
26. Tốt nghiệp
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tháng sáu về với tiếng ve ngân rộn rã, báo hiệu cho một mùa hè sắp đến.
Hôm lễ tốt nghiệp, Úc Miên tươi cười, nắm tay Bùi Tùng Khê và dạo bước trên lối đi rợp bóng cây trong vườn trường. Bọn họ còn ghé qua rất nhiều nơi để chụp ảnh: từ con đường chạy bộ trải sơn đỏ bên sân vận động sang dưới tán cây dã hương cập con đường nhỏ và tới trước mặt hồ yên ả nơi nuôi nấng đàn thiên nga đen...
Nụ cười của thiếu nữ rạng rỡ hệt như ánh mặt trời, vừa tươi tắn lại vừa đáng yêu. Dọc đường đi, thỉnh thoảng có vài nam sinh huýt sáo trêu ghẹo nàng. Dáng vẻ làm lơ của Úc Miên khiến Bùi Tùng Khê không khỏi bật cười:
"Không thích ai hết à?"
Úc Miên gật đầu mãnh liệt:
"Đương nhiên là không thích... Ấy! Dì Bùi, hình như có người gọi con thì phải?"
Nàng xoay người lại thì thấy Hứa Tiểu Nghiên đứng cách đó không xa đang gọi tên mình, còn Lương Tri Hành thì vẫy tay chào. Chắc hẳn là bọn họ muốn chụp ảnh chung. Nàng kéo tay Bùi Tùng Khê đi về phía kia:
"Tiểu Nghiên và bạn ngồi cùng bàn đang gọi con kìa!"
Bùi Tùng Khê bị nàng kéo đi xuyên qua đám đông, vừa cười vừa hỏi:
"Lần trước ở nhà mình, Tiểu Nghiên nói bạn cùng bàn con là một soái ca rất xấu tính, con có thích cậu bé đó không?"
Úc Miên nghe cô hỏi vậy liền nhíu mày:
"Dì Bùi! Dì đang làm gì thế!"
— Vì sao cứ nhất định phải hỏi mình có thích người khác hay không chứ!
Nụ cười trên mặt Bùi Tùng Khê có phần nhạt phai:
"Thích cậu bé đó cũng tốt, yêu sớm cũng được... Vui vẻ là tốt rồi, Miên Miên."
Cô luôn mong nàng sẽ trở thành một người hạnh phúc.
Trong cuộc sống có rất nhiều niềm hạnh phúc đơn sơ giản dị, cô chưa từng trải qua và có lẽ sau này cũng không có cơ hội gặp gỡ. Thế cho nên, cô hy vọng nàng sẽ có được một mái ấm, có những người bạn lương thiện, chân thành, có một mối tình đầu trong sáng, ngây ngô... có được thứ tình cảm mãnh liệt mà cô chưa từng có.
Úc Miên nắm chặt tay cô, ánh mắt nàng còn nóng bỏng và thuần khiết hơn cả ánh nắng ngày hè.
"Nhưng lúc nào con cũng cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh dì mà, dì Bùi."
Bùi Tùng Khê ngẩn ra:
"Miên Miên?"
Úc Miên cười tít mắt với cô:
"Con không cần yêu sớm. Con là một người có mục tiêu theo đuổi. Thuở còn nhỏ, con đã từng nói là sẽ mua một căn nhà lớn cho dì ở, dì Bùi!"
Bùi Tùng Khê nhớ lại dáng vẻ nàng khi còn bé đã nắm chặt tay nói phải mua nhà cho cô, ánh mắt liền trở nên dịu dàng. Cô cười nói:
"Căn nhà lớn rất đắt đấy, Miên Miên phải cố gắng lên."
Úc Miên nhận được sự cổ vũ của cô thì vô cùng vui vẻ, nàng giơ tay ra dấu "ok" rồi chạy về phía sân vận động:
"Con đi chụp ảnh đây!"
Bùi Tùng Khê cũng đi theo và đứng cách đó không xa. Vạt áo tung bay trong gió cùng nụ cười rạng rỡ, chân thành của nàng được cô dùng máy ảnh ghi lại.
......
Sau lễ tốt nghiệp là một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng.
Bùi Tùng Khê gác lại một số công việc và cho mình một kỳ nghỉ ngắn ngày để có thời gian ở bên nàng. Đã lâu rồi cô không đưa Úc Miên ra ngoài chơi.
Ngày nghỉ đầu tiên, Bùi Tùng Khê đưa nàng đến công viên đi dạo, rồi hỏi xem nàng có muốn đi đâu chơi không. Cô bé suy nghĩ một lát rồi từ chối:
"Không cần đâu, con muốn ở nhà với dì."
Bùi Tùng Khê cố ý bước chậm lại, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, gương mặt mộc của cô lúc này lộ ra vẻ thanh thoát tựa như ngọn núi Bất Chu sau cơn mưa.
"Dì thấy Tiểu Nghiên rất thích đi ra ngoài chơi. Miên Miên, con thật sự không muốn sao?"
Úc Miên mặc một bộ đồ thể thao trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, cả khuôn mặt ửng hồng, hơi thở có chút gấp gáp không đều:
"Không muốn đâu... Dì ở nhà với con là con vui rồi. Chỉ cần mỗi ngày cùng nhau chạy bộ như bây giờ là con đã rất vui rồi!"
Bùi Tùng Khê mỉm cười:
"Thật sao?"
Nói rồi, cô bước nhanh hơn, bỏ lại Úc Miên ở phía sau.
Úc Miên giả vờ tức giận kêu lên:
"Dì Bùi!"
Song, nàng lại bật cười.
Đây là một kỳ nghỉ hè thuộc về riêng hai người họ.
Úc Miên không tham gia lớp học bồi dưỡng Olympic Toán trong kỳ nghỉ mà chỉ giữ lại lớp vẽ. Lựa chọn của nàng trước giờ luôn luôn xuất phát từ sở thích. So với toán học, nàng thích vẽ hơn, so với vẽ... nàng dường như càng thích ở nhà hơn.
Bùi Tùng Hy đã dạy Úc Miên nghệ thuật pha trà và đọc 'Trà kinh' cùng với nàng:
"Trà là giống cây quý ở phương nam, thân cao một thước hai thước, cho tới vài chục thước... Cây này tựa hoa lô, lá như lá chi tử, hoa như hoa tường vi trắng, quả như quả bi lư, nhị như nhị đinh hương, rễ như rễ hồ đào." [chú]
[chú]: trích đoạn thuộc chương đầu: nguồn gốc tự nhiên của cây trà, tác phẩm Trà Kinh- Lục Vũ.
Hương trà thoang thoảng, Úc Miên ngắm nhìn cổ tay trắng nõn của cô lộ ra đường cong duyên dáng động lòng người giữa làn hơi nước mờ ảo, còn thường xuyên nhìn đến mê mẩn mà chẳng nhận ra.
Thỉnh thoảng cô còn dạy nàng cách cắm hoa. Trong sân nhà có trồng dành dành, hoa hồng, tử la lan và hoa nhài, kết hợp với hoa lam tinh, cúc bạc và đỗ quyên mua từ cửa hàng hoa, tạo thành những bình hoa vừa thơm ngát, vừa đẹp mắt lại có thể trưng bày lâu dài.
Bùi Tùng Khê cũng dạy thư pháp cho nàng. Bức tranh thủy mặc treo trong phòng của cô là được một trưởng bối tặng và đích thân đề bốn chữ "Nguyệt hạ Tùng Khê", nét chữ linh hoạt, thanh thoát.
Úc Miên lần đầu tiên biết được, nhũ danh của cô hoá ra là Chiếu Nguyệt, chỉ là bà cố quen miệng gọi Nguyệt Nguyệt.
Thời gian thoắt cái đã trôi qua, kỳ nghỉ hè vốn dài dằng dặc giờ đây đã gần kết thúc.
Vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Bùi Tùng Khê và nàng cùng nhau tổng vệ sinh nhà cửa. Xong xuôi, họ ngồi trên sofa, mỗi người ôm nửa quả dưa hấu.
"Miên Miên, ngày mai chúng ta đi trường đua ngựa chơi, được không?"
"Ồ? Trường đua ngựa à? Mình sẽ đi cưỡi ngựa sao?"
Bùi Tùng Khê vuốt tóc nàng:
"Đúng vậy. Minh Châm đã hẹn dì vài ngày trước, chúng ta cùng đi thôi."
Úc Miên vô cùng vui mừng, đôi mắt hạnh sáng lên:
"Thật ư!"
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng bắt đầu lo lắng.
"Con chưa từng cưỡi ngựa, dì biết cưỡi ngựa ư?"
Bùi Tùng Khê mỉm cười gật đầu:
"Đúng vậy. Dì biết, dì sẽ dạy cho con."
Úc Miên kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng và ngưỡng mộ. Nàng ôm chặt lấy cánh tay cô:
"Ôi! Con chưa từng thấy dì cưỡi ngựa! Sao cái gì dì cũng biết hết vậy, dì đúng là một bảo tàng đó, dì Bùi!"
Bùi Tùng Khê bị nàng chọc cười:
"Chỉ do... nhàm chán thôi."
Luyện thư pháp, trà đạo, cắm hoa, chơi cưỡi ngựa hay trượt tuyết thực chất đều là cách mà cô giết thời gian trong những lúc rảnh rỗi. Bởi vì tính tình cô tịch, lại thích 'đơn thương độc mã' nên cô luôn muốn tìm việc gì đó để khuây khỏa. Chỉ là từ khi đón Úc Miên về nhà, toàn bộ thời gian ngoài công việc của Bùi Tùng Khê đều dành cho nàng, do đó cô cũng rất ít khi chạm đến những hoạt động này nữa.
Lần này Minh Châm mời cô đến, trong điện thoại câu nào cũng trách cô đã lâu không gặp mặt bạn bè. Hơn nữa, còn nói chẳng lẽ cô định giấu đứa bé trong nhà cả đời sao?
Tuy biết rằng nửa câu sau chỉ là lời nói đùa nhưng Bùi Tùng Khê cảm thấy những gì cô ấy nói cũng có lý nên đã nhận lời mời.
Ngày hôm sau, thời tiết trong lành, gió thu mát mẻ.
Trường đua ngựa cách nhà khoảng 200 km, hơi xa nên dù khởi hành lúc sáu giờ sáng thì khi đến nơi cũng đã là chín giờ.
Minh Châm đang đứng ở lối vào trường đua ngựa và trò chuyện với ai đó.
Bùi Tùng Khê gọi Ngụy Ý đi cùng vì đường xa, một mình cô lái xe cả đi lẫn về sẽ rất mệt.
Ngụy Ý dừng xe lại, chỉ là vừa nhìn thấy Minh Châm thì sắc mặt hơi thay đổi:
"Bùi tổng, Minh tổng cũng ở đây sao."
Bùi Tùng Khê nhướng mày, khẽ "ừ" một tiếng rồi cúi đầu:
"Miên Miên, chúng ta đến rồi."
Dọc đường đi, Úc Miên cảm thấy hơi say xe nên đã dựa vào vai cô ngủ thiếp đi. Lúc này, nàng mới mơ màng mở mắt
"Tới rồi ."
Ngụy Ý cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp, đi vòng qua mở cửa xe rồi nhỏ giọng nói với Bùi Tùng Khê:
"Bùi tổng... Tôi có thể ở lại trong xe không?"
Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng liếc nhìn cô:
"Cùng vào đi."
Nguỵ Ý thở dài:
"Haizz, thôi được."
Úc Miên nghe vậy liền nghi hoặc hỏi:
"Chị Nguỵ Ý, làm sao vậy?"
Ngụy Ý lắc đầu, khóe miệng hơi trĩu xuống:
"Tiểu Miên Miên bây giờ chưa hiểu được đâu."
Úc Miên bĩu môi, nàng không còn nhỏ nữa mà. Người lớn cứ luôn nói trẻ con không hiểu.
Cách đó không xa, Minh Châm cũng nhận ra sự hiện diện của bọn họ. Cô đứng dưới ánh nắng vàng rực rỡ của mùa thu, vẫy tay chào họ.
Úc Miên vừa đi vừa hỏi:
"Nơi này lớn thật đó, chắc có nhiều ngựa lắm nhỉ? Dì Bùi, liệu con có đủ cao không? Lát nữa con thật sự được cưỡi ngựa sao?"
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Lát nữa dì sẽ bảo huấn luyện viên dẫn một con ngựa nhỏ cho con, đừng lo."
Họ bước đến lối vào trường đua ngựa, Minh Châm mỉm cười với Úc Miên:
"Miên Miên cũng tới à. Thằng nhóc Minh Nghiêu thỉnh thoảng còn đòi tìm chị gái nhỏ hôm trước chơi đấy."
Úc Miên cũng cười tủm tỉm chào hỏi cô ấy:
"Chào chị Minh Châm."
Khi ánh mắt nàng chuyển sang bên cạnh, người phụ nữ dịu dàng, thanh nhã, khí chất như hoa lan đã trò chuyện với Minh Châm trước đó mỉm cười với nàng:
"Đây là cô bé nhà Tùng Khê sao? Dì là Kỷ Tú Niên, bạn của Tùng Khê."
Bùi Tùng Khê cũng cười:
"Quên mất chưa giới thiệu. Miên Miên, chào dì Kỷ đi."
Úc Miên rất thích vẻ tri thức và khí chất ôn nhuận như ngọc của cô ấy.
"Chào dì Kỷ, sau này dì hãy thường xuyên ghé nhà con chơi với dì Bùi nhé, dì ấy cứ ru rú ở nhà thôi."
Bùi Tùng Khê vuốt tóc nàng:
"Được rồi, chúng ta vào thôi. Tiện thể, Minh Châm, Ngụy Ý cũng đến nhưng cô ấy không biết cưỡi ngựa, cô để ý kèm cặp cô ấy một chút."
Minh Châm tỏ vẻ thờ ơ:
"Trợ lý Nguỵ bình thường bận rộn lắm mà, sao lại đến đây vậy."
Sắc mặt Ngụy Ý có vẻ hơi khó chịu, cũng chẳng thèm để ý đến cô ấy mà quay sang chào hỏi Kỷ Tú Niên:
"Giáo sư Kỷ, đã lâu không gặp. Trước đây em gái tôi từng học một khóa vũ đạo của ngài và lúc nào cũng khen ngài dạy rất hay."
Minh Châm thấy mình bị lơ bèn hừ nhẹ một tiếng.
Bùi Tùng Khê và Kỷ Tú Niên liếc nhìn nhau, mỉm cười ý nhị rồi cùng nhau đi về phía trước, bỏ lại hai người đang giận dỗi ở phía sau.
Sự chú ý của Úc Miên sớm đã bị những chú ngựa con trong chuồng thu hút:
"Nhiều ngựa thật đấy... Trước đây con chưa từng thấy bao giờ! Con ngựa trắng kia xinh quá!"
Kỷ Tú Niên khẽ mỉm cười:
"Con ngựa đó hình như tên là 'quả vải kem', tính tình hiền lành lắm, con có muốn cưỡi thử không?"
Cô bé kinh ngạc mở to hai mắt:
"Con cứ tưởng nó sẽ có một cái tên kiểu võ hiệp như Đạp Tuyết, không ngờ tên nó lại đáng yêu như vậy."
Bùi Tùng Khê thấy nàng thích con ngựa trắng kia như vậy liền cùng huấn luyện viên đến chuồng ngựa rồi dắt nó ra.
Minh Châm vừa mới tiến vào, trên mặt còn treo lên ý cười nhợt nhạt, cũng không biết trước đó đã có chuyện gì vui vẻ nữa.
Nhưng vẻ mặt của Ngụy Ý đứng bên cạnh lại không được tự nhiên mấy, trông cứ như đang hờn dỗi.
"Quả vải kem" có dòng dõi thuần chủng, bộ lông bóng mượt, tính tình hiền lành nên rất phù hợp với các cô gái trẻ tuổi.
Kỷ Tú Niên không yên tâm lắm nên dặn dò rất kỹ càng, sợ nàng còn nhỏ và chưa có kinh nghiệm thì sẽ dễ bị hoảng sợ.
Úc Miên nghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ những điều đó trong đầu. Đột nhiên, có ngón tay ấm áp nâng bàn tay nàng lên và đeo găng tay vào. Động tác của người kia nhẹ nhàng, tỉ mẩn như thường lệ.
Úc Miên định thần lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Bùi Tùng Khê đã ngồi xổm xuống, tháo dây đai miếng đệm đầu gối, quấn quanh đôi chân thon thả của nàng và buộc chặt lại.
Minh Châm cùng Kỷ Tú Niên vốn dĩ đang trò chuyện, lúc này cả hai đều im bặt. Họ quen biết Bùi Tùng Khê đã nhiều năm, cũng hiểu rõ tính cách lạnh lùng của cô. Dù biết được nhà họ Bùi có nhận nuôi một bé gái, nhưng chưa ai nghĩ rằng... cô lại để tâm đến nàng như vậy.
Úc Miên ngơ ngẩn nhìn cô.
Sắc mặt Bùi Tùng Khê vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, từ vầng trán cao đến sống mũi thẳng tắp rồi đến đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, cô sở hữu một nét đẹp hồn nhiên thiên thành [1]. Khi những tia nắng vàng rực rơi xuống trên hàng lông mày thanh tú của cô, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ kia cũng phản chiếu ra ánh sáng lay động.
[1]: ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên.
"Ấy!"
Đến khi nàng hoàn hồn thì mặt mày đã đỏ bừng lên.
— Sao có thể để dì Bùi ngồi xổm xuống và buộc miếng đệm đầu gối cho mình chứ... Mình không còn là trẻ con nữa!
Úc Miên ngượng ngùng mím môi:
"Dì Bùi, dì cứ đi chơi trước là được."
Bùi Tùng Khê mỉm cười rồi nắm dây cương ngựa đi ở phía trước.
Ánh dương mùa thu ấm áp nhưng cũng có phần oi ả khiến lòng bàn tay Úc Miên hơi đổ mồ hôi. Nàng vẫn muốn khuyên cứ cô việc đi chơi đi, còn mình sẽ tự học với huấn luyện viên.
Nhưng Bùi Tùng Khê không đồng ý, vẫn chậm rãi đi vòng quanh trường đua ngựa cùng với cô bé. Giọng nói trong trẻo, mát lạnh quen thuộc của cô nhẹ nhàng rót vào tai Úc Miên:
"Miên Miên, dì không yên tâm khi giao con cho người khác."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro