
15. Trường tiểu học
Thứ hai đầu tuần, bên ngoài trường học người người nhộn nhịp đi lại, cả người lớn lẫn trẻ em đều đang ùa vào trong sân.
Bùi Tùng Khê dắt tay Úc Miên đến trước cổng trường. Cô ngồi xổm xuống, sửa sang lại cổ áo cho nàng.
"Miên Miên, sắp phải vào học rồi. Con có sợ không?"
Úc Miên vừa cười vừa lắc đầu:
"Không sợ!"
Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng:
"Vậy con vào đi thôi, đến giờ đi học rồi."
Úc Miên gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hỏi:
"Dì Bùi, con còn có thể trở về nhà sao?"
Bùi Tùng Khê giật mình, trong lòng chợt nảy lên vài phần chua xót.
Cô bé vẫn còn nhớ việc Nguỵ Ý đưa nàng đến một địa phương xa lạ rồi rời đi.
Bùi Tùng Khê ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo như mặt hồ phẳng lặng, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Đương nhiên rồi. Đó là nhà của chúng ta, không phải của một mình dì, biết chưa?"
Úc Miên mím môi, đôi mắt đen láy toả sáng:
"Con biết rồi ạ."
Khoé môi Bùi Tùng Khê hơi cong cong, cô mỉm cười rồi nhịn không được dặn dò:
"Dì có bỏ một quả cam vào trong cặp của con. Trưa nay ăn cơm ở trường học xong thì nhớ phải ăn trái cây. Có bị ai bắt nạt thì con phải nói với dì... với thầy cô..."
Cô vốn kiệm lời, nhưng lúc dặn dò nàng lại có vẻ hơi dong dài, ngay cả chính cô cũng thấy có chút không quen.
Nhưng Úc Miên lắng nghe rất nghiêm túc, cô cứ nói được một câu là đứa bé này lại gật đầu mạnh một cái, còn dần dà cười rộ lên nữa chứ.
"Úc Miên!"
Hứa Tiểu Nghiên lôi kéo tay mẹ mình, Triệu Nhược, rồi chạy về phía bên này.
"Ái chà, từ giờ chúng ta sẽ là bạn cùng trường rồi!"
Úc Miên nhìn thấy Tiểu Nghiên cũng rất mừng, đây là người bạn đầu tiên của nàng. Hai cô bé nắm tay nhau chạy về phía trước, nhưng chưa đi được bao xa, Úc Miên đã ngoái đầu lại vẫy tay chào.
"Đợi con về nhà nhé, dì Bùi."
"Được. Dì sẽ chờ."
Loa phát thanh trong trường đang chạy bài 'Buổi sáng ở sân trường':
'Dọc theo lối nhỏ quen thuộc trong khuôn viên trường... Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt...'
Tiếng ca vui tươi hoạt bát vang bên tai, ánh nắng ban mai vừa lên kịp lúc. Bùi Tùng Khê đứng nguyên tại chỗ vẫy tay với cô bé.
......
Ngày đầu tiên khai giảng, Úc Miên và Hứa Tiểu Nghiên được xếp vào cùng một lớp, thậm chí hai người còn may mắn được trở thành bạn cùng bàn.
Hứa Tiểu Nghiên là một đứa trẻ vô tư và hoạt bát, cô bé ríu rít kéo Úc Miên nói chuyện cùng mọi người, nhờ vậy mà rất nhanh đã hoà nhập với các bạn ngồi xung quanh. Tới giờ vào học, Hứa Tiểu Nghiên vẫn còn muốn tám chuyện nhưng Úc Miên không thèm để ý, nàng ngồi đoan chính thẳng tắp.
Tiết đầu tiên mới trôi qua một nửa, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa to, các bạn nhỏ nhốn nháo cả lên. Chủ nhiệm lớp, cô Tần, là một nữ giáo viên trẻ đẹp. Cô ấy thấy bọn trẻ như thế cũng không tức giận mà cười hiền từ:
"Bên ngoài hơi ồn ào, chúng ta tạm thời nghỉ giải lao nhé. Mọi người hãy tự giới thiệu bản thân, sau đó nói cho cả lớp nghe về ước mơ của mình được không?"
Các bạn nhỏ đều rất phấn khởi, tất cả ríu rít đáp:
"Được ạ!"
"Lớp trưởng, con bắt đầu trước đi."
Cô Tần chỉ vào lớp trưởng, người đang ngồi ở hàng đầu lớp học, cô bé buộc tóc hai chùm lập tức đứng dậy và ngẩng cao đầu nói:
"Mình tên Lâm Vũ Dao. Ước mơ của mình là được làm lãnh đạo quốc gia."
"Hahahaha!"
Một trận cười to bộc phát vang dội khắp phòng học. Nhưng sau đấy, có không ít người hỏi:
"Vậy tôi có thể làm ông trùm tài chính không?"
"Còn tôi nhất định phải làm Bộ trưởng bộ giáo dục! Tôi muốn đổi tất cả tiết học thành tiết thể dục!"
Hứa Tiểu Nghiên chống cằm:
"Bọn họ ngốc quá nha."
Úc Miên chớp mắt tỏ vẻ tò mò:
"Vì sao?"
"Bạn học ngồi đằng sau lớp trưởng."
Cô giáo vừa vặn chỉ đích danh Tiểu Nghiên.
"Con giới thiệu một chút về chính mình đi."
Cô bé thoải mái, hào phóng đứng lên:
"Mình kêu Hứa Tiểu Nghiên, Hứa trong hứa hẹn '许', Nghiên trong xinh đẹp '妍'. Ước mơ của mình là sau này lớn lên không cần phải đi làm, mình chỉ muốn được vui vẻ chơi đùa."
Các bạn cùng lớp sửng sốt, ngay cả cô Tần cũng thế:
"... không cần đi làm?"
— Được rồi... cô bé này rất có cá tính, tuổi này có ai mà không nói muốn trở thành nhà khoa học, nhà du hành vũ trụ, giáo viên đâu?
Cô Tần chỉ đành vội kêu Tiểu Nghiên ngồi xuống.
"Bạn cùng bàn của Hứa Tiểu Nghiên."
Úc Miên bị gọi đến thì lập tức đứng dậy. Ngoài cửa sổ là cảnh tượng mưa to tầm tã nhưng bầu không khí bên trong lớp học lại náo nhiệt, sôi động.
Nàng nghe thấy giọng nói của mình hoà cùng tiếng mưa rơi.
"Mình tên là Úc Miên. 'Úc' trong '郁' sum suê tươi tốt, và 'Miên' trong '綿' liên miên không ngừng. Ước mơ của mình là sau này có thể mua căn nhà lớn cho dì Bùi ở."
Lớp học lại cười ầm lên một phen nữa, ngay cả cô Tần cũng nhịn không được bật cười, lứa học sinh này không có đứa nào đi theo lối mòn, cô ấy cũng không biết nên nói cái gì.
"Tốt lắm, vậy thì phải cố gắng lên nhé bạn học Úc Miên. Căn nhà lớn rất đắt đấy."
Úc Miên gật đầu thật mạnh.
Đa số giáo viên đều là người trẻ tuổi, tư tưởng tân tiến nên chương trình dạy học cũng rất độc đáo. Ngoại trừ các môn thông thường như ngữ văn, toán, tiếng Anh, mỹ thuật, còn có các khoá đặc biệt về rèn luyện tư duy. Hôm nay khoá rèn luyện tư duy được xếp ở tiết cuối cùng. Chuông vào lớp vừa reo lên, có một thầy giáo đeo gọng kính đen khoanh tay bước vào với dáng vẻ tự nhiên:
"Chào các bạn học nhỏ, thầy họ Chu."
"Thầy Chu, sao thầy không mang theo giáo án?"
"Có phải tiết này giống như tiết thể dục không, không cần mang sách vở?"
"Aaa tuyệt vời! Vậy chúng ta có thể tan học về nhà rồi sao?"
"Được rồi, cả lớp trật tự nào."
Thầy Chu cười tủm tỉm vỗ tay:
"Tiết học này tuy không cần sách vở, nhưng không phải là tiết thể dục và cũng không thể về nhà."
"Vậy chúng ta làm gì ạ?"
Thầy Chu xoay người, viết lên bảng đen hai chữ:
"Cãi nhau."
"Hả?!"
"Chú ý nhé, không phải kiểu cãi cọ ầm ĩ, cũng chẳng phải kiểu chửi đổng như ngoài chợ hay la lối ăn vạ với ông bà mình. Các con phải chỉ ra lỗ hổng trong lời nói của thầy, cả lớp hiểu không?"
"Cái gì? Thầy ơi, bọn con không hiểu ạ!"
"Được rồi, vậy chúng ta làm một cái ví dụ."
"Bạn học này."
Thầy Chu đi tới, gõ gõ lên bàn của Hứa Tiểu Nghiên:
"Con có thích ăn chocolate không?"
Hứa Tiểu Nghiên chột dạ nắm chặt tờ giấy gói sô cô la trên bàn, đôi mắt mở to, chớp chớp:
"Có ạ, thầy Chu?"
Thầy Chu cười tủm tỉm:
"Sao con lại thích ăn chocolate chứ! Chocolate là món khó ăn như vậy mà con cũng thích ăn sao?"
Hứa Tiểu Nghiên sửng sốt, mặt mày cô bé ngơ ngác lại có chút oán giận.
— Chocolate ăn rất ngon nha, sao thầy giáo có thể nói nó khó ăn đâu, mình thực sự thích ăn nó mà!
Úc Miên lôi kéo tay bạn mình ở dưới bàn.
"Thầy Chu, ngài nói như vậy là không đúng."
"Ồ?"
"Mỗi người đều có thứ mà mình yêu thích."
"Ừ. Vậy thì sao?"
"Ngài có thể nói chocolate không ngon nhưng không thể bảo Tiểu Nghiên thích ăn chocolate là không đúng. Ngài đang không tôn trọng sở thích, không tôn trọng sự tự do và quyền lựa chọn của người khác."
Hứa Tiểu Nghiên choáng váng:
"...."
— Miên Miên đang nói cái gì vậy?
Thầy Chu cũng sững sờ một lúc, sau đó vỗ tay và cười lớn:
"Đúng đúng đúng, các bạn trong lớp đã học được chưa, chính là cãi nhau như vậy đó!"
"Ơ?!"
"Vì sao gọi là lớp rèn luyện tư duy, có hai loại tư duy cần rèn luyện. Một là tư duy logic, cái đó thì dựa vào làm các bài toán mà chậm rãi mài giũa. Hai, là trường hợp của ví dụ hôm nay."
Trên bục giảng, Thầy Chu nói năng liến thoắng không ngừng, hoàn toàn khiến cho cả bọn học sinh choáng váng. Tới lúc hết tiết, ông còn giao bài tập về nhà.
"Hãy về nhà cãi nhau với ba mẹ một trận, sau đó ghi âm lại. Nhớ chú ý là phải cãi nhau theo hướng 'nói có sách mách có chứng', rõ chưa?"
Tan học, Hứa Tiểu Nghiên liền kéo Úc Miên chạy ra ngoài:
"Miên Miên! Cậu lợi hại quá đi! Thầy giáo xấu tính doạ mình, còn may mà có cậu!"
Tiểu Nghiên cảm thấy những lời Úc Miên vừa nói lúc nãy rất đúng, chỉ là khi bị gây khó dễ, bản thân lại không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Úc Miên chỉ ngượng ngùng cười:
"Không có đâu."
Thực ra nàng còn sợ chính mình đã quá hung hăng. Đây là lần đầu tiên nàng 'cãi nhau' người khác.
"Đi, đến nhà mình chơi, mình sẽ mời cậu ăn chocolate, sau đó chúng mình cùng xem phim hoạt hình."
Hai người sắp ra tới cổng trường, Úc Miên lại dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt:
"Không được. Mình phải về nhà làm bài tập."
"Vì sao? Bài tập tuỳ tiện viết là được rồi nha!"
"Không được, bài tập không thể tuỳ tiện viết."
Hứa Tiểu Nghiên tỏ ra khó hiểu:
"Ơ, chẳng phải chỉ cần vui vẻ là được rồi sao?"
Úc Miên nhìn Tiểu Nghiên với vẻ hết sức nghiêm túc:
"Không được. Mình phải học thật giỏi, để sau này còn mua căn nhà lớn cho dì Bùi ở nữa."
Hứa Tiểu Nghiên cười haha:
"Cậu đúng là đồ ngốc!"
Úc Miên 'hừ' một tiếng:
"Cậu mới là... Ồ! Dì Bùi tới đón mình rồi!"
Hứa Tiểu Nghiên cũng đã nhìn thấy xe của mẹ mình. Trước khi lên xe, cô bé còn chưa từ bỏ ý định:
"Cậu thực sự không đến nhà mình chơi sao?"
"Chủ nhật sẽ đến."
Úc Miên vẫy vẫy tay với bạn mình rồi chạy về phía Bùi Tùng Khê, nàng ôm chặt chân cô rồi trèo lên phía trên:
"Dì Bùi!"
Bùi Tùng Khê bật cười, cô khom lưng bế nàng lên:
"Miên Miên, ngày đầu tiên khai giảng thấy thế nào?"
"Vui lắm ạ! Thầy cô rất hiền hòa, Tiểu Nghiên không chỉ là bạn cùng lớp mà thậm chí còn là bạn cùng bàn với con. Thật là tuyệt quá đi."
Bùi Tùng Khê cụp mi, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú:
"Ừm, như vậy thì tốt quá."
Ngày hôm qua cô đã dặn dò Nguỵ Ý, bảo cô ấy nghĩ cách để cho hai đứa bé có thể thành bạn cùng bàn, nhưng cô sẽ không tiết lộ cho nàng biết những việc này, chỉ cần khiến nàng cảm thán đây là duyên phận thì tốt rồi.
Cô hy vọng Úc Miên có thể quen bạn mới, có môi trường trưởng thành ổn định, có thầy cô dịu dàng và lương thiện... Đứa bé này còn nhỏ đã chịu đủ khổ, nhưng cũng không thích khóc, tính tình vẫn sáng sủa và ấm áp như một vầng mặt trời nhỏ.
Bùi Tùng Khê vốn tự nhận mình lạnh lùng vô tình, thế nhưng bấy giờ sâu trong đáy lòng cô dường như có một nơi luôn âm thầm sụp đổ vì nàng.
Cô sẽ từng bước một trải đường cho nàng, chỉ nguyện nàng cả đời này bình yên tự tại, vô lo vô nghĩ.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro