Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Ngôi sao

Ngày mùng Một tháng Sáu, trường Tiểu học Số Một sẽ tổ chức biểu diễn văn nghệ cho học sinh nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi tại Nhà hát lớn ở trung tâm thành phố.

Hứa Tiểu Nghiên rủ Úc Miên đăng ký tham gia tiết mục múa tập thể chung, với lý do mỹ miều là sợ nàng học nhiều quá sẽ bị lù đù.

Nếu đăng kí thì từ giữa tháng năm trở đi, mỗi ngày họ đều phải đến phòng âm nhạc để tập luyện sau giờ học. Lúc đầu bị kéo đi tập luyện, Úc Miên còn có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng tới khi nhìn thấy trang phục biểu diễn thì đôi mắt của nàng lập tức sáng rực.

— Chiếc váy khiêu vũ màu đỏ kia thực sự xinh đẹp quá, nàng muốn tham gia tiết mục này!

Gần đây, Bùi Tùng Khê rất bận, buổi tối hôm nào cũng về nhà muộn. Có nhiều lần Úc Miên muốn tìm cô để kể về chuyện này, nhưng lần nào cũng đợi trong phòng tới khi vô tình ngủ quên hết, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Thỉnh thoảng nàng lại thấy ở trên tủ đầu giường có một hũ kẹo cứng vị cam, hoặc một bình giữ nhiệt đựng sữa đậu đen, để nàng mang đến trường.

Và rồi, đến ngày cuối cùng của tháng Năm, Úc Miên sợ không còn cơ hội nữa nên sau khi tan học đã chủ động hỏi tài xế:

"Chú Nguỵ ơi, chú có biết công ty của dì Bùi ở đâu không ạ? Con muốn đi tìm dì ấy!"

Nguỵ Minh nở một nụ cười hiền hậu.

"Muốn qua đó sao? Có cần chú gọi cho Nguỵ Ý rồi con trò chuyện với Bùi tổng thông qua điện thoại không?"

Úc Miên phồng má, nghiêm túc lắc đầu:

"Không cần đâu. Con muốn nói chuyện trực tiếp với dì Bùi cơ."

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

Buổi chiều là giờ cao điểm nên đường phố có chút ùn tắc. Khi đến dưới sảnh công ty, Ngụy Minh gọi điện cho Ngụy Ý, cô ấy vội vã đạp giày cao gót, chạy xuống đón.

"Cục cưng Miên Miên! Sao con lại đến đây thế này?"

Úc Miên bị cô bế bổng lên, liền nhoẻn miệng cười và chớp chớp đôi mắt long lanh:

"Con tới tìm dì Bùi nha! Gần đây dì ấy toàn về nhà muộn ơi là muộn."

Ngụy Ý vẫy tay chào Ngụy Minh, rồi nắm tay Úc Miên dắt vào trong.

"Nhưng mà Bùi tổng đang mở họp rồi, chúng ta đợi một xíu có được không?"

Úc Miên ngoan ngoãn gật đầu:

"Được ạ. Con sẽ làm bài tập trong lúc đợi."

Nguỵ Ý là trợ lý của Bùi Tùng Khê, tuy chức vụ này không cao nhưng trên thực tế lại là người có khả năng được đề bạt nhất. Nhân viên trong công ty bình thường đều nể trọng cô ấy ba phần, nhưng khi thấy Nguỵ Ý ôm một đứa bé nhỏ xinh như cục bột sữa vào, ai nấy cũng hít sâu một hơi.

— Trợ lý Ngụy dám mang trẻ con vào công ty ư? Không sợ Bùi tổng nổi giận sao?

Nguỵ Ý một tay dắt Úc Miên, một tay xách cặp hộ nàng, không để tâm đến ánh mắt dò xét của mọi người. Lúc cô vừa định đưa tay bấm thang máy thì bên cạnh đã có một bàn tay trắng nõn sạch sẽ vươn ra và bấm nút, Minh Châm hờ hững mở miệng:

"Đứa trẻ này là của cô sao?"

"Minh tổng." Ngụy Ý mỉm cười trêu chọc,

"Ngài từng gặp Miên Miên rồi mà không nhớ sao?"

Minh Châm sửng sốt, vành tai trắng như tuyết lặng lẽ nhuốm đỏ.

"Ừ, không nhớ rõ."

— Cô nhớ rồi... Đúng là lúc trước đã từng gặp đứa nhỏ này, đây là cô bé trong nhà Bùi Tùng Khê.

Thang máy vang lên một tiếng 'đinh', cửa mở ra.

Nguỵ Ý tiến vào trước, Minh Châm mới nối gót theo sau:

"Đến tầng mười hai?"

"Đúng vậy."

Không gian trong thang máy kín mít. Minh Châm loáng thoáng ngửi thấy một mùi nước hoa dễ chịu, cô khẽ nhíu mày, lùi lại một bước.

Thông qua hình phản chiếu trên cửa thang máy, Ngụy Ý phát hiện cử động nhỏ bé đó của cô ấy, khóe môi khẽ cong lên nhưng không nói gì.

Chờ thang máy tới nơi, Nguỵ Ý đi một mạch ra ngoài, hơi cúi người nói chuyện với Úc Miên, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Minh Châm khẽ 'hừ' một tiếng, cười tự giễu.

Nhìn còn tưởng rằng kia là con gái riêng của cô ta không đấy.

Bùi Tùng Khê đang họp trong phòng họp nên văn phòng không có ai. Nguỵ Ý đưa Úc Miên vào và rót cho nàng một ly nước ấm.

"Miên Miên có muốn ăn gì không?"

Úc Miên trèo lên ghế rồi đặt cặp lên bàn làm việc:

"Không cần đâu ạ, con sẽ ở chỗ này làm bài tập."

Di động của Nguỵ Ý vẫn luôn vang lên, cô cũng không rảnh để ở lại cùng nàng.

"Được rồi, vậy con ngoan ngoãn ở đây, đừng đi ra ngoài nhé."

"Con biết rồi!"

Úc Miên lấy sách bài tập toán và hộp bút ra, cúi đầu, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Trong văn phòng Bùi Tùng Khê có bày hai giá sách, một chậu cây xanh và một mô hình quả địa cầu được đặt trên bàn. Rèm cửa được kéo lên một nửa, căn phòng không có vật trang trí nào khác, lạnh tanh hệt như chủ nhân của nó.

Thật không ngờ, nơi nghiêm túc như thế này bấy giờ đột nhiên toát ra một cô bé nhỏ xinh như cục bột sữa, nhưng chẳng hiểu sao lại có vẻ hoà hợp lạ thường.

Nguỵ Ý không khỏi cảm thấy buồn cười, cô khép cửa phòng rồi rời đi.

Trong phòng họp, phiên hội báo công tác đang được diễn ra. Sắc mặt Bùi Tùng Khê lạnh lùng, ngón tay nhịp nhàng khẽ gõ ở trên bàn.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Người đang đứng báo cáo bắt đầu toát mồ hôi.

"Bùi tổng... Lần này thời gian khá gấp, nhóm của chúng tôi chỉ có thể làm bản sơ thảo trong đêm qua..."

Hắn nói được nửa chừng thì nghẹn lại, không dám nói tiếp vì sắc mặt của người chủ tọa cuộc họp ngày càng lạnh băng, ánh mắt sắc bén như dao găm.

Giọng Bùi Tùng Khê vang lên, lạnh lẽo đến rợn người:

"Đây là buổi họp báo cáo công tác, vậy mà lại lấy bản sơ thảo tới trình bày cho tôi ư? Triệu Hướng Dương, anh đang làm lãng phí thời gian của mọi người đấy!"

Bầu không khí trong phòng họp lập tức trượt xuống điểm đóng băng. Triệu Hướng Dương và các thành viên trong đội ngũ đều cúi đầu, trong lòng vô cùng hối hận... Rõ ràng biết nữ ma đầu này nghiêm khắc đến mức vô tình, tại sao lại ôm tâm lý may mắn, lén lút sửa đổi số liệu qua loa chứ, giờ thì...

Sự kiên nhẫn của Bùi Tùng Khê đã cạn kiệt, vốn dĩ còn định tiếp tục khiển trách vài câu, nhưng chiếc điện thoại nằm úp trên bàn vừa lúc rung lên. Cô cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, tưởng điện thoại của ai... nào ngờ đấy là lời nhắc mà mình đã cài đặt mấy hôm trước.

— Ngày mai là Tết thiếu nhi, nhớ phải mua quà cho Miên Miên.

Sắc mặt Bùi Tùng Khê vô thức dịu đi một chút. Chỉ trong nháy mắt đó, cô nhận ra cấp dưới có lẽ cũng đã phát hiện dấu hiệu hoà hoãn kia nên không tiện tiếp tục phê bình.

"Triệu Hướng Dương, anh dẫn theo các thành viên chủ chốt trong đội đến văn phòng tôi."

Sau khi rời phòng họp, cô quan sát sắc trời bên ngoài rồi dự tính đẩy nhanh tiến độ. Xa xa thấy Ngụy Ý vẫy tay với mình từ lầu thang tầng trên, cô chỉ khẽ gật đầu và bước tiếp.

Bùi Tùng Khê đi phía trước, đẩy cửa vào. Đám người Triệu Hướng Dương nối đuôi theo sau, co đầu rụt cổ chẳng khác gì một đàn chim cút. Chỉ là không ngờ, cửa vừa mở, một cô bé nhỏ xinh y như cục bột sữa nhảy xuống ghế, chạy như bay tới và nhào vào lòng Bùi Tùng Khê, giọng ngọt như rót mật:

"Dì Bùi!"

Bùi Tùng Khê thoáng giật mình, rồi bật cười. Cô lập tức cúi người ôm lấy bé con vào lòng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy:

"Miên Miên, sao con lại tới đây?"

Đám người Triệu Hướng Dương đứng phía sau đồng loạt choáng váng mặt mày.

— Chết tiệt, chết tiệt, đây vẫn còn là nữ ma đầu của bọn họ sao?

Mấy người bàng hoàng trao đổi ánh mắt, thấp giọng thì thầm:

"Mẹ nó, đây là con gái riêng của Bùi tổng à?"

"Nghĩ lung tung cái gì thế! Bụng người ta còn chưa phồng lên lần nào thì sinh cái quỷ gì."

"Tôi... tôi có một suy nghĩ rất lớn mật. Tôi muốn nựng má cô bé một cái."

"Xem ra cậu muốn chết..."

Mọi người đồng loạt lùi lại một bước, tiếng bước chân khiến Bùi Tùng Khê định thần lại. Cô đưa lưng về phía họ, giọng có chút bất đắc dĩ:

"Tôi cho các anh thêm hai ngày, ngày mốt báo cáo bản hoàn chỉnh."

— Trời ơi! Hên quá, cô bé này đúng là ngôi sao may mắn của bọn họ mà!

Triệu Hướng Dương cố kiềm chế sự kích động khi biết mình đã thoát chết trong gang tấc:

"Cảm ơn Bùi tổng! Lần này chúng tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!"

"Ừ. Ra ngoài đi."

Văn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Bùi Tùng Khê bế Úc Miên đến chỗ bàn làm việc, tới khi nhìn thấy mấy quyển bài tập Olympic Toán, bút chì, cục tẩy và thước kẻ đặt trước máy tính, cô hơi buồn cười:

"Miên Miên vừa rồi ngồi ở đây làm bài tập sao?"

"Đúng vậy, con học bài trong lúc chờ dì đó nha!"

Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng đặt cô bé xuống, để nàng ngồi lên mép bàn làm việc, rồi cúi người giúp nàng dọn dẹp sách vở:

"Dì tan tầm rồi, chúng ta về thôi. Con đến đây tìm dì có chuyện gì hả?"

Úc Miên gật đầu, có chút thẹn thùng:

"Dì Bùi... Ngày mai trường con tổ chức hội diễn Tết Thiếu Nhi. Dì sẽ đến xem con biểu diễn chứ?"

"Con có tham gia tiết mục nào à?"

"Đúng vậy! Là một tiết mục múa tập thể! Dì có thể đến xem sao?"

Bùi Tùng Khê xách chiếc cặp của Úc Miên lên, rồi nhéo chóp mũi nàng.

"Đương nhiên."

Úc Miên ghé vào đầu vai cô cười khúc khích.

Đã qua lâu như vậy, nàng vẫn rất ít khi đưa ra yêu cầu với Bùi Tùng Khê. Nhưng từ sau buổi họp phụ huynh hồi năm lớp một, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ bày tỏ mong muốn được cô đến xem mình.

Bùi Tùng Khê ôm nàng đi ra ngoài. Thang máy đã chật cứng người, nhưng cô ấy vừa tiến vào, mọi người đều lùi lại một bước, đứng sát vào nhau, tuy nhiên ánh mắt thì không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào mặt Úc Miên.

— Nữ ma đầu trộm được đứa bé đáng yêu này ở đâu thế!

Úc Miên không sợ hãi một chút nào, còn nhìn thẳng bọn họ. Chờ đến lúc hai người lên xe, nàng mới nói:

"Dì Bùi, hình như bọn họ đều rất sợ dì nha!"

Bùi Tùng Khê gật đầu:

"Ừ, đúng rồi, ai cũng sợ dì cả. Thế còn Miên Miên thì sao?"

Úc Miên ngửa đầu, nhoẻn miệng tươi cười:

"Con mới không sợ dì."

Nàng không sợ dì Bùi đâu. Dì Bùi chẳng qua chỉ là con hổ giấy thôi!

......

Tối ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Chương trình còn chưa bắt đầu, ngồi giữa đám đông rộn ràng, Bùi Tùng Khê không nhịn được xoa xoa trán...

Thật sự quá ồn ào. Ngồi giữa những vị phụ huynh đang kích động này, cô thấy mình có chút không hoà hợp, suy cho cùng cô vẫn không thích những chốn đông người.

Chẳng mấy chốc, người dẫn chương trình bắt đầu đọc danh sách tiết mục.

Múa tập thể sẽ là tiết mục trình diễn đầu tiên. Bóng đèn chính trong nhà hát bắt đầu vụt tắt, có hai chùm sáng xuất hiện, quét qua quét lại trên sân khấu. Tấm màn nhung đỏ sẫm từ từ kéo ra, để lộ những khuôn mặt non nớt, đầy sức sống.

Các phụ huynh vỗ tay thật mạnh, tiếng vỗ tay như sóng vỗ, vô cùng nhiệt liệt. Cô cũng vỗ tay theo, khóe môi dần cong lên.

Các bé gái khoác lên mình chiếc váy đỏ thẵm, thướt tha khiêu vũ dưới ánh đèn. Tà váy tung bay, bọn trẻ nở nụ cười rạng ngời và không ngừng xoay tròn theo điệu nhạc, trông hệt như những bông hoa chớm nở, còn đọng sương mai buổi bình minh, thuần khiết và đẹp đẽ tột cùng.

Chỉ liếc mắt một cái, Bùi Tùng Khê đã tìm thấy Úc Miên giữa đám trẻ. Cô lấy máy ảnh ra khỏi túi, bấm nút chụp trong tiếng ồn ào và ghi lại khoảnh khắc này.

Cô bé mặc chiếc váy khiêu vũ đỏ rực, tươi cười xán lạn, ánh mắt to tròn long lanh, nhìn có nét đẹp tự nhiên và thanh thoát giống búp sen vừa nhú, cả gương mặt đều đang toả sáng.

Nàng hệt như một viên hạt giống đang từ từ lớn lên.

Bùi Tùng Khê cảm thấy có chút kỳ diệu trong khoảnh khắc đấy. Cô đắm chìm ở trong tiếng nhạc, suy nghĩ dần thả trôi, còn ánh mắt vẫn chuyên chú dõi theo màn trình diễn trên sân khấu.

Cái cảm giác tách biệt và lơ lửng ngoài hồng trần trước kia đã biến mất. Giờ phút này, cô thật sự thấy rõ có lòng trung thành nào đó đang bén rễ.

Cứ như đang trầm mình dưới đáy biển sâu nơi sóng dữ không ngừng ập đến thì bất chợt được ánh dương rọi tới, xuyên thủng hiện thực u tối và lạnh lẽo.

Bùi Tùng Khê nghĩ, hình như cô thật sự đã nhặt được một ngôi sao rồi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro