Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48. Sự cân bằng

Trước lễ Quốc khánh một ngày, Úc Miên ghé công ty của Bùi Tùng Khê và ngạc nhiên khi biết người mà Kỷ Dĩ Nhu thích không ai khác chính là em gái của người đàn ông họ Ôn kia, Ôn Hoài Ngọc.

Trên thực tế, nàng rất ít khi gặp mặt Ôn Trị Trăn nên cũng không rõ đó là người như thế nào.

Lúc nghỉ hè, Úc Miên có lén hỏi thăm Bùi Lâm Mặc. Tuy nhiên, Bùi Lâm Mặc cũng không biết nhiều chi tiết, chỉ mơ hồ nói rằng hai gia đình tựa hồ luôn giữ được mối quan hệ thân thiết. Ôn Trị Trăn và Bùi Tùng Khê được xem như đã kết thân từ bé, chỉ là sức khỏe của Ôn Trị Trăn không tốt, cho nên cuộc hôn nhân giữa họ mới bị trì hoãn nhiều năm.

Nàng có hỏi thêm điều gì khác thì hắn cũng không biết.

Úc Miên muốn biết thêm nhiều chi tiết, nhưng nàng không có cách nào để tìm hiểu.

Đôi khi nàng còn muốn hỏi thăm Nguỵ Ý, nhưng một khi nàng hỏi Nguỵ Ý, dì Bùi nhất định sẽ biết đến.

Cho tới một ngày nọ, khi đến công ty tìm Bùi Tùng Khê, nàng bắt gặp Minh Nhiên và Ngụy Ý đang nói chuyện trong một góc. Vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng còn chưa kịp bước tới thì nàng đã nghe thấy Minh Châm lạnh lùng chất vấn:

"Nguỵ Ý? Cô có quan hệ gì với Ôn tiểu thư?"

Trên gương mặt lạnh lùng tinh xảo của Minh Châm bộc lộ rõ vẻ tức giận khó kìm nén. Một tay cô siết chặt cổ tay Ngụy Ý, ghì nàng nửa chừng vào lòng:

"Cô có nói hay không?"

Nguỵ Ý nở một nụ cười duyên:

"Cô có phải là quản quá rộng rồi không? Mối quan hệ trên giường chỉ là trên giường thôi. Minh tổng, buông tay đi."

Cô ấy vĩnh viễn như vậy, nồng nhiệt và rạng rỡ với người khác, nhưng đối với Minh Châm... thì lại không giấu được sự thờ ơ của mình.

Minh Châm còn định nói gì đó, nhưng Ngụy Ý lại bỗng thay đổi sắc mặt:

"Miên Miên, sao em lại đến đây?"

Minh Châm đành phải buông tay Nguỵ Ý, sắc mặt thoáng chốc hiện lên vẻ chật vật, nhưng cô nhanh chóng kiểm soát tốt cảm xúc. Lúc xoay người lại nhìn Úc Miên, sắc mặt cô đã bình thản như thường:

"Tùng Khê vẫn còn đang họp. Đợi thêm một lát đi, cô bé."

Úc Miên chớp chớp mắt, dường như vẫn còn bàng hoàng trước cảnh tượng vừa nhìn thấy, nàng lùi lại một bước:

"Các chị có việc gì à? Có phải là em đã quấy rầy rồi không?"

Ngụy Ý cười tiến lại gần nàng, trên người không còn chút dáng vẻ gai góc trước đó:

"Miên Miên, đi thôi, chị dẫn em đi ăn trái cây, em còn phải đợi Bùi tổng một hồi nữa nha."

Úc Miên ngơ ngác gật đầu rồi đi theo sau Nguỵ Ý. Nhưng đi được vài bước, nàng chợt nhớ ra chưa chào Minh Châm, bèn quay đầu nhìn lại và không ngờ... Minh Châm vẫn luôn dõi theo họ, trong mắt tựa hồ ẩn chứa nỗi quyến luyến sâu sắc. Khi thấy nàng quay đầu nhìn lại, cô ấy
vội vàng cúi đầu lảng tránh.

— Ơ... tại sao chị ấy lại có biểu cảm như vậy?

Đây là điều Úc Miên không thể hiểu được.

Nguỵ Ý không hề nhận ra điều gì bất thường, cô dẫn nàng vào phòng làm việc của Bùi Tùng Khê rồi mang trái cây và đồ ăn vặt cho nàng:

"Được rồi, em đợi ở đây lát nữa nhé, phải ngoan đấy."

Úc Miên ngượng ngùng cười:

"Em học cao trung rồi, sao chị cứ xem em như con nít vậy."

Ngụy Ý gật đầu tán thành:

"Đúng nhỉ... Không ngờ đấy, thoáng cái em đã thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi."

Càng chẳng thể ngờ rằng... sau mười năm, mối quan hệ giữa cô và Minh Châm vẫn bế tắc, khó có bất kì tiến triển gì. Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc buông tay, nhưng bởi vì luyến tiếc cho nên chỉ có thể dùng danh nghĩa bạn tình... để ôm một người không thuộc về mình vào ban đêm.

Bị cô ấy trêu chọc, Úc Miên đỏ mặt:

"Đừng cười cợt em như vậy!"

Nguỵ Ý cười nói 'được', vừa định đi ra ngoài thì Úc Miên lại gọi giật lại:

"Chị Nguỵ Ý, Ôn đại tiểu thư mà chị vừa nói đến... là?"

"Em gái của Ôn Trị Trăn tiên sinh."

Ngụy Ý thản nhiên trả lời. Câu trả lời ngắn gọn nhưng lại khiến Úc Miên giật nảy cả mình:

"Vậy mà là... em gái của hắn ư?"

"Ừ, mấy thế hệ nhà họ Ônnhà họ Bùi đều có qua lại với nhau, nhưng mối quan hệ giữa hai nhà cũng chỉ ở mức trung bình. Tuy Bùi tổng và Ôn thiếu gia đã đính hôn, nhưng hai bên gia đình không có liên lạc riêng nhiều giống đối tác kinh doanh hơn và thường hợp tác với nhau trong một số dự án lớn. Chỉ là, mối quan hệ hợp tác này gần đây đã bị phá vỡ vì Bùi tổng và Ôn tiểu thư luôn mâu thuẫn và không ưa nhau."

Chẳng đợi Úc Miên hỏi kĩ, Nguỵ Ý đã giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa hai nhà... Song, cô ấy lại bắt đầu hối hận, vì không muốn cô bé hỏi về chuyện giữa chính mình và Minh Châm nên cô đã theo bản năng nói ra rất nhiều điều lẽ ra không nên nói.

"Haizz."

Cô không khỏi thở dài:

"Được rồi, Miên Miên bé bỏng, chị chỉ nói đến đây thôi, em cũng đừng hỏi thêm. Chị đi vội công chuyện trước."

Úc Miên vẫn còn đang tiêu hóa một loạt thông tin mà cô ấy vừa nói, nàng chớp chớp mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu:

"Được rồi, chị cứ đi làm việc của mình đi."

Thật kỳ lạ... Ngày hôm đó nàng tình cờ nhìn thấy Nguỵ Ý, hoá ra người có ngũ quan xinh đẹp lộng lẫy trên xe chính là 'Ôn đại tiểu thư' mà Minh Châm nhắc đến, và người đó chắc hẳn là người mà Kỷ Dĩ Nhu thích... Ôi, nàng thấy có chút rối loạn.

Sau khi Nguỵ Ý rời đi, Úc Miên gọi cho Kỷ Dĩ Nhu, nhưng đầu dây bên kia trước sau không nhấc máy, nàng không có cách nào xác minh được tin tức này.

Gần đây, nàng phải chịu quá nhiều áp lực từ việc học ở trường. Lớp học khiêu vũ của nàng đã kết thúc và nàng không thể gặp trực tiếp Kỷ Dĩ Nhu. Nàng đã gọi điện nhiều lần nhưng điện thoại của cô ấy đều tắt máy nên Úc Miên không khỏi lo lắng cho cô ấy, nàng mơ hồ có linh cảm rằng chị Dĩ Nhu đang bất hoà với chị Ôn kia.

Úc Miên thất thần ngồi đó, Bùi Tùng Khê từ bên ngoài tiến vào:

"Miên Miên, sao con lại đây thế?"

Úc Miên định thần lại:

"Ngày mai là ngày nghỉ lễ, hôm nay dì có thể đi ăn cùng con không?"

Bùi Tùng Khê lắc đầu:

"Xin lỗi, dì đã hứa với Trị Trăn là sẽ đến nhà chú ấy dùng bữa. Dì đưa con về nhà trước được không?"

Úc Miên sửng sốt một chút:

"Sao dì phải sang đó ăn tối? Là..."

— Là vì ấn định thời gian kết hôn ư?

Bùi Tùng Khê thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng có chút đáng yêu, thế là bèn xoa đầu nàng:

"Bởi vì em gái chú ấy sắp kết hôn nên chú ấy bảo dì đến. Dì sẽ quay lại sớm thôi, đừng lo."

Úc Miên ngạc nhiên:

"Kết hôn? Với ai?"

"Dì không biết, dì không quan tâm đến chuyện của cô ấy."

Úc Miên lại khẩn trương:

"Con muốn đi cùng dì!"

Bùi Tùng Khê sửng sốt một lúc:

"Sao? Con cũng muốn đi à? Chẳng phải bình thường con không thích ăn ở nhà người khác ư?"

Úc Miên níu chặt cánh tay cô:

"Dì còn nhớ người bạn mới mà con đã nói với dì không? Con nhớ... hình như người mà chị ấy thích là... em gái của chú Ôn."

Bùi Tùng Khê sững sờ, hàng lông mày xinh đẹp khẽ cau lại:

"Người bạn mới con biết tên là... Kỷ Dĩ Nhu?"

"Là chị ấy! "

"Ồ... thì ra là nàng."

Mãi tới bây giờ Bùi Tùng Khê mới nhận ra là mình đã từng hiểu lầm điều gì, cô không khỏi mỉm cười:

"Có phải là gần đây con không có liên lạc với nàng không?"

"Không có, con đoán có thể chị ấy đã gặp phải chuyện gì đó, điện thoại luôn tắt máy. Dì Bùi, con có thể đi cùng dì được không?"

Bùi Tùng Khê có chút do dự, cô hiếm khi đưa Úc Miên đi tham gia các buổi tiệc xã giao chứ đừng nói đến việc đưa nàng đến nhà người khác ăn tối... Miên Miên còn quá nhỏ, lòng người hiểm ác khó dò, cô không yên tâm.

Úc Miên lại rất kiên trì, nàng giơ một ngón tay biểu thị:

"Chỉ lần này, chỉ lần này thôi được không?"

Bộ dáng đưa ra thỉnh cầu của nàng trông hết sức dịu ngoan, khóe môi Bùi Tùng Khê khẽ cong lên, cô nhượng bộ:

"Được rồi, chỉ lần này thôi. Nhưng đừng tiếp xúc quá nhiều với người khác, biết chưa?"

"Con biết rồi! Không sao đâu!"

Khi tụ tập ở Ôn gia, mọi người phát hiện lần này Bùi Tùng Khê lần này đến không chỉ có một mình mà còn dẫn theo một thiếu nữ có khuôn mặt non nớt bên cạnh.

Ôn Hoài Ngọc cười như không cười, liếc nhìn Bùi Tùng Khê, nhưng Bùi Tùng Khê phớt lờ. Cô chỉ giới thiệu cho Úc Miên và dẫn dắt nàng chào hỏi những người khác.

Úc Miên là một cô bé hiểu chuyện và lễ phép, bởi vì trên người còn mặc bộ đồng phục màu xanh của trường trung học trực thuộc và búi tóc đuôi ngựa cao nên trông rất ngoan ngoãn hiền lành. Sau khi tươi cười và chào hỏi với mọi người xong, nàng nháy mắt với Kỷ Dĩ Nhu.

Nhân lúc không có ai chú ý, nàng nói chuyện với Kỷ Dĩ Nhu:

"Chị Dĩ Nhu! Đã lâu không gặp! Sao số điện thoại của chị không liên lạc được, chị cũng không gọi lại cho em nha."

Kỷ Dĩ Nhu nhìn nàng với vẻ áy náy:

"Trước đó có một số chuyện xảy ra... Chị xin lỗi."

Úc Miên nói không sao rồi kéo cánh tay cô ấy và đứng sang một bên trò chuyện. Hai người không biết đang nói đến chuyện gì thú vị mà nhìn nhau rồi cười rộ lên.

Bùi Tùng Khê nhìn cảnh họ cười nói với nhau, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, một lúc lâu sau cô mới quay đi.

Ôn Hoài Ngọc đứng cạnh cửa sổ uống rượu, nụ cười rạng rỡ, tuỳ ý mang theo chút ý tứ khiêu khích:

"Bùi tiểu thư xem con bé như bảo bối mà nuôi dạy ha. Cô bé lớn chừng này rồi, thế mà đây mới là lần đầu tiên cô dắt ra mắt mọi người. Sao hôm nay cô lại nỡ đưa theo vậy?"

Đúng là thú vị mà. Người thường giữ dáng vẻ điềm tĩnh và hờ hững, giờ phút này lại để lộ ra muôn vàn cảm xúc phức tạp trong đôi mắt, đôi môi mím chặt... Bộ dáng kia chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho tâm trạng cô vui sướng khôn cùng.

Bởi vì cô và Bùi Tùng Khê chưa bao giờ vừa mắt nhau, cho nên giọng điệu nói chuyện với đối phương lúc nào cũng tràn đầy gai góc và vẻ châm chọc.

Bùi Tùng Khê cụp mắt, bình tĩnh nói:

"Miên Miên bình thường không muốn ra ngoài, lần này con bé muốn gặp vợ cô."

Ôn Hoài Ngọc khẽ 'ồ' lên một tiếng, lời trong lẫn lời ngoài đều mang theo ý vị sâu xa:

"Thì ra là vậy. Ai mà không biết thì còn tưởng rằng Bùi tiểu thư không thích để cho cô bé ra ngoài gặp người khác."

Bùi Tùng Khê phớt lờ những lời lẽ sắc bén của cô ấy. Vẻ mặt cô ẩn hiện sự không kiên nhẫn, vừa định mở miệng thì phía sau truyền đến giọng nói cực kỳ ấm áp của Ôn Trị Trăn:

"Hoài Ngọc, em lên thăm ông nội và mời ông xuống đi."

Ôn Hoài Ngọc chậm rãi nói 'được', sau đó hạ thấp giọng, lạnh nhạt nói:

"Lo mà trông chừng cô bé nhà cô cho kĩ, đừng để nàng ra ngoài gặp người khác."

Bùi Tùng Khê nhìn thấy những cảm xúc đè nén sâu trong đáy mắt cô ấy thì chợt bừng tỉnh, cô nhẹ nhàng chế giễu:

"Nhưng tôi nghĩ, Kỷ tiểu thư lại rất vui khi được gặp Miên Miên."

Ôn Hoài Ngọc 'hừ' lạnh một tiếng, hiển nhiên là nhớ tới một cái hiểu lầm không mấy vui vẻ nào đấy nên chẳng muốn nói chuyện tiếp với cô nữa. Cô ấy gọi Kỷ Dĩ Nhu cùng lên lầu gặp ông nội.

Sau khi cô ấy rời đi, Ôn Trị Trăn mới bước tới, cười có chút bất đắc dĩ:

"Tính cách của Nam Nam là như vậy, lời nói của con bé có thể hơi chói tai nhưng bản tính không xấu, cậu đừng tức giận."

Bùi Tùng Khê nói không sao:

"Tôi không bao giờ bị phân tâm bởi những người ngoài và sự việc râu ria."

Ôn Trị Trăn bất lực mỉm cười:

"Tùng Khê, cậu nói chuyện đúng thật là thẳng thắn."

Sắc mặt Bùi Tùng Khê có chút hoà hoãn, hỏi han hắn:

"Gần đây sức khỏe của cậu thế nào?"

"Không được ổn lắm, tôi vừa phẫu thuật cách đây không lâu, phải mất một đoạn thời gian mới hồi phục được."

"Không sao, đừng gấp, cậu cứ chăm sóc bản thân cho tốt."

"Trước đó ba cậu có liên lạc với tôi và hỏi thăm sức khỏe gần đây của tôi thế nào?"

"Ồ," trên mặt Bùi Tùng Khê hiện lên một tia mỉa mai,

"Mặc kệ ông ấy đi, ông ấy hẳn là chỉ muốn thúc giục việc kết hôn."

Ôn Trị Trăn gật đầu:

"Tôi cũng nghĩ vậy nên chưa trả lời rõ ràng."

"Thôi, chuyện đó để sau hẳn nói."

"Tùng Khê ," Ôn Trị Trăn dõi theo ánh mắt của cô, tầm mắt rơi vào trên người thiếu nữ đang đứng nói chuyện ở trong sân:

"Tôi thấy thái độ của cậu đối với việc kết hôn còn quá qua loa, như thế là vô trách nhiệm với chính mình. Tôi biết hai nhà chúng ta có nhiều lợi ích ràng buộc, cuộc hôn nhân này cũng đã sớm được đặt ra, nhưng nếu cậu không muốn thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát."

Bùi Tùng Khê cười khẽ:

"Sẽ có một số rắc rối, nhưng tôi không có thời gian để ý tới những chuyện này. Hôn nhân chỉ là làm một cái thủ tục, cậu ở Anh dưỡng bệnh quanh năm, chúng ta cách xa nhau hàng ngàn dặm, làm sao cậu có thể ảnh hưởng gì đến tôi? Hơn nữa, có cậu, nhà tôi sẽ chẳng thúc giục tôi kết hôn mỗi ngày."

Ôn Trị Trăn lắc đầu, hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn khuyên nhủ:

"Tôi không tán thành với thái độ của cậu. Tôi nghĩ rằng cậu cần suy nghĩ kỹ hơn và có trách nhiệm với chính mình... Ngoài ra, cậu đã hỏi cảm nhận của Úc Miên chưa?"

Bùi Tùng Khê khựng lại một lúc:

"Cảm nhận của con bé... Tạm thời tôi chưa nói chuyện này với con bé. Con bé có lẽ biết được một chút, nhưng trước nay lại chưa bao giờ đề cập tới cái gì."

"Cậu thấy đấy, nhỡ trong lòng cậu đây chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng có lẽ, ở trong lòng cô bé ấy lại là một chuyện lớn tựa trời sập thì sao?"

Bùi Tùng Khê sửng sốt:

"... Phải không?"

Đây chẳng qua là một cuộc liên hôn trong giới kinh doanh mà thôi.

Trước đây, Miên Miên chỉ từng gặp mặt Ôn Trị Trăn một lần. Lần đó vì cô gọi cho hắn và nghe nói hắn đang ở Hokkaido, cô đã nảy ra ý định đưa Miên Miên đến đó để trượt tuyết. Khi đến đó, vì phép lịch sự, cô mới mời hắn đi ăn cùng mình.

Những lúc khác, cô chưa bao giờ nhắc đến hắn trước mặt Miên Miên. Cô và hắn cũng rất ít khi gặp mặt— một năm qua, cô quá bận rộn. Xung đột với Bùi Lâm Mậu đang ngày càng trở nên gay gắt, thêm vào đó, cô và Ôn Hoài Ngọc vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh cho nên áp lực công việc cực kỳ nặng nề.

Ngoài công việc, cô khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian để ở bên Úc Miên, không rảnh mà quan tâm đến hắn.

Thế nhưng... lần trước ở Hokkaido, tâm trạng của Miên Miên vào đêm hôm đó dường như thật sự không thích hợp.

Chẳng lẽ cô đã hiểu sai điều gì rồi ư?

-

Ban đêm, Úc Miên đang sấy tóc trong phòng.

Cửa hé mở, Bùi Tùng Khê gõ cửa:

"Miên Miên, dì vào được không?"

Úc Miên tắt máy sấy tóc:

"Được chứ. Dì Bùi, tối nay dì không bận à? "

"Ừ, không bận."

Bùi Tùng Khê ngồi xuống cạnh nàng, cô nghĩ đến những gì Ôn Trị Trăn nói, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Dù sao thì từ bé đến giờ, Úc Miên chưa từng trực tiếp bày tỏ ra sự bất mãn. Nếu cứ tùy tiện hỏi thăm thì sẽ có chút kỳ lạ nên cô chỉ có thể từ từ câu thông với Úc Miên.

"Gặp lại bạn bè có vui không?"

"Oàa! Chị Dĩ Nhu hóa ra là một diễn viên, thảo nào chị ấy lại xinh đẹp như vậy. Chị ấy đã kể cho con một vài chuyện khá thú vị."

"Nói gì đó?"

Úc Miên hơi nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống một bên vai, trông có vẻ bóng mượt dưới ánh đèn.

Nàng cầm lấy khăn lông khô và nhẹ nhàng lau mái tóc vẫn còn đang ướt nhẹp:

"Nói về việc đóng phim, còn nói về việc chị ấy mới đi làm giấy đăng ký kết hôn cách đây vài ngày nữa. Chị ấy thực sự rất thích vị Ôn tiểu thư kia. Thật tốt, bây giờ họ đã kết hôn và có thể ở bên nhau mãi mãi."

Bùi Tùng Khê đoạt lấy chiếc khăn và tỏ ý muốn giúp nàng lau khô tóc. Cô luồn những ngón tay mảnh khảnh vào mái tóc của nàng, giọng điệu bình thản lạnh nhạt:

"Cuộc hôn nhân của Ôn Hoài Ngọc không đơn giản như con nghĩ, gia đình bạn của con cũng không phải thuộc dạng gia đình tầm thường, không thể loại trừ khả năng chỉ là liên hôn."

Úc Miên giật mình:

"Là như vậy sao... Con tưởng rằng người ta thích nhau thì mới ở bên nhau."

Bùi Tùng Khê cười nhạt rồi nói không phải:

"Nhiều khi, hôn nhân chỉ là mối quan hệ mà đôi bên ngầm thoả thuận và kí kết hợp đồng nhằm giúp cho cả hai đều có thêm một tầng đảm bảo an toàn. Có người sau khi kết thành bạn đời thì chán ghét nhau, có người lại tôn trọng nhau như khách, nhưng không phải ai cũng sẽ yêu vợ mình như bạn của con."

Úc Miên vô thức muốn hỏi cô tại sao lại muốn kết hôn... Thế nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại nuốt ngược vào.

Dù có biết... dì không thích chú Ôn thì sao chứ? Ngoài tình cảm còn có mối quan hệ hợp tác, lợi ích thương mại... nhiều nhân tố như vậy. Hơn nữa, nàng thấy dì Bùi dường như cũng thưởng thức chú Ôn. Khi họ đứng cạnh nhau, trông họ cực kỳ tương xứng... Người đàn ông thanh lịch tuấn tú, người phụ nữ tao nhã lạnh lùng, nhìn vào giống như một bức tranh tuyệt đẹp được tinh tế, tỉ mỉ minh hoạ.

Nàng chỉ có thể một mình lo sợ bất an, nhưng lại không cách nào nói ra sự thấp thỏm trong lòng.

Nàng không thể... làm sao nàng dám tự đặt bản thân mình lên hai đầu của cán cân, một bên là người thân, bạn bè mà người nọ đã quen biết bao năm, và thậm chí có cả sự nghiệp, còn ở đầu bên kia thì chỉ... chỉ có mình nàng.

Nàng sợ một khi nói ra thì sẽ nghe được một câu trả lời mà nàng không dám đối mặt.

Cho nên nàng chỉ có thể giấu kín mọi tâm sự dưới đáy lòng.

Bùi Tùng Khê thấy nàng thất thần, bèn gọi tên nàng:

"Miên Miên?"

Úc Miên cúi đầu, hàng lông mi run rẩy liên tục, một lúc sau, nàng mới nhỏ giọng đáp:

"Con biết, dì Bùi, con luôn biết rõ những điều đó."

Bùi Tùng Khê cho rằng nàng đã hiểu, thế là mỉm cười nhẹ nhõm:

"Đừng suy nghĩ nhiều, Miên Miên, dì hứa với con, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến con."

Úc Miên khẽ 'ừ' một tiếng:

"Được... Sẽ không đâu. Dì không cần phải lo lắng."

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro