
78.
Nửa năm cuối cùng ở Vĩnh Châu, Úc Miên cực kì bận rộn với việc sắp xếp lịch trình học tập lẫn sinh hoạt của bản thân. Mãi đến cuối tháng Sáu, nàng mới có thời gian để ôn lại cuộc sống đại học của mình trong suốt hai năm qua.
Nàng đã vượt qua bài kiểm tra trình độ tiếng Anh một cách suôn sẻ, điểm tổng các môn học trong chương trình gần như đạt ngưỡng A+. Dự án thiết kế kiến trúc mà nàng tham gia với các bạn cùng lớp cũng đã lọt vào danh sách top toàn quốc. Dù cuối cùng họ chỉ giành được giải ba vì thiếu kinh nghiệm, nhưng đây vẫn là một giải thưởng có giá trị cao dành cho sinh viên đại học. Chưa kể đến số huy chương vàng rực rỡ mà nàng giành được trong các cuộc thi biện luận lớn — chúng nặng trĩu đến mức ngăn kéo bàn học cũng không còn đủ chỗ để cất giữ.
Dưới ánh đèn bàn, Úc Miên ngồi và từ từ sắp xếp hành lý. Bạn cùng phòng bấy giờ đã lên tiếng trêu chọc và hỏi có phải nàng sẽ mang những chứng chỉ và huy chương quý giá kia đi theo không.
Nàng mỉm cười nói 'không'. Nàng đóng gói những món đồ không cần thiết này vào một chiếc hộp, lúc điền vào địa chỉ nhận hàng ở chỗ chuyển phát nhanh, nàng vô thức muốn điền địa chỉ ở Minh Xuyên, nhưng cuối cùng lại quyết định gửi chúng về Thanh Ninh.
Vào cuối năm học này, tháng Bảy, giữa mùa hè.
Ông Úc vẫn lái xe đến đón nàng và hỏi liệu nàng có muốn quay lại Minh Xuyên một chuyến không. Rốt cuộc, chẳng mấy chốc... nàng sẽ không thể gặp Bùi Tùng Khê nữa.
Gió đêm hè lướt qua, khẽ lay những tán lá làm chúng vang lên tiếng xào xạc. Nàng cúi đầu mỉm cười:
"Không cần đâu ạ."
Nàng nhớ cô, nhưng nàng không muốn gặp cô vào lúc này.
Úc Văn Thanh nhận ra là cảm xúc của nàng đã dần lắng lại. Trước đây, ông đã nhiều lần đến đón nàng, và mỗi lần hỏi có muốn quay về Minh Xuyên không, cô bé vẫn thường do dự. Nhưng lần này, đôi mắt nàng trầm ổn và kiên định — ánh nhìn ấy như thể đã xác định rõ mình muốn làm gì.
Vào cái ngày trước khi xuất ngoại, nàng nhận được cuộc gọi từ Ngụy Ý. Cô ấy nói rằng đã gửi cho nàng một bưu kiện và giục nàng ra ngoài ký nhận ngay lập tức.
Người chuyển phát đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Bưu kiện gửi đến cho nàng là một thùng giấy không quá lớn, bên trong có vài cuốn sách và mấy bộ quần áo nàng để quên ở Minh Xuyên từ trước, một túi cam ngọt tươi mát và bóng bẩy. Ngoài ra, còn có một chiếc hộp nhỏ nằm riêng lẻ ở một góc — trông giống như hộp đựng trang sức.
Úc Miên không vội cúp máy, nàng đeo tai nghe, và không nhịn được mà bật cười:
"Chị Nguỵ Ý, sao chị lại gửi cho em mấy thứ này?"
Nguỵ Ý khựng lại:
"Em... chừng nào đến nơi thì em hãy tự mình xem đi. Phải ngoan nhé, Miên Miên."
Úc Miên nói 'được' và kiên nhẫn lắng nghe những lời dặn dò của cô ấy.
Trước khi cúp điện thoại, nàng thì thầm,
"Chị hãy nói với dì Bùi là em sẽ tìm ra câu trả lời."
Ngày hôm sau, khi rời đi, nàng không để cho ai đưa tiễn.
Tại sân bay, nàng đeo trên lưng một chiếc cặp, một tay kéo vali và một tay cầm lấy chiếc túi vải, trong đó có hai quả cam tươi và một chai nước khoáng.
Ngồi trong sảnh sân bay, không khí lạnh lẽo từ máy điều hòa phả ra khiến nàng khe khẽ rùng mình. Trong lúc chờ chuyến bay, nàng bỗng nhiên nhớ tới chiếc hộp tối qua chưa mở, nó đang nằm ở trong cặp sách.
Nàng hơi tò mò không biết nó là gì. Trước đây Bùi Tùng Khê đã tặng cho nàng rất nhiều vòng tay, v.v. Nhưng nàng hiếm khi đeo, phần lớn đều được cất giữ cẩn thận ở căn nhà tại Minh Xuyên.
Chỉ là chiếc hộp này trông không giống như những chiếc hộp khác.
Vỏ hộp được bọc bằng nhung đen, rất nặng và sờ vào rất êm tay.
Nàng nhẹ nhàng mở ra, chỉ mới thoáng nhìn qua thôi đã chấn động — bên trong chính là chuỗi tràng hạt Phật ấy.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Tùng Khê, nàng đã thấy cô lúc nào cũng đeo một chuỗi hạt Phật gỗ tử đàn trên cổ tay trắng nõn.
Thuở nhỏ, nàng thường tựa vào đầu gối cô chơi đùa. Đôi khi Bùi Tùng Khê quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc nàng, mà nàng lại không chịu ngồi yên. Thế là cô tháo chuỗi hạt xuống đưa cho nàng nghịch, tiện thể gãi nhẹ cằm nàng và dỗ dành bảo nàng: "Ngoan một chút."
Khi ấy, nàng say mê sự dịu dàng và dung túng đó. Mỗi lần cô làm như vậy, nàng đều quay đầu đi chỗ khác rồi len lén mỉm cười.
Đây là di vật duy nhất do mẹ cô để lại cho cô.
Hơn mười năm qua, ngày nào cô cũng đeo nó trên cổ tay, hoa văn đoá sen và áng mây lành đã bị mài mòn đến độ có chút nhìn không rõ.
Úc Miên nhẹ nhàng nhặt nó lên, ngón tay khẽ run rẩy... Xúc cảm mát lạnh và ôn nhuận từ chuỗi tràng hạt truyền đến, hương gỗ trầm dịu thoảng qua, như vẫn còn lưu giữ nhiệt độ của người từng đeo nó. Khi nàng đeo nó lên cổ tay, chuỗi hạt ấy như một chiếc bàn ủi nóng rực áp vào da thịt—nước mắt nàng không kìm được, rơi xuống từng giọt.
Khi loa thông báo chuyến bay vang lên, nàng từ từ chỉnh trang chuỗi hạt Phật trên cổ tay, đặt chiếc hộp trở lại trong túi và bước về phía trước mà không nhìn lại.
Chuyến bay nàng đi chẳng có mấy hành khách. Nàng ngồi bên cửa sổ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là mới chợp mắt được một lúc, nàng đã bị tiếp viên đánh thức. Người phụ nữ trẻ trong bộ đồng phục chỉnh tề khom người, nhẹ nhàng hỏi:
"Xin hỏi quý khách, ngài có sao không ạ?"
Úc Miên sững lại vài giây, rồi mới nhận ra gương mặt mình đã ướt đẫm. Nàng đưa tay, chạm phải những giọt nước mắt chưa kịp khô, rồi ngượng ngùng mỉm cười:
"Tôi không sao."
Nàng nhìn ra cửa sổ một lúc lâu, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp nhẹ nhàng khiêu vũ qua tấm kính.
Nàng nhớ tới bức ảnh kia và mở cặp sách để xem nó. Vào lúc này, nó đang nằm yên trong ngăn kép của cặp sách.
Đây là lần đầu tiên Bùi Tùng Khê tham dự cuộc họp phụ huynh cho nàng. Lúc đầu nàng đang nói chuyện cùng Tiểu Nghiên ở bên ngoài, và sau đó không biết nghĩ tới cái gì, nàng chợt chạy tới bên cửa sổ, đứng nhón chân ngắm nhìn cô và mỉm cười với cô. Khi cuộc họp kết thúc, họ đã đứng chụp ảnh dưới gốc cây bạch quả.
Ánh nắng mùa đông dịu dàng và tươi sáng, người phụ nữ trẻ vốn có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng sắc mặt bấy giờ lại rất đỗi dịu dàng. Cô đang cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng nhặt một chiếc lá bạch quả vàng rực rơi trên đỉnh đầu của bé gái đang ngửa mặt nhìn mình.
Đó quả thật là một khoảng thời gian tuyệt vời.
Đã hơn mười năm rồi... Các góc cạnh của bức ảnh đã chuyển sang màu vàng ố, khiến bức ảnh cứ như được đánh lên một lớp hiệu ứng mờ nhạt.
Nàng đã lén trộm đi tấm ảnh này lúc về Minh Xuyên vào lần trước.
Có một số món đồ cũ lẻ tẻ bên cạnh bức ảnh, và một chiếc bông tai ngọc bích nhỏ màu trắng tinh. Nàng đã từng hỏi thăm chủ nhân của nó ở dưới ánh đèn... Đáng lẽ nó phải được trả lại cho Bùi Tùng Khê, nhưng nàng vẫn giữ lại.
Đây là chút tâm tư nho nhỏ của riêng nàng.
Úc Miên lấy bức ảnh ra, khẽ hôn lên rồi đặt nó gần ngực và ôm nó vào giấc ngủ. Nhờ nó mà dẫu cho nàng sắp phải đến một đất nước xa lạ, trái tim nàng vẫn tràn đầy sự can đảm.
-
Năm ba đại học, Úc Miên 20 tuổi. Nàng ở nước ngoài và không về nhà.
Sinh hoạt trong môi trường mới cần phải có giai đoạn thích nghi, nhưng may mắn thay, rất nhiều sinh viên trong Khoa Kiến trúc của Đại học Vĩnh Châu đã đăng ký chương trình học 2+2, vì vậy cũng có hơn một chục sinh viên cùng khoa trong lớp mới. Bọn họ đã từng không quen biết gì nhau, nhưng sau khi đến một thành phố xa lạ, mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Trong hai năm đầu đại học, Úc Miên rất ít khi trò chuyện với người khác. Nhưng từ năm nay, nàng đã cởi mở và bắt đầu thích kết bạn với nhiều người hơn. Dù vậy, phần lớn thời gian nàng vẫn một mình ngồi vẽ trong thư viện, thường là ngồi đấy cả ngày và chỉ quay về căn hộ thuê vào lúc đêm muộn. Trái tim nàng dần trở nên bình lặng và kiên định.
Đôi khi những chàng trai ngoại quốc xin thông tin liên lạc của nàng, thậm chí bao gồm cả các bạn cùng lớp, nhưng nàng chỉ mỉm cười và lịch sự từ chối.
Vào tháng thứ ba khi nàng sinh hoạt tại thành phố mới, Hứa Tiểu Nghiên đã bay đến gặp nàng, thậm chí còn mang theo bạn trai hiện tại của cô ấy, một cậu trai tóc vàng rám nắng— ánh mắt hắn nhìn cô ấy tràn ngập sự nuông chiều.
Úc Miên đưa họ dạo quanh khuôn viên trường đại học, đi khắp thành phố này và cuối cùng tiễn bọn họ đến nhà ga.
Trước khi chia tay, Hứa Tiểu Nghiên nắm tay nàng và thở dài,
"Cậu đó, cậu quá cứng nhắc."
Úc Miên không khỏi cười:
"Thế còn cậu, sao thay người yêu như thay áo vậy. Người bạn trai mà cậu đã đề cập trước đó có vẻ là một người gốc Trung Quốc. Sao bây giờ lại biến thành một cậu trai Tây rồi?"
Hứa Tiểu Nghiên bất mãn nhếch môi:
"Tên đó đã lừa dối mình. Chia tay thì chia tay thôi, mình kiếm một anh ngoan ngoãn hơn yêu tiếp."
Thái độ của cô ấy đối với cuộc sống gần như là đang chơi một trò chơi. Thuở nhỏ, cô ấy không đặt ra yêu cầu quá cao với thành tích học tập. Năm vào cao trung, cô ấy thích một chàng trai, sau đó bọn họ yêu sớm được một thời gian rồi thôi. Đến khi ra trường, cô ấy đi du học. Rồi trước khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã nghĩ đến việc sẽ mở một tiệm bán hoa với bạn trai của mình trong tương lai.
Úc Miên đã từng hâm mộ sự tự do và phóng khoáng của cô ấy, nhưng sau khi lớn lên, nàng biết rằng đó sẽ không phải là con đường của nàng:
"Tụi mình khác nhau nha, Tiểu Nghiên, nhưng mình thích sự lựa chọn của mình."
Hứa Tiểu Nghiên cắn môi rồi không thể nhịn được mà nói,
"Cậu... cậu quá bướng bỉnh. Cậu thích dì Bùi, đúng không?"
Úc Miên sững sờ một lúc:
"Làm sao cậu biết được?"
Hứa Tiểu Nghiên trợn trắng mắt, liếc nhìn nàng:
"Tất nhiên là mình biết. Tất cả bọn mình đều biết điều đó."
"... Thật ư?"
"Đúng vậy. Mình lừa cậu làm gì."
Úc Miên giơ tay lên và xoa xoa vành tai đỏ bừng của mình:
"... Hóa ra mình che giấu tệ đến thế."
Ngay cả những người bạn thân của nàng đều biết điều đó, vậy thì dì Bùi hẳn là cũng đã sớm nhận ra điều đó, thế nên dì ấy mới giữ khoảng cách với nàng, phải không?
Nàng cảm thấy ảo não trong chốc lát, nhưng sau khi nghĩ lại thì chỉ thấy nhẹ nhõm. Vốn dĩ tính cách của nàng là như vậy — trong chuyện tình cảm, nàng chỉ biết bày tỏ một cách nồng nhiệt và chân thành, không hề giữ lại điều gì cho riêng mình.
Nàng không thể tự lừa dối bản thân.
Hứa Tiểu Nghiên nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng bèn thu liễm nụ cười:
"Vậy cậu tính làm gì bây giờ?"
Úc Miên cúi đầu và mỉm cười:
"Mình vẫn chưa nghĩ ra hướng đi cụ thể, nhưng mình biết mình muốn cái gì."
Trở thành một người trưởng thành giỏi giang và tự lập, gặp gỡ thật nhiều người và đi khắp thế gian rộng lớn này... Sau đó có lẽ một ngày nào đó, nàng có thể quay trở lại bên cạnh cô.
Hứa Tiểu Nghiên cũng mỉm cười với nàng, rồi đứng dậy và ôm nàng thật chặt. Trước khi chia xa, cô đột nhiên hỏi,
"Đào Nhượng cũng đã ra nước ngoài. Cậu ấy có nói với cậu không?"
Úc Miên hơi sững sờ:
"Ra nước ngoài rồi ư? Mình không biết. Nhưng trước đó cậu ấy có nói với mình rằng cậu ấy đang cạnh tranh suất cử đi du học của chính phủ."
Hứa Tiểu Nghiên gật đầu, ánh mắt cô có chút giảo hoạt:
"Ừ, mình cũng tình cờ biết được chuyện này. Cậu ấy không học cùng trường với cậu và đã sang đây sớm hơn cậu, hình như là đi từ kỳ nghỉ hè. Đây, đây là số điện thoại mới của cậu ấy. Nhớ liên lạc với cậu ấy nhé."
Úc Miên không hiểu ánh mắt của cô ấy, nàng chậm rãi gật đầu:
"Được, mình biết rồi."
Khi tiễn Hứa Tiểu Nghiên đi, Úc Miên đứng tại chỗ và ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng bạn mình.
Nàng bỗng nhớ tới trước đây, Bùi Tùng Khê cũng đến sân bay và tiễn nàng đi.
Hóa ra những người đứng lại tại chỗ và chờ đợi sẽ... có cảm giác hệt như bị bỏ rơi thế này sao?
Nàng có lẽ đã hiểu được phần nào.
Trên đường trở về trường, nàng đã gọi cho Đào Nhượng.
Sau khi điện thoại reo rồi được bắt máy, giọng nói ấm áp và trong trẻo của chàng trai trẻ vang lên và hỏi nàng là ai.
Úc Miên bật cười và chế nhạo,
"Đào Nhượng? Cậu tệ quá nha. Cậu thậm chí còn không liên lạc với mình, mình không biết rằng cậu đã ra nước ngoài."
Đào Nhượng cũng thấp giọng cười:
"Mình xin lỗi. Mình bận quá."
Úc Miên dẫm lên những chiếc lá ven đường, âm thanh xào xạc phát ra rõ rệt:
"Hiện tại cậu đang làm gì vậy?"
Đào Nhượng tường thuật với nàng hết sức rành mạch:
"Mình đang làm ba việc. Đầu tiên thì tất nhiên là học tập, bây giờ nhân lúc có được nguồn tài nguyên và bầu không khí học tập tốt như vậy thì mình phải cố gắng tận dụng chúng. Việc thứ hai đó chính là làm tình nguyện viên cho trung tâm bảo trợ xã hội, trước mắt thì mình đã thành lập một nhóm sinh viên để giúp đỡ các bà mẹ chưa lập gia đình, các gia đình đơn thân và những kẻ lang thang nghiện rượu... quanh khu vực trường học."
Giọng nói của hắn vẫn từ tốn và rõ ràng. Như mọi khi, hắn đã thoát khỏi sự bối rối và ngây ngô của tuổi trẻ, trở nên điềm đạm như dòng nước sâu lặng. Cũng giống như cách hắn lựa chọn cuộc sống cho mình—luôn ngay thẳng và kiên định.
Hắn là một người theo chủ nghĩa hành động, một thanh niên xung phong điển hình trong cộng đồng, đồng thời cũng là một người kiên quyết theo đuổi lý tưởng. Mỗi bước đi của hắn đều là một bước tiến vững chắc hướng về mục tiêu đã đặt ra.
Úc Miên cảm thấy bản thân tựa hồ được tiếp thêm rất nhiều dũng khí từ câu chuyện của hắn, nàng chân thành khen ngợi:
"Cậu thật tuyệt vời, Đào Nhượng."
Đào Nhượng lúc này mới nhận ra mình đã thao thao bất tuyệt suốt một lúc lâu. Hắn khựng lại, quay sang nhìn nàng và hỏi:
"Vậy còn cậu? Con đường mà cậu lựa chọn là gì?"
Úc Miên khom người nhặt một chiếc lá, rồi giơ nó lên. Nàng ngẩng đầu nhìn nó, dưới ánh mặt trời, những đường gân trên lá hiện lên rõ rệt. Giọng nói của nàng trở nên kiên định hơn:
"Hiện tại có một câu hỏi mà mình chưa thể trả lời. Nhưng mình tin mình sẽ tìm ra câu trả lời trong tương lai."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro