Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Tóc (I)

Chạng vạng, Bùi Tùng Khê dắt theo Úc Miên ra ngoài tản bộ.

Lá bạch quả vàng rực rơi rụng đầy đất, có thể nghe thấy 'lạo xạo' liên tiếp mỗi khi giẫm phải.

Úc Miên nắm tay cô, cứ đi một hồi là dừng lại. Cô bé ngẫu nhiên nhặt một chiếc lá bạch quả vàng nho nhỏ, giơ lên trước mắt ngắm nghía kỹ lưỡng như thể nàng có lòng hiếu kỳ vô tận đối với vạn vật.

Ngày thường Bùi Tùng Khê rất ít khi ra ngoài, nhưng hiện giờ bầu bạn với đứa bé này đi dạo lại không hề cảm thấy nhàm chán. Hai người đi đến công viên nhỏ gần đó, khi thấy có sóc con nhảy nhót qua lại trên tán cây, Úc Miên kinh ngạc thốt lên:

"Là sóc kìa!"

"Đúng rồi, mỗi ngày nó đều ở chỗ này."

Người tiếp lời nàng là một cô bé có gương mặt phúng phính với kiểu tóc đuôi ngựa búi cao.

"Trước kia mình chưa từng gặp cậu, cậu là người mới chuyển đến sao? Cậu tên là gì?"

Úc Miên ngẩng đầu nhìn Bùi Tùng Khê như thể đang trưng cầu ý kiến của cô. Khoé môi của Bùi Tùng Khê cong lên, cô nắm tay nàng rồi khẽ gật đầu, trong ánh mắt mang theo ý khích lệ nàng đi làm quen bạn mới.

Úc Miên ngay lập tức hiểu ý của cô, đôi mắt cười cong cong:

"Mình tên là Úc Miên, còn cậu thì sao?"

"Tiểu Nghiên! Con đang ở đâu!"

Một đôi vợ chồng mon men dọc theo lối nhỏ của công viên đi tới:

"Đã dặn con là đừng chạy nhanh như vậy."

Hứa Tiểu Nghiên không thèm để ý đến bố mẹ mà túm lấy tay Úc Miên:

"Cậu nghe thấy rồi đó, mình tên là Hứa Tiểu Nghiên. Cậu có muốn đi xem tổ của chú sóc nhỏ với mình không?"

Úc Miên trợn tròn hai mắt:

"Ồ! Thật sao?"

"Đương nhiên rồi! Mau đi thôi!"

Úc Miên ngoảnh đầu lại nhìn Bùi Tùng Khê, trong ánh mắt đầy ắp sự phấn khích và khao khát. Cô khẽ gật đầu với Úc Miên:

"Đi chơi đi. Dì sẽ ở chỗ này chờ con."

Úc Miên gật đầu, đi theo người bạn mới. Hai cô bé tay trong tay, tung tăng đi về phía trước, nhưng cứ đi được vài bước, Úc Miên lại ngoái đầu lại, xem cô có còn ở đó không.

Bùi Tùng Khê khẽ giật mình. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy nơi mềm mại nhất trong tim tựa như bị một mũi kim đâm nhẹ, sự xót xa nhàn nhạt lan ra khắp lồng ngực... Cô nhớ rõ, ngày Ngụy Ý đến đón Miên Miên đi, nàng không hề quay đầu lại một lần nào. Nhưng bây giờ... cứ mỗi bước chân, nàng đều phải quay lại nhìn cô.

— Con bé sợ lại bị bỏ rơi lần nữa.

Bùi Tùng Khê vẫy tay ra hiệu rằng cô sẽ ở đây đợi nàng trở lại rồi ngồi xuống băng ghế dài phía sau.

Cặp vợ chồng trẻ kia cũng ngồi xuống. Người chồng tên Hứa Dương, hắn cũng là quản lý cấp cao của một công ty, Bùi Tùng Khê từng có dịp gặp mặt hắn một lần, hai người khách khí chào hỏi lẫn nhau. Hứa phu nhân thoạt nhìn còn rất trẻ, tính cách lại cực kỳ nhiệt tình.

"Bùi tiểu thư, đứa trẻ nhà cô thật đáng yêu, đó là em gái của cô à?"

Bùi Tùng Khê nghiêm chỉnh lắc đầu:

"Không phải."

"Vậy đó là con cái của bạn bè sao? Cô còn trẻ thế này mà lại có kiên nhẫn chơi với con nít ha."

"... Không phải. Là người nhà."

Hứa phu nhân sững sờ, nhưng không hỏi nữa.

"Vậy cũng tốt, sau này Tiểu Nghiên sẽ có thêm một người bạn. Phải rồi, đứa bé nhà cô học ở đâu thế? Tiểu Nghiên mới vừa từ Mĩ trở về, đến giờ chúng tôi vẫn còn chưa chọn được trường cho nó."

Bùi Tùng Khê có chút sửng sốt... Cô cảm giác hướng đi của đề tài này hơi không đúng lắm... Nghe cứ như chính mình đã bắt đầu bước vào giai đoạn nhọc lòng vì con cái vậy.

"Còn chưa quyết định được, nhưng hẳn sẽ là trường tiểu học số 1 ở gần đây. Chúng tôi còn chưa đi xem qua."

"Ồ! Chúng tôi cũng tính chọn trường tiểu học số 1. Như vậy càng tốt, sau này bọn nhỏ có thể trở thành bạn cùng trường rồi."

Hứa phu nhân là một người nhiệt tình, sáng sủa có đôi mắt tròn xoe hiền hoà và tính tình lương thiện, chất phác. Cô ấy hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của cô, cứ cười nói vui vẻ không ngừng.

Bùi Tùng Khê thường xuyên thấp giọng đáp một tiếng 'ừ'. Cô không biết phải làm thế nào để tiếp nhận ý tốt của người khác, cũng không biết ở chung với người nhiệt tình như vầy ra sao, vì thế chủ yếu lựa chọn trầm mặc.

Nhưng chẳng mấy chốc, Úc Miên đã quay về.
Là chạy về trong nước mắt.

Bùi Tùng Khê chau mày, đứng dậy và đỡ lấy đứa bé đang nhào về phía mình, cô có chút sốt ruột nâng mặt nàng lên:

"Miên Miên, có chuyện gì vậy?"

Hình như cô chưa từng thấy nàng khóc. Khi ở nhà họ Bùi, sống như ngọn cỏ dại, không có ai chăm không khóc, khi bị Nguỵ Ý tiễn đi không khóc, bị người khác bắt nạt cũng không khóc. Hiện tại bị làm sao rồi!

Hứa phu nhân cũng nóng nảy, vội hỏi Hứa Tiểu Nghiên:

"Các con đã làm gì? Không lẽ đánh nhau rồi?"

Hứa Tiểu Nghiên chớp chớp mắt:

"Không có mà, bọn con đang nói chuyện, tự nhiên cậu ấy lại khóc."

Úc Miên xoa nước mắt, nửa ngày sau mới nói nên lời:

"Dì Bùi... Tóc con có phải rất ít hay không?"

Bùi Tùng Khê ngơ ngác, còn Hứa Tiểu Nghiên thì chợt hiểu ra cái gì:

"À... Là vì chuyện này ư. Chị ơi, hình như bạn đau lòng vì em nói tóc bạn ấy ít đó."

Bùi Tùng Khê ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho nàng:

"Tóc ít thì sao nào?"

Úc Miên ngơ ngác:

"Tóc ít thì xấu nha. Có phải sẽ bị đưa lên núi làm ni cô không?"

Bùi Tùng Khê nhịn không được bật cười:

"Miên Miên!"

Cô xoa đầu nàng rồi bế nàng lên, tâm trạng vừa bất dĩ vừa buồn cười. Có lẽ bởi vì bình thường Úc Miên quá hiểu chuyện cho nên Bùi Tùng Khê quên mất cô bé cũng chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi.

"Thôi được rồi, chúng ta về nhà nhé? Con tạm biệt bạn đi."

Úc Miên có chút thẹn thùng gật đầu:

"Tiểu Nghiên... mình đi trước nha."

Hứa Tiểu Nghiên mò từ trong túi ra một cây kẹo mút nhét cho nàng:

"Đừng giận mình nha, cho cậu cái kẹo nè! Ngày mai mình lại tìm cậu chơi!"

Úc Miên phồng má, lúc nói chuyện giọng còn xen lẫn chút nức nở:

"Ừm... Mình không có giận đâu... Ngày mai gặp lại."

Dọc đường về, nàng ghé vào vai Bùi Tùng Khê không nói gì. Về tới nhà, Bùi Tùng Khê buông nàng xuống thì thấy khuôn mặt nhỏ của ai kia vẫn còn phụng phịu. Cô nhịn không được trêu ghẹo, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào má nàng.

"Sao thế? Vẫn còn sợ phải làm ni cô à?"

Úc Miên nhíu chặt mày và gật đầu thật mạnh:

"Ừm."

"Sẽ không phải làm ni cô đâu, tóc của con không ít mà."

Úc Miên vẫn nhìn cô với vẻ vô cùng đáng thương:

"Dì Bùi, có biện pháp gì không?"

Bùi Tùng Khê vừa muốn dỗ dành thì đụng phải ánh mắt cực kỳ cố chấp của nàng, cô đành bất lực đầu hàng:

"Vậy... vậy để dì ngẫm lại đã."

Thực ra vấn đề này làm khó Bùi Tùng Khê, cô nào có biết biện pháp gì. Loại chuyện này giao Nguỵ Ý tìm hiểu thì cũng rất kỳ cục nên cô chỉ có thể lên mạng tra, rồi còn gọi điện về nhà họ Bùi hỏi thêm dì Trương. Kết quả là thực sự tìm được không ít biện pháp: trẻ con muốn tóc dày thì cần ăn nhiều đậu đen, mè; cắt tóc thường xuyên; trước khi gội đầu thì cần chải tóc sơ qua...

Những kiến thức kỳ lạ này... lại tăng thêm rồi.

Bùi Tùng Khê sờ tóc Úc Miên:

"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày dì đều làm sữa mè đen cho con uống, được không?"

Úc Miên gật đầu, cười nói:

"Được ạ. Chẳng qua nếu tóc ít cũng không bị đưa đi, còn có thể ở lại nơi này, con không còn sợ đến vậy nữa!"

Bùi Tùng Khê trêu ghẹo nàng:

"Dù phải làm ni cô cả đời cũng muốn ở bên cạnh dì sao?"

Cô chỉ nói đùa, vậy mà Úc Miên lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ:

"Cũng không phải là không được nha!"

— Nếu có thể ở lại bên cạnh dì Bùi cả đời, vậy thì làm ni cô cũng khá tốt!

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro