
12. Mặt trăng (I)
Bữa cơm tối lại trở thành một vấn đề không lớn không nhỏ. Nguỵ Ý còn đang liên hệ tìm người giúp việc.
Bùi Tùng Khê vốn dĩ không thích tiếp xúc với người khác. Cô không thích người nói chuyện quá to, có rất nhỏ thói ở sạch, lại không thích ăn đồ ăn bên ngoài, thật sự không phải là một người dễ hầu hạ.
Tủ lạnh chỉ có hai túi thức ăn nhanh là bánh trôi. Bùi Tùng Khê cảm thấy hơi khó xử.
"Miên Miên, chúng ta ăn bánh trôi được không?"
Úc Miên nhìn về phía tủ lạnh, bên trong còn có thịt tươi cùng rau củ mới mẻ:
"Được ạ... Bất quá, dì không biết nấu cơm sao, dì Bùi?"
Bùi Tùng Khê ngượng ngùng lắc đầu, vành tai cũng có chút ửng hồng.
Úc Miên chớp chớp mắt, nàng cảm giác chính mình vừa phát hiện một cái bí mật không lớn không nhỏ... Hoá ra dì Bùi không biết nấu ăn, cũng giống như nàng không thể tự mình mặc quần áo vậy.
— Woahh... Thế thì chứng tỏ mình cũng không phải là người quá ngốc ngếch nha.
Úc Miên cười hì hì lắc góc tay áo cô, ngọt ngào đáp:
"Con thích ăn bánh trôi lắm!"
Bùi Tùng Khê thở phào nhẹ nhõm hệt như trút được gánh nặng.
Kể từ khi mẹ qua đời vào thuở thiếu thời, cô đã không còn thân thiết với bất kì ai, trở nên lạnh lùng xa cách. Loại cảm giác cẩn trọng lại có hơi áy náy này rất lâu rồi chưa từng xuất hiện... Có lẽ bởi vì cũng lâu lắm rồi cô không nói chuyện với ai như thế này cả.
Nhưng Miên Miên rõ ràng chỉ là một đứa bé!
Nước trong nồi nhanh chóng sôi trào, phát ra tiếng 'ùng ục'. Úc Miên đứng trên chiếc ghế nhỏ thúc giục Bùi Tùng Khê:
"Ôi! Nước sôi rồi! Mau bỏ vào, mau bỏ vào!"
Cô lập tức đổ bánh trôi vào nồi, động tác ngoài ý muốn có chút luống cuống tay chân và hoảng loạn, bầu không khí có mấy phần khói lửa nhân gian lâu rồi mới lại thấy.
Trong lúc chờ bánh trôi chín, một lớn một nhỏ hai người đều dán mắt vào cái nồi, xem những viên bánh trôi tròn trịa từ từ nổi lên trên mặt nước.
"Được rồi được rồi! Có thể vớt ra rồi! Ai da! Dì Bùi, nhanh lên nha!"
Bùi Tùng Khê vốn cầm sẵn cái muôi ở trên tay, bị nàng thúc giục như vậy suýt nữa đã đánh rơi bánh trôi nước xuống đất, cô nhịn không được bật cười.
"Con đi ra ngoài đi! Đừng ở nơi này làm phiền dì."
Đôi mắt Úc Miên hấp háy, cong cong nhìn người kia.
— Ồ... Dì Bùi cười rồi nè. Hình như mình rất ít khi nhìn thấy dì ấy cười nha, hơn nữa dường như trước giờ dì ấy chưa từng cười tươi thế này, đẹp mắt quá!
Úc Miên che miệng cười tủm tỉm rồi nhảy xuống chiếc ghế nhỏ và chạy ra bên ngoài:
"Vậy con ra ngồi bên bàn chờ dì nhé."
Nhưng nàng căn bản ngồi không yên, ngồi chưa được một phút đã chạy lại vào bếp:
"Có cần con bưng phụ hay không ạ?"
Bùi Tùng Khê vừa lấy chén đũa từ tủ bát ra:
"Không cần. Con mang hũ đường ra ngoài đi được không?"
"Được ạ."
Úc Miên ra sức gật đầu rồi ôm chặt vại đường cát vào trong lòng. Nàng nhảy nhót tung tăng ra ngoài, bộ dáng hệt như một chú hồ ly hoạt bát đáng yêu.
Bùi Tùng Khê đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cô bé không khỏi mỉm cười.
Cô ngồi xuống đối diện với Úc Miên rồi lấy một chiếc đĩa sứ nhỏ:
"Con có muốn thêm đường hay không?"
Túi bánh trôi này chỉ là vị gạo nếp nguyên bản, không có nhân mè đen. Tuy cô đã bỏ thêm chút đường đỏ vào nấu chung, nhưng hương vị tổng thể vẫn nghiêng về thanh đạm.
Úc Miên chạy từ phía đối diện sang, ngồi sát bên cô, nghiêm túc suy nghĩ một hồi:
"Được không ạ?"
Gần đây nàng đang thay răng nên không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.
"Bỏ một ít thôi, có muốn thử không?"
"Vậy được rồi... Chỉ một ít thôi nha!"
Bùi Tùng Khê đổ một ít đường cát vào đĩa của Úc Miên và đưa đôi đũa cho nàng. Tư thế cầm đôi đũa của Úc Miên vẫn còn chưa đúng, khó khăn lắm nàng mới miễn cưỡng gắp được một cái bánh trôi thì tay run lên, viên bánh trôi liền lăn một vòng trong đĩa đường. Tới khi kẹp viên bánh trôi lên lần nữa và ăn thì cô bé nhíu mày.
"Nhiều đường quá rồi!"
"Vậy đừng ăn nữa."
"Không được, thầy cô đã dạy rồi, không được lãng phí đồ ăn."
Úc Miên cắn miếng tiếp theo, mắt cười cong cong:
"Rất ngọt nha!"
Bùi Tùng Khê rút một tờ khăn giấy đưa nàng rồi cũng cười theo. Hai người nhanh tay giải quyết sạch sẽ đĩa bánh trôi kia.
Thời gian vẫn còn sớm nên Úc Miên không chịu ngồi yên mà lôi kéo tay người kia:
"Dì Bùi, chúng ta đi lên trên nhìn xem có được không? Trên lầu còn có ban công phải không ạ?"
Bùi Tùng Khê bế nàng lên:
"Ừa, chúng ta đi lên nhìn xem."
Tiết trời mùa thu mang theo bầu không khí đặc trưng, tươi mới lại thoải mái, ngay cả gió cũng mát mẻ, dịu êm.
Trời vừa chập choạng tối, không trung bấy giờ giống hệt một tấm rèm sân khấu sạch sẽ màu xanh đen. Ánh trăng chầm chậm vén rèm nhô lên, xuyên qua những đám mây, lọt qua kẽ lá, dịu dàng lan tỏa xuống.
Úc Miên tuột xuống khỏi lòng ngực cô và ngắm nhìn muôn vàn hoa cỏ được đặt trên ban công. Trẻ con có lòng hiếu kỳ rất lớn, thường xuyên hứng thú với mọi thứ, nàng giơ tay nhẹ nhàng sờ hết cánh hoa này tới hoa khác rồi nhanh chóng rút tay lại.
Tới lúc nàng xoay người định gọi Bùi Tùng Khê xuống dưới, mới phát hiện cô đang ngửa đầu ngắm trăng.
Ánh trăng tinh khiết phủ xuống người Bùi Tùng Khê, mạ lên một tầng hào quang mờ ảo. Úc Miên cảm giác như cô tuỳ thời có thể biến thành tiên nữ trên trời và bay theo những áng mây kia đi mất. Vì thế nàng nhào qua ôm lấy cô:
"Dì Bùi!"
Bùi Tùng Khê xoay người, xoa đầu cô bé. Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu ngây ngô hỏi:
"Dì đang xem cái gì thế ạ?"
"Đêm nay là đêm trăng rằm mười sáu, con nhìn xem, vầng trăng có phải rất tròn hay không?"
"Tròn thật nha. Dì rất thích ánh trăng sao?"
"Ừm."
"À! Con nhớ rõ bà cố kêu dì là Nguyệt Nguyệt, đấy cũng là tên của dì sao?"
Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng:
"Ừ. Đó là nhũ danh."
"Con có thể gọi dì như vậy sao?"
"Con muốn kêu như thế?"
Úc Miên lắc đầu:
"Vẫn là thôi đi."
— Dì Bùi chính là trưởng bối, là người lớn, mình phải ngoan ngoãn nha.
Ánh trăng sáng trong rơi xuống hai thân ảnh một lớn một bé đang tựa bên nhau, đêm dần dần buông.
Bùi Tùng Khê bế Úc Miên lên
"Trở về ngủ thôi, Miên Miên."
Úc Miên đã sớm cảm thấy mệt nhọc, nàng dựa vào vai cô, mơ màng 'ừ' một tiếng.
"Dì Bùi... Con đang nằm mơ đúng không?"
"Hửm?"
"Trước kia đêm nào con cũng mơ... Mơ rằng dì sẽ tới đón con về nhà."
Bùi Tùng Khê khựng bước, đứa bé trong lòng ngực toàn tâm toàn ý tin cậy cô. Sự kỳ vọng ấy dày nặng đến mức cô khó có thể tưởng tượng được. Cô đi xem nàng, đón nàng trở về chỉ là ý định nhất thời.
— Nếu chính mình không đi đâu?
Cô không thể lý giải bản năng gần gũi Úc Miên dành cho mình, tựa như cũng chẳng thể hiểu vì sao mình muốn đón cô bé này về nhà. Cô thậm chí không thể tìm cho mình một lý do, vậy mà lại làm như thế, và không có ý định quay đầu.
Cửa phòng bị đẩy ra, cô đặt Úc Miên lên trên giường.
"Miên Miên, dậy tắm rửa đi đã rồi hẳn ngủ."
Úc Miên nghe thấy cô gọi bèn tỉnh táo hơn một chút:
"Ừm... Con mới học được cách tự mình tắm rửa rồi nha."
Bùi Tùng Khê thực sự không biết phải chăm sóc trẻ con như thế nào:
"Ừ... Con tự cởi quần áo được không, có cần dì... giúp không?"
"Không cần đâu!"
Úc Miên cười, ngượng ngùng lấy tay che mắt:
"Miên Miên lớn rồi, nếu để cho dì Bùi cởi quần áo thì ngại lắm nha!"
Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng, rõ ràng vẫn là cái nhóc con thôi mà.
"Vậy con đi vào đi, có việc gì thì kêu dì."
"Dạ!"
Bùi Tùng Khê xách quần áo của cô bé vào phòng tắm, chỉnh nhiệt độ vòi sen vừa phải, ánh mắt rơi xuống gót chân nhỏ trắng nõn đang lon ton đi tới của nàng.
"Thật sự không cần giúp đỡ sao?"
"Không cần đâu ạ!"
Úc Miên đẩy cô ra ngoài, lại suýt chút nữa vấp ngã. Bùi Tùng Khê lập tức đỡ lấy nàng rồi lướt nhìn ống quần dài quá cỡ kia.
"Là dì Đinh kia mua cho con sao?"
"Đúng rồi ạ."
"Vậy bỏ đi, mặc quần áo lần trước dì mua cho con ấy."
Úc Miên mỉm cười ngọt ngào 'dạ' một tiếng rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy rào rào, một chốc sau còn có âm thanh trẻ thơ hát vang lên:
"Tui có một con lừa con, trước giờ cũng chưa cưỡi..."
Chờ nàng tắm rửa xong ra tới, Bùi Tùng Khê đang đưa lưng về phía nàng uống nước:
"Con lừa con đã tắm rửa xong chưa?"
"Dì Bùi!"
Úc Miên reo lên một tiếng rồi nhào qua ôm lấy đùi cô và bò lên trên. Bùi Tùng Khê vội duỗi tay đỡ lấy cục bột thơm tho mềm mại kia:
"Dì còn chưa tắm rửa đâu!"
"Đây là cái gì nha?"
Úc Miên chỉ vào chai chai lọ lọ nhỏ màu trắng trên bàn:
"Dì đang uống thuốc sao?"
Bùi Tùng Khê trầm mặc một lúc, sắc mặt hờ hững:
"Ừm, thuốc hỗ trợ giấc ngủ."
Vừa dứt lời, cô liền cất tất cả lọ thuốc vào trong ngăn kéo nhỏ, thuận tay khoá lại và dường như không có ý nói tiếp về việc này.
Úc Miên ngơ ngác nhìn một loạt động tác của cô rồi bỗng nhiên nói:
"Con sẽ thật ngoan."
— Thuốc rất đắng nha, mình phải ngoan ngoãn, như vậy thì dì Bùi mới vui hơn.
Bùi Tùng Khê không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy, sắc mặt cô thoáng dịu đi vài phần:
"Không cần phải ngoan như vậy đâu. Miên Miên, cứ để cho bản thân được vui vẻ mới tốt."
Úc Miên nhìn thẳng vào mắt cô, rất nghiêm túc hỏi:
"Thế dì có cảm thấy vui vẻ không?"
Bùi Tùng Khê thành thật trả lời:
"Không."
Úc Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nở một nụ cười sáng sủa rạng rỡ:
"Vậy con phải cố gắng vui vẻ thật nhiều! Tốt nhất là có được gấp đôi niềm vui, sau đó sẽ chia cho dì một nửa nhé?"
Bùi Tùng Khê chăm chú nhìn vào đôi mắt hồn nhiên và trong veo của cô bé rồi nhất thời ngẩn ngơ.
Cô có cảm giác bản thân tựa như một khối đá nặng nề đang trầm mình xuống biển, trong lúc hoảng hốt lại tìm thấy một tấm gỗ đang phiêu bồng trên mặt nước.
Bùi Tùng Khê chậm rãi cụp mắt, hàng lông mi dày đặc tạm thời che đi tâm sự nặng nề. Cô ôm Úc Miên vào trong lòng ngực, than nhẹ một tiếng:
"Được."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro