Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

89. Theo đuổi

Cuối mỗi tháng sẽ có một cuộc họp định kỳ diễn ra nhằm báo cáo công việc.

Trước đây, mỗi lần mở họp là ai nấy đều run rẩy và nơm nớp lo sợ bản thân sẽ bị thẩm vấn đột xuất, nhưng lần này có vẻ hơi khác. Bùi tổng, người luôn nghiêm khắc đến mức bất cận nhân tình, lại không đặt ra bất cứ câu hỏi nào, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu trầm ngâm và nhìn chằm chằm vào cổ tay, cứ như thể đang ngắm nhìn thứ gì đó.

Thư ký nhận thấy ánh mắt của mọi người bèn nhỏ giọng nhắc nhở:

"Bùi tổng?"

Bùi Tùng Khê sực bừng tỉnh, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, như thể tỏ vẻ không hài lòng vì bị gián đoạn suy nghĩ. Cô mím môi và khẽ gật đầu.

Cuộc họp kết thúc và mọi người trong phòng hội nghị đều rời đi, còn cô vẫn lẳng lặng ngồi ở vị trí ban đầu.

Hoàng hôn buông xuống và ánh chiều tà tuyệt đẹp chiếu vào, khiến cho bóng của cô kéo dài trên mặt đất.

Sau khi thư ký sắp xếp bản thảo cuộc họp xong, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Bùi Tùng Khê vẫn ở đó, cô ấy kinh ngạc:

"Bùi tổng? Ngài không tan ca về nhà sao?"

Bùi Tùng Khê ngẩn ngơ... Về nhà ư? Mấy hôm trước, khi Miên Miên còn ở nhà, cô đều tranh thủ về sớm. Miễn là nghĩ rằng có thể nhìn thấy nàng ở nhà, cô sẽ cảm thấy một sức hút diệu kỳ. Nhưng giờ đây, Miên Miên đã đi rồi.

Cô đã không giữ nàng lại.

Cô không dám và cũng không thể.

Thư ký thấy cô lại rơi vào trạng thái xuất thần, bèn nhỏ giọng dò hỏi,

"Xin lỗi... Bùi tổng, xin hỏi ngài còn có kế hoạch nào khác không? Bạn gái tôi đến đây thăm tôi. Tôi... Tôi muốn về sớm một chút."

Bùi Tùng Khê sững sờ rồi đột nhiên đứng dậy:

"Được, cô có thể tan làm rồi. Trước khi về, đặt giúp tôi một chuyến bay vào ngày mai... À không, hôm nay."

Thư ký không kịp phản ứng:

"Sắp tới ngài có lịch trình công tác ư?"

Bùi Tùng Khê cúi đầu mỉm cười rồi nhẹ nhàng vân vê chuỗi hạt Phật trên cổ tay:

"Chỉ là muốn đi gặp một người thôi."

Ánh mắt thư ký bị lung lay trước nụ cười của cô ấy. Cô đã làm thư ký cho vị sếp này được mấy năm rồi và đây là lần đầu tiên mà cô thấy cô ấy cười rộ lên xinh đẹp như vậy, nụ cười ấy trông có vẻ đặc biệt dịu dàng dưới ánh hoàng hôn.

Cô cố kìm nén sự tò mò và tìm vé máy bay cho cô ấy:

"Bùi tổng, hôm nay không còn chuyến bay, chỉ có ngày mai."

"Vậy thì đặt suất sớm nhất."

"Nhưng suất bay đó rơi vào rạng sáng và ngài phải hạ cánh lúc mười một hoặc mười hai giờ đêm."

Bùi Tùng Khê bước đến bên cửa sổ và ngắm nhìn dãy khói trắng từ đuôi máy bay vụt qua trên bầu trời ngoài cửa sổ:

"Không sao, cứ đặt suất đó đi."

Thư ký cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cô không hỏi nhiều và nhanh chóng đặt vé.

Bùi Tùng Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm:

"Mấy ngày tới, nếu có việc gì cần ký tên thì cứ tìm Nguỵ tổng. Tôi sẽ báo trước với cô ấy."

"Mấy ngày gần nhất ngài đều không trở về sao?"

Bùi Tùng Khê mỉm cười,

"Tôi không biết khi nào tôi sẽ trở lại, để sau lại xem xét đi."

-

Úc Miên vừa tổng kết dự án xong. Ngày bay trở về, nàng lập tức bắt tay vào việc, chỉnh sửa các bản thiết kế kiến trúc và các báo cáo phân tích trước đây. Hên là nhờ có đồng đội triển khai công việc trước đó nên tất cả tài liệu đã được chuẩn bị xong trong vòng chưa đầy hai ngày và nộp cho giảng viên.

Nàng và hai người bạn cùng lớp ở chung tại một khu phố, bởi vì tiện đường nên cả ba đã cùng nhau trở về. Mỗi người đều ôm một xấp tài liệu thật dày trên tay, ai nấy cũng có quầng thâm dưới mí mắt, nhưng biểu cảm thì lại rất phấn khích và liên tục trao đổi về dự án mà họ vừa hoàn thành. Đó là một căn hộ được thiết kế cho những người khốn khó trong khu vực địa phương, thu nhận rất nhiều người vô gia cư và các cụ già.

Úc Miên bấy giờ mệt rã rời, cô gái đánh một cái ngáp dài, ánh mặt trời khiến cho hốc mắt của nàng ê ẩm và sưng lên, huyệt thái dương cũng hơi đau nhức.

Cho đến khi đôi mắt bắt gặp một bóng người đứng dưới hoàng hôn, cả người nàng sững sờ, và đôi mắt vốn đã sưng húp càng trở nên chua xót hơn. Nàng nhìn cô không chớp mắt.

Hai người bạn học vẫn đang nói chuyện, thấy nàng dừng lại liền hỏi có chuyện gì. Úc Miên không hồi đáp mà trực tiếp đưa chồng tài liệu trong tay cho cậu bạn học và chạy như bay về phía người đứng cách đó không xa... Mãi đến khi cách người nọ khoảng ba mét, nàng lại rụt rè. Nàng dừng chân rồi bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, cứ như thể đang nghi ngờ rằng đây là ảo giác.

...Rõ ràng lúc ở sân bay, cô đã không giữ nàng lại.

Bùi Tùng Khê vẫy tay với nàng, khóe môi cong lên:

"Không nhận ra dì nữa à?"

Úc Miên mím môi và đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Chờ cô bước đến, nàng mới nhỏ giọng hỏi,

"Dì Bùi... Sao dì lại đến đây?"

Thực ra nàng vừa mới nghĩ đến việc liệu có nên bay trở về để gặp cô hay không, bởi vì nàng còn chưa có được câu trả lời của cô. Nhưng sau đó lại cảm thấy đi tới đi lui như vậy quá vội vàng, nàng vừa đi đã quay trở lại, sẽ giống như đang buộc cô quá mức.

Chỉ là nàng không ngờ cô sẽ đến, không ngờ cô cứ thế xuất hiện ở đây.

Cô cũng giống như nàng, sẽ ngày nhớ đêm mong đối phương sao?

Bùi Tùng Khê giơ tay, xoa đầu nàng:

"Muốn đến thì đến thôi."

Hai người bạn học kia lúc này cũng bước đến cạnh Úc Miên. Chàng trai ôm chồng tài liệu nói rằng sẽ cất chúng giúp nàng, còn cô gái thì ngạc nhiên nhìn Bùi Tùng Khê:

"Wow, Úc Miên, chị gái của cậu xinh đẹp quá nha."

Úc Miên sững sờ. Ngay khi nàng muốn đính chính rằng đây không phải là chị gái của mình thì người nọ đã nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nàng.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy Bùi Tùng Khê mỉm cười và dịu dàng nói:

"Không phải chị gái. Tôi là người theo đuổi của em ấy."

Thình thịch, thình thịch.

Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy chú nai con trong lòng ngực như sắp nhảy ra ngoài.

Biểu cảm của hai người bạn cùng lớp nhìn các nàng rõ ràng trở nên ái muội, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống nơi các nàng nắm tay. Thậm chí, trước khi rời đi, họ còn nháy mắt với Úc Miên, ý bảo 'cậu đúng là đỉnh của chóp'=)))

Vành tai Úc Miên nóng rực và đôi má đào cũng hây hây ửng đỏ dưới ánh hoàng hôn, lòng bàn tay nàng dần ướt đẫm mồ hôi:

"Dì... Dì đang nói cái gì mà người theo đuổi. Đừng đùa chứ."

Bùi Tùng Khê chăm chú nhìn vành tai ửng hồng của nàng, khuôn mặt trắng nõn cũng nhuộm một màu đỏ thẫm:

"Tôi... Tôi vừa nói thế, em sẽ tức giận sao?"

Úc Miên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên:

"Làm sao có thể!"

Khoé môi của Bùi Tùng Khê chậm rãi cong lên:

"Không thì tốt rồi."

"Vậy tại sao dì lại nói... là người theo đuổi?"

Tại sao không nói là bạn gái? Nàng thích hai tiếng xưng hô bạn gái, chỉ cần nghĩ về nó thôi cũng đã thấy ngọt ngào rồi.

"Vì như thế, quyền chủ động sẽ là của em."

Cô gái bối rối chớp chớp mắt:

"Cái gì?"

Bùi Tùng Khê chững lại một chút rồi ngượng ngùng dời mắt đi:

"Em có thể chấp nhận để tôi theo đuổi và tất nhiên... cũng có thể từ chối. Em sẽ là người được theo đuổi, được yêu thương và được nâng niu trong lòng bàn tay."

Úc Miên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng và đầy đặn của Bùi Tùng Khê. Mỗi một câu cô thốt ra đều khiến cho trái tim nàng đập nhanh hơn vài phần. Nàng không ngờ cô tự nhận là người theo đuổi vì lý do này.

Nàng đè lại chú nai con đang nhảy nhót trong lòng kia:

"Vậy em có thể đồng ý ngay bây giờ không?"

Bùi Tùng Khê thấy dáng vẻ bối rối và ngơ ngác của nàng cực kỳ dễ thương, cô nhẹ nhàng véo má nàng, bật cười và nói,

"Không cần phải vội đồng ý, Miên Miên."

Trong lúc chờ đợi ở sân bay, cô thường xuyên nghĩ đến cảnh Úc Miên rời nhà và xa cô trước đây. Cô nhớ lại ba năm nàng cầu học một mình ở bên ngoài... Không, có lẽ phải tính thêm hai năm tại Đại học Vĩnh Châu, vậy là năm năm đã trôi qua.

Cô thực sự không biết làm thế nào mới có thể bù đắp cho nàng.

Cô muốn để cho nàng được theo đuổi, được ưu ái và được nghiêm túc nâng niu trong lòng bàn tay.

Một lát sau, Úc Miên mới cúi đầu,

"Vậy thôi. Thật ra, em muốn đồng ý ngay bây giờ cơ."

Bùi Tùng Khê cười nàng khờ, nhưng cũng yêu thích sự ngây thơ, thẳng thắn và cả chân thành của nàng, có loại hồn nhiên mà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Trong chuyện tình cảm, nàng nhiệt tình trao đi hết thảy, không hề giữ lại chút gì, thậm chí hận chẳng thể trao cả trái tim cho người mình yêu.

Lòng bàn tay Bùi Tùng Khê có chút đổ mồ hôi, bấy giờ cô mới chợt phát hiện bản thân tới đây quá vội, căn bản chưa hề nghĩ tới muốn làm gì, chẳng hạn như đưa nàng đi ăn tối ở đâu... Cô quả thực không phải là một người theo đuổi xứng chức.

Úc Miên vất vả lắm mới kiềm chế được nỗi lòng, rồi lại trông thấy dáng vẻ xuất thần của cô, bèn kìm lòng không đậu mà bật cười:

"Người theo đuổi số 1, tối nay em rảnh đó. Kế hoạch tiếp theo là gì đây?"

Bùi Tùng Khê ngẫm nghĩ,

"Tú Niên và vợ cô ấy đã xin nghỉ phép và xuất ngoại, hình như là ở gần đây thôi. Chúng ta đi gặp bọn họ và ăn tối đi."

Khi nghe thấy chữ 'vợ', trái tim Úc Miên nhảy dựng lên:

"Ừm, thế cũng được."

Trong lúc nàng bắt taxi, Bùi Tùng Khê gọi điện cho Kỷ Tú Niên. Nàng vô thức lắng nghe xem cô nói cái gì... Và mơ hồ nghe thấy tên mình, còn nghe được cô nói rằng... Ở bên nhau.

Úc Miên không khỏi phì cười... Cái người lớn tuổi nào đó vừa nãy rõ ràng tự xưng là người theo đuổi, bây giờ lại nói là đã ở bên nhau.

Kỷ Tú Niên cùng Chu Lang đang ở tại khu nghỉ dưỡng cách đây cũng không xa. Bọn họ thường đến đây để nghỉ mát vào mỗi mùa hè, vì vậy đã mua một căn biệt thự ba tầng, phong cách sang trọng, có sân tennis, hồ bơi và còn cả một khu vườn đầy hoa.

Kỷ Tú Niên đang đứng bên vườn hoa tưới nước. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy liền nhìn ra ngoài:

"Tùng Khê, Tiểu Úc, đã lâu không gặp, cả hai vẫn khoẻ chứ?"

Đúng thật là đã lâu rồi Úc Miên không gặp cô ấy cho nên nàng có chút câu nệ và cả xấu hổ khi bỗng phát hiện không biết nên kêu dì Kỷ hay chị Kỷ...

Ôi... giờ thì mọi thứ đúng là rối tung hết mà! Trước đây, nàng thường gọi Nguỵ Ý là chị bởi lẽ cô ấy chỉ vừa tốt nghiệp đại học và nhỏ tuổi hơn Bùi Tùng Khê. Tuy nhiên người trước mặt trông có vẻ lớn tuổi hơn dì Bùi, nhưng nếu kêu cô ấy là dì thì hình như nàng lại bị hạ thấp bối phận — hiện tại nàng là dì Bùi... Không, không, không, là bạn gái tương lai của người theo đuổi số 1 nha.

Bùi Tùng Khê nhìn nàng cười,

"Không chào hỏi sao?"

Úc Miên:

"Em..."

Kỷ Tú Niên đi qua mở cửa cho họ và mỉm cười tiếp lời:

"Không sao, cứ để sau này xem chào hỏi như thế nào cho phải cũng được."

Úc Miên đỏ mặt, liếc nhìn Bùi Tùng Khê, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

...Sao có cảm giác như bạn của dì ấy đều đã sớm biết hết vậy?

Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nàng và đi theo Kỷ Tú Niên:

"Chu Lang đâu rồi?"

Nhắc đến cái tên này, Kỷ Tú Niên mím môi và mỉm cười, mặt mày trở nên dịu dàng hơn:

"Giữa trưa náo loạn rồi bảo mệt mỏi nên buổi chiều em ấy ngủ bù. Hai người cứ vào phòng khách ngồi một tí đi, tôi sẽ gọi em ấy dậy."

Đến nỗi náo loạn cái gì, cô ấy không nói rõ.

Úc Miên ngồi tại chỗ, nàng hơi tò mò nhưng ngại dòm ngó xung quanh, vì vậy đành gục mắt xuống nhìn mũi chân của mình.

Bùi Tùng Khê cười trêu nàng:

"Sao em căng thẳng vậy?"

Úc Miên mím môi dưới:

"... Dì chưa nói gì đã đưa em đến đây rồi. Em chưa chuẩn bị gì để gặp bạn của dì cả."

Bùi Tùng Khê gật đầu:

"Là tôi chưa suy xét chu đáo."

Cô chỉ muốn xem xem những người yêu nhau hòa hợp như thế nào. Mặc dù lớn tuổi hơn Úc Miên rất nhiều, nhưng cô lại không hề có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, thành ra không biết phải đối xử với nàng kiểu gì. Cô chỉ sợ bản thân không tôn trọng nàng đúng mực, sợ bỏ bê nàng, sợ xúc phạm nàng bằng những lời nói và hành động không phù hợp.

Cô đang suy nghĩ về việc có nên trực tiếp đưa Úc Miên rời đi hay không thì có tiếng bước chân rõ ràng vang lên từ phía cầu thang.

Kỷ Tú Niên đi ở phía trước, và người phụ nữ phía sau nắm lấy tay cô ấy có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, dẫu đã in hằn dấu vết của thời gian, mặt mày người nọ vẫn tỏa sáng rạng ngời.

Cô ấy mỉm cười chào Bùi Tùng Khê:

"Bùi tổng, cô kim ốc tàng kiều nhiều năm như vậy, giờ mới chịu mang nàng ra cho chúng tôi xem sao?"

Bùi Tùng Khê không biết rõ về cô ấy, nhưng họ cũng đã từng hợp tác với nhau đôi ba lần trên thương trường. Cô chỉ mỉm cười mà không đáp.

Kỷ Tú Niên nhẹ nhàng lắc lắc đầu ngón tay của Chu Lang:

"Đừng dọa cô bé nhà người ta chứ."

Chu Lang nhìn lại với một nụ cười:

"Được được, em nghe theo chị."

Úc Miên lén nhìn đôi tay nắm chặt của bọn họ. Nàng biết họ đã kết hôn nhiều năm rồi, nhưng bây giờ trông họ vẫn y như những cặp đôi đang yêu say đắm, ánh mắt họ trao nhau tràn ngập tình cảm nồng nhiệt và tươi sáng chẳng chút che giấu.

Sau bữa tối, xét thấy thời gian vẫn còn sớm, Chu Lang đề nghị chơi hai ván bi-a.

Úc Miên không biết chơi bi-a. Lần cuối cùng nàng thấy người khác chơi bi-a là nhiều năm trước ở nhà họ Bùi, Bùi Lâm Mặc nằng nặc đòi chơi. Nàng vẫn nhớ lúc đó hắn bị Bùi Tùng Khê chèn ép thảm hại ra sao và cũng nhớ mình đã từng nói muốn học. Nhưng nhiều năm qua, nàng quá bận rộn với việc học nên không có cơ hội để học.

Bùi Tùng Khê nhận ra sự do dự của nàng bèn nhỏ giọng hỏi,

"Em không thích sao?"

Úc Miên lắc đầu:

"Không phải không thích, chỉ là em không biết chơi."

Bùi Tùng Khê khẽ chọc lên trán nàng:

"Có tôi ở đây. Tôi sẽ dạy em, sợ gì chứ."

Úc Miên chớp chớp mắt,

"Vậy nếu em học xong và chơi thắng thì có được thưởng không?"

Đối diện với đôi mắt sáng long lanh của nàng, Bùi Tùng Khê gật đầu không chút do dự:

"Đương nhiên là được."

Úc Miên cong khóe môi, mỉm cười một cách tinh nghịch:

"Được, một lời đã định rồi nhé."

Họ chơi bi-a 9 lỗ kiểu Mỹ, chia thành hai đội, luân phiên đánh bi. Quy tắc cũng đơn giản, thứ tự đánh bi từ số 1 đến số 9, đội nào cuối cùng đánh bi số 9 vào lỗ thì thắng.

Kỷ Tú Niên bắt đầu trước, động tác tuyệt đẹp, cú đánh đầu tiên đã vào lỗ.

Bùi Tùng Khê đang giảng giải động tác cho Úc Miên, nhưng giảng là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác. Hai lần đầu tiên đến lượt đội họ, nàng luôn đánh trượt bi. Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô gái nhìn chằm chằm vào bi trên bàn, không nói một lời, vẻ mặt nghiêm túc toát lên chút bướng bỉnh.

Chu Lang cười nàng:

"Em không cần phải nóng vội, cũng đừng tức giận với bản thân. Đừng để chính mình tức điên lên haha."

Úc Miên đang chăm chú nhìn động tác của Bùi Tùng Khê, không để ý đến những lời Chu Lang nói. Nàng làm việc gì cũng rất chuyên tâm, từ việc học cho đến đêm nay... cả phần thưởng mà nàng tâm tâm niệm niệm cũng vậy.

Động tác đánh bi của Bùi Tùng Khê rất tùy ý, nhưng khi ngắm bi, ánh mắt cô đột nhiên trở nên sắc bén, bình tĩnh và lạnh lùng. Cô mím chặt môi, chỉ nhẹ nhàng thụt một cái đã liên tiếp đưa hai bi vào lỗ.

Úc Miên ban đầu đang xem bi, nhưng nhìn hồi lâu lại không nhịn được nhìn người nọ... Thì ra cô là người như vậy sao? Khi chơi bi-a thì thế này, khi bàn bạc dự án với người khác cũng vậy sao?

Nhưng trước giờ cô chưa từng đối xử với nàng như thế.

Bùi Tùng Khê đặt cây cơ xuống, thấy nàng có chút thất thần, cười hỏi:

"Sao vậy?"

Úc Miên thu hồi ánh mắt,

"Không có gì... Em chỉ mải ngắm thôi."

Bùi Tùng Khê khẽ mỉm cười, cho rằng nàng đang mải nghĩ đến chuyện phần thưởng. Vì thế khi đến lượt đội bọn họ, cô dứt khoát vòng tay ra sau ôm nàng, tay trái ấn lên tay trái nàng, tay phải ấn tay nàng lên gậy bi-a:

"Đừng lo. Chúng ta sẽ thắng."

Úc Miên không ngờ rằng cô sẽ làm như thế ở trước mặt những người khác, cứ thế vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chỉ dẫn nàng chơi bi-a. Trong đầu nàng ong ong, suýt chút nữa thì rối loạn hết cả lên. Nếu không phải mấy năm nay rong ruổi khắp nơi, khiến tâm trí thành thục hơn nhiều, chắc có lẽ giờ này nàng đã thẹn thùng đến độ muốn độn thổ xuống dưới bàn.

Dẫu vậy, vành tai nàng cũng đỏ bừng. Nàng lờ mờ cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phả vào sau gáy, khơi lên một trận rùng mình nhè nhẹ. Trái tim nàng cũng theo nhịp thở của cô mà trở nên thấp thỏm... Chẳng biết qua bao lâu, bi đã vào lỗ.

Bùi Tùng Khê mỉm cười, thì thầm bên tai nàng,

"Em thắng rồi."

Không phải chúng ta thắng, mà là nàng.

— Hóa ra dì ấy vẫn nhớ rằng mình sẽ được thưởng nếu thắng.

Kỷ Tú Niên và Chu Lang đã đứng một bên từ lâu, mặt mày treo đầy vẻ hài hước:

"Chà, cả ba chúng ta đều thua một tay gà mờ mới đến."

Úc Miên đỏ mặt và giả vờ không hiểu những câu trêu ghẹo của họ. Bùi Tùng Khê mỉm cười tiếp lời:

"Được rồi, không còn sớm nữa. Tối nay chơi đến đây thôi."

"Hai người phải về sao?"

"Để xem đã. Miên Miên thuê căn hộ ở chung với bạn, tôi đến đó không tiện lắm."

"Vậy đừng ở khách sạn, trong nhà có vài phòng khách đều trống, cứ ở lại đây đi."

Bùi Tùng Khê quay sang nhìn Úc Miên:

"Không về được chứ?"

Úc Miên gật đầu:

"Không sao đâu."

Kỷ Tú Niên đi tìm quản gia sắp xếp phòng, Chu Lang cũng tự giác nhường không gian:

"Hai người có thể học thêm một lúc nữa, tôi đi trước."

Trong phòng bỗng nhiên chỉ còn lại hai người, tức thì tĩnh lặng lạ thường, đến cả tiếng hít thở dường như cũng trở nên rõ ràng.

Vành tai Úc Miên vẫn còn đỏ bừng. Rõ ràng tối nay là gian lận, nhưng nàng vẫn quyết định rút phần thưởng:

"Em thắng rồi. Em có thể nói ra điều kiện của em không?"

"Được, điều kiện là gì?"

"Lại gần hơn chút nữa đi. Em muốn nói nhỏ cái này. Lát nữa, dì phải nghe lời em nha."

Bùi Tùng Khê ghé lại, hơi cúi đầu. Hôm nay, cô đi một đôi giày cao gót nhọn 10 centimet, còn Úc Miên chỉ đi giày vải trắng, thấp hơn cô khá nhiều.

Nàng không thể không ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia rồi đột nhiên kiễng mũi chân và thầm thì:

"Em, em muốn hôn dì."

"Miên...ừm..."

Khoảnh khắc ấy, đôi môi ấm áp và mềm mại như cánh hoa của cô gái nhẹ nhàng bao phủ lên môi Bùi Tùng Khê. Nàng theo bản năng nhắm mắt lại, thận trọng mút hôn lên cánh môi cô một chút rồi lại một chút, cứ như thể đang chơi một trò chơi vô cùng thú vị.

Động tác nhẹ nhàng, dịu dàng, lại vô cùng cẩn trọng, đáng yêu vô cùng.

Bùi Tùng Khê cũng từ từ nhắm mắt lại. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, không dám dùng sức. Cô không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ đôi môi của mình... Rõ ràng nhẹ nhàng đến thế, nhưng nó dường như lại có sức thiêu đốt cả trái tim cô.

Thế nhưng còn chưa đầy 30 giây, Úc Miên đã không trụ được nữa, nàng lùi lại một bước và kết thúc nụ hôn mềm nhẹ này trước.

Nàng vừa tức vừa buồn bực:

"Dì quá cao... Còn chưa đầy ba mươi giây, em..."

Bùi Tùng Khê cũng sững sờ một chút, vài giây sau mới khẽ bật cười. Sắc mặt cô vẫn dịu dàng, trầm tĩnh, chỉ có vành tai ửng đỏ là tiết lộ cảm xúc của cô. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng:

"Có cần tôi dạy cho em không?"

"...Hừm?"

"Lúc nãy, em nên kéo áo của tôi, hoặc là bảo tôi cúi đầu, hoặc là..."

Còn chưa dứt lời, giây tiếp theo cô đã nắm lấy eo Úc Miên và bế nàng lên bàn bi-a. Những lời chưa nói xong trở nên mơ hồ:

"... Giống như vậy, bảo tôi ôm em lên bàn, sau đó để tôi hôn em."

Cô đáp trả quá nhanh, Úc Miên còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm nhận được xúc cảm từ đôi môi đỏ mọng mà nàng khao khát bấy lâu nay. Khoảnh khắc ấy, nàng như muốn ngất lịm đi.

Thì ra... thì ra được dì Bùi chủ động hôn là cảm giác như vậy sao?

Rõ ràng vẫn là động tác môi chạm môi như vừa nãy, nhưng lần trước nàng chỉ thấy căng thẳng và phấn khích, còn bây giờ thì lại cảm giác như có chú thỏ con đang quậy phá trong lồng ngực, chạy nhảy loạn xạ khiến nàng không biết phải làm sao, chỉ còn biết siết chặt vạt áo của cô.

Bùi Tùng Khê chỉ hôn nàng một thoáng, rồi lùi lại một bước, có chút ngập ngừng mở miệng:

"Tôi... Trước đó, Miên Miên, em cần phải hiểu tôi hơn. Tôi không phải là một người tốt. Em hẳn cũng đã biết, tôi không hề dịu dàng, rất nhiều người đều cảm thấy tôi lạnh nhạt vô tình."

Úc Miên duỗi tay ôm lấy nàng, gương mặt đỏ bừng, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:

"Không! Dì mới không phải như vậy!"

Ánh mắt nàng chất chứa tràn đầy sự tin tưởng, đôi môi vẫn còn lấp lánh chút ánh nước sau nụ hôn, mời gọi cô lần nữa cúi xuống.

Nàng là ngọn lửa nhiệt liệt, thuần tuý, là gió xuân tươi đẹp của tháng Ba, thổi qua vùng băng nguyên vô tận của cô.

Mặt khác, nàng lại như quả trám trên cành, mỗi giọt sương sớm đều trong trẻo đến nao lòng, đúng thật là một sự cám dỗ ngây thơ, thuần khiết biết bao.

Bùi Tùng Khê bỗng nhiên không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của nàng, lý trí sớm đã ẩn mình vào một góc không tên nào đó.

Cô khẽ lẩm bẩm,

"Vậy, hãy để tôi hôn em, hãy để tôi hôn em... Miên Miên."

Khi đôi môi cô một lần nữa phủ lên môi nàng, nó không còn là những cái chạm mông lung như hai lần trước.

Nụ hôn này dần bắt đầu mất kiểm soát. Đầu lưỡi cô bắt được một hương vị ngọt ngào, đặc biệt mềm mại. Xúc cảm của chỗ kia mềm ấm, khoảnh khắc chạm vào, hô hấp cô như ngừng lại, chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vỗ về nó.

Như mật tựa đường, mê hoặc lòng người, chìm sâu vào đó.

Hơi thở của họ chậm rãi hòa quyện vào nhau.

Úc Miên không kìm được mà run rẩy, rõ ràng nó là một nụ hôn rất đỗi dịu dàng, nhưng mà nàng lại cảm thấy mỗi đầu dây thần kinh đều như bị điện giật. Nàng theo bản năng hoàn toàn phó thác bản thân cho cô.

Nàng len lén mở mắt nhìn Bùi Tùng Khê thì thấy cô cũng đang nhìn mình chăm chú với vẻ dịu dàng vô hạn.

Trong ánh mắt cô tựa như có xoáy nước, hấp dẫn nàng chìm sâu không đáy.

Bùi Tùng Khê nhận thấy ánh nhìn chăm chú của nàng liền nhẹ nhàng buông lỏng nàng ra. Úc Miên có chút khó hiểu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự bất mãn.

Bùi Tùng Khê mỉm cười với nàng. Cô tháo chuỗi hạt Phật trên cổ tay xuống, rồi khẽ thủ thỉ bên tai nàng, giọng nói chất chứa đầy tình cảm bị kìm nén:

"Miên Miên... Tôi không muốn để các vị thần nhìn thấy tôi hôn em."

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi nàng lại bị lấp kín.

Dường như có ngọn lửa hừng hực cháy lan ra cả cánh đồng cỏ.

......
Note: dì Bùi bày tỏ rồiii, bắt đầu từ chương này sẽ chuyển sang xưng hô tôi-em, em- dì nhé=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro