
17. Mất tích
Sắc thu dần nồng đượm.
Từ lúc khai giảng tới giờ, tiết Úc Miên đặc biệt ghét chính là tiết thể dục. Nàng là một đứa trẻ thông minh, nhưng khả năng định hướng lại kém bẩm sinh. Kém đến mức nào ư? Điển hình là mỗi khi thầy giáo thể dục hô quẹo trái, quẹo phải, nàng lập tức trở nên lơ ngơ, không phân biệt nổi.
Úc Miên đã lơ ngơ, Hứa Tiểu Nghiên bên cạnh nàng còn lơ ngơ hơn. Kết quả là, mỗi khi nàng rẽ sai hướng, Tiểu Nghiên cũng rẽ sai theo, khiến cả lớp bật cười ầm ĩ.
Tiết thể dục đầu tiên đã để lại cho Úc Miên một bóng ma tâm lý rất lớn, hôm đó về đến nhà vẫn rầu rĩ không vui mãi. Nàng tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, ngồi xổm ở góc tường cố gắng học cách phân biệt trái phải. Bùi Tùng Khê tan làm về, thấy vậy còn tưởng cô bé bị ai bắt nạt ở trường.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh một ngày, tiết học cuối cùng lại là thể dục. Cả lớp đều vô cùng hào hứng, chỉ riêng Úc Miên là như gặp phải kẻ thù lớn, nàng nắm chặt tay Tiểu Nghiên,
"Hôm nay đừng quẹo sai nữa!"
Hứa Tiểu Nghiên vốn dĩ vô tư lự, cô nàng không để bụng việc này.
"Không sao đâu, cậu đừng có căng thẳng."
Tiếng chuông báo vào học reo lên, Úc Miên và Tiểu Nghiên bị xếp đứng ở hàng đầu tiên, ngay dưới tầm mắt nghiêm khắc của thầy giáo thể dục.
Tiếng còi vang lên. Sau câu khẩu lệnh 'nghỉ', 'nghiêm' và 'dậm chân tại chỗ', phần khiến Úc Miên sợ nhất cũng tới.
Nàng lặng lẽ nắm tay phải thành hình cây búa, còn tay trái thì làm hình cây kéo. Khi thầy giáo hô 'bên phải quay', đầu óc nàng lập tức bắt đầu vận hành: bên phải, bên phải... là nắm đấm, quay về phía này!
Nàng hồi hộp tới mức chẳng dám thở mạnh, may mắn là lần này không sai.
Bên phải là búa, bên trái là kéo... Nàng lầm bầm lầu bầu suốt cả tiết học, rốt cuộc cũng không phạm phải sai lầm cũ nữa.
— Ầy, mình ngốc quá đi mất!
Lúc thầy giáo thổi còi giải tán, bọn con trai trong lớp reo hò xong ùa về lớp, vơ lấy cặp sách rồi chạy ra cổng trường.
Úc Miên cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hứa Tiểu Nghiên thì vui sướng cực kỳ, cô bé lôi kéo Úc Miên chạy như điên ra ngoài.
"Nhà mình sắp đi nghỉ mát rồi, tối nay sẽ lên máy bay đi!"
Úc Miên còn chưa kịp đeo cặp sách ngay ngắn, đã bị bạn mình kéo chạy ào ào thẳng đến cổng trường, chuông tan học cũng vừa lúc reo lên.
Hứa Tiểu Nghiên nhìn thấy bố mẹ liền vui vẻ nhảy cẫng lên:
"Miên Miên, mình đi trước nha! Chờ mình trở về nhất định sẽ mang quà cho cậu."
Úc Miên tươi cười đáp lại:
"Được. Nhớ phải làm bài tập đó nha!"
Hứa Tiểu Nghiên đánh nàng một cái:
"Sao lại nói năng y chang cô Tần thế! Mình đi đây!"
Úc Miên vẫy tay tạm biệt Tiểu Nghiên rồi đeo cặp, đứng bên cạnh cổng trường, nhón chân lên và ngóng nhìn ra phía ngoài.
— Sao dì Bùi còn chưa tới...
Mùa thu ở phương Bắc có hơi lạnh lẽo và hiu quạnh. Nàng đứng tại chỗ dậm chân, lại giẫm phải những chiếc lá ngô đồng vàng óng. Dần dà dòng người qua lại càng lúc càng đông đúc, cô bé đành đứng nép sang một bên, chỉ là... chỉ là nàng vẫn chưa thấy được dì Bùi.
Cảm giác sợ hãi khó có thể khống chế nảy lên trong lòng Úc Miên, nàng đã đứng tại chỗ đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy ai.
Gió thổi qua khiến cô bé lạnh run cả người.
Nửa tiếng sau, chú tài xế mới đến, mồ hôi nhễ nhại:
"Xin lỗi vì đã để con chờ lâu nhé, chú vừa chạy từ công ty qua, trên đường có chút sự cố nhỏ."
Úc Miên đeo chiếc cặp nhỏ leo lên xe, nàng dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Người tài xế thấy cô bé còn nhỏ như vậy, bèn nhìn thoáng qua phía sau một cái:
"Bạn nhỏ đang nhìn gì đó, có muốn nói chuyện với chú không?"
Úc Miên tươi cười với hắn:
"Con cảm ơn! Vậy... Con muốn hỏi chú một chuyện này. Có phải dì Bùi, dì Bùi rất bận không ạ?"
Tài xế là người tạm thời nhận cuốc gọi chạy tới, hắn thường lái xe cho Minh Châm, ít tiếp xúc với Bùi Tùng Khê nên chỉ biết trả lời một cách mơ hồ:
"Chắc là bận lắm... Chú nhớ có lần làm dự án lớn, Bùi tổng đã phải thức trắng mấy đêm ở công ty."
Úc Miên không hiểu dự án, thức trắng nghĩa là gì, chỉ nhớ được bốn chữ 'dì Bùi rất bận'.
Xe dừng lại, cô bé nhảy xuống xe, lễ phép chào tạm biệt chú tài xế.
Hoàng hôn treo ở cuối chân trời, ánh chiều tà đẹp đến độ làm người ta say sưa.
Trên vỉa hè, Úc Miên đeo cặp, dẫm lên cái bóng của mình, nhảy lò cò về phía trước.
Chìa khóa dự phòng trong nhà được đặt dưới bồn hoa, nàng mò lấy chìa khoá mở cửa.
Dì Đổng cũng chưa đến, gần đây dì ấy bận nên sẽ đến muộn hơn giờ này một chút. Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.
— Thì ra những lúc không có dì Bùi ở đây, nhà cũng không còn là nhà nữa...
Úc Miên gục đầu xuống, đi được vài bước thì dừng lại. Nàng nhìn thấy một mâm cam mới mẻ trên bàn trà. Cô bé tươi cười cầm lấy một quả cam, ôm hôn nó rồi mới xách cặp lên lầu.
......
Trong núi vừa xuất hiện một trận mưa to. Sắc thu dần dần dầy đặc, cả khu rừng chuyển màu tầng tầng.
Đám lá ngô đồng rụng dưới đất bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, những chóp lá trên cây vẫn còn đọng vài giọt sương. Nhìn ra phía xa xa, những dãy núi trùng điệp bị một tầng sương mù mịt bao trùm, trông lạnh lẽo, xa vắng như tách biệt với thế giới.
Bùi Tùng Khê men theo lan can hành lang đi ra ngoài. Sư thầy mặc áo tràng cao giọng nói:
"Xin Bùi thí chủ hãy yên tâm, mẹ của ngài ở đây sẽ tìm được sự bình yên ở cõi tâm linh."
"Xin đa tạ. Sau này tôi sẽ không đến đây nữa, phiền sư thầy trông nom cho."
Bùi Tùng Khê rũ mắt, cười nhạt. Cô vốn không tin vào thần Phật gì, nhưng mẹ cô thì tin. Chớp mắt cái, mẹ cô đã rời xa cõi đời này hơn mười năm, cô cũng tuỳ theo mẹ mình tin Phật.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô. Trước đây, cô đặt di ảnh của bà trong phật đường của nhà họ Bùi. Nhưng hôm nay về đó, cãi vã một trận với Bùi Thiên Thành, cô nhất thời quyết định đổi chỗ thờ cúng cho bà ấy.
Trong không khí thoang thoảng mùi tươi mát đặc trưng sau cơn mưa, Bùi Tùng Khê đạp lên những phiến lá rụng, thong dong đi xuống núi. Nhưng khi đi ngang qua một cây phong đỏ, cô khựng bước, đầu ngón tay lướt qua chóp lá và thầm nghĩ: Có lẽ Miên Miên sẽ thích.
Cô đứng trên đường mòn núi nhìn xuống, nỗi lòng tịch mịch như dĩ vãng đã không còn nữa. Cõi trần thế nay dường như có một nơi khiến cô có thêm chút vương vấn, bận lòng.
Bùi Tùng Khê mím môi, rồi tiếp tục đi xuống. Chỉ là vừa xuống được nửa chừng, cô bất ngờ bắt gặp Ngụy Ý đang thở hổn hển chạy ngược lên.
"Bùi tổng! Tài xế không có đón được Úc tiểu thư."
Sắc mặt của Bùi Tùng Khê lập tức trầm xuống.
"Nói rõ hơn đi."
Ngụy Ý khựng lại, vừa điều chỉnh hơi thở vừa len lén nhìn vẻ mặt ngày càng lạnh lẽo của Bùi Tùng Khê, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.
"Bùi tổng, là như thế này..."
Trong khoảng thời gian này, bởi vì không yên tâm nên Bùi Tùng Khê đều đưa đón Úc Miên. Hôm nay nếu không phải tạm thời phải đến đây, nếu không phải vì trận mưa lớn này, cô vốn dĩ đã kịp quay về.
Sau khi lên núi báo cáo công việc cho Bùi Tùng Khê xong, Ngụy Ý lập tức xuống núi để liên hệ và bảo tài xế đi đón Úc Miên, rồi gọi điện nhờ dì Đổng đến sớm hơn để ở bên cô bé.
Tuy nhiên, mưa lớn đường trơn, trên núi lại không có tín hiệu, Ngụy Ý chạy rất nhiều nơi mới bắt được một chút tín hiệu nhưng vẫn bị chậm trễ.
Tài xế vốn có việc bận ở ngoài, nhận được cuộc gọi bèn khẩn cấp chạy đi, chỉ là cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi đón cô bé được. Phía dì Đổng nhận được cuộc gọi muộn hơn, nhưng cũng đã vội vàng chạy về nhà.
Nào ngờ, khi dì Đổng đến nhà, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Úc Miên. Bà vừa gọi vừa tìm, tìm khắp từ trên xuống dưới, cũng không thấy cô bé đâu.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, con bé có thể đi đâu được chứ?
......
Úc Miên nghe thấy tiếng trò chuyện xôn xao ngoài hành lang, cô bé dụi dụi đôi mắt chua xót.
Không lâu sau khi về nhà, nàng bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, có chút khó chịu khôn tả. Nhưng trong nhà không có ai, nàng không biết phải làm sao, chỉ đành chui vào tủ quần áo, ôm quả cam tự lẩm bẩm:
"Bao giờ dì Bùi mới về đây."
Sau đó, Úc Miên vô thức ngủ thiếp đi. Có lẽ vì ngủ quá say nên nàng không nghe thấy bất kì âm thanh nào từ bên ngoài. Tới giờ tỉnh dậy, nghe thấy giọng của Bùi Tùng Khê, cô bé liền hết buồn ngủ, hơi kích động mở cửa tủ quần áo, thò cái đầu nhỏ ra ngoài và mềm mại hô một tiếng:
"Dì Bùi!"
Người vừa lướt qua ban nãy lùi lại mấy bước, rồi đi vào phòng. Tóc mai của cô hơi ẩm ướt, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ tựa như ngậm sương lạnh, hờ hững lướt cô bé một cái.
Úc Miên chớp chớp mắt, cẩn thận mở miệng:
"...Dì Bùi?"
"Con đã đi đâu?"
"... Ở nhà."
"Tại sao lại phải trốn đi?"
Bùi Tùng Khê khẽ thở phào, quay mặt về phía cửa sổ sát đất và nhìn ra bên ngoài. Đã rất lâu rồi cảm xúc của cô mới trập trùng dữ dội như vậy. Lúc còn ở trên núi, nghe Ngụy Ý báo rằng Miên Miên mất tích, dì Đổng không tìm thấy đứa bé... Sự nôn nóng và bất an tột cùng đã bao phủ cô.
Úc Miên ngơ ngác gục đầu xuống. Người trước mặt tựa như áng trăng lạnh lẽo trên cao, thỉnh thoảng toát ra chút dịu dàng, mới khiến nàng vô thức muốn dựa vào, rồi lại không dám quá mức gần gũi.
"Dì Bùi...."
"Con xin lỗi."
Bùi Tùng Khê quay lại nhìn cô bé, thấy cái đầu nho nhỏ kia nhô ra từ tủ quần áo, trông mềm mụp xù xù, ngây thơ đáng yêu.
Phải chăng cô đã dùng giọng điệu quá nghiêm khắc? Cô không giận nàng, chỉ là tâm trạng khó lòng ổn định. Đứa bé này còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được thế gian ngoài kia hiểm ác đến nhường nào.
Úc Miên vừa cố nén những giọt nước mắt đang lưng tròng, vừa nói:
"Con đau đầu, nhưng dì lại không có nhà."
"...Con không muốn chuốc thêm phiền phức cho dì."
"Bọn họ đều nói loại người như Miên Miên là đứa con chồng trước."
"Dì Bùi..."
Bùi Tùng Khê sững sờ, nỗi xót xa gần như tràn ngập trong trái tim.
Một lúc lâu sau, cô mới bước đến, từ từ ngồi xổm xuống trước tủ quần áo. Giọng nói vốn lạnh lùng trong trẻo có chút khàn đi, cô khẽ xoa đầu nàng:
"Miên Miên."
Úc Miên gật gù, ngoan ngoãn tựa vào cô:
"Dì Bùi."
"Rất khó chịu sao?"
"Vâng."
"Tại sao không gọi điện cho dì, lại phải một mình trốn vào tủ quần áo?"
"Con..."
Bùi Tùng Khê nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bất an của cô bé, bèn nói tiếp:
"Con rất sợ dì không cần con nữa phải không?"
Úc Miên không biết nên gật đầu hay lắc đầu, có chút ngập ngừng nói:
"Con không biết..."
Bùi Tùng Khê sờ trán cô bé, may mà không sốt, có lẽ nàng chỉ bị cảm nhẹ.
"Dì đã từng nói với con rồi mà. Đây là nhà của chúng ta, và con là người nhà của dì."
Úc Miên sụt sịt cái mũi:
"Dạ!"
"Dì chưa bao giờ cảm thấy con là gánh nặng. Việc dì tới đón con là bởi vì được nhìn thấy con, dì sẽ rất vui vẻ."
Úc Miên ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt trợn tròn:
"Thật sao ạ!"
Khoé môi Bùi Tùng Khê thoáng cong lên:
"Đương nhiên rồi."
"Thật vậy ư?"
Nàng cẩn thận nhỏ giọng hỏi lại, như thể muốn thu thập một chứng cứ nào đó rõ ràng.
Giọng điệu của Bùi Tùng Khê bình thản, chắc nịch:
"Đương nhiên."
Úc Miên nhào qua ôm chặt lấy cổ người kia:
"Con biết rồi!"
Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng:
"Hôm nay là lỗi của dì, xin lỗi... Dì có việc đột xuất, không thể về kịp, điện thoại lại không có tín hiệu. Từ giờ trở đi nếu con bị ốm đau, hay không vui, nhất định phải nói cho dì biết đầu tiên, được không?"
Úc Miên dựa vào trên vai cô:
"Được ạ. Sau này con sẽ kể hết cho dì."
Bùi Tùng Khê cười, bế cô bé ra khỏi tủ quần áo:
"Để dì gọi bác sĩ gia đình tới đo nhiệt độ cho con."
Úc Miên nằm trên vai cô, vô cùng ngoan ngoãn đáp:
"Dạ được!"
Một lát sau, bác sĩ đến, kiểm tra cho cô bé, và cũng xác nhận phỏng đoán của Bùi Tùng Khê, quả thật là nàng bị cảm nhẹ thôi, chỉ cần uống nhiều nước ấm, đi ngủ sớm là được.
Sau bữa ăn tối, Úc Miên làm bài tập xong, lại không muốn ở yên một mình trong phòng, bèn chạy sang phòng Bùi Tùng Khê, gõ cửa.
Bùi Tùng Khê mới vừa cúp điện thoại Nguỵ Ý đã thấy được có nhóc con không an phận nào đó lại lẻn vào phòng mình.
Mái tóc dài của cô rũ xuống bên vai, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ loé lên ý cười:
"Sao con còn chưa ngủ, Miên Miên?"
Úc Miên trèo lên trên ghế và ngồi bên cạnh cô.
"Dì Bùi, sau này dì cứ để tài xế tới đón con là được rồi."
"Ồ?"
"Con nghĩ kỹ rồi, dì đừng quá vất vả."
Bùi Tùng Khê vừa sửa sang lại cổ áo cho nàng vừa đáp.
"Không sao. Sau này phải tin tưởng dì, được không?"
Úc Miên gục đầu nằm sấp lên bàn, bên má trái bị áp xuống, lại ngẩng lên nhìn cô cười:
"Ừm! Con tin tưởng dì. Hôm nay dì... có việc rất quan trọng phải không?
Bùi Tùng Khê nghĩ rất lâu mới chọn ra được một cách mà trẻ con có thể hiểu được:
"... Mẹ của dì rời xa dì vào ngày này của nhiều năm trước."
Úc Miên giật mình, vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Vẻ mặt Bùi Tùng Khê bình thản nói tiếp.
"Cũng đã nhiều năm trôi qua. Có lẽ bởi vì lúc đó còn chưa lớn nên bây giờ dì không còn nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy nữa... Bà ấy đi rồi, chỉ để lại cho dì chuỗi tràng hạt này mà thôi."
Úc Miên chớp chớp mắt, chuỗi tràng hạt tử đàn kia có hương thơm thoang thoảng. Trước đây, nàng đã từng muốn sờ nó thử một chút nhưng lại bị dì Bùi ngăn cản.
"Dì rất nhớ bà ấy sao?"
"Không có."
Chỉ là trong lòng cô vẫn luôn luôn có cảm giác trống rỗng, giữa thế gian rộng lớn này chẳng còn một chỗ nào để bám víu. Vì vậy hàng năm cô đều đến thăm viếng mẹ mình như là muốn cố gắng níu giữ chút mối ràng buộc cuối cùng đang dần tan biến theo thời gian.
Nhưng giờ đây, có lẽ... cô đã có cho mình một mối ràng buộc mới.
Úc Miên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo toát lên vẻ khó hiểu,
"Nếu dì có nhớ bà ấy thì cũng đừng khóc lén một mình nhé."
Khoé môi Bùi Tùng Khê khẽ cong lên.
"Sẽ không. Dì đã nói rồi, chỉ cần nhìn thấy Miên Miên thì dì sẽ rất vui vẻ."
Úc Miên cũng cười tít mắt:
"Được nhìn thấy dì Bùi con cũng rất vui vẻ nha!"
"Ngủ ngon, dì Bùi."
"Ngủ ngon, Miên Miên."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro