Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Dì Bùi

— Thơm quá.

Úc Miên ngượng ngùng nhìn chằm chằm khay đồ ăn.

Trên khay đồ ăn có bày một đôi đũa cùng bao tay dùng một lần. Úc Miên rõ là đã thèm lắm rồi nhưng nàng vẫn cố kìm chế. Nếu trực tiếp bốc đồ ăn bằng tay không thì sẽ làm bẩn ống tay áo, mà nàng lại không biết dùng bao tay ra sao cho nên chỉ có thể khổ sở nhìn khay đồ ăn.

Bên ngoài, trời mưa như trút nước. Bùi Tùng Khê đẩy cửa sổ ra, gió mang theo mùi đất ẩm ùa vào phòng. Cô cảm thấy hình như chính mình tự rước phiền toái vào người rồi.

"Đưa cho dì đi."

Úc Miên ngẩng đầu, chóp mũi nàng dính một chút màu đỏ của ớt trông thật buồn cười, đôi mắt cô bé lấp lánh nhìn cô.

Bùi Tùng Khê không nói gì thêm, cô trực tiếp kéo một cái ghế lại ngồi ở bên cạnh đứa nhỏ rồi vén cổ tay áo ngủ và giúp nàng lột vỏ tôm.

Úc Miên chớp chớp mắt, không dám nói gì, chỉ lặng nhìn cô.

Bùi Tùng Khê dừng động tác giữa chừng liền đụng phải ánh mắt ngơ ngác của nàng:

"Ăn đi thôi."

Cô bé nhỏ cật lực gật đầu, tay cầm chiếc đũa gắp lấy một con tôm tươi ngon. Chẳng mấy chốc, nàng đã chén sạch toàn bộ đĩa tôm, một đống vỏ tôm màu đỏ chất chồng cao ngất ở kế bên. Đứa nhỏ quay đầu đi, chưa đã thèm còn liếm môi.

— Thì ra ngày thường con bé ăn rất ít không phải vì không muốn ăn.

Bùi Tùng Khê rung chuông, rất nhanh đã có người hầu tới dọn khay đồ ăn.

Mùi cay nồng trong phòng cũng tan đi hết. Thế nhưng, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại.

Úc Miên dần dà gật gù, trông cứ hệt như con mèo nhỏ đã ăn no rồi mệt nhoài. Nàng chống tay trên bàn và kê cằm lên đó, rồi nỗ lực không để cho bản thân ngủ gục.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích không ngừng, một đêm thu trầm tĩnh ảm đạm.

......

"Xoạt". Rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng.

Úc Miên vừa xoa đôi mắt nhập nhèm thì nghe thấy tiếng dì Trương ở bên cạnh:

"Đứa bé, dậy thôi nào."

Nàng chậm rãi ngồi dậy.

— Đây là phòng của mình mà.

Dì Trương trải giường giúp Úc Miên xong thấy cô bé vẫn đang loay hoay cố gắng tự mặc quần áo, bà vừa thấy thương tiếc lại vừa buồn cười:

"Nào, lại đây, để dì giúp con mặc đồ. Không phải! Là như thế này, con có thấy hai cái ống quần này không, trước hết phải xỏ chân vào đây rồi mới kéo quần lên."

Úc Miên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc đáp:

"Dạ, để con làm lại một lần nữa."

Dì Trương lại nhịn không được muốn thở dài.

— Con bé còn nhỏ như vậy, tiên sinh lại để cho bà chăm sóc... Sao không sắp xếp một người chuyên chăm sóc chứ, con bé còn nhỏ thế mà. Lẽ nào là bởi vì tiểu thư không thích đứa trẻ này chăng?

Úc Miên cầm đôi giày nhỏ bắt đầu mang vào chân. Động tác nàng tuy vụng về, nhưng kiểu giày mùa thu khá đơn giản nên cũng dễ mang vào. Dì Trương chỉ cần dạy một lần là nàng đã học được rồi.

Khi Úc Miên vịn tay nắm cầu thang chậm rãi đi xuống lầu thì mọi người đã bắt đầu ăn sáng.

Bùi Chi Viễn ngồi trên bàn ăn, lại bắt đầu làm loạn:

"Con không thích ăn trứng gà!"

"Bảo bối!", Đinh Mân từ tốn dỗ dành hắn,

"Ăn trứng gà rất tốt cho sức khoẻ, con xem xem, mẹ và dì đều ăn trứng gà mà, đúng không?"

Bùi Chi Viễn nhìn mọi người một lượt rồi ngậm chặt miệng, hắn cố chấp không chịu ăn.

Đinh Mân không có biện pháp.

"Tùng Khê, em khuyên đứa nhỏ này một câu đi."

Bùi Tùng Khê bị nhắc đến bèn chậm rãi mở miệng:

"Bùi Chi Viễn, con đã lớn rồi, không được nhõng nhẽo."

Bùi Chi Viễn kéo dài giọng một cách tủi thân:

"Dì...... Thôi được. Con nghe dì."

Đinh Mân dở khóc dở cười:

"Mẹ thấy từ giờ về sau con làm con trai của dì đi. Con chỉ nghe lời dì thôi!"

Bùi Tùng Khê không nói tiếp, cô thấy Úc Miên tới liền rót một ly sữa bò và đặt ở bên cạnh nàng.

Dáng vẻ lúc dùng cơm Bùi Tùng Khê thong thả và ung dung, cô không thích nói chuyện, cũng không nhìn người xung quanh.

Bùi Chi Viễn muốn làm nũng với dì mình, thế nhưng cậu bé dành cho Bùi Tùng Khê sự kính trọng nhiều hơn là tình thương yêu, nên khi thấy sắc mặt của dì lạnh nhạt, hắn không dám lại nhốn nháo mà chỉ ăn một chút rồi lập tức quấn lấy Đinh Mân đi ra ngoài. Úc Miên bấy giờ mới đến bên bàn ăn và ngồi xuống.

Dì Trương thấy nàng có vẻ như sợ Bùi Chi Viễn thì chỉ biết thở dài trong lòng, bà bế nàng lên ghế dựa:

"Con ngồi đây ăn đi, dì còn có việc phải làm. Không được nghịch ngợm, phải ngoan, biết không?"

Úc Miên gật đầu:

"Con biết rồi."

Nàng ngẩng đầu nhìn ly sữa bò trên bàn rồi nhỏ giọng hỏi Bùi Tùng Khê:

"Dì Bùi, con có thể uống cái này không?"

Bùi Tùng Khê khẽ 'ừ' một tiếng. Động tác lột trứng gà của cô chưa hề gián đoạn, thong thả ung dung như một bức tranh tràn ngập cảnh đẹp ý vui. Trong chốc lát, một cái trứng gà nõn nà từ chính bức tranh ấy nhảy vào chiếc chén trước mặt Úc Miên.

Cô bé ngẩng đầu, giọng nói nàng mềm mại, trong ánh mắt đều là ý cười vui vẻ:

"Dì cho con sao?"

"Ừ."

— Aaa! Bí mật ngày hôm qua có vị tôm hùm đất, còn bí mật hôm nay lại là có vị trứng gà!

Bữa sáng, Úc Miên mới uống một ly sữa bò và ăn hai cái trứng luộc, cái bụng nhỏ đã no căng. Nàng xoa xoa chiếc bụng tròn trịa của mình, nào ngờ vừa nhấc mắt liền thấy Bùi Tùng Khê sắp đi rồi.

Úc Miên lập tức tuột xuống bàn, vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng vừa chạy được có mấy bước chân thì lại bị vướng vào ghế và ngã nhào về phía trước, hàm răng cũng bị va xuống sàn.

Bùi Tùng Khê bất đắc dĩ quay bước trở lại, cô đưa một ngón tay về phía đứa trẻ:

"Đi thôi."

Úc Miên vẫn chỉ dám cầm hờ đầu ngón tay cô, đứng dậy, dáng vẻ ngây ngô nắm lấy ngón tay Bùi Tùng Khê tỏ rõ nàng toàn tâm toàn ý tin cậy người nọ, hệt như một loại bản năng kỳ quái.

Bùi Tùng Khê lên ban công phơi nắng, thuận tiện tưới nước cho mấy chậu cây trên đó.

Đứa nhỏ đánh bạo cùng cô bắt chuyện:

"Đây là hoa gì nha?"

"Hoa Sơn Chi."

"Vậy hoa này đâu?"

"Hoa Hồng Môn."

— Giọng của dì ấy thật là dễ nghe.

Úc Miên thích cùng người nọ nói chuyện.

"Dì Bùi!"

"Ừ?"

"Dì Bùi!", Cô bé lại hô một tiếng.

Ánh dương lúc này vây quanh khiến Bùi Tùng Khê tựa như tròng lên một vầng hào quang mờ ảo. Cô đặt bình xịt nước xuống, sắc mặt lạnh nhạt tức khắc có chút hòa hoãn:

"Muốn đi xuống sao?"

"Không muốn!"

Thế giới của trẻ con đối với người lớn chính là một khu vườn thần bí, lúc nào nói chuyện cũng vô cùng kỳ quái, chỉ nói câu trước lại không nói câu sau.

Bùi Tùng Khê không hỏi lại nữa, cô tưới nước cho hoa xong mới nói:

"Con về phòng đi."

Úc Miên chớp chớp mắt nhìn cô rồi vẫn không động đậy.

Bùi Tùng Khê chẳng để ý tới nàng nữa. Cô đi thẳng xuống lầu 3, đến khi tới trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang bèn lên tiếng:

"Không được vào trong."

Thấy Úc Miên gật đầu, Bùi Tùng Khê mới trở tay khép lại cửa phòng.

— Trẻ con luôn hiếu động, lại ham chơi, sẽ không thích ngồi yên một chỗ. Con bé ở bên ngoài chờ không được hẳn là sẽ rời đi thôi.

Bùi Tùng Khê bước vào phòng thờ. Bên trong có một pho tượng Phật mạ vàng, một chiếc lư hương cùng một tấm đệm quỳ đã cũ kĩ và ngả màu. Rèm cửa dày nặng màu xám tro khiến cho ánh nắng ban trưa dù có chói chang cỡ nào cũng không thể len vào. Nơi này lúc nào cũng thanh u, tĩnh lặng như thế.

Mẹ cô là một người tin Phật. Phòng thờ này và chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn trên tay cô đều do bà để lại. Ban đầu Bùi Tùng Khê cũng không tin Phật, nhưng từ sau khi mẹ qua đời, cô bắt đầu thường xuyên đến đây đứng một lúc và duy trì thói quen ấy tới trưởng thành. Có khi cô chỉ ở lại hơn mười phút, cũng có khi là vài tiếng đồng hồ.

Hôm nay, Bùi Tùng Khê đã ngồi ở bên trong rất lâu. Đến lúc đẩy cửa bước ra, quả nhiên cô không thấy đứa bé kia ở đâu nữa, đúng như cô suy nghĩ.

Bùi Tùng Khê thoáng cụp mắt, nào ngờ cô vừa đi về phía trước được một bước, chân đã bị người nào đó ôm lấy.

Cô bé ngồi dưới đất, đôi mắt mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn ôm lấy ống quần cô không chịu buông:

"Dì Bùi!"

Bùi Tùng Khê ngẩn ra:

"Sao con vẫn còn ở đây?"

Giọng nói cô trầm thấp giống hệt như đang thì thầm. Úc Miên không nghe rõ, trẻ con một khi đã buồn ngủ thì nơi nào cũng đều có thể ngủ. Cô bé vừa ôm ống quần của Bùi Tùng Khê vừa muốn lăn ra sàn ngủ tiếp. Cô nhanh chóng đỡ lấy vai đứa bé, thở dài, rồi bế Úc Miên từ dưới đất lên. Thân hình nhỏ nhắn của nàng co lại thành một cụm.

Bùi Tùng Khê bế Úc Miên về phòng, giống như cách khuya hôm qua đưa nàng về vậy. Cô vén chăn lên cẩn thận đắp cho nàng. Đứa nhỏ hình như cảm thấy nóng nên liên tục đá cái chăn ra mấy lần, song bị cô ngăn lại:

"Không được cựa quậy nữa. Đắp chăn kĩ vào."

Cô bé ngoan ngoãn không động đậy nữa, lặng yên chìm vào giấc ngủ ngon ngọt.

Bùi Tùng Khê đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái rồi mới nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro