
13. Ôm (I)
Buổi sáng ngày cuối tuần.
Bầu không khí trong phòng khách nhà họ Bùi có phần trầm lắng, ánh mắt sắc bén của Bùi Thiên Thành trực tiếp đổ dồn lên người Bùi Tùng Khê, ông cau mày quát:
"Làm càn!"
Úc Miên và Bùi Chi Viễn đang đùa giỡn ngoài khuôn viên nên Bùi Tùng Khê nói chuyện cũng chẳng cố kỵ gì.
"Gia đình nhận nuôi kia không tử tế thì con mang con bé về có sao."
Tính cách cô vốn lạnh lùng và tự chủ, việc bản thân muốn làm chưa bao giờ thương lượng với bất kì ai.
Bùi Thiên Thành cũng lực bất tòng tâm. Do vợ qua đời sớm, từ đáy lòng ông luôn cảm thấy có chút hổ thẹn với cô con gái này. Vì thế ban đầu, ông giao cho nó vài công ty nhỏ để xử lý, ai ngờ chỉ trong vòng có một hai năm, nội bộ công ty tất cả đều đã là người của nó.
Đứa nhỏ này tâm tư quá sâu, có đôi khi ông cũng không nhìn thấu được. Bùi Thiên Thành kiềm chế cơn giận, ngỏ ý khuyên nhủ:
"Tùng Khê, một cô gái trẻ như con đưa theo một đứa bé ra ngoài sống riêng không thích hợp chút nào. Không được, con về đây ở, Úc Miên cũng ở lại trong nhà."
Sắc mặt Bùi Tùng Khê lạnh lùng:
"Con không để ý, cha lo lắng cái gì. Chuyện này bà nội cũng đã biết rồi. Trong nhà đông người, con không thích náo nhiệt, lúc nào cũng thấy đau đầu."
Bùi Thiên Thành muốn nói rồi lại thôi:
"Con..."
Đinh Mân thấy vậy liền khuyên giải:
"Thôi, cha à. Cha cũng biết Tùng Khuê không thích náo nhiệt mà, đừng quá tức giận."
"Như vậy sao được! Một mình nó ra ngoài ở, còn mang theo một đứa nhỏ, người khác sẽ nghĩ như thế nào!"
"Sẽ không nghĩ như thế nào. Cứ bảo là con cái họ hàng gởi nuôi nhờ một thời gian, đâu phải là chuyện gì to tát."
Đinh Mân thuộc dạng mạnh miệng mềm lòng. Cô ấy cũng cảm thấy Úc Miên rất đáng thương, sống trong căn nhà này như ngọn cỏ dại không ai quan tâm. Đinh Mân không dư sức để quản Úc Miên, nhưng cô ấy vẫn hy vọng con bé có được người chăm sóc.
Bùi Thiên Thành 'hừ' một tiếng. Ông không tỏ ý kiến, cũng chẳng nói thêm nữa. Còn Bùi Lâm Mậu thì ngay lập tức xụ mặt với vợ hắn:
"Em xen vào chuyện này làm cái gì?"
Đinh Mân bất mãn nhướng mày:
"Anh hung dữ cái gì? Anh tưởng phụ nữ bọn em đều có trái tim sắt đá như các người sao? Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, đáng thương biết mấy chứ."
Bùi Tùng Khê thoáng cau mày:
"Cha, con muốn đổi trường học cho Úc Miên. Cha bảo chú Trung giúp con sắp xếp đi."
"Vậy còn con? Con không muốn đi Bắc Mỹ nữa ư?"
"Ừm, không đi."
Tâm tư của Bùi Lâm Mậu thoáng lung lay. Hắn còn đang lo nếu để cho cô em gái này đi Bắc Mỹ và nó khai thác được thị trường nước ngoài thì tập đoàn nhà mình sẽ do ai kế thừa... còn chưa nói trước được. Giờ nó chọn ở lại trong nước, trên tay chỉ có mấy công ty nhỏ thì cũng chẳng thể làm ra sóng gió gì.
Phụ nữ sao... Đều là lòng dạ đàn bà, mềm yếu, không đáng để lo ngại.
Nghĩ vậy, hắn liền hướng về phía ba mình gật đầu một cái:
"Cha cứ đồng ý đi. Tùng Khê muốn ở lại trong nước cũng tốt. Nếu như em ấy xuất ngoại thì bà nội cũng sẽ nhớ mong."
Bùi Thiên Thành lúc này mới giãn chân mày ra, ánh mắt sắc bén dần thu lại:
"Chuyện này đến đây thôi! Tùng Khê, cha chỉ cho phép con tuỳ hứng lần này, về sau không thể lại tự ý quyết định như thế!"
Bùi Tùng Khê qua loa gật đầu rồi vẫy tay gọi Úc Miên. Đứa bé hệt như làn gió xuyên qua phòng khách, chạy đến trước mặt cô:
"Dì Bùi!"
"Đi lên lầu chào bà cố nội thôi nào."
"Được ạ!"
Đinh Mân nhìn theo bóng lưng của họ, nhịn không được tươi cười:
"Quả nhiên phụ nữ ai ai cũng thích các bé gái xinh xắn, ngoan ngoãn, mềm mại. Ngay cả Bùi Tùng Khê cũng thế."
Bùi Lâm Mậu có chút câm nín:
"Phụ nữ các người đúng là kỳ lạ."
Bùi Thiên Thành lặng lẽ nhìn thoáng qua. Ông không thể hiểu được thứ lòng dạ mềm yếu của phụ nữ bọn họ, nhưng cũng không muốn chỉ vì con bé kia mà khiến cả gia đình mình náo loạn đến tình cảnh gà bay chó sủa, nên quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
......
Trên lầu, tiếng khúc nhạc Giang Nam êm ái phát ra từ chiếc máy hát đĩa cũ kỹ.
Chu Như Vân tựa vào ghế bập bênh. Tóc bà bạc trắng như tuyết, mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt đều in sâu dấu vết của năm tháng. Thấy Bùi Tùng Khê gõ cửa tiến vào, bà cười nói:
"Nguyệt Nguyệt, hôm qua sao con không trở về nhà?"
"Con có chút việc bận ạ... Bà nội, con muốn dọn ra ngoài ở."
"Ừm? Đã quyết định rồi ư?"
"Vâng. Miên Miên cũng sẽ chuyển đến ở cùng con.."
Bà ấy nghe vậy thì gật gù, duỗi tay xoa đầu Úc Miên:
"Được, đây là chuyện tốt. Con phải tự chăm sóc chính mình và đứa bé cho tốt nghe chưa."
Sau khi nghe Bùi Tùng Khê tường thuật lại mọi chuyện về gia đình đã nhận nuôi cô bé này, lúc ấy khóe mắt bà cũng ướt nhòa, vô cùng áy náy.
Úc Miên cảm nhận được hơi ấm từ trên đỉnh đầu... Nàng còn tưởng rằng bà cố nội sẽ không đồng ý đâu, ai ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như thế.
Bùi Tùng Khê mím môi cười cười:
"Miên Miên, qua phòng khách chờ dì đi, dì muốn ở đây một lúc."
Úc Miên nghiêm túc gật đầu:
"Được, con chờ dì."
Chờ cô bé đi rồi, Chu Như Vân mới thở dài một tiếng:
"Cũng không biết cha của con lại gây ra cái nghiệp gì, hậu quả còn để con phải tới gánh."
Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho bà:
"Không liên quan tới ông ấy, đây là quyết định của con."
Chu Như Vân không hỏi sâu thêm, vẻ mặt đầy tâm sự nắm lấy tay cô. Tính cách của cháu gái bà quá cô độc, vốn cũng không gần gũi với ai, vậy mà giờ lại học được cách chăm sóc người khác, kỳ thực mọi chuyện cứ như thế cũng tốt.
Khi Bùi Tùng Khê trở về phòng, Úc Miên đang ngồi trên giường, đầu gối kê một cuốn truyện tranh. Cả người nàng không nhúc nhích, nhìn giống hệt một pho tượng nhỏ.
Mãi tới lúc nghe thấy tiếng bước chân của cô thì đứa bé mới ngẩng đầu.
"Dì Bùi! Dì đã trở lại rồi!"
Ánh mắt Bùi Tùng Khê trở nên mềm mại. Lần trước cũng y như thế này, cô kêu nàng chờ thì nàng liền chờ đến khi ngủ gục trên hành lang. Lần này nàng cũng yên lặng chờ đợi chính mình.
Bùi Tùng Khê thu dọn sơ một ít quần áo rồi gọi người giúp việc mang xuống lầu. Lúc cô dắt Úc Miên lên xe, Bùi Chi Viễn nhịn không được oà khóc:
"Dì ơi... dì không thích con nữa sao?"
"Không phải."
"Vậy tại sao..."
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn:
"Bởi vì dì không thích ngôi nhà này, khi nào lớn lên con sẽ hiểu."
Bùi Chi Viễn ngơ ngác nhìn dì mình. Bùi Tùng Khê lau khô nước mắt cho hắn.
"Bà cố nội còn ở nhà, dì vẫn sẽ thường xuyên trở về. Con không được khóc nữa, Bùi Chi Viễn."
"Vâng ạ..."
Úc Miên áp sát cửa sổ, hàng lông mày thoáng cau lại. Nàng vẫy tay chào Bùi Chi Viễn và lần đầu tiên gọi hắn bằng hai tiếng 'anh trai'.
Mặt mày Bùi Chi Viễn treo đầy nước mắt nước mũi nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa.
Úc Miên ngoái đầu lại nhìn thấy hắn vẫn còn lơ ngơ đứng tại chỗ, nàng lại liếc sang Bùi Tùng Khê:
"Dì Bùi..."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì ạ..."
Úc Miên nhào vào lòng ngực cô. Từ khi Bùi Tùng Khê dung túng cho nàng đến gần, nàng đặc biệt quyến luyến cái ôm ấp của người kia, như thể đây là một kiểu âm thầm dựa dẫm.
Lúc họ về đến nhà đã là bốn giờ chiều. Nguỵ Ý đang chờ ở trong sân, cô ấy thấy Úc Miên liền mỉm cười:
"Nhóc con, còn nhớ rõ chị không."
Úc Miên đương nhiên nhớ rõ. Đây chính là người đã đưa nàng đi... Nàng sợ hãi lui về sau một bước, Bùi Tùng Khê lập tức nắm lấy tay nàng.
"Không sao. Đừng sợ, Miên Miên."
Úc Miên ngẩng đầu lên nhìn cô và gắt gao nắm chặt bàn tay kia rồi khẽ 'ừ' một tiếng.
— Nàng muốn ở bên cạnh dì Bùi cả đời, ai cũng không thể mang nàng đi!
Nguỵ Ý phát hiện ánh mắt mang ý thù địch của cô bé thì có chút buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc báo cáo công tác:
"Bùi tổng, tài xế đã được sắp xếp xong xuôi, người kia là chú của tôi, tính tình thành thật. Còn người giúp việc, tôi đã liên hệ với người hộ lý cũ của nhà họ Bùi là dì Đổng. Nếu ngài cảm thấy được thì từ ngày mai họ sẽ bắt đầu làm việc."
Bùi Tùng Khê hơi có ấn tượng với người giúp việc kia. Năm đó tựa hồ là dì Trương giới thiệu cho người đó làm hộ lý chăm sóc bà nội. Cô gật đầu:
"Bà ấy chỉ cần nấu cơm là chủ yếu. Nếu có thể thì ở nhà làm bạn, chơi đùa với đứa bé một chút."
Nguỵ Ý gật đầu:
"Ngài yên tâm, tôi đã xác nhận lại với bà ấy rồi."
"Được rồi. Cô đi về trước đi."
Nguỵ Ý vừa muốn nói gì đó thì ngoài cổng chợt có chiếc xe Maserati màu đen dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống để lộ một gương mặt lạnh lùng:
"Tùng Khê?"
Người mới đến vừa là bạn vừa là đối tác của Bùi Tùng Khê, Minh Châm. Cô ấy cũng ở gần đây.
Bùi Tùng Khê gật đầu chào cô ấy:
"Đi ngang qua à?"
"Ừ. Cô trộm đứa bé này ở đâu thế?"
Nguỵ Ý thoáng liếc xéo cô ấy rồi lại gần chiếc xe kia:
"Minh tổng, ngài nói năng cẩn trọng một chút đi."
"Liên quan gì đến cô chứ."
Minh Châm xụ mặt ngay tức thì.
Nguỵ Ý nở một nụ cười tươi rói với cô ấy, sau đó không chút khách khí mở cửa xe rồi vẫy tay với Bùi Tùng Khê:
"Bùi tổng, tôi đi nhờ xe của Minh tổng về trước đây."
Bùi Tùng Khê gật đầu rồi bế Úc Miên trở về.
Úc Miên ghé vào vai cô, thấy mặt Minh Châm đầy vẻ khó chịu kêu Nguỵ Ý xuống xe, thế mà Ngụy Ý lại cười rất hớn hở, đôi mắt đều giống như sáng rỡ lên, còn... còn hôn trán cái dì xa lạ kia nha.
"Bọn họ hình như là bạn tốt... Lại giống như không phải nha. Thật kỳ lạ!"
Bùi Tùng Khê cười cười:
"Không phải là bạn. Có lẽ tính là... người yêu đi"
"Người yêu là cái gì đâu?"
"... Bạn bè có tình yêu với nhau... thì được gọi là người yêu?"
Bùi Tùng Khê có chút khó xử trước câu hỏi của nàng, nhưng cô không thích lừa trẻ con, cũng không thích qua loa cho có lệ với nàng nên vẫn đưa ra câu trả lời.
"Ồ." Úc Miên non nớt hỏi:
"Vậy dì có yêu con không?"
Bùi Tùng Khê nhịn không được khẽ cười:
"Không có."
Bé hồ ly lúc này ghé vào đầu vai cô rồi cười ngây ngô:
"Con có tình yêu với dì, vậy con đã là người yêu nhỏ của dì rồi!"
Ai bảo nàng thích được dì Bùi ôm ấp đến thế đâu! Thơm tho lại mềm mại, thật thoải mái nha!
"Miên Miên..." Bùi Tùng Khê có chút câm nín.
"Con biết tình yêu là cái gì sao?"
"Không biết nha. Nó là cái gì vậy?"
Bùi Tùng Khê bế nàng vào trong nhà. 'Rầm', cửa nhà đóng lại ngăn cách những tiếng động ồn ào ở bên ngoài, giọng nói êm ái bao hàm vài phần ý cười bất đắc dĩ của cô truyền tới bên tai Úc Miên.
"Thật ra dì cũng không biết."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro