omega.

Một đám Alpha cặn bã!

Diệp Tinh không muốn ở lại một khắc nào nữa, nhìn tình cảnh này chắc cháu gái của Thẩm Úc Thư, cái búa đòi mạng đó vẫn chưa tới, nếu lúc này còn không tự cứu mình thì chờ tới khi nào?

"Cái đó.."

Vừa mở miệng thì cổ họng Diệp Tinh như bị gió cắt đứt, khó chịu muốn chết.

Mẹ kiếp, nguyên chủ vừa mới uống bao nhiêu rượu vậy?

Xoa xoa cái cổ non mịn của mình, Diệp Tinh trầm giọng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét xua tay nói: "Tôi đi trước, không chơi nữa."

Nói xong, nhìn thấy ly nước thủy tinh duy nhất được để trước mặt, không nghĩ nhiều liền cầm lên một hơi uống cạn sạch.

"A, Diệp Tinh! Cậu chạy cái gì? Cảm thấy xấu hổ vì không hẹn được tiểu Omega đó ra sao?"

"Đúng rồi, hôm nay chúng ta ra đây để chúc mừng cậu vì vừa làm xong cái tiết mục, giờ cậu đi thì còn vui chơi cái gì?"

"Mau hỏi người đến đâu rồi, nghe nói đó là người xinh đẹp nhất trong các fans nhỉ? Nghe thôi trong lòng ngứa đã không chịu nổi"

Mỗi người đều mở miệng ồn ào, các Omega thậm chí còn che miệng cười trộm.

Diệp Tinh sắc mặt tức khắc âm trầm, một khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Cũng may ánh sáng trong phòng tối tăm giúp nàng che giấu, Diệp Tinh không nói hai lời, cầm lấy túi xách cùng áo khoác phía sau lưng rồi dẫm lên đôi giày cao gót nạm pha lê bước đi.

"Tsk..thật nghĩ chính mình là người tay to mặt lớn sao? Đúng là chuyện nhảm nhí."

Chớp mắt cánh cửa vừa đóng lại, Diệp Tinh nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười ầm ĩ.

Hít sâu một hơi để duy trì bình tĩnh, không cần tức giận vì lời bọn họ nói đều là sự thật...

"Đinh..."

Cửa thang máy mở ra, Diệp Tinh bước vào. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, nàng như ảo tưởng mình đã thoát chết trong gang tấc.

Trên cánh cửa trong suốt như gương, Diệp Tinh mới thấy rõ mặt của bản thân.

Hình dáng khuôn mặt như xen giữa trứng ngỗng và trái xoan, một đôi mắt sáng ngời có thần, đẹp ngọa tằm làm trong đôi mắt kia ra thêm vài phần đa tình lưu luyến, mặt mày mũi cốt cao thẳng, ngũ quan tập thể tinh xảo cùng cánh môi no đủ gợi cảm.

Một mái tóc dài như lụa hồng nhạt xõa tung tản mạn trên vai, chiếc váy dài âu đen phác họa ra vòng eo và mông thật hoàn hảo. Tựa như một bông hoa hồng đen nở rộ trong đêm tối.

Lại thuần khiết nhưng dầy dục vọng.

Diệp Tinh xem đến ngốc, thật không tin đây chính là mình, một cái vai phụ pháo hôi mà thôi, Cần đẹp quá mức vậy không?.

Như vậy thì áp lực của vai chính rất lớn a!

"Đinh..."

Lầu một tới rồi, Diệp Tinh khoác lên áo khoác bước ra ngoài, dư quang đột nhiên liếc thấy một hình bóng quen thuộc.

Là một cô gái trẻ tuổi vừa đi vào cái thang máy bên kia, không có nhìn đến nàng.

Diệp Tinh bước một bước chân, cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nghĩ nhiều.

Mở điện thoại chuẩn bị rời khỏi nơi này hoàn toàn thì phát hiện Wechat đột nhiên rung lên.

[ Thẩm Tiểu Thiến: Diệp Tinh tôi tới rồi, cô ở đâu? ]

Thẩm Tiểu Thiến? Cháu gái nhỏ của nữ chủ?

Đầu Diệp Tinh trống rỗng hai giây, ngay sau đó da đầu liền tê rần.

[ Thẩm Tiểu Thiến: tôi lên tới đây, phòng 301 có phải không? ]

Diệp Tinh muốn trả lời tin nhắn nhưng không kịp nữa rồi, không nghĩ ngợi liền nhanh chóng lao vào lối đi khẩn cấp bên cạnh, dẫm lên đôi giày cao gót năm centimet, lộc cộc nhắm phía lầu ba mà đi.

"Cái búa đòi mạng tổ tông này, là chê tôi chết  không đủ nhanh sao?"

Diệp Tinh đóng sầm cửa cứu hỏa tầng ba, những người phục vụ đi ngang qua đều tỏ ra ngạc nhiên.

"Tiểu Thư, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Diệp Tinh có chút thở hổn hển, giơ tay từ chối, đi theo hướng biển số phòng, chạy về phía trước, biến mất ở cuối hành lang.

Chỗ rẽ, Diệp Tinh nhìn thấy cô gái ở cửa phòng riêng đi giày thể thao màu trắng, mặc một chiếc váy cao bồi liền áo đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa cao, toàn thân tràn đầy tinh thần phấn trấn.

Trước cửa, Thẩm Tiểu Thiến cũng đang khẩn trương, người nhà không cho phép nàng theo đuổi thần tượng, có thể ở trên Wechat được thần tượng chú ý, còn được thêm Wechat quả thực là đang nằm mơ.

Lại còn có việc so với nằm mơ càng làm nàng kích động hơn là hôm nay, Diệp Tinh thế mà kêu chính mình ra gặp nàng ấy, tuy rằng cũng thực lo lắng, nhưng do nàng thích Diệp Tinh lâu như vậy.

Sau khi xúc động, Thẩm Tiểu Thiến liền gạt người trong nhà đi tới đây.

Thần tượng ở bên trong, làm Thẩm Tiểu Thiến khẩn trương muốn chết. Mới vừa duỗi tay gõ cửa, cả người liền bị một cỗ sức lực bên cạnh túm lấy, kéo đi về phía thang máy.

Thẩm Tiểu Thiên bị dọa không nhẹ, sợ hãi đến mức vùng vẫy hét lên: "là ai vậy? Buông tôi ra! Cứu—— "

Trong cổ họng vẫn còn chữ “ mạng”, Diệp Tinh nhấn nút thang máy rồi bỏ tay ra.

"Thẩm Tiểu Thiên phải không? Em trên 18 tuổi sao, lại đến nơi như thế này?" Diệp Tinh nghiêm giọng nói, giống như chủ nhiệm.

Tất nhiên, sau khi nói xong, nàng không quên nhìn lại phòng riêng, phát hiện không có gì kỳ lạ, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nơi đó đóng lại thôi nhưng toàn sài lang hổ báo bị nhốt bên trong, tiểu bạch thỏ như Thẩm Tiểu Thiến đi vào thì xương cốt bị gặm không còn.

Thẩm Tiểu Thiến sờ cổ tay đỏ bừng vì bị nắm lấy, ngước mắt lên vừa muốn bùng phát thì thấy rõ người đó là ai, khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

"Diệp Tinh !!"

Âm thanh to lớn vang dội làm phục vụ bên cạnh chú ý đến.

Có lẽ vì nguyên chủ thường xuyên đến đây nên mọi người ở đây có lẽ sẽ không ngạc nhiên trước một ngôi sao trong làng giải trí như cô. 

Diệp Tinh sợ đám người trong phòng kia nghe thấy nên vừa mở cửa thang máy, nàng đã tóm lấy Thẩm Tiểu Thiến rồi rời đi.

Vừa tới tầng một, trái tim treo lơ lửng của Diệp Tinh lại rơi xuống đất.

Đây có tính là cứu cháu gái của Thẩm Úc Thư không? Vậy nếu sống sót được mười chương thì có thể không lo phận làm pháo hôi nữa sao?

Thẩm Tiểu Thiến có chút bối rối trước hành động của Diệp Tinh mời mình đến, sau khi đến lại lôi kéo mình đi?

Rất là muốn hỏi nhưng Thẩm Tiểu Thiến vẫn ngoan ngoãn đi theo sau.

Nhìn cảnh đêm kiều diễm bên ngoài, Diệp Tinh bước ra khỏi đại sảnh, dừng bước lại trên bậc thang.

Nàng quay lại hỏi: “Em lái xe tới đây hay bắt taxi?”

"Lái xe tới"

Thẩm Tiểu Thiến không nghĩ tới nàng sẽ dừng lại, trả lời câu hỏi xong liền ngơ ngác đụng vào lưng diệp tinh. Vị nước hoa dễ ngửi nháy mắt quay quanh chóp mũi.

Toàn thân điều mùi hương giống như mùi cỏ xanh mới cắt tỏa ra hương thơm, hương vị nhàn nhạt lại rất dễ ngửi.

Nai con trong lòng thiếu nữ bỗng nhiên nhảy loạn cả lên.

Diệp Tinh không để ý tới vẻ ngượng ngùng của Thẩm Tiểu Thiến, suýt nữa đã đẩy nàng ngã xuống bậc thang, rất may là nàng giữ thăng bằng rất tốt nên không bị ngã.

Sau khi phục hồi tinh thần, Diệp Tinh đột nhiên nghiêm túc nói:" em mau về nhanh đi, là Omega thì ban đêm đừng chạy lung tung!"

Thẩm Tiểu Thiến không hiểu nói:" không phải chị kêu em tới sao?"

Diệp Tinh nhìn ánh mắt vô tội kia của tiểu bạch thỏ, không dao động, đôi tay để lên vai Thẩm Tiểu Thiến đẩy đi về phía trước:" tôi kêu em tới thì liền tới sao, em gái có biết xã hội này rất hiểm ác không?"

Tra A hiểm ác!——

"Nhưng em còn chưa lấy được điều mình muốn nữa!"

"Đừng nghĩ tới chuyện đó. Đừng có nói cả hai chúng ta vào. Đỗ xe ở đâu rồi thì về nhà nhanh đi!"

Thẩm Tiểu Thiến là Omega nên sức lực không thể thắng lại Diệp Tinh.

Thật là buồn bực, hôm nay đã hứa sẽ lấy chữ ký của Diệp Tinh về cho hội chị em xem mà!

Hai người đang xô đẩy nhau ở bãi đậu xe, không hề để ý rằng có một chiếc ô tô sang trọng màu đen đi ngang qua mình.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, một đôi mắt lạnh lùng rơi vào tay Diệp Tinh đang cầm vai Thẩm Tiểu Thiến.

Diệp Tinh chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vô thức quay đầu lại nhìn.

Tài xế bước xuống xe mở cửa, đôi giày cao gót màu đỏ vững vàng đạp trên mặt đất, một đôi chân thon dài bóng loáng ưu nhã bước ra, lộ ra trong không khí khiến người ta không thể rời mắt. .

Đưa mắt lên trên, nàng nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ vest đen liền váy. Dáng người yểu điệu, đã giỏi giang soái khí lại không mất đi phong tình, nữ Alpha cường đại khí tràng, mặt tiền cửa hiệu mà đi đến.

Ngũ quang tinh xảo lập thể, đường cong hàm dưới hoàn mỹ, làn da trắng nõn sáng trong, đôi mắt quyến rũ được bao phủ bên trong bởi một tầng sương giá.

Người phụ nữ đưa tay vén tóc quanh tai. Với động tác trong vài giây. Vẻ sang trọng lạnh lùng mê hoặc tất cả chúng sinh từ xương cốt của cô được tỏa ra, màn đêm phía sau làm cô trở nên âm trầm hơn một chút. 

Báo vật A trên thế giới!

Diệp Tinh xem xong liền nuốt nước miếng.

Nàng đã rất kinh ngạc trước vẻ ngoài của mình vừa rồi, nhưng giờ Diệp Tinh nhận ra rằng đều là Alpha, nhưng so với người phụ nữ này——

Thôi, Mai Lan Trúc Cúc, ai cũng có vẻ đẹp của riêng mình mà!

Diệp Tinh đánh giá người tới, phát hiện người phụ nữ này lại hướng phía mình đi tới, nhưng tại sao toàn thân cô ta lại tỏa ra sát khí thế kia?

"Dì, sao dì lại ở đây?"

Âm thanh như chuông bạc của Thẩm Tiểu Thiến vang lên bên tai Diệp Tinh như nổ tung.

Dì?, con còn quá nhỏ——

Đột nhiên, trong đầu Diệp Tinh lóe lên một điều gì đó.

Khóe miệng còn chưa kịp mở ra nháy mắt đã cứng đờ.

Diệp Tinh sợ tới mức vô lực buông cổ tay Thẩm Tiểu Thiến ra, theo bản năng đứng thẳng, hai tay ngoan ngoãn chắp sau lưng.

Nàng nở một nụ cười mà cho là đẹp nhưng với người khác, đó lại là một nụ cười gượng gạo.

"Lão đại, không, chị gái, đây là cháu gái của chị sao? Châu về Hợp Phố nha!"

(Ý là "những cái quý giá không mất được, sớm muộn cũng sẽ quay trở về với chủ nó") 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro