Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Đi học

Mùa hạ chớp mắt một cái đã qua.

Bùi Chi Viễn ở nhà thở ngắn than dài:

"Con không muốn đi học đâu."

Cậu bé hiện đang học tại một trường tư nhân tựa như trường quý tộc. Trường học đột ngột khai giảng sớm hơn nửa tháng, điều này đối với những đứa trẻ ở độ tuổi của hắn đúng là một loại tra tấn.

Đinh Mân kiên nhẫn dỗ dành hắn:

"Tiểu Viễn còn lấy được giấy khen của trường mẫu giáo hồi học kỳ 1, lúc đó chẳng phải con mừng lắm sao? Hơn nữa, đi học con còn có thể chơi với bạn bè, vui biết bao nhiêu!"

"Cũng đúng, nhưng mà..."

Bùi Chi Viễn ngẫm nghĩ rồi chỉ tay về phía đứa trẻ đang ngồi đối diện mình:

"Vì sao Úc Miên không cần phải đi học?"

Đinh Mân ngẩn người, cô bé này không thuộc quyền quản lý của nàng.

Bùi Thiên Thành đang xem tạp chí kinh tế thì Bùi Chi Viễn chạy tới quấy nhiễu ông:

"Ông nội, ông nội, như vậy không công bằng, sao chỉ có mình con phải đi học còn con nhóc đó thì không?"

"Vấn đề này để ông suy nghĩ một chút có được không?"

Bùi Thiên Thành đặt tờ báo trên tay xuống, ôm cháu trai vào lòng, ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. Ông ta đem con bé kia về đây vì muốn đảm bảo thoả thuận hợp tác có hiệu lực, đâu ai ngờ hôm đó lại xảy ra biến cố. Nếu đã đem về rồi thì cho nàng đi học cũng chỉ là việc tốn thêm một chút tiền mà thôi.

"Ông nội, ông nghĩ xong chưa?"

"Được rồi. Tiểu Viễn năm nay vào lớp một, tuy Miên Miên nhỏ hơn một tuổi nhưng ông cũng cho con bé đi học chung với Tiểu Viễn nhé, được không?"

Úc Miên ngơ ngác nhìn ông cụ Bùi, không nói lời nào. Bùi Chi Viễn cười nhạo rồi chạy tới kéo bím tóc nàng:

"Miên Miên, cái đứa ngu ngốc này! Sau này cậu cũng phải dậy sớm giống tôi rồi!"

Úc Miên bị kéo tóc, đầu nghiêng sang một bên, cắn môi. Mãi tới khi hắn buông lỏng tay, nàng lập tức đứng dậy và muốn lên lầu.

Bùi Tùng Khê vừa lúc từ trên lầu đi xuống.

Úc Miên chạy đến trước mặt cô, nàng ngước lên và kéo ống tay áo cô:

"Bùi Tây."

"Ha ha ha ha ha, mẹ có nghe thấy không, con nhóc kia gọi dì là Bùi Tây."

Úc Miên có một cái phiền não không lớn cũng không nhỏ đó là ngày hôm nọ thức giấc thì nàng bỗng nhiên rụng mất một chiếc răng, vì vậy mà hiện tại lúc nói chuyện có chút lọt gió.

Bùi Chi Viễn thường xuyên nắm bắt cơ hội để giễu cợt nàng... Còn là ở trước mặt dì Bùi. Mặt Úc Miên tức khắc đỏ bừng, nàng cực kỳ ảo não.

Bùi Tùng Khê nhàn nhạt nói:

"Không sao."

Miệng Bùi Chi Viễn giống như cái loa phát thanh:

"Chắc dì chưa biết, con nhóc này phải đi học chung với con. Có người cũng khổ giống con rồi!"

Bùi Tùng Khê khựng lại, ánh mắt rơi xuống trên người Bùi Thiên Thành:

"Cha đồng ý?"

Muốn cho một đứa trẻ đi học thì phải giải quyết rất nhiều vấn đề liên quan, nào là hộ khẩu, tuổi tác, nền tảng giáo dục...

Nếu Bùi Thiên Thành đã nắm rõ chúng thì có lẽ ông ấy và cha mẹ của Úc Miên là bạn thân. Nhưng cô hiểu biết cha mình, trong lòng ông ấy chỉ có lợi ích, không có chỗ cho tình cảm cá nhân. Ông ấy tuyệt đối sẽ không vì bạn bè mà tự rước phiền toái vào thân; có lẽ Úc Miên còn có người thân trên đời, mà ông ấy chẳng cần phí nhiều công sức là có thể nắm được những thông tin này.

"Hứa Trung đã an bài mọi việc rồi".

Bùi Thiên Thành thản nhiên lật tạp chí, uy thế của bậc bề trên cũng đi theo bộc lộ ra.

Sắc mặt Bùi Tùng Khê lạnh dần, cô vẫy tay với Úc Miên, bảo nàng đi về phòng trước. Úc Miên rất nghe lời nên lập tức rời đi.

Đinh Mân cũng nhận ra bầu không khí hơi bất thường, bèn đưa mắt nhìn về phía Bùi Tùng Khê, thấy cô ấy khẽ gật đầu thì cô hiểu ý và mang theo Bùi Chi Viễn đang làm ầm ĩ rời đi.

Phòng khách lúc này chỉ còn lại cha con Bùi Tùng Khê. Không khí bị đình trệ trong chớp mắt.

Bùi Tùng Khê khe khẽ thở dài:

"Cha đưa con bé về nhà đi."

Bùi Thiên Thành nhíu mày:

"Tùng Khê, sao con lại cứ mãi không chịu bỏ mặc chuyện này?"

Giọng điệu của Bùi Tùng Khê bình thản, lời nói lại càng thẳng thắn hơn so với lúc trước:

"Con không biết vì sao con bé phải tới nhà của chúng ta. Nhưng con biết chuyện này nhất định có nguyên do ở phía sau. Tranh giành lợi ích chính là trò chơi của người lớn, con không hiểu cha vì sao lại lôi một đứa trẻ còn nhỏ như vậy vào cuộc. Con bé chỉ mới có sáu tuổi."

"Không phải cha đã nói rồi ư? Cha mẹ nó đều đã qua đời, trong nhà không còn ai chăm sóc nên cha mới mang nó về. Tùng Khê, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì mà nhất quyết không tin cha? Chuyện này con đừng nhắc lại nữa, cha sẽ không đồng ý."

Bùi Tùng Khê biết không thể thuyết phục được cha mình nữa. Làm doanh nhân, ông ấy có tính toán cùng động cơ riêng, những việc đó ông ấy quyết tâm gạt cô, cho nên tuyệt đối sẽ không hé ra nửa lời. Hơn nữa, ông ấy hiện tại là chủ của nhà họ Bùi, ông ấy sẽ chỉ cho cô biết những chuyện ông ấy muốn mà thôi.

"Vậy để cho con bé đi học đi."

Bùi Tùng Khê không còn ý định khuyên can Bùi Thiên Thành nữa, cô chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi.

Cô vừa trở lại phòng, Úc Miên đã tới gõ cửa, nàng bập bẹ nói chuyện với cô.

"Bùi Tây, con muốn đi học. Con có thể đi học không?"

Úc Miên toàn tâm toàn ý tin cậy vào Bùi Tùng Khê.

Bùi Tùng Khê rũ mắt nhìn nàng, trong đôi mắt hiện lên một tia thương xót. Cô vuốt tóc mái trước trán nàng:

"Được. Đi đi. Phải chăm chỉ học hành nhé... Miên Miên."

Đây là lần đầu tiên Bùi Tùng Khê gọi tên nàng, giọng nói cô trong trẻo, nhưng tựa hồ lại mang theo nhàn nhạt u sầu. Đối với một đứa trẻ mà nói thì loại cảm xúc đó rất khó nắm bắt được.

Úc Miên mừng rỡ chỉ vì được Bùi Tùng Khê gọi là 'Miên Miên'. Cô bé siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình:

"Đương nhiên rồi! Con nhất định sẽ học thật giỏi!"

Nhận được sự động viên từ Bùi Tùng Khê, đêm đó Úc Miên phấn kích đến mức suýt không ngủ được.

Sáng hôm sau, dì Trương tới đánh thức Úc Miên, nàng lập tức bật dậy khỏi giường.

"Ôi, mình phải nhanh lên mới được, hôm nay là ngày đầu tiên đi học!"

Dì Trương xách một bộ đồng phục màu xanh trắng tiến vào, bà cố ý bện cho cô bé một bím tóc cao và mang cho nàng chiếc cặp nhỏ màu xanh nhạt.

"Trong cặp có bút chì cùng cục tẩy, còn có hai cuốn vở và ly nước. Con..."

Dì Trương nói một hồi, đôi mắt bắt đầu rưng rưng. Có lẽ do bản năng của một người từng làm mẹ, bà không đành lòng để đứa trẻ này chịu khổ:

"Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, chớ có sợ biết chưa? Giáo viên trong trường đều rất tốt, con đừng sợ."

Úc Miên nghe dì Trương lặp đi lặp lại dặn dò không cần phải sợ, nàng nở nụ cười rạng rỡ tựa nắng sớm tháng ba:

"Con không sợ đâu ạ."

Sau những ngày đầu trầm lặng, Úc Miên giờ đây ngẫu nhiên hé lộ ra bản tính vui tươi hồn nhiên hệt như một vầng mặt trời bé nhỏ.

Nàng nhảy nhót mấy bước, tới lúc xuống lầu mới an tĩnh trở lại. Úc Miên ngồi ở bên cạnh Bùi Tùng Khê ăn xong bữa sáng.

"Con đi đây."

Bùi Tùng Khê thấy đứa nhỏ vui mừng nhảy nhót không ngừng. Một giây sau, cô cụp mắt xuống:

"Ừ. Đi đi thôi."

Bùi Chi Viễn dậy muộn, đang gào khóc trong phòng:

"Con vẫn còn muốn ngủ... Hu hu, con vẫn còn muốn ngủ."

"Thôi thôi, bảo bối đừng khóc nữa. Tối qua, bà ngoại đổ bệnh, giờ mẹ phải qua đó nên không đưa con đi học được. Chú Cao sẽ đưa con đến trường, cầm theo cái bánh mì này để ăn trên đường. Tan học mẹ sẽ kêu ba đến đón con nhé."

Cậu bé dụi mắt, nhận lấy bánh mì, miễn cưỡng đeo cặp sách lên, rồi vẫy tay với Úc Miên:

"Đi thôi, đi học nào."

Úc Miên gật đầu, nàng quay lại nhìn Bùi Tùng Khê một cái rồi mới xoay người đi theo hắn ra ngoài.

Tài xế đưa hai đứa bé đến cổng trường. Có giáo viên đã đợi sẵn ở bên ngoài, Bùi Chi Viễn trèo xuống xe, lớn tiếng dõng dạc nói:

"Con chào thầy ạ!"

Giáo viên mỉm cười thân thiện nhìn cậu bé:

"Con là bạn học Bùi Chi Viễn phải không?"

"Dạ vâng! Con là Bùi Chi Viễn."

"Đây là em gái của con sao?"

Úc Miên đỏ mặt lên tiếng chào thầy, rồi lùi về sau một bước. Bùi Chi Viễn liền túm lấy cặp sách nàng:

"Đúng vậy, con bé tên là Úc Miên ạ."

"Được rồi được rồi, hai bạn học, đi theo thầy vào trong nào."

Thầy giáo đi ở phía trước, hai đứa bé nối bước theo sau.

Úc Miên không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn kiến trúc và những người qua lại xung quanh.

Còn Bùi Chi Viễn thì không ngừng thao thao bất tuyệt:

"Mặc dù cậu đã giành mất dì của tôi... Nhưng mà, nhưng mà cậu ở nhà của tôi thì tôi chính là anh trai của cậu. Chỉ có tôi mới được trêu cợt cậu, người khác không được bắt nạt cậu, biết chưa?"

Úc Miên ngơ ngẩn gật đầu. Bùi Chi Viễn thấy thế trề môi:

"Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch thế này chắc chắn là nghe không hiểu rồi. Ý của tôi là nếu có ai bắt nạt cậu thì cứ việc đến tìm tôi."

Úc Miên lại lần nữa gật đầu:

"Ừm."

Hai đứa bé được xếp vào cùng một lớp, nhưng lại khác chỗ ngồi.

Bạn cùng bàn của Úc Miên là một bạn nữ trầm tính, Úc Miên không có nói chuyện với cô bạn ấy.

Ngày đầu tiên đi học. Nàng âm thầm nhìn xung quanh, rồi cảm thấy mọi thứ thật xa lạ... Thậm chí còn có chút muốn khóc.

— Nếu như dì Bùi cũng ở đây thì tốt biết mấy.

......

Buổi học đầu tiên, sau khi sách giáo khoa phân phát hết thì cả học sinh lẫn giáo viên sẽ tự giới thiệu về bản thân, và rồi bọn học sinh được trò chuyện với các bạn học mới. Không cần phải làm gì nhiều, một ngày cứ thế nhanh chóng trôi qua.

Bùi Chi Viễn vui vẻ trò chuyện với các bạn học mới. Bọn họ ngắm chiếc đồng hồ thông minh trên tay hắn, ai nấy đều tỏ vẻ cực kì hâm mộ:

"Ba mình không chịu mua cho mình cái này."

"Bùi Chi Viễn, cậu có thể cho mình sờ nó một chút không?"

"Là tôi tới trước mà! Bùi Chi Viễn, chúng ta có thể làm bạn không?"

Cậu bé rất thích cảm giác được mọi người xoay quanh mình. Thế nên sau khi tan học, hắn vẫn đi cùng đám trẻ ra cổng trường, lúc leo lên xe còn cười ngây ngô và làm nũng với cha mình, rồi kể tất tần tật mọi chuyện xảy ra ở trường cho Bùi Lâm Mậu nghe, mà quên bẵng một việc khác.

Khi họ về tới nhà, Bùi Tùng Khê đang tưới hoa, nhưng thấy anh trai mình chỉ đưa cháu trai về, cô khựng lại, rồi hướng về phía sau hắn ta tìm kiếm, giọng điệu lạnh đi ba phần:

"Miên Miên đâu?"

Bùi Chi Viễn ngây người, bỗng nhiên 'oa' một tiếng oà khóc lên:

"Con không biết...... Con đã bỏ quên em ấy, có phải em ấy vẫn còn ở trường hay không? Con xin lỗi..."

Bùi Tùng Khê trầm mặc, hai hàng lông mày chậm rãi cau lại, cả người tựa như giăng kín một tầng sương thu.

Cô cầm lấy chìa khóa xe, đóng sầm cửa lại một cái 'rầm' và rời đi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro