Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

85.

Sau trận đấu buổi chiều, các thành viên trong đội ra ngoài ăn tối. Mãi đến mười giờ tối, Úc Miên mới trở lại khách sạn và ra ban công nhắn tin cho Bùi Tùng Khê:

"Dì đã về tới nhà chưa?"

Bùi Tùng Khê rất nhanh đã trả lời tin nhắn:

"Rồi, vừa về đến nhà."

Úc Miên đứng bên lan can đón gió đêm mát dịu,

"Có thể gửi cho con một tin nhắn thoại được không?"

Nàng muốn nghe giọng nói của cô.

Chỉ là đợi một lúc lâu vẫn không hề nhận được tin nhắn thoại nào. Nhưng giây tiếp theo, điện thoại bỗng reo lên, giọng nói của người nọ trước sau vẫn êm ái như cũ:

"Miên Miên, vội xong rồi à?"

Vừa nghe thấy giọng của cô, trái tim của Úc Miên tựa như thắt lại, nước mắt ngay lập tức trào dâng.

Nàng cúp máy.

Sau đó, bất tri bất giác bắt đầu oà khóc.

Hóa ra đây không phải là một giấc mơ.

Hóa ra dì ấy... thực sự đang chờ mình về nhà.

Tiếng nức nở cuốn theo gió đêm, nàng khóc một hồi rồi lại bắt đầu mỉm cười và lau nước mắt, song nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.

"Làm sao vậy, không tiện tiếp điện thoại à?"

"Ừm, bạn cùng phòng của con ngủ rồi."

Nàng đã nghĩ sẵn một cái cớ chính đáng.

Bùi Tùng Khê cũng không gọi lại nữa, chỉ nhắn tiếp:

"Nghỉ ngơi cho tốt."

"[🍊] [🍊]"

Úc Miên khẽ phì cười khi thấy emoji quả cam, nàng đáp lại một cái sticker con gấu nói: 'Chúc ngủ ngon.'

Bùi Tùng Khê nhìn con gấu đang lắc lư trên màn hình và cũng mỉm cười.

Vừa về đến nhà, cô lập tức đứng ngay trước bức tường ảnh, trong tay cầm chính bức ảnh mà mình chụp hôm nay, cô đã bắt được dáng vẻ loá mắt của một người từ dưới sân khấu.

Lâu rồi không có lấy một bức ảnh mới nào của nàng.

Tấm hình cuối cùng là bức ảnh Úc Miên đã đăng, bóng dáng nàng ngước nhìn mặt trăng mờ ảo. Khi ấy, cô đã lặng lẽ lưu lại, in nó ra và dán lên.

Bùi Tùng Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt lần lượt lướt qua từng bức ảnh một.

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, khoé môi không kìm được mà cong lên, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi vuốt tới vuốt lui trên cánh môi. Sắc mặt có chút lưu luyến, cứ như thể cô đang nhớ lại dư vị nào đấy.

-

Khoảng thời gian sau đó, Úc Miên thường xuyên nhắn tin cho cô vào một thời điểm cố định mỗi ngày.

Nàng không gọi điện cho cô, một mặt là bởi vì bận... Mặt còn lại là có thể nhiều năm qua nàng đã quen với điều đó, và nàng không biết liệu gọi điện thì có làm phiền cô hay không.

Rõ ràng cõi lòng tràn đầy mong đợi và hận không thể lập tức bay trở lại với cô, nhưng nàng cẩn thận từng li từng tí, chỉ dám trân trọng sự ấm áp của hiện tại.

Vì chênh lệch múi giờ, nàng cố tình dậy rất sớm và tranh thủ nhắn tin cho Bùi Tùng Khê nhân lúc ở trong nước còn chưa tối muộn. Đôi khi nàng hỏi cô hôm nay có bận không, đôi khi lại nói với cô về lịch trình của mình. Bùi Tùng Khê luôn trả lời rất nhanh, như thể đang chờ đợi sự thăm hỏi từ nàng.

Thời tiết dần ấm lên. Úc Miên tình cờ nhìn thấy một chiếc lá dã hương xinh đẹp, bèn nhặt nó lên và đặt vào cuốn sách rồi chụp cho cô xem.

Lần này, người kia trả lời chậm hơn, khoảng nửa tiếng sau, cô mới gửi lại một bức ảnh, cũng là một chiếc lá xanh tuyệt đẹp.

Úc Miên chầm chậm che ngực, cảm giác trong lòng như có một con nai con đang chạy loạn.

Buổi tối, nàng chụp một bức ảnh về góc làm việc của mình, có một chồng sách được xếp chỉnh tề và một cuốn lịch được đặt trên bàn.

Bùi Tùng Khê cũng chụp bàn làm việc của cô ấy, thật ra nó vẫn là bộ dáng quen thuộc mà nàng thường thấy trước đây. Ngoài máy tính và tài liệu còn có một chậu cây xanh nhỏ trên bàn. Tất cả đều tựa như một loại xa xôi đáp lại.

Ngay cả vào một ngày thứ hai mưa tầm tã, khi nàng đứng dưới khu mái hiên trú mưa và chụp những giọt mưa đang nhỏ giọt từ một góc mái hiên. Bùi Tùng Khê cũng đáp lại một bức ảnh tương tự - nhưng Minh Xuyên không có mưa, thế mà cô lại đứng trong phòng tắm, cầm vòi sen phun lên tường thật lâu rồi chụp những giọt nước lăn tăn trượt xuống.

Hành vi trẻ con như vậy khiến Úc Miên không khỏi nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm hay không.

Nhưng không, thực sự là như vậy.

Đó như thể là một kiểu ám chỉ vừa mơ hồ lại vừa thẳng thắn, cho nàng biết rằng người nọ cũng nhớ nàng da diết giống như nàng nhớ người nọ.

Nàng không thể chờ đợi, không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Nàng muốn về nhà.

Vì thế, mùa xuân năm nay, Úc Miên trở về Minh Xuyên.

Đã ba năm kể từ lần cuối nàng quay lại. Lần này trở lại, nàng không có nói trước với Bùi Tùng Khê, lúc về đến nhà đã là 3 giờ chiều. Thời điểm này, Bùi Tùng Khê vẫn còn đang làm việc nên không có ai ở nhà.

Một lần nữa bước vào số 268 đường An Khê, Úc Miên đứng bên ngoài cổng và ngước nhìn tấm biển hiệu màu đỏ kia... Ba năm trôi qua, lớp sơn đỏ đã sờn, nhưng dòng chữ trên đó vẫn còn nguyên vẹn, viết rằng đây là 'Nhà của Úc Miên và Bùi Tùng Khê'.

Nàng đã về nhà.

Khi cánh cửa được mở ra, phòng khách vẫn giữ nguyên phong cách giản dị và gọn gàng như trước, nhưng trông hiu quạnh hơn trước khi nàng rời đi. Trên ghế sofa không có chú gấu bông mà nàng từng thích ôm nhất, không có hoa cắm trong lọ, thậm chí tủ lạnh cũng trống rỗng, chỉ có hai bình nước lọc.

Cứ như căn nhà này trống rỗng và trái tim của chủ nhân nó cũng thế.

Úc Miên ném túi xách của mình lên ghế sofa, hét to vài tiếng trong phòng khách rồi mới nhấc vali lên lầu, nhưng đi chưa được mấy bước, lúc băng qua bức tường ảnh, cả người nàng đều choáng váng.

Vách tường dán đầy những bức ảnh hiện tại đã phủ lên một tấm rèm trắng, dường như quãng thời gian kia bị lựa chọn lãng quên.

Nàng cảm thấy tim mình nhói lên.

Nàng muốn vươn tay để vén bức màn kia lên, nhưng lựng khựng ở giữa không trung rồi từ từ rút lại và xoay người, xách vali của mình trở về phòng.

Căn phòng trống trải hơn nhiều so với trước đây, trong tủ quần áo chỉ còn có quần áo thời trung học và vài bộ đồng phục màu xanh treo ở nơi dễ thấy nhất. Chăn bông trên giường vẫn như cũ, và bên gối vẫn còn chiếc áo ngủ nàng mặc trước khi rời đi lần trước, nó đã được giặt sạch và xếp gọn gàng ở đó.

Cửa sổ hé mở một nửa, điều kỳ diệu là không có bụi bặm bám trên đồ nội thất trong phòng. Ánh nắng ấm áp chiếu vào. Nàng ngả người xuống giường nhìn đồng hồ, bây giờ mới là bốn giờ chiều.

Ngủ một chút thôi. Chờ đến lúc tỉnh giấc, người kia chắc hẳn là đã trở về.

Một giấc này ngủ rất sâu.

Để có thể trở về lần này, Úc Miên đã thức trắng mấy đêm liền để hoàn thành xong bản vẽ thiết kế quan trọng, rồi vội vã ra sân bay. Chưa kể đến lúc này cũng là buổi tối ở nước ngoài, cho nên nàng vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, nàng lờ mờ nghe thấy một tiếng động nho nhỏ, như là tiếng xe hơi đỗ ở tầng dưới, nhưng mà nàng chẳng thể nào mở mắt ra, cứ thế tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu. Mãi đến khi cảm giác chiếc giường nhẹ nhàng sụp xuống một góc và có sợi tóc xẹt qua mặt khiến nàng ngứa ngáy.

Nàng tỉnh giấc.

Mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khóe môi nàng từ từ cong lên, nhẹ nhàng bắt lấy đuôi tóc của người nọ. Giọng nàng mềm mại:

"Bắt được dì rồi nha."

Bùi Tùng Khê cũng mỉm cười, cô vừa mới cúi xuống và chỉnh lại góc chăn cho nàng:

"Xin lỗi vì đã đánh thức con."

Úc Miên nhắm mắt lại và mỉm cười:

"Đúng vậy, dì đánh thức con rồi. Hôn con một cái thì con sẽ tha thứ cho dì."

Đối phương trầm mặc thật lâu. Nàng kiên nhẫn chờ đợi một lúc. Mãi đến khi không thể chờ đợi nổi nữa và mở mắt ra, nàng thấy có một chiếc bóng ập xuống, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Nụ hôn của người nọ rơi xuống giữa mày nàng, nhẹ nhàng như tơ liễu phất qua:

"...Miên Miên."

Úc Miên sau đó bật cười, bám lấy vai và cổ cô rồi lấy đà ngồi dậy, vẻ mặt bất mãn:

"Gì chứ... chỉ hôn thế thôi sao"

- Thật... quá đứng đắn. Người này chẳng biết tán tỉnh gì cả.

Mặc dù vậy, nàng vẫn thiếu nghị lực mà đỏ mặt vì nụ hôn rơi xuống giữa mày này.

Bùi Tùng Khê duỗi tay, rụt rè ôm nàng một chút:

"Con đã ăn gì chưa?"

"Chưa nha, vừa trở về là con ngủ thiếp đi mất rồi. Con buồn ngủ lắm."

"Vậy có muốn ra ngoài ăn không?"

"Không cần, chúng ta ăn ở nhà đi."

"Ở nhà..."

Bùi Tùng Khê khẽ ho khan,

"Hình như không còn đồ gì để ăn ở nhà cả."

Úc Miên ngước nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần trách cứ:

"Con muốn ăn mì cà chua trứng, có được không?"

Bùi Tùng Khê sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười:

"Được."

Cô ra hiệu cho Úc Miên buông tay:

"Con nằm nghỉ một lúc nữa đi. Dì sẽ gọi con sau."

Úc Miên lắc đầu, nhấc chăn nhảy xuống giường:

"Thôi, con cũng xuống dưới với dì."

Họ lái xe đến siêu thị gần đó và chọn mua nguyên liệu tươi. Trên đường trở về, Úc Miên mở sữa chua ra uống. Trong lúc dừng đèn đỏ, nàng nghiêng người sang một bên và đưa ống hút đến bên môi cô:

"Dì uống đi."

Bùi Tùng Khê quay sang nhìn nàng. Trông thấy đôi mắt sáng ngời của nàng, cánh môi đỏ mọng của cô từ từ hé mở rồi cắn ống hút và uống lên một chút, nhưng vừa buông ra, cô liền nhìn thấy vết son môi của mình in trên ống hút.

Khi định lấy khăn giấy lau đi, Úc Miên đã nhanh tay rút lại, hút đúng chỗ cô vừa uống và "ăn" luôn dấu son môi của cô.

Rất giống... lần cô đưa nàng đi chơi biển và uống nước dừa trước kia. Nàng cũng đã "ăn" luôn dấu son môi của cô như vậy.

Trong lúc nhất thời, gương mặt có cảm giác hơi nóng bừng.

Sau khi về đến nhà, Bùi Tùng Khê lập tức chui vào bếp nấu mì.

Vẫn là món mì trứng cà chua đơn giản, với nước súp trong veo và nóng hôi hổi.

Bùi Tùng Khê ngồi xuống bàn, kẹp một ít cà chua, cắn đũa và đột nhiên lẩm bẩm,

"... Sau này, dì sẽ đi học nấu ăn."

Úc Miên phụt cười:

"Không cần đâu, con chỉ thích món này. Vả lại, mấy năm qua con đã học nấu ăn rồi. Con sẽ trổ tài nấu ăn cho dì nếm thử vào ngày mai."

Bùi Tùng Khê nghe vậy thì sửng sốt, nụ cười cũng nhạt đi đôi chút:

"Ừ, vậy cũng được."

Úc Miên vừa cúi đầu đã không khỏi ngơ ngác khi nhìn thấy quả trứng tráng bao nằm trong bát... Trước đây, rõ ràng nó luôn được giấu ở dưới đáy bát, nhưng sao bây giờ nó lại nằm ở trên cùng?

Nàng thẫn thờ ăn nửa bát mì, song khi dùng đũa chọc chọc mấy cái vào chén thì bất ngờ tìm thấy một quả trứng tráng bao khác.

— Hóa ra là gấp đôi sao.

Bùi Tùng Khê thu hết vẻ mặt ngạc nhiên của nàng vào đáy mắt, vành tai cô hơi nóng lên... Trước đây, cô chưa từng làm như vậy, không biết liệu Miên Miên có thích không.

Sau bữa tối, Úc Miên vội tranh giành việc rửa bát.

Bùi Tùng Khê ngồi trong phòng khách, cầm một quyển tạp chí và đọc trong lúc chờ nàng ra, nhưng tối nay cô không thể nào tĩnh tâm được. Cô nhìn vào tiêu đề và thất thần.

Mãi đến khi Úc Miên bước ra khỏi phòng bếp, cô mới đặt tạp chí sang một bên và nhìn Úc Miên bế chiếc đệm mèo con mà nàng thường ngồi tới, cô mỉm cười,

"Sao con không về phòng nghỉ ngơi?"

"Không muốn nghỉ ngơi, con muốn nói chuyện với dì cơ."

Úc Miên ngồi bắt chéo chân trên mặt đất, cằm nàng tự nhiên tựa vào đầu gối Bùi Tùng Khê và ngước nhìn cô, như thể nàng vẫn còn là cô bé ở tuổi thiếu niên trước kia.

Đèn chính trong phòng khách đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn tường. Ánh sáng ấm áp quyến luyến, phản chiếu ra cái bóng của bọn họ trên tường, nhẹ nhàng chồng chéo bên nhau.

Úc Miên dựa vào trên đầu gối cô và nhỏ giọng kể chuyện.

Bùi Tùng Khê nghe nàng nói về bản thiết kế kiến ​​trúc mà bản thân vừa thực hiện cho cộng đồng tình nguyện địa phương, kể rằng chủ nhà tầng dưới có nuôi một chú mèo màu cam siêu dễ thương, và nói về kế hoạch tương lai của nàng, cô nhẹ nhàng đáp,

"Mục tiêu của con rất rõ ràng. Điều đó thật tốt."

Úc Miên ngẩng đầu nhìn cô,

"Con sẽ phải sang Anh để học thạc sĩ, trong vòng một năm không thể trở về được."

Bùi Tùng Khê gật đầu và mỉm cười với nàng:

"Chỉ một năm thôi, sẽ rất nhanh."

Úc Miên đột nhiên hơi giận dỗi và quay mặt đi, khuôn mặt mềm mại áp lên đầu gối cô, nhưng ánh mắt nàng rơi vào khoảng không vô định:

"Có phải dì..."

Có phải dì ấy không thèm quan tâm liệu mình có quay lại hay không? Vì vậy, suốt hai tháng qua, dì ấy chưa bao giờ hỏi khi nào mình sẽ về nhà.

Bùi Tùng Khê cảm nhận được sự hờn dỗi nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng:

"Tất nhiên là không phải."

Trong khoảng thời gian này, có biết bao lần cô muốn hỏi nàng khi nào sẽ trở lại, nhưng cô không thể.

Cô biết thế giới ngoài kia có bao nhiêu cám dỗ thú vị và hấp dẫn. Suốt ba năm qua, Úc Miên hầu như không nhắn tin hay gọi điện cho cô. Nếu không phải thỉnh thoảng vẫn nhận được bưu thiếp từ nàng thì có lẽ cô đã nghĩ mình bị nàng lãng quên.

Cô biết rằng mình không nên giữ nàng ở lại. Có lẽ Miên Miên sẽ gặp được một người tốt hơn ngoài kia, nhưng cô luôn kìm lòng không đậu mà nhớ về nàng...

Vì vậy, cô chỉ có thể ở nơi này chờ nàng trở về.

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay khô ráo của cô xuôi theo sợi tóc và truyền đến, ấm áp mà uất thiếp.

Úc Miên thầm cười nhạo tính khí của mình. Nàng đã qua cái tuổi thiếu niên, đã một mình bôn ba bên ngoài lâu như vậy, không nên giận dỗi vớ vẩn như hồi còn trẻ. Nàng lẩm bẩm:

"Con đùa thôi."

Bùi Tùng Khê khẽ "ừ" một tiếng, đầu ngón tay cô lướt qua trán cô gái và vén lọn tóc mềm mại ra sau tai nàng:

"Dì biết."

Úc Miên dựa vào cô, ngửi thấy mùi hương hoa nhè nhẹ trên đầu ngón tay cô. Tâm trí nàng thư thái. Nàng khe khẽ kể chuyện rồi ngủ thiếp đi khi vẫn còn đang nói về những cảnh đẹp nàng đã thấy trong những chuyến đi, ở Nam Mỹ, ở Tây Âu, trong Hành lang Hà Tây và các vùng núi phía tây nam giáp biên giới...

Bùi Tùng Khê nghe xong, khẽ mỉm cười:

"Con đã đi một chặng đường dài, đến rất nhiều nơi."

Úc Miên gần như đã ngủ thiếp đi. Một giây trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nàng khẽ nhắm mắt, khóe môi chậm rãi cong lên, giọng nói vô cùng dịu dàng:

"Đúng vậy... Con đã đi một chặng đường rất dài, rất xa. Nhưng dù đi bao xa, con cũng sẽ trở về."

— Dẫu đi khắp muôn sông nghìn núi, nơi em muốn dừng chân nhất vẫn chính là bên cạnh người.

Một đêm yên tĩnh.

Cô gái dựa vào đầu gối cô dần dần thiếp đi.

Bàn tay đang vuốt tóc nàng của Bùi Tùng Khê khựng lại giữa không trung.

Cô cúi đầu nhìn nàng. Dù đã ngủ say, trên môi nàng vẫn vương ý cười, chuỗi hạt Phật trên cổ tay nàng lặng lẽ nằm đó. Bùi Tùng Khê nhớ lần trước mình không nhìn thấy nó, có lẽ vì lúc ấy Úc Miên mặc áo sơ mi dài tay.

Bàn tay lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô gái. Một lát sau, ngón tay cô khẽ cuộn tròn, rõ là muốn chạm vào khuôn mặt cô gái, nhưng cuối cùng lại rụt về.

Bùi Tùng Khê mím chặt môi, giữa mày hiển hiện sự khắc chế và nỗi thống khổ. Cô không dám chạm vào nàng, không dám chạm vào bất cứ nơi nào khác.

Nếu thế gian này có thần linh, cô muốn hỏi ngài ấy,

— Liệu có thực sự là sai lầm khi tôi thích em ấy hay không? Đây có phải là một... nguyên tội không thể cứu vãn?

Nhưng bây giờ em đã ở bên cạnh tôi, tôi không muốn phải đẩy em ra xa.

Tôi không muốn rời xa em nữa.

......

Note: xin lỗi ha, thiệc sự là tháng này rối tinh rối mù quá nên mình không có thời gian edit được😭. Đến chừng 10/6, lịch mình mới thư thả hơn, hứa sẽ xả chap khi đó nha.😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro