
43. Một người bạn
Khi máy bay hạ cánh, ngoài cửa sổ trời đã chập tối.
Nguỵ Ý đã sắp xếp một tài xế đến đón bọn họ và đặt một homestay có ban công đẹp, thoáng đãng tại trung tâm với địa thế đắt đỏ. Úc Miên đứng trên ban công nhìn ra ngoài, nàng có thể nhìn thấy ánh đèn từ hàng nghìn ngôi nhà phía xa xa, thuộc về những người xa lạ mà nàng không hề quen biết.
Úc Miên quay đầu lại thì trông thấy Bùi Tùng Khê đang tự mình tưới nước cho những chậu cây, dáng vẻ điềm tĩnh xinh đẹp. Nàng không khỏi mỉm cười nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ.
Hokkaido có lượng tuyết rơi và chất tuyết bột khô cao nhất cả nước. Bọn họ đã đến Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Rusutsu- nơi được bao bọc bởi ba ngọn núi lớn: Isola, East và West. Đây cũng là địa điểm lý tưởng cho các học viên sơ cấp lẫn các tay chơi lão làng để luyện tập trượt tuyết.
Bởi vì là lần đầu tiên trượt tuyết nên Úc Miên đã đặc biệt mời một huấn luyện viên riêng.
Huấn luyện viên giới thiệu chi tiết về nơi này cho nàng bằng tiếng Trung khá lưu loát:
"Tuyết bột ở đây sinh ra do không khí lạnh từ Siberia thổi qua mặt biển, tạo thành gió mùa Tây Bắc có chứa hàm lượng nước cao và dần dần hình thành những đám mây tuyết, do đó có tuyết rơi. Em thấy đấy, những vết trượt tuyết mà tôi làm ở đây nhanh chóng bị bao phủ bởi những bông tuyết mới, được gọi là bột tuyết 'JAPOW'. "
Úc Miên nghiêm túc lắng nghe cô ấy giới thiệu sơ về tình huống của nơi này xong thì đeo thiết bị trượt tuyết, cố gắng tập lướt bằng một chân cố định trên ván trượt tuyết, đi bộ lên dốc và phanh lại.
Sau hơn một giờ luyện tập, Úc Miên đã có thể trượt tuyết thuần thục trên một quãng đường ngắn. Huấn luyện viên mới quyết định đưa hai người lên núi bằng cáp treo để tiếp tục luyện tập ở địa hình cao hơn.
Bài tập đầu tiên là trượt theo hình chữ Z, từng bước di chuyển từ đỉnh núi xuống chân núi. Úc Miên nhanh chóng nắm được kỹ thuật lướt và phanh ván trượt, thậm chí có thể tự mình đổ dốc từ đỉnh núi xuống thung lũng. Khi nàng quay sang, định nhờ huấn luyện viên hướng dẫn cách lật ván, thì Bùi Tùng Khê đã mỉm cười nói:
"Để dì dạy cho."
Úc Miên chớp chớp mắt, chờ cô đi tới trước mặt mình mới thấp giọng hỏi:
"Dì Bùi? Dì muốn dạy cho con sao?"
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Đưa tay cho dì."
Úc Miên sửng sốt một chút rồi đưa tay cho cô, rõ ràng nàng có đeo găng tay, nhưng lúc ấy vẫn xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt cô:
"C-con hơi sợ ngã..."
Bùi Tùng Khê kiểm tra lại trang bị bảo hộ nàng mặc và ván trượt tuyết của nàng:
"Vấp ngã là điều không thể tránh khỏi, trước kia khi dì luyện tập, toàn bộ đầu gối đều bị bầm tím. Con có sợ không?"
Úc Miên lắc đầu:
"Con không sợ! Dì bắt đầu học từ khi nào vậy?"
Bùi Tùng Khê sửng sốt một chút:
"Hình như là từ rất sớm, dì đã học nó lúc còn rất nhỏ. Có một chương trình dành cho cha mẹ và con cái ở khu trượt tuyết, khi đó dì đã cùng gia đình đến đây. Sau này lớn lên, dì cũng thường đến đây với Minh Châm và những người khác."
Úc Miên cười và nhanh giọng nói:
"Vậy từ nay về sau dì đều phải đến đây cùng với con!"
Bùi Tùng Khê bất đắc dĩ mỉm cười dung túng:
"Được rồi, dì đều sẽ đi cùng với con."
Khi cô chỉ dẫn nàng học cách bật ván trượt tuyết, mỗi lần vừa đến đoạn trượt ngang, Úc Miên đều sẽ sợ hãi và phanh gấp lại, hoặc khi tốc độ quá nhanh, nàng cũng sẽ hoảng loạn:
"Quá nhanh rồi! Dì Bùi!"
Giọng của Bùi Tùng Khê trước sau như một đều bình thản:
"Đừng sợ, có dì ở đây."
Úc Miên cảm thấy an tâm khi nghe thấy giọng nói của cô, sự căng thẳng trong lòng lập tức được xoa dịu. Thế nhưng, vừa buông lỏng sự tập trung thì nàng liền mất thăng bằng và ngã khuỵu xuống. Do quán tính, cơ thể nghiêng về phía trước khiến mặt úp thẳng xuống lớp tuyết dày.
Nàng vùng vẫy ngồi dậy, chớp chớp mắt, trong giọng nói có chút kiêu căng hiếm thấy:
"Dì Bùi! Bởi vì dì nói chuyện nên con mới vấp ngã đấy!"
Bùi Tùng Khê đi tới, khom người và duỗi tay về phía nàng:
"Vấp ngã có đau không?"
Úc Miên ngồi lì dưới đất chẳng chịu đứng dậy:
"Đau quá!"
"Bị đau ở nơi nào?"
"Dì đoán xem!"
Úc Miên ngửa đầu nhìn cô rồi cười, đôi mắt sáng và trong veo lộ ra dưới chiếc mũ trượt tuyết, nàng chăm chú nhìn cô.
Bùi Tùng Khê thấy nàng làm bộ làm tịch, bèn xua tay:
"Con thật sự không đứng dậy nổi sao? Con còn không đứng dậy thì dì rời đi trước đấy?"
Úc Miên cực kỳ khẩn trương nhìn cô:
"Ơ? Dì định rời đi thật à?"
Bùi Tùng Khê bị dáng vẻ của nàng chọc cười, cô cúi người và nắm chặt đôi tay nàng, giọng điệu mang theo chút hài hước,
"Không rời đi, dì chỉ trêu chọc con thôi. Đứng dậy đi, tiếp tục học thôi."
Úc Miên thích việc cô chủ động nắm tay mình. Nàng đứng dậy, phủi nhẹ tuyết trên người và tiếp tục học.
Sau khi Úc Miên học xong các kỹ năng cơ bản, Bùi Tùng Khê dặn huấn luyện viên tiếp tục bồi nàng luyện một số bài tập đơn giản.
Còn cô tự mình đi tìm chỗ cao hơn để trượt, có thể thấy rõ là người có kinh nghiệm cực kỳ dày dạn. Cô trượt từ đỉnh núi xuống nhanh như tia chớp, lướt qua tầm mắt mọi người, tư thế vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ.
Úc Miên kinh ngạc trợn tròn mắt, lặng người nhìn theo bóng dáng ấy. Cảm giác lúc này cứ hệt như kỳ nghỉ hè năm nàng vừa vào cấp hai, khi lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Tùng Khê cưỡi ngựa — trong lòng nàng khi ấy cũng dậy sóng vì kinh ngạc và thán phục.
Dáng vẻ kia của dì Bùi, trong sinh hoạt thường ngày rất hiếm khi thấy, cứ như một lưỡi dao sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ, toát lên sự anh dũng và khí thế uy phong, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Bùi Tùng Khê trượt xong hai vòng liền dừng lại:
"Đã đến lúc nghỉ rồi, Miên Miên."
Tuy khu nghỉ dưỡng trượt tuyết cũng có khách sạn, nhưng khi đặt phòng, cô đã cân nhắc đến việc Úc Miên chưa từng đến Hokkaido, nên cố ý chọn một khách sạn nằm trong trung tâm thành phố để tiện dẫn nàng đi tham quan.
Úc Miên thấy có chút chưa đã ghiền:
"Con chỉ mới học được cách chơi, ngày mai chúng ta còn có thể tới đây nữa không?"
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Đương nhiên, vé khứ hồi còn chưa có đặt. Chỉ cần con làm xong bài tập về nhà, chúng ta có thể ở lại cho tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ."
Dì Bùi lại trêu chọc nàng về bài tập về nhà!
Úc Miên giả vờ không nghe thấy:
"Gió mạnh quá! Con nghe không rõ!"
Nhưng đôi mắt trong veo của nàng rõ là giảo hoạt, ẩn hiện một tia đắc ý cùng kiêu căng vì biết chắc rằng cô sẽ không thể làm gì mình.
Cả ngày hôm nay nàng đều rất vui vẻ. Có thể ra ngoài chơi với dì Bùi, không cần phải gặp mặt người khác, không cần phải ngơ ngác nhìn căn phòng khách trống rỗng mỗi khi trở về, và... không cần phải suy nghĩ về... những thứ nàng đã chạm vào nhưng cuối cùng lại cố tình lảng tránh.
Trên đường trở về, Úc Miên tựa đầu vào cửa kính xe, lặng lẽ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, khóe môi vô thức khẽ cong lên.
Bùi Tùng Khê chọn ghé vào một quán izakaya kiểu Nhật ven đường. Đó là một nhà hàng nhỏ, ẩn mình trong con phố yên tĩnh, do một cặp vợ chồng điều hành, phong cách trang trí giản dị và trang nhã. Bên trong lúc này cũng không đông khách, không gian ngập tràn ánh đèn vàng dịu và tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng.
Bùi Tùng Khê bước vào trước thì vừa hay thấy được Ôn Trị Trăn vẫy tay với mình, cô mang theo Úc Miên đi qua:
"Dì có một người bạn cũng ở đây, chúng ta ăn tối chung nhé."
Úc Miên đi phía sau cô, nụ cười trên môi bỗng chốc cứng đờ... người bạn... bạn khác giới.
Hắn có phải là người mà dì ấy đã thay váy và đi giày cao gót để gặp vào buổi tối hôm đó không?
Bùi Tùng Khê đi được vài bước thì nhận ra nàng vẫn đứng yên phía sau. Cô quay đầu lại, dịu giọng gọi:
"Miên Miên? Con thấy ngại à?"
Úc Miên lắc đầu:
"... Không. Con chỉ... chỉ là chưa quen gặp mặt người lạ."
Bùi Tùng Khê choàng tay qua vai nàng và dẫn nàng vào trong:
"Không sao đâu, đừng căng thẳng. Tính cách của chú ấy rất tốt, và đây là một người bạn dì đã quen từ lâu rồi."
Úc Miên im lặng lắng nghe lời đánh giá của cô ấy về người đàn ông xa lạ này. Đúng, tính cách của hắn rất tốt, cho nên... Dì Bùi mới bằng lòng ở bên hắn.
Ôn Trị Trăn vừa đến không lâu và mới chỉ gọi một bình trà. Khi thấy Bùi Tùng Khê dẫn theo một cô bé bước vào, hắn lập tức đứng dậy và mỉm cười lịch thiệp:
"Đây là Úc Miên sao? "
Úc Miên không muốn để ý, cũng không muốn nhìn hắn, nhưng vì phép lịch sự, nàng vẫn gật đầu chào:
"Xin chào."
Ôn Trị Trăn cười khẽ, hắn có một đôi mắt sáng ngời và nụ cười cũng rất đẹp:
"Không cần khách sáo, chú tên là Ôn Trị Trăn, là bạn của dì Bùi con."
Úc Miên cúi đầu không nói nữa.
Bùi Tùng Khê nhận ra sự kháng cự của Úc Miên, nghĩ lại thì có lẽ là nàng đang tức giận khi cô mang nàng đi gặp bạn của cô mà không nói trước. Lúc gọi món, cô khẽ vỗ về mu bàn tay nàng:
"Miên Miên?"
Úc Miên ngước mắt nhìn cô một thoáng, rồi nhanh chóng cúi đầu:
"Con đói bụng."
Ôn Trị Trăn đẩy thực đơn qua cho nàng:
"Cứ nhìn xem con muốn ăn gì."
Hắn là một người rất biết giữ chừng mực. Hắn không bắt chước Bùi Tùng Khê gọi cô bé bằng biệt danh, nhưng lại luôn chú ý đến cảm xúc của nàng — để nàng gọi món trước, thậm chí còn hỏi nhân viên xem loại đồ uống nào phù hợp với các thiếu nữ.
Hắn càng dịu dàng, bao dung, Úc Miên lại càng thấy khó chịu... Nàng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải công nhận rằng từ ngoại hình, tính cách cho đến từng chi tiết nhỏ trong cách cư xử, hắn đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ.
— Cho nên... dì Bùi hẳn là rất thích hắn đi?
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu không có nàng ở đây- nơi đất khách quê người, gió và tuyết, gặp lại cố nhân, chỉ cần nghe thôi cũng đã thấy thật tốt đẹp.
Úc Miên rất thích đồ ăn Nhật Bản, nhưng bữa ăn này thật vô vị. Bùi Tùng Khê hiển nhiên nhận thấy tâm trạng nàng không được tốt cho nên vẫn luôn nhẹ nhàng nói chuyện với nàng. Ôn Trị Trăn cũng chiếu cố cảm xúc của nàng, hắn thỉnh thoảng mới nói vài câu.
Càng như vậy, Úc Miên lại càng cảm thấy chán nản... Tình huống lúc này chẳng khác nào hai người lớn đang kiên nhẫn nhìn một đứa trẻ đang giận dỗi. Nàng thất vọng với chính mình, nhưng lại thực sự không thể nào gượng cười hay giả vờ vui vẻ nổi.
Sau khi bữa ăn kết thúc, nàng có cảm giác như vừa trải qua một cuộc hành quyết công khai, hai má nóng ran. Bước ra khỏi quán izakaya, nhờ cơn gió lạnh buốt ngoài trời, hơi nóng trên gương mặt nàng mới dịu đi phần nào.
Ôn Trị Trăn đứng bên lề đường, lịch sự hỏi:
"Hai người đang ở nơi nào? Tôi sẽ đưa hai người về."
Bùi Tùng Khê còn chưa kịp cất lời thì Úc Miên đã lặng lẽ nắm chặt góc áo cô, nhận ra được cảm xúc của nàng, cô lắc đầu:
"Không cần, cậu về trước đi."
"Được rồi, vậy hai người đi lên phía trên một chút, chỗ này khó gọi taxi lắm."
Ôn Trị Trăn lịch sự đi phía ngoài cùng, ánh đèn đường hắt xuống khuôn mặt làm cho ngũ quan hắn càng thêm sắc nét. Hắn tươi cười rồi giới thiệu về những công viên hay địa điểm nên ghé thăm gần đó, các món ăn Nhật Bản chính tông và những thắng cảnh nổi tiếng. Rõ ràng, hắn rất thông thạo nơi này.
Úc Miên không nói một lời nào suốt cả chặng đường. Nàng chỉ lặng lẽ nắm tay Bùi Tùng Khê, đứng chen giữa cô và Ôn Trị Trăn.
Nàng ghét những người đàn ông khác tiếp cận dì Bùi.
Ôn Trị Trăn cảm thấy cô bé này thật thú vị — nhân cách tốt, học vấn tốt, nhưng đôi lúc từng cử chỉ, hành động lại mang theo chút bá đạo ngấm ngầm, như thể đang vô thức tuyên bố một loại chủ quyền nào đó.
Kỳ lạ là Tùng Khê dường như hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Hắn lặng lẽ thu tất cả vào trong mắt, vẻ mặt vẫn dịu dàng và điềm tĩnh như trước, mỉm cười tiễn họ đến tận ngã tư, gọi xe giúp, rồi đứng bên lề đường vẫy tay:
"Đi đường cẩn thận nhé."
Bùi Tùng Khê hạ cửa sổ xuống:
"Trị Trăn, cậu cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi."
Úc Miên miễn cưỡng nói lời tạm biệt. Khi xe khởi động, từ cửa sổ xe nhìn lại, nàng có thể thấy hắn vẫn còn đứng ở ngã tư đường, đứng dưới làn tuyết đêm đông, nhìn họ rời đi.
Chỉ đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, nàng mới quay đầu lại — và bắt gặp ánh mắt của Bùi Tùng Khê đang lặng lẽ nhìn mình.
Bùi Tùng Khê hỏi nàng:
"Miên Miên, tối nay con có chút không vui đúng không?"
Úc Miên ngay lập tức phủ nhận:
"Không có... Các món ăn của nhà hàng này ngon lắm."
Bùi Tùng Khê không tin lý do thoái thác này, cô nhìn thẳng vào mắt nàng:
"Có phải là vì dì đưa con đến gặp bạn của dì mà không nói trước cho con biết không?"
Có lẽ những đứa trẻ bước vào tuổi dậy thì đều có lòng tự trọng cao và cần nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Úc Miên muốn nói không phải, nhưng chỉ đành kìm lại rồi lặng lẽ gật đầu.
Ngoài lý do đó ra... nàng không biết phải bày tỏ những cảm xúc khổ sở trong lòng bằng cách nào.
Nàng không thể ích kỷ khiến cho dì Bùi phải vì mình mà nhượng bộ — dù sao, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Chỉ là... những cảm xúc mà nàng đã cố tình kìm nén trong nửa năm qua bấy giờ dường như đang âm thầm tràn vào trong trái tim. Nàng biết rằng mình không nên và không thể.
Chỉ là.
Chỉ là...
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro