Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Bộ phim

Từ mùa xuân đến mùa hè, tựa như chỉ trôi qua trong một cái chớp mắt.

Kì nghỉ hè năm 2 của trung học cơ sở hoặc là bị trường chiếm dụng, hoặc là bị vô số lớp học bổ túc chi phối. Tóm lại, thời gian nghỉ hè này sẽ không thuộc về chính bọn học sinh.

Cái nắng mùa hè khiến cho những con đường trong khuôn viên trường trở nên nóng bức, lúc chạng vạng hơi nóng vẫn còn đang bốc lên cao, nhiệt độ trong không khí tựa hồ đã tích tụ đến mức không có lấy một ngọn gió, khiến người ta có loại ảo giác ngột ngạt hệt như bản thân bị đặt vào trong nồi áp suất và nấu chín.

Hứa Tiểu Nghiên hôm nay có chút thần thần bí bí, nàng một tay lôi kéo Úc Miên, một tay lôi kéo Cảnh Tri Ý:

"Các cậu đến nhà mình chơi đi? Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, không cần phải lên trường."

Úc Miên mải mê suy ngẫm đề toán chưa giải ra ở trong lòng nên vô thức 'ừ' một tiếng, còn Cảnh Tri Ý thì quả quyết từ chối:

"Mình không đi, mình còn phải về nhà làm việc nhà giúp mẹ."

Hứa Tiểu Nghiên nháy mắt với Cảnh Tri Ý mấy cái, sau đó ghé sát bên tai cô ấy và thì thầm vài câu.

Lương Tri Hành đi ở phía sau thấy vậy thì rất bất mãn, hỏi:

"Cậu làm gì vậy, Hứa Tiểu Nghiên? Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người?"

Hứa Tiểu Nghiên cười rộ lên và hất cằm:

"Không thèm nói cho cậu, đồ nam nhân thúi!"

Nói xong, nàng liền kéo theo Úc Miên và Cảnh Tri Ý chạy, bỏ mặt bọn họ lại ở phía sau.

Lương Tri Hành không nói nên lời:

"Này, Đào Nhượng, cậu nói xem bọn con gái nghĩ cái gì? Tại sao tôi lại là nam nhân thúi? Hơn nữa vì cái gì chỉ có mình tôi mà không phải là cậu?"

Đào Nhượng nhàn nhạt nhìn hắn:

"Vậy tôi cũng thế là được. Chúng ta đều là nam nhân thúi."

Lương Tri Hành: "..."

Vị đại ca này thật sự quá tuyệt!

Úc Miên bị Hứa Tiểu Nghiên lôi kéo chạy đi thật xa, chờ sau khi dừng lại nàng thở phì phò:

"Hứa Tiểu Nghiên! Cậu chạy làm cái gì?"

Hứa Tiểu Nghiên cười hì hì:

"Mình không nói đâu, cậu hỏi Cảnh Tri Ý đi."

"Tri Ý? Cậu cũng biết?"

Vẻ mặt Cảnh Tri Ý ngay tức thì trở nên không được tự nhiên.

"Chờ đến nhà cậu ấy rồi nói sau."

Úc Miên còn muốn hỏi tiếp nhưng Hứa Tiểu Nghiên đã vịn tay áo nàng kéo lên xe, mãi cho đến khi tới nhà Hứa Tiểu Nghiên thì mới biết cha mẹ Tiểu Nghiên hôm nay vắng nhà, buổi tối cũng sẽ không trở về.

"Các cậu ngồi trên sofa một lát, mình sẽ đi chuẩn bị."

"Tiểu Nghiên?"

Hứa Tiểu Nghiên không nói gì, nàng chui vào phòng bếp rồi ôm rất nhiều đồ ăn vặt ra kèm theo ba lon Coca và hai đĩa dứa cắt miếng, sau đó nở nụ cười ranh mãnh:

"Chúng ta xem phim thôi!"

Úc Miên chớp mắt khó hiểu:

"Ở nhà xem phim à? Sao không đi rạp chiếu phim?"

Hứa Tiểu Nghiên khép rèm lại và kéo màn hình chiếu xuống:

"Cậu không hiểu đâu! Có một số loại phim chỉ có thể xem ở nhà, phải không Tri Ý?"

Người vốn luôn nói chuyện lưu loát như Cảnh Tri Ý, lúc này mặt cũng đỏ bừng:

".... Đúng vậy."

Úc Miên thấy càng bối rối hơn, nàng muốn hỏi thêm nhưng bộ phim đã bắt đầu rồi. Nàng ngồi thẳng dậy và tập trung để chuẩn bị xem xem bộ phim mà Tiểu Nghiên hết sức muốn coi hôm nay là gì.

Bộ phim chính bắt đầu ngay sau phần mở đầu. Phần mở đầu kể về một người đàn ông và một người phụ nữ gặp nhau trong một công viên nhỏ. Người phụ nữ mỉm cười ngượng ngùng và quyến rũ, còn người đàn ông mặc một bộ vest bó sát, tổng thể miễn cưỡng xem như đẹp trai.

Trong lòng Úc Miên định luận bộ phim này là thể loại phim thần tượng mà Hứa Tiểu Ngôn thường xem, ngoại trừ việc nhân vật chính từ sinh viên chuyển thành người đi làm, dường như không có thay đổi nào khác.

Mãi đến giây tiếp theo, người phụ nữ nắm lấy cà vạt của người đàn ông và đưa anh ta về nhà, nàng mới bị sốc. Đây là... sao bây giờ tiến độ lại nhanh như vậy?

Hai nhân vật chính ôm, hôn và cởi bỏ quần áo.

Úc MIên bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Nàng chưa bao giờ có hứng thú với loại phim này. Kế tiếp còn chẳng phải là ánh đèn mờ đi và trời đã sáng sao, không có gì đặc biệt.

Nàng từ trên sô pha đứng dậy:

"Tiểu Nghiên, mình về trước..."

"Cậu......"

Hứa Tiểu Nghiên níu tay nàng lại, kết quả là giây tiếp theo, cả hai người đều bị sốc. Nhân vật chính trên màn hình thực sự cởi quần áo, hai người trần truồng lăn lộn với nhau... Sau đó Cảnh Tri Ý hét lên:

"Trời ơi! Kinh tởm!"

Hứa Tiểu Nghiên cũng bị dọa sợ cho nên luống cuống tay chân đi tắt máy chiếu, nàng thẳng thắn bộc bạch:

"Mình nghe nói bọn con trai đều xem cái này, vốn thắc mắc tại sao con gái không thể xem nên mới dứt khoát mua một bản tài liệu. Ai mà biết lại ghê tởm như vậy! Phẩm vị của đám nam nhân thúi này đúng thật là độc đáo!"

Cảnh Tri Ý có chút tức giận nên mắng chung với nàng:

"Mình cũng nghe nói qua rằng bọn họ đang xem thứ này. Eo ôi, ghê tởm quá."

Duy chỉ có Úc Miên là cảm thấy sợ hãi, hồi lâu không nói nên lời.

Trước đây nàng đã từng xem cảnh hôn nhau giữa các cặp đôi trên TV, thậm chí là còn xem cùng dì Bùi, lúc đó nàng nghĩ cũng không có gì to tát... Nhưng đây là lần đầu tiên mà nàng biết trên phim truyền hình, sau khi tắt đèn... họ sẽ làm những việc như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Úc Miên, Hứa Tiểu Nghiên khua tay trước mắt nàng:

"Miên Miên, cậu làm sao vậy?"

Úc Miên lắc đầu:

"...Không sao đâu. Mình chỉ bị dọa thôi."

"Là lỗi của cậu, Hứa Tiểu Nghiên, cậu đúng là cái tên bốc đồng, mình thậm chí muốn về nhà ngay bây giờ để rửa sạch mắt."

Sau khi Cảnh Tri Ý mắng đám nam thúi vì xem loại phim này, cô ấy bắt đầu chỉ trích Hứa Tiểu Nghiên, người đang tỏ vẻ vô tội:

"Sao mình biết được! Ngoài việc ngủ, sở thích của mình là ăn đồ ngọt, xem phim hoạt hình và phim thần tượng... Mình đâu có biết...nó lại đáng sợ đến thế?"

Úc Miên không để cho bọn họ tranh cãi nữa:

"Được rồi, bây giờ lo 'hủy thi diệt tích' trước đã được không? Bằng không, chờ chú Triệu và dì Triệu quay lại, Tiểu Nghiên, cậu coi như tới số rồi."

"Má ơi!"

Hứa Tiểu Nghiên hoảng sợ thốt lên một tiếng, nàng vốn là rất vô tư nên nếu như không phải Úc Miên nhắc nhở, nàng thật sự đã quên mất chuyện này.

Úc Miên đè nén cảm giác khó chịu trước đó và giúp Hứa Tiểu Nghiên kiểm tra xem có còn dấu vết nào hay không trước khi rời đi cùng Cảnh Tri Ý.

Cảnh Tri Ý đang định bắt xe buýt về, Úc Miên đưa tiễn cô ấy, trước khi rời đi thì lại đột nhiên hỏi:

"Tri Ý, cậu đã từng thích ai chưa?"

"...Sao cậu lại hỏi thế?"

Úc Miên ngượng ngùng cười:

"Mình chỉ hỏi vậy thôi."

Cảnh Tri Ý cảm thấy không tự nhiên cúi đầu:

"Không có... Được rồi, cậu mau chóng về đi thôi. Không cần phải đợi xe buýt với mình đâu."

"Ừ, vậy mình đi trước. Khi nào về đến nhà thì cậu báo lên nhóm một tiếng."

"Được, tạm biệt."

Úc Miên xách cặp đi về nhà, gió chiều cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi nổi lên, cảm giác nóng nảy trước đó cũng tiêu tan đi một chút. Nàng bước tới cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, không ngờ đèn trong phòng khách sáng trưng, tay nàng run lên, chìa khóa rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Bùi Tùng Khê quay đầ lại:

"Miên Miên, con đã trở lại."

Úc Miên vội vàng cúi xuống nhặt chìa khóa, bỏ lại vào túi như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nàng đã gọi điện báo trước với cô rằng tối nay mình sẽ về muộn nhưng trong lòng vẫn vô cớ cảm thấy chột dạ:

"Dì Bùi, tối nay dì về sớm vậy."

Bùi Tùng Khê 'ừ' một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục cắm hoa. Những chiếc lá xanh tươi của cây sơn chi đan xen với đoá hoa màu trắng thơm ngát, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa xuống, loáng thoáng để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài và trắng ngần, làn da của cô ấy tựa hồ còn trắng nõn và mềm mại hơn cả những cánh hoa.

Úc Miên không khỏi nín thở, nàng bị cảnh sắc trước mặt thu hút, cũng tiếc nuối rằng trên tay không có máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc này.

Bùi Tùng Khê nhanh chóng cắm hoa xong, cô ngẩng đầu cười với nàng:

"Sao vậy, làm gì ngắm nhìn đến choáng váng thế?"

"Ừm... Bởi vì đẹp."

Bùi Tùng Khê cho rằng nàng khen hoa rất đẹp:

"Trước đây dì đã từng dạy con, bất quá đã lâu con không có tự tay làm cho nên có khả năng không lấy lại được cảm giác đó. Chờ mùa hè năm sau, nếu con có rảnh rỗi thì thử lại xem."

Úc Miên mím môi, cúi đầu.

Bùi Tùng Khê nhận ra nàng có gì đó không ổn, cô tới gần thì nhìn thấy lỗ tai nàng hơi ửng đỏ, cô duỗi tay chạm vào:

"Miên Miên? Sao tai con đỏ thế? Nóng quá à?"

Đầu ngón tay mát lạnh của cô dường như nhuốm mùi hoa thoang thoảng khi chạm vào nàng, Úc Miên vô thức lùi lại, tránh né bàn tay cô.

Bàn tay của Bùi Tùng Khê bơ vơ giữa không trung, sau một lúc, cô hơi khép đầu ngón tay lại và mỉm cười, vẻ mặt không nhìn ra là cảm xúc gì:

"Con có thể đợi cho hạ nhiệt một lúc, sau đó hẳn tắm sau khi mồ hôi khô."

Úc Miên biết vừa rồi mình đã phản ứng thái quá, nhưng nàng không biết nguyên do mà mình vô cớ cáu kỉnh, hoảng sợ... Chắc là vì  thời tiết quá nóng, khiến nàng cảm thấy khó chịu, nỗi lòng không yên ổn, cho nên vừa nãy đầu ngón tay mát lạnh dì Bùi chạm vào mới khiến nàng bộc lộ phản ứng theo bản năng.

Nàng cúi đầu:

"Con lên lầu trước đây!"

"Ừ, đi đi thôi."

Bùi Tùng Khê chăm chú dõi theo bóng lưng của nàng cho đến khi nó biến mất ở góc cầu thang, cảm xúc nhất thời có chút khó tả...

Miên Miên đã thực sự trưởng thành rồi sao? Nàng đã bắt đầu... mâu thuẫn với sự tiếp xúc của cô.

Dường như nàng không còn là cô bé luôn quấn lấy cô nữa.

Úc Miên trở về phòng và đặt cặp xuống, trong lòng khó tránh khỏi có chút tâm phiền ý loạn.

Nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng vừa phải, nàng nhanh chóng hạ nhiệt, hơi nóng trên tai cũng dần giảm bớt.

Nàng bắt đầu cảm thấy hối hận - vừa rồi mình tránh đi tay dì Bùi, điều đó có khiến cho người kia tổn thương hay không?

Như vậy thật không tốt. Nàng không muốn làm dì Bùi tổn thương.

Khi nghĩ đến điều này, nàng lập tức muốn lao ra ngoài tìm Bùi Tùng Khê, nhưng vừa đi được hai bước, nàng cảm thấy người mình ướt đẫm mồ hôi. Hình như dì Bùi đã tắm rồi, tốt nhất là nàng cũng nên đi tắm trước khi xuống lầu.

Chờ nàng tắm xong, Bùi Tùng Khê lại không có mặt ở dưới lầu. Bữa tối được đặt bên cạnh lò vi sóng. Có vẻ như dì Bùi đã ăn rồi.

Úc Miên qua loa ăn cho xong bữa cơm này, nàng chỉ gắp hai đũa cơm, xong thu dọn đồ ăn, lau sạch bàn rồi lao lên lầu.

Nhưng lúc đứng ngoài phòng Bùi Tùng Khê và ngẩng đầu muốn gõ cửa thì cánh tay lại cứng đờ giữa không trung.

Nàng nên nói gì với dì Bùi? Nói rằng mình chỉ bất cẩn, rằng mình quá nóng nực, rằng mình...

Nhưng dù cho nói thế nào đi nữa thì dường như cũng không có cách nào đưa ra được lời giải thích hợp lý.

Bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình bị làm sao vậy, sao vừa rồi bản thân lại có phản ứng lớn như vậy.

Úc Miên đi đi lại lại trong hành lang mấy lần mà không nghĩ ra phải nói gì. Nàng thậm chí còn muốn lén trở về phòng của mình và gửi tin nhắn cho Bùi Tùng Khê, nhưng nàng cảm thấy kiểu xin lỗi như vậy là không có thành ý, nàng không thể chấp nhận điều đó.

Vốn còn đang suy tư trái phải thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra, giọng nói bình thản như uông nước của Bùi Tùng Khê vang lên, khiến cho nàng không khỏi bị kinh hoảng:

"Sao con lại ở đây, Miên Miên?"

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro